Người chủ trì ở đấu trường không chỉ có nhiệm vụ nói vài câu tạo không khí khi mở màn và kết thúc, mà còn là một vị bình luận viên chuyện nghiệp.

Vì tránh ảnh hưởng tới biểu hiện khi thi đấu của tuyển thủ, người chủ trì sẽ không lên tiếng trong lúc đối chiến, nhưng nếu gặp phải tình huống giằng co tẻ nhạt, hoặc những chiêu thức khiến người xem khó hiểu, lúc này tác dụng của bình luận viên sẽ được phát huy triệt để, vì thế đấu trường cố ý sắp đặt đường dây nội bộ trong khán phòng, trên ghế sẽ có một cái nút, khán giả có thể tự lựa chọn hình thức nghe, âm thanh sẽ trực tiếp lọt vào tai, rất thuận tiện và không làm phiền tới người khác.

Đường dây nội bộ có hiệu quả không tệ, cho nên lúc không gặp được tình huống đặc biệt, người chủ trì đều giữ yên lặng, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.

Lúc Bạch Thời nhảy lên, người chủ trì liền bật cười: “Xem ra Lang Nha muốn tấn công từ đằng sau, liệu sẽ là cổ hay là đầu? Nhưng Dreno đã gia cố rất chắc chắn ở những nơi dễ sơ hở, chỉ sợ Lang Nha…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Bạch Thời đã nhanh chóng nhấn nút phóng hỏa, bắn một pháo vào nơi nào đó trên phần lưng của Dreno.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, cơ giáp hạng nặng không đủ nhanh nhẹn để né tránh, lập tức bị phát pháo này đánh cho lui về phía sau, Dreno vội vàng ổn định thân hình. Trong quá trình này, Bạch Thời lại tiếp cận lần nữa, linh hoạt lộn một cú, đao hợp kim trên tay đánh thẳng xuống, bên tai vang lên âm thanh ken két chói tai, nơi sau lưng từng bị pháo bắn vào bắt đầu nứt vỡ, mảnh vụn rơi ầm ầm trên mặt đất.

Tiếng bình luận của người chủ trì im bặt. Dreno chấn động, sắc mặt đột biến. Nụ cười bên khóe miệng Lam càng sâu xa hơn, chậm rãi nheo mắt lại. Trong ánh mắt Trì Hải Thiên hiện lên nét vui mừng, rất hài lòng với biểu hiện của Bạch Thời. Còn khán phòng im lặng hai giây, tiếng hò hét bùng nổ.

Động tác của Bạch Thời ngừng lại, điều khiển cơ giáp nhảy về phía sau, lập tức kéo dài khoảng cách.

Cơ giáp của Dreno có phụ tải quá nặng, cộng thêm lực phòng ngự siêu cường, không sợ cận chiến, bởi vậy cần phải đánh xa, Bạch Thời nhanh chóng bắn thẳng một pháo vào vị trí lắp pháo trên cơ giáp của đối thủ, lập tức tạo thành một vết rạn, nhanh chóng phá hủy nó. Hiện tại, nếu Dreno muốn thắng cũng chỉ còn cách chủ động lại gần Bạch Thời, nhưng tốc độ của đối phương sao có thể nhanh bằng cậu, huống chi nếu như người này chịu, có thể kiên trì kéo dài trận đấu.

Muốn thắng, dễ vậy sao? “… Thật khó tin, quả nhiên Lang Nha lại mang đến cho chúng ta một sự kinh hỉ!” Người chủ trì kích động nói, “Có lẽ không ai trong chúng ta có thể ngờ Lang Nha lại phá hủy vũ khí của Dreno, việc này cần khả năng quan sát nhạy bén và động tác mạnh mẽ tới cỡ nào chứ!”

Cả khán phòng ồn ào, hiển nhiên là chưa hoàn hồn sau chấn động vừa rồi, cảm xúc phấn kích đẩy bầu không khí trong đấu trưởng lên tới đỉnh điểm.

Bạch Thời lại nâng pháo đồng lên, đứng từ xa quan sát đối thủ, không công kích. Dreno cũng đang quan sát cậu, rất điềm tĩnh, không hề có ý định tùy tiện tiến công, trong nhất thời, hai bên rơi vào cục diện bế tắc.

“Xem ra phải đánh lâu dài rồi, mặc dù Dreno đã mất vũ khí, nhưng vẫn còn khả năng phòng ngự cực khủng, chỉ cần thao tác thỏa đáng, hoàn toàn có thể cản được hỏa lực của Lang Nha.” Người chủ trì phân tích, “Trước mắt Lang Nha rất có ưu thế, nhưng khi dùng hết đạn pháo, anh sẽ bắt cuộc phải đánh cận chiến với Dreno, điều này khá bất lợi cho anh, Lang Nha cũng có thể kéo dài, nhưng năng lượng của hai bên sẽ có lúc cạn kiệt, kết quả sẽ thế nào, thật khó nói!”

“Ồ, nhìn xem, Dreno đã cử động!” Người chủ trì thấy họ đã có phản ứng, vội vàng nhận xét một câu, sau đó không lên tiếng nữa, im lặng quan sát.

Nếu so sánh thì cơ giáp hạng nặng của Dreno hao tốn năng lượng hơn Bạch Thời, hắn không thể kéo dài, đành phải cố gắng tìm cơ hội giành thắng lợi, dù không thể tiếp cận Bạch Thời, hắn cũng không muốn để người này trốn tránh.

Đa số khán giả đều cho rằng Bạch Thời sẽ né tránh, nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Thời nghênh đón ngay thế chính diện, sau đó lách người né tránh cú đấm của đối thủ, thuận thế vọt sang bên cạnh, nâng pháo đồng lên, bắn ra hai pháo nhanh như chớp.

Dreno lập tức mất tập trung, vội vàng điều chỉnh, động tác không ngừng lại, tiếp tục tấn công.

Bạch Thời lui lại một chút, thấy Dreno xông về phía mình, trong chốc lát đã quyết định thay đổi lộ tuyến, gần như áp sát hắn, cùng lúc đó lại bắn thêm hai phát pháo ở khoảng cách gần, Bạch Thời nhạy bén phát hiện động tác của Dreno có chút chần chừ, liền quyết đoán xông lên trước, tìm khe hở nã thêm một pháo nữa.

Cơ giáp hạng nặng lảo đảo, lập tức ngã sấp xuống phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Bạch Thời không cho hắn cơ hội thở dốc, trực tiếp lấy đà, nhảy đến chính diện đối thủ, đồng thời nhắm pháo đồng vào hắn, chỉ là ngay sau đó, chuỗi hành động liên tiếp này chợt dừng lại, Bạch Thời điều khiển cơ giáp lùi hẳn ra sau, chậm rãi đáp xuống mặt đất, tiện thể thu pháo lại.

Người chủ trì mở loa, âm thanh vang vọng toàn trường: “Tuyển thủ Dreno bỏ cuộc, Lang Nha đã thắng trận tỷ thí này, xin chúc mừng Lang Nha! Từ lúc anh