Hành tinh nhỏ này không nằm cùng khu vực với sao Mê Điệt, hiện tại sự chú ý của đế quốc vẫn đặt trọng điểm ở mấy nơi đáng nghi, những chỗ khác thoải mái hơn nhiều. Vì vậy đám Tống Minh Uyên nhẹ nhõm tránh thoát đội tuần tra vũ trụ, từ từ hạ cánh.
Hành tinh này chỉ lớn bằng một phần sáu diện tích đế đô, đa số đều bị nước bao phủ, khu vực còn lại là núi, rừng rậm, sông băng và bình nguyên, loại bỏ những nơi có động đất và núi lửa thì diện tích có thể sử dụng thật sự không nhiều lắm, nhưng dù như vậy giá cả của nó vẫn là một cái giá trên trời.
Lúc trước Tống Minh Uyên nhận được hành tinh này đã định xây một thành phố trên mặt nước, hiện giờ công trình chỉ mới khởi công, hiển nhiên không thể ở lại, bèn dẫn họ tới một khu nông trường.
Nơi đây đang vào giữa hè, phóng tầm mắt khắp nơi đều thấy núi non xanh biếc, từng đàn ngựa tụ tập gặm cỏ, nhàn nhã thảnh thơi.
Dù Phòng Thiên Kỳ không có tâm tư chú ý tới việc khác, nhưng giờ phút này cũng không kiềm chế được mà nhìn thêm vài lần, sau đó đưa mắt liếc Tống Minh Uyên, thầm nghĩ mặc dù hành tinh này là người khác tặng, nhưng đã có thể tặng món quà như vậy, chứng tỏ lợi ích đối phương nhận được từ Tống Minh Uyên còn lớn hơn thế, đến cùng thì người này kinh doanh cái gì? Đám Joshua mơ hồ biết Tống Minh Uyên có một mỏ tinh hạch, cảm thấy rất bình tĩnh, lần lượt ra khỏi phi thuyền.
Nhân viên cao cấp và nhân viên bình thường của căn cứ đều đi theo, số người còn lại đã giải tán ngay trên hành tinh Z12, những người này hoàn toàn không biết gì về Trọng Huy hay diện mạo thực sự của căn cứ, cho dù tổ điều tra có tìm tới cửa cũng không hỏi được gì, bọn họ cũng không điên cuồng tới mức tùy tiện bắt ai đó rồi định tội, cuối cùng đành phải bỏ đi.
Bạch Thời thấy mọi người đã xuống hết, bèn thu hồi Lục Việt chuẩn bị vào nhà, nhưng ngay sau đó đột nhiên sững lại, nhìn về phía người đến đón tiếp họ, chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt mấy cái, vô thức muốn lại gần hơn để nhìn cho rõ.
Bởi vì người này không phải ai khác, chính là Tam Thiếu mà bọn họ đã kết bái trên sao Mê Điệt, à mà nói chính xác hơn thì người này đang mang khuôn mặt của Tam Thiếu lúc ấy.
Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn động tác của ngốc manh, kịp thời tóm lấy gáy của bạn nhỏ này, quay đầu cậu về phía mình.
Bạch Thời nhìn ngũ quan đẹp đẽ của đại ca, câm nín tận hai giây, không nhịn được, tiếp tục nghiêng mắt nhìn về phía kia. Cậu biết đại ca có thế thân, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được gặp người này, nhất là gương mặt kia đã từng làm bạn với cậu trong một thời gian không hề ngắn, còn… Trải qua không ít sự việc.
Trước kia Tống Minh Uyên tránh không cho bọn họ gặp mặt chính là để phòng ngừa tình huống này xảy ra, ánh mắt hơi trầm xuống: “A Bạch.”
“… Ha.” Bạch Thời đáp lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đối phương, chẳng cần tốn nhiều thời gian phát hiện ra sự khác biệt giữa hai người. Có vẻ thế thân thuộc kiểu người trầm lắng, hơn nữa rõ ràng khí thế không mạnh như đại ca, nếu lúc trước người này xuất hiện trước mặt cậu, chỉ sợ cậu sẽ không yêu đối phương đâu, đại ca của cậu vừa ngầu vừa lóa mắt thế kia cơ mà.
Tống Minh Uyên không đọc được suy nghĩ của bạn nhỏ này, anh chỉ biết oắt con đứng ngay trước mặt mình và nhìn chằm chằm thế thân đến vài giây.
Lam nhìn sang, nhếch khóe môi theo thói quen, nhắc nhở: “Em trai.”
Bạch Thời hoàn hồn, ngơ ngác một lát, muộn màng đưa mắt nhìn nét mặt đại ca, từ từ nhích nhích đến bên cạnh mấy nhân viên cao cấp, chủ động dẫn thuộc hạ của mình vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, nói qua loa về việc liệu căn cứ đã được dọn sạch hay chưa, có sơ xót gì không đấy.
Các nhân viên cao cấp cố nhịn không nói toạc ra, đành phải gật đầu.
Bạch Thời hơi thỏa mãn, còn định hỏi tiếp vài câu, ngay đó được họ cho biết đã di chuyển Kế hoạch S, chợt nhớ tới mấy nhân viên kỹ thuật từng nói muốn làm một thứ để chứa Kế hoạch S, khiến nó có thể lấy ra thu vào thoải mái như cơ giáp, suy nghĩ phát rồ đến nhường nào.
Nhân viên kỹ thuật giải thích: “Thực ra phía trên đã có trang bị rồi, chỉ cần là không gian cầm tay loại đặc biệt, chúng tôi tiến hành sửa đổi là xong.”
Bạch Thời ừ một tiếng, không so đo về quá trình nữa, chỉ cần không để nó rơi vào tay Trọng Huy là được, tình thế bây giờ không thích hợp cho mấy vụ tu luyện, giữ lại đợi sau này đi.
Lúc này Tống Minh Uyên mới bước vào, bên cạnh đã đổi sang một vị quản lý mới, ra lệnh cho người nọ sắp xếp chỗ ở của mọi người, nghỉ ngơi trước, việc còn lại để lát nữa nói sau.
Mọi người không có ý kiến, lần lượt đứng dậy về phòng.
Bạch Thời cố giữ bản mặt liệt nhìn đại ca, còn đang định đánh trống lảng, nhưng chưa kịp nói gì đã bị xách về phòng ngủ chính, đành phải cam chịu.
Một thời gian ngắn sau này, Bạch Thời vẫn chưa gặp lại thế thân kia, không biết có phải đã bị tống ra biển xây nhà hay không nữa.
Nông trường được dựng trên vách núi, bầy trời bao la, mây cuốn mây bay.
Một thời gian rất dài sau đó, cuộc sống của họ chưa từng nhàn nhã như vậy.
Tình thế bên ngoài càng ngày càng căng thẳng, tổ điều tra không bỏ qua chi tiết cơ giáp màu đỏ xuất hiện, càng không bỏ qua thông tin rung động như việc cơ giáp của Bạch Thời có thể biến hình. Bọn họ đã tìm được một vài mảnh vỡ của cơ giáp màu đỏ trong rừng, cộng thêm với miêu tả của cảnh sát, nhanh chóng cho ra một kết quả —— Bất kể là phong cách hay vật liệu đều chứng minh cơ giáp màu đỏ này sinh ra từ thời kỳ văn minh.
Thời kỳ văn minh.
Những chữ kia đập thẳng vào trái tim mỗi người, các thành viên của tổ điều tra vô thức liên tưởng tới Bạch Thời, có thể dùng một phát pháo để bắn nát cơ giáp của tướng quân Zarra, chỉ sợ cơ giáp kia của Bạch Thời cũng là… Mẹ ơi, đến cùng thì bọn họ tìm thấy chúng ở đâu vậy?
Cùng lúc đó, nhân viên của tổ điều tra tìm được một đoạn video chiến đấu, trải qua hỏi thăm, xác nhận hai người giao chiến trong đoạn phim đó chính là Bạch Thời và chủ nhân của cơ giáp màu đỏ, lúc đấy họ đánh nhau khá kịch liệt, hình như nguyên nhân là do cơ giáp màu đỏ kia bắt cóc bạn của Bạch Thời.
—— Lam.
Tổ điều tra lại chuyển ánh mắt về phía Lam, đến nay bối cảnh của người này vẫn là một bí ẩn, trình tự đăng ký thân phận của hắn hoàn toàn hợp pháp, nhưng lại không có ghi chép về thẻ chứng minh, mãi đến mấy năm trước mới bắt đầu xuất hiện, cho nên lúc trước hắn hoàn toàn không sinh sống tại đế quốc, vậy hắn ở đâu?
Tổ trưởng hỏi: “Tư liệu của Lam vẫn chưa được đưa tới à?”
“Trung tâm đăng ký cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, họ đang điều tra nhân viên làm việc lúc trước.” Tổ viên trả lời, “Nghe nói là làm tại đế đô, bây giờ đang tra từng tầng một, lập tức sẽ đưa tới chỗ bệ hạ.”
Tổ trưởng nhíu mày, đang định lên tiếng, chợt nghe thấy một tiếng động lớn, cái ly trong tay tổ viên nọ rơi thẳng xuống đất, hắn nhìn sang, thấy mặt mũi tổ viên đang tràn đầy khiếp sợ, trợn tròn mắt nhìn màn hình, trong lòng hơi bất an: “Có chuyện gì?”
“Tư liệu đã tới.” Tổ viên nuốt nước miếng, vất vả nói: “Lam là… Thái tử của đế quốc Phỉ Tây.”
Hai mắt tổ trưởng tối sầm lại, không thể bình tĩnh nổi nữa: “Tôi xem tin tức rồi, chẳng phải mấy hôm trước thái tử Phỉ Tây vừa lộ mặt cơ mà?”
“Tin này do bệ hạ đích thân nói, bệ hạ cũng mới nhớ ra đã từng giúp hoàng thất Phỉ Tây đăng kí thẻ phân thận.” Tổ viên cũng không bình tĩnh được, “Chẳng lẽ người đang ở Phỉ Tây là thế thân?”
Tổ trưởng im lặng không đáp, bọn họ nhìn nhau, nhớ tới việc bệ hạ từng nói đến thân phận con lai của Bạch Thời, sắc mặt ai nấy đều rất tệ, chuyện này càng điều tra càng thấy nước sâu, ấy vậy mà sự việc còn rối như tơ vò, bọn họ thật sự rất muốn giật tóc kêu gào.
Không khí im lặng vài giây, tổ trưởng bình tĩnh nói: “Điều tra lại tất cả các hoạt động trước kia của đám người Bạch Thời, Tống Minh Uyên, xem xem có manh mối gì không, tôi nhớ Bạch Thời từng xin nghỉ vì Phượng Tắc, Phượng Tắc cũng khá thân thiết với Trì Tả, chẳng phải mấy hôm trước tôi bảo các cậu điều tra về Phượng Tắc sao, người này đang ở đâu?”
Tổ viên lắc đầu, kể từ ngày thi đấu xong với Trì Tả, Phượng Tắc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tổ trưởng đau đầu: “Bên phía Phi Minh có động tĩnh gì không?”
Nét mặt tổ viên vô cùng thê thảm, cuộc sống của tên Phi Minh này khá thảnh thơi, buổi sáng luyện đàn, buổi chiều học hội họa, ngẫu nhiên tới ảnh viện chụp mấy bộ chân dung, tới công ty xử lý chút văn kiện, hoặc là nghiêm nghị quan sát phỏng vấn của mấy vị tướng quân, lên mạng trao đổi với các fan, nói vài câu gì đó, hoàn toàn không có gì đáng chú ý.
Người được phái đi theo dõi đã bị phát hiện từ lâu, bây giờ đang bị Phi Minh mang ra làm người mẫu phác họa, chỉ cần phản kháng sẽ bị bảo tiêu của Phi Minh đánh cho một trận, nghe nói không còn ý định giãy dụa nữa rồi.
Tổ trưởng: “…”
Tổ trưởng cảm thấy càng nghe càng đau đầu, nói: “Tiếp… Tiếp tục quan sát.”
“Vâng.”
Chẳng mấy chốc đã hơn nửa tháng kể từ khi sự việc xảy ra, việc Tống Minh Uyên mở một công ty lính đánh thuê, có thế lực xã hội đen trên sao Mê Điệt liên tiếp bị vạch trần, nhưng tổ điều tra vẫn không thể tìm thấy đường xoay sở.
Đúng lúc này, Tống tướng quân vẫn luôn im lặng đột nhiên nhận lời phỏng vấn, đau xót nói ông không muốn để ý tới lời đồn bên ngoài, nhưng bây giờ tin đồn càng lan truyền càng bị bóp méo, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Thế lực của mấy nhà Tống, Kiều, Việt vẫn còn đó, nếu thật sự muốn làm phản, hoàn toàn không cần thành lập một căn cứ nhỏ bé như vậy. Mà tiểu Uyên lớn lên cùng điện hạ, dù có thế nào cũng không ra tay giết người, huống chi thực lực của tiểu Uyên và A Bạch mạnh mẽ là thế, muốn bắt giữ điện hạ cũng không khó, dù sao nắm giữ con tin còn sống vẫn có lợi hơn người chết phải không?
Lại nói, ông thường xuyên dạy dỗ con út nhà mình phải học tập thật giỏi, đền đáp tổ quốc, tiểu Uyên vô cùng nghe lời, tuyệt đối không phải là người phản xã hội, hành động như thế này chắc chắn là do có nỗi khổ tâm, hy vọng tiểu Uyên mau ra mặt, giải thích rõ ràng.
Thông tin nhanh chóng lan truyền, dẫn tới những cuộc thảo luận nhiệt liệt, Phòng Thiên Kỳ chạy đi tìm Tống Minh Uyên, hỏi: “Cha anh có ý gì?”
Tống Minh Uyên đáp: “Sắp tới Hoàng Thất hoặc Trọng Huy sắp có động tác. Công bố video ra ngoài.”
Phòng Thiên Kỳ khẽ giật mình: “Không đợi nữa?”
“Tình thế lần này khác.” Tống Minh Uyên ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị, ghi một đoạn hình ảnh, tự thuật về việc trong đế quốc tồn tại một tổ chức, tổ chức này đã sớm len lỏi vào các cơ quan chính phủ, hoàn toàn không thể nhận rõ ai mới là người của đối phương. Bọn họ cố gắng điều tra rất lâu nhưng vẫn không có chứng cứ, vì vậy mới im lặng không nói gì, về phần tại sao không quay về đế đô… Đó là bởi vì người yêu của anh đã xảy ra chuyện.
Màn hình di chuyển, quay thẳng vào Bạch Thời đang nằm trên giường, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trên người cắm đầy các loại dụng cụ, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Ống kính lại quay về phía Tống Minh Uyên, anh lạnh giọng nói thêm, giữa đường bọn họ bị người của tổ chức kia chặn giết, đối phương quá mạnh, cho dù Bạch Thời là thiên tài cấp song S cũng bị đánh trọng thương thành thế này đây.
Phòng Thiên Kỳ nhìn bọn họ thu dọn thiết bị, lại thấy Bạch Thời lau sạch phấn trắng trên mặt, từ từ cuộn mình thành một quả bóng, câm nín tận hai giây, hỏi: “Có tác dụng chứ?”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng.
Phòng Thiên Kỳ không hỏi thêm nữa, mặc dù hắn rất ghét Tống Minh Uyên, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của người này rất mạnh. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bọn họ đã rời khỏi nông trường, tiến vào vũ trụ một lần nữa.
Bên ngoài là màn đêm không tiếng động, dải ngân hà quanh co kéo dài về nơi xa, không có điểm cuối.
Video nhanh chóng được tuyên bố, một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, có người thay đổi quan niệm, cũng có người mắng bọn họ nói nhảm, sau đó Tống Minh Uyên lại cho đăng tải chứng cứ mà Velar để lại, gây chấn động cả nước. Velar trong video bị thương ở trán, sắc mặt trắng bệch, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như trước, hình ảnh này làm không ít người mắt đỏ hoe, đồng loạt đứng về phía Tống Minh Uyên, tiện thể lo lắng cho thương thế của Bạch Thời.
Trọng Huy bị giội một chậu nước bẩn, quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi, thuê thủy quân đổi hướng dư luận, rõ ràng Tống Minh Uyên đã ép điện hạ nói mấy lời kia, vì vậy về sau mới giết người diệt khẩu, thật là hèn hạ!
Tống Minh Uyên có thể đoán được Trọng Huy sẽ làm như thế, không thèm để ý, chỉ cần đám người hoàng thất kia có thể dao động là được rồi.
Phòng Thiên Kỳ hỏi: “Trọng Huy sẽ tới gần đế đô thật chứ?”
“Sẽ.” Tống Minh Uyên nói, cũng bởi vì đoán được bọn chúng sẽ hành động như vậy, anh mới tung bằng chứng của Velar ra ngoài.
Phòng Thiên Kỳ nhíu mày, nét mặt nghiêm nghị.
Phỏng đoán của Tống Minh Uyên nhanh chóng trở thành sự thật.
Ngày 21 tháng 11 năm 3101, lịch vũ trụ, thuộc hạ cũ của Zarra phẫn nộ vì tướng quân đã mất còn bị dội nước bẩn, bỗng nhiên gây khó dễ, liên hợp với Lôi tướng quân, rầm rộ dẫn quân tiến tới gần đế đô.
Ngày 25 tháng 11, một vị tướng quân cấp S khác của đế quốc bị triệu hồi về đế đô, giữa đường vô ý rơi vào mai phục, bản thân trọng thương, quân đội đại loạn, sau đó do phó tướng tiếp quản, tiếp tục xuất phát hướng về đế đô.
Ngày 28 tháng 11, thuộc hạ cũ của Zarra và Lôi tướng quân càng lúc càng tới gần, rơi vào đường cùng, bộ đội đặc chủng của đế đô do huấn luyện viên Trình dẫn đầu bắn hạ điểm chuyển tiếp tới khu C, tranh thủ được một chút thời gian.
Ngày 3 tháng 12, Phi Minh nhốt hết người của tổ điều tra vào biệt thự, tập hợp với Tống Minh Uyên thành công.
Lúc đó bọn họ vừa mới tiến vào tinh hệ chính, Phi Minh lạnh lùng nói: “Đợi lúc chúng ta đến, bọn họ sẽ ép các cậu ra mặt vì lý do bao vây nhà cậu và nhà A Bạch, tiện thể sẽ lợi dụng cơ hội bao vây cả hoàng thất.” Phi Minh dừng một chút, bổ xung, “Đặc biệt là viện quân có thể nhất thời gây khó dễ.”
Tống Minh Uyên gật đầu: “Tôi biết.”
Phi Minh đưa mắt nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Người của cậu đâu?”
“Ở đế đô.” Tống Minh Uyên trả lời đơn giản, “Có lối đi bí mật.”
Phi Minh hơi yên tâm, không nhịn được mà nhiều chuyện hỏi Velar đang ở đâu, sau đó thấy không khí xung quanh lập tức yên lặng, không nói thêm nữa, tìm chỗ ngồi xuống.
Tinh hệ Murs, dinh thự của Việt gia.
Vài tên theo dõi bị đè chặt xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng hết sức nhìn lên, cả giận quát: “Việt tướng quân, ông định làm gì?”
Việt tướng quân không đáp, ra lệnh cho cấp dưới đánh bọn họ bất tỉnh, sau đó đưa mắt nhìn vợ và con gái lên phi thuyền tới sao Bạch Thụy, bản thân ông cũng xoay người bước lên một chiếc phi thuyền khác, ánh mắt lạnh lẽo: “Truyền lệnh xuống, tập hợp.”
“Vâng!”
Hành tinh này chỉ lớn bằng một phần sáu diện tích đế đô, đa số đều bị nước bao phủ, khu vực còn lại là núi, rừng rậm, sông băng và bình nguyên, loại bỏ những nơi có động đất và núi lửa thì diện tích có thể sử dụng thật sự không nhiều lắm, nhưng dù như vậy giá cả của nó vẫn là một cái giá trên trời.
Lúc trước Tống Minh Uyên nhận được hành tinh này đã định xây một thành phố trên mặt nước, hiện giờ công trình chỉ mới khởi công, hiển nhiên không thể ở lại, bèn dẫn họ tới một khu nông trường.
Nơi đây đang vào giữa hè, phóng tầm mắt khắp nơi đều thấy núi non xanh biếc, từng đàn ngựa tụ tập gặm cỏ, nhàn nhã thảnh thơi.
Dù Phòng Thiên Kỳ không có tâm tư chú ý tới việc khác, nhưng giờ phút này cũng không kiềm chế được mà nhìn thêm vài lần, sau đó đưa mắt liếc Tống Minh Uyên, thầm nghĩ mặc dù hành tinh này là người khác tặng, nhưng đã có thể tặng món quà như vậy, chứng tỏ lợi ích đối phương nhận được từ Tống Minh Uyên còn lớn hơn thế, đến cùng thì người này kinh doanh cái gì? Đám Joshua mơ hồ biết Tống Minh Uyên có một mỏ tinh hạch, cảm thấy rất bình tĩnh, lần lượt ra khỏi phi thuyền.
Nhân viên cao cấp và nhân viên bình thường của căn cứ đều đi theo, số người còn lại đã giải tán ngay trên hành tinh Z12, những người này hoàn toàn không biết gì về Trọng Huy hay diện mạo thực sự của căn cứ, cho dù tổ điều tra có tìm tới cửa cũng không hỏi được gì, bọn họ cũng không điên cuồng tới mức tùy tiện bắt ai đó rồi định tội, cuối cùng đành phải bỏ đi.
Bạch Thời thấy mọi người đã xuống hết, bèn thu hồi Lục Việt chuẩn bị vào nhà, nhưng ngay sau đó đột nhiên sững lại, nhìn về phía người đến đón tiếp họ, chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt mấy cái, vô thức muốn lại gần hơn để nhìn cho rõ.
Bởi vì người này không phải ai khác, chính là Tam Thiếu mà bọn họ đã kết bái trên sao Mê Điệt, à mà nói chính xác hơn thì người này đang mang khuôn mặt của Tam Thiếu lúc ấy.
Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn động tác của ngốc manh, kịp thời tóm lấy gáy của bạn nhỏ này, quay đầu cậu về phía mình.
Bạch Thời nhìn ngũ quan đẹp đẽ của đại ca, câm nín tận hai giây, không nhịn được, tiếp tục nghiêng mắt nhìn về phía kia. Cậu biết đại ca có thế thân, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được gặp người này, nhất là gương mặt kia đã từng làm bạn với cậu trong một thời gian không hề ngắn, còn… Trải qua không ít sự việc.
Trước kia Tống Minh Uyên tránh không cho bọn họ gặp mặt chính là để phòng ngừa tình huống này xảy ra, ánh mắt hơi trầm xuống: “A Bạch.”
“… Ha.” Bạch Thời đáp lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đối phương, chẳng cần tốn nhiều thời gian phát hiện ra sự khác biệt giữa hai người. Có vẻ thế thân thuộc kiểu người trầm lắng, hơn nữa rõ ràng khí thế không mạnh như đại ca, nếu lúc trước người này xuất hiện trước mặt cậu, chỉ sợ cậu sẽ không yêu đối phương đâu, đại ca của cậu vừa ngầu vừa lóa mắt thế kia cơ mà.
Tống Minh Uyên không đọc được suy nghĩ của bạn nhỏ này, anh chỉ biết oắt con đứng ngay trước mặt mình và nhìn chằm chằm thế thân đến vài giây.
Lam nhìn sang, nhếch khóe môi theo thói quen, nhắc nhở: “Em trai.”
Bạch Thời hoàn hồn, ngơ ngác một lát, muộn màng đưa mắt nhìn nét mặt đại ca, từ từ nhích nhích đến bên cạnh mấy nhân viên cao cấp, chủ động dẫn thuộc hạ của mình vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, nói qua loa về việc liệu căn cứ đã được dọn sạch hay chưa, có sơ xót gì không đấy.
Các nhân viên cao cấp cố nhịn không nói toạc ra, đành phải gật đầu.
Bạch Thời hơi thỏa mãn, còn định hỏi tiếp vài câu, ngay đó được họ cho biết đã di chuyển Kế hoạch S, chợt nhớ tới mấy nhân viên kỹ thuật từng nói muốn làm một thứ để chứa Kế hoạch S, khiến nó có thể lấy ra thu vào thoải mái như cơ giáp, suy nghĩ phát rồ đến nhường nào.
Nhân viên kỹ thuật giải thích: “Thực ra phía trên đã có trang bị rồi, chỉ cần là không gian cầm tay loại đặc biệt, chúng tôi tiến hành sửa đổi là xong.”
Bạch Thời ừ một tiếng, không so đo về quá trình nữa, chỉ cần không để nó rơi vào tay Trọng Huy là được, tình thế bây giờ không thích hợp cho mấy vụ tu luyện, giữ lại đợi sau này đi.
Lúc này Tống Minh Uyên mới bước vào, bên cạnh đã đổi sang một vị quản lý mới, ra lệnh cho người nọ sắp xếp chỗ ở của mọi người, nghỉ ngơi trước, việc còn lại để lát nữa nói sau.
Mọi người không có ý kiến, lần lượt đứng dậy về phòng.
Bạch Thời cố giữ bản mặt liệt nhìn đại ca, còn đang định đánh trống lảng, nhưng chưa kịp nói gì đã bị xách về phòng ngủ chính, đành phải cam chịu.
Một thời gian ngắn sau này, Bạch Thời vẫn chưa gặp lại thế thân kia, không biết có phải đã bị tống ra biển xây nhà hay không nữa.
Nông trường được dựng trên vách núi, bầy trời bao la, mây cuốn mây bay.
Một thời gian rất dài sau đó, cuộc sống của họ chưa từng nhàn nhã như vậy.
Tình thế bên ngoài càng ngày càng căng thẳng, tổ điều tra không bỏ qua chi tiết cơ giáp màu đỏ xuất hiện, càng không bỏ qua thông tin rung động như việc cơ giáp của Bạch Thời có thể biến hình. Bọn họ đã tìm được một vài mảnh vỡ của cơ giáp màu đỏ trong rừng, cộng thêm với miêu tả của cảnh sát, nhanh chóng cho ra một kết quả —— Bất kể là phong cách hay vật liệu đều chứng minh cơ giáp màu đỏ này sinh ra từ thời kỳ văn minh.
Thời kỳ văn minh.
Những chữ kia đập thẳng vào trái tim mỗi người, các thành viên của tổ điều tra vô thức liên tưởng tới Bạch Thời, có thể dùng một phát pháo để bắn nát cơ giáp của tướng quân Zarra, chỉ sợ cơ giáp kia của Bạch Thời cũng là… Mẹ ơi, đến cùng thì bọn họ tìm thấy chúng ở đâu vậy?
Cùng lúc đó, nhân viên của tổ điều tra tìm được một đoạn video chiến đấu, trải qua hỏi thăm, xác nhận hai người giao chiến trong đoạn phim đó chính là Bạch Thời và chủ nhân của cơ giáp màu đỏ, lúc đấy họ đánh nhau khá kịch liệt, hình như nguyên nhân là do cơ giáp màu đỏ kia bắt cóc bạn của Bạch Thời.
—— Lam.
Tổ điều tra lại chuyển ánh mắt về phía Lam, đến nay bối cảnh của người này vẫn là một bí ẩn, trình tự đăng ký thân phận của hắn hoàn toàn hợp pháp, nhưng lại không có ghi chép về thẻ chứng minh, mãi đến mấy năm trước mới bắt đầu xuất hiện, cho nên lúc trước hắn hoàn toàn không sinh sống tại đế quốc, vậy hắn ở đâu?
Tổ trưởng hỏi: “Tư liệu của Lam vẫn chưa được đưa tới à?”
“Trung tâm đăng ký cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, họ đang điều tra nhân viên làm việc lúc trước.” Tổ viên trả lời, “Nghe nói là làm tại đế đô, bây giờ đang tra từng tầng một, lập tức sẽ đưa tới chỗ bệ hạ.”
Tổ trưởng nhíu mày, đang định lên tiếng, chợt nghe thấy một tiếng động lớn, cái ly trong tay tổ viên nọ rơi thẳng xuống đất, hắn nhìn sang, thấy mặt mũi tổ viên đang tràn đầy khiếp sợ, trợn tròn mắt nhìn màn hình, trong lòng hơi bất an: “Có chuyện gì?”
“Tư liệu đã tới.” Tổ viên nuốt nước miếng, vất vả nói: “Lam là… Thái tử của đế quốc Phỉ Tây.”
Hai mắt tổ trưởng tối sầm lại, không thể bình tĩnh nổi nữa: “Tôi xem tin tức rồi, chẳng phải mấy hôm trước thái tử Phỉ Tây vừa lộ mặt cơ mà?”
“Tin này do bệ hạ đích thân nói, bệ hạ cũng mới nhớ ra đã từng giúp hoàng thất Phỉ Tây đăng kí thẻ phân thận.” Tổ viên cũng không bình tĩnh được, “Chẳng lẽ người đang ở Phỉ Tây là thế thân?”
Tổ trưởng im lặng không đáp, bọn họ nhìn nhau, nhớ tới việc bệ hạ từng nói đến thân phận con lai của Bạch Thời, sắc mặt ai nấy đều rất tệ, chuyện này càng điều tra càng thấy nước sâu, ấy vậy mà sự việc còn rối như tơ vò, bọn họ thật sự rất muốn giật tóc kêu gào.
Không khí im lặng vài giây, tổ trưởng bình tĩnh nói: “Điều tra lại tất cả các hoạt động trước kia của đám người Bạch Thời, Tống Minh Uyên, xem xem có manh mối gì không, tôi nhớ Bạch Thời từng xin nghỉ vì Phượng Tắc, Phượng Tắc cũng khá thân thiết với Trì Tả, chẳng phải mấy hôm trước tôi bảo các cậu điều tra về Phượng Tắc sao, người này đang ở đâu?”
Tổ viên lắc đầu, kể từ ngày thi đấu xong với Trì Tả, Phượng Tắc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tổ trưởng đau đầu: “Bên phía Phi Minh có động tĩnh gì không?”
Nét mặt tổ viên vô cùng thê thảm, cuộc sống của tên Phi Minh này khá thảnh thơi, buổi sáng luyện đàn, buổi chiều học hội họa, ngẫu nhiên tới ảnh viện chụp mấy bộ chân dung, tới công ty xử lý chút văn kiện, hoặc là nghiêm nghị quan sát phỏng vấn của mấy vị tướng quân, lên mạng trao đổi với các fan, nói vài câu gì đó, hoàn toàn không có gì đáng chú ý.
Người được phái đi theo dõi đã bị phát hiện từ lâu, bây giờ đang bị Phi Minh mang ra làm người mẫu phác họa, chỉ cần phản kháng sẽ bị bảo tiêu của Phi Minh đánh cho một trận, nghe nói không còn ý định giãy dụa nữa rồi.
Tổ trưởng: “…”
Tổ trưởng cảm thấy càng nghe càng đau đầu, nói: “Tiếp… Tiếp tục quan sát.”
“Vâng.”
Chẳng mấy chốc đã hơn nửa tháng kể từ khi sự việc xảy ra, việc Tống Minh Uyên mở một công ty lính đánh thuê, có thế lực xã hội đen trên sao Mê Điệt liên tiếp bị vạch trần, nhưng tổ điều tra vẫn không thể tìm thấy đường xoay sở.
Đúng lúc này, Tống tướng quân vẫn luôn im lặng đột nhiên nhận lời phỏng vấn, đau xót nói ông không muốn để ý tới lời đồn bên ngoài, nhưng bây giờ tin đồn càng lan truyền càng bị bóp méo, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Thế lực của mấy nhà Tống, Kiều, Việt vẫn còn đó, nếu thật sự muốn làm phản, hoàn toàn không cần thành lập một căn cứ nhỏ bé như vậy. Mà tiểu Uyên lớn lên cùng điện hạ, dù có thế nào cũng không ra tay giết người, huống chi thực lực của tiểu Uyên và A Bạch mạnh mẽ là thế, muốn bắt giữ điện hạ cũng không khó, dù sao nắm giữ con tin còn sống vẫn có lợi hơn người chết phải không?
Lại nói, ông thường xuyên dạy dỗ con út nhà mình phải học tập thật giỏi, đền đáp tổ quốc, tiểu Uyên vô cùng nghe lời, tuyệt đối không phải là người phản xã hội, hành động như thế này chắc chắn là do có nỗi khổ tâm, hy vọng tiểu Uyên mau ra mặt, giải thích rõ ràng.
Thông tin nhanh chóng lan truyền, dẫn tới những cuộc thảo luận nhiệt liệt, Phòng Thiên Kỳ chạy đi tìm Tống Minh Uyên, hỏi: “Cha anh có ý gì?”
Tống Minh Uyên đáp: “Sắp tới Hoàng Thất hoặc Trọng Huy sắp có động tác. Công bố video ra ngoài.”
Phòng Thiên Kỳ khẽ giật mình: “Không đợi nữa?”
“Tình thế lần này khác.” Tống Minh Uyên ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị, ghi một đoạn hình ảnh, tự thuật về việc trong đế quốc tồn tại một tổ chức, tổ chức này đã sớm len lỏi vào các cơ quan chính phủ, hoàn toàn không thể nhận rõ ai mới là người của đối phương. Bọn họ cố gắng điều tra rất lâu nhưng vẫn không có chứng cứ, vì vậy mới im lặng không nói gì, về phần tại sao không quay về đế đô… Đó là bởi vì người yêu của anh đã xảy ra chuyện.
Màn hình di chuyển, quay thẳng vào Bạch Thời đang nằm trên giường, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trên người cắm đầy các loại dụng cụ, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Ống kính lại quay về phía Tống Minh Uyên, anh lạnh giọng nói thêm, giữa đường bọn họ bị người của tổ chức kia chặn giết, đối phương quá mạnh, cho dù Bạch Thời là thiên tài cấp song S cũng bị đánh trọng thương thành thế này đây.
Phòng Thiên Kỳ nhìn bọn họ thu dọn thiết bị, lại thấy Bạch Thời lau sạch phấn trắng trên mặt, từ từ cuộn mình thành một quả bóng, câm nín tận hai giây, hỏi: “Có tác dụng chứ?”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng.
Phòng Thiên Kỳ không hỏi thêm nữa, mặc dù hắn rất ghét Tống Minh Uyên, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của người này rất mạnh. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bọn họ đã rời khỏi nông trường, tiến vào vũ trụ một lần nữa.
Bên ngoài là màn đêm không tiếng động, dải ngân hà quanh co kéo dài về nơi xa, không có điểm cuối.
Video nhanh chóng được tuyên bố, một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, có người thay đổi quan niệm, cũng có người mắng bọn họ nói nhảm, sau đó Tống Minh Uyên lại cho đăng tải chứng cứ mà Velar để lại, gây chấn động cả nước. Velar trong video bị thương ở trán, sắc mặt trắng bệch, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như trước, hình ảnh này làm không ít người mắt đỏ hoe, đồng loạt đứng về phía Tống Minh Uyên, tiện thể lo lắng cho thương thế của Bạch Thời.
Trọng Huy bị giội một chậu nước bẩn, quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi, thuê thủy quân đổi hướng dư luận, rõ ràng Tống Minh Uyên đã ép điện hạ nói mấy lời kia, vì vậy về sau mới giết người diệt khẩu, thật là hèn hạ!
Tống Minh Uyên có thể đoán được Trọng Huy sẽ làm như thế, không thèm để ý, chỉ cần đám người hoàng thất kia có thể dao động là được rồi.
Phòng Thiên Kỳ hỏi: “Trọng Huy sẽ tới gần đế đô thật chứ?”
“Sẽ.” Tống Minh Uyên nói, cũng bởi vì đoán được bọn chúng sẽ hành động như vậy, anh mới tung bằng chứng của Velar ra ngoài.
Phòng Thiên Kỳ nhíu mày, nét mặt nghiêm nghị.
Phỏng đoán của Tống Minh Uyên nhanh chóng trở thành sự thật.
Ngày 21 tháng 11 năm 3101, lịch vũ trụ, thuộc hạ cũ của Zarra phẫn nộ vì tướng quân đã mất còn bị dội nước bẩn, bỗng nhiên gây khó dễ, liên hợp với Lôi tướng quân, rầm rộ dẫn quân tiến tới gần đế đô.
Ngày 25 tháng 11, một vị tướng quân cấp S khác của đế quốc bị triệu hồi về đế đô, giữa đường vô ý rơi vào mai phục, bản thân trọng thương, quân đội đại loạn, sau đó do phó tướng tiếp quản, tiếp tục xuất phát hướng về đế đô.
Ngày 28 tháng 11, thuộc hạ cũ của Zarra và Lôi tướng quân càng lúc càng tới gần, rơi vào đường cùng, bộ đội đặc chủng của đế đô do huấn luyện viên Trình dẫn đầu bắn hạ điểm chuyển tiếp tới khu C, tranh thủ được một chút thời gian.
Ngày 3 tháng 12, Phi Minh nhốt hết người của tổ điều tra vào biệt thự, tập hợp với Tống Minh Uyên thành công.
Lúc đó bọn họ vừa mới tiến vào tinh hệ chính, Phi Minh lạnh lùng nói: “Đợi lúc chúng ta đến, bọn họ sẽ ép các cậu ra mặt vì lý do bao vây nhà cậu và nhà A Bạch, tiện thể sẽ lợi dụng cơ hội bao vây cả hoàng thất.” Phi Minh dừng một chút, bổ xung, “Đặc biệt là viện quân có thể nhất thời gây khó dễ.”
Tống Minh Uyên gật đầu: “Tôi biết.”
Phi Minh đưa mắt nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Người của cậu đâu?”
“Ở đế đô.” Tống Minh Uyên trả lời đơn giản, “Có lối đi bí mật.”
Phi Minh hơi yên tâm, không nhịn được mà nhiều chuyện hỏi Velar đang ở đâu, sau đó thấy không khí xung quanh lập tức yên lặng, không nói thêm nữa, tìm chỗ ngồi xuống.
Tinh hệ Murs, dinh thự của Việt gia.
Vài tên theo dõi bị đè chặt xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng hết sức nhìn lên, cả giận quát: “Việt tướng quân, ông định làm gì?”
Việt tướng quân không đáp, ra lệnh cho cấp dưới đánh bọn họ bất tỉnh, sau đó đưa mắt nhìn vợ và con gái lên phi thuyền tới sao Bạch Thụy, bản thân ông cũng xoay người bước lên một chiếc phi thuyền khác, ánh mắt lạnh lẽo: “Truyền lệnh xuống, tập hợp.”
“Vâng!”
Danh sách chương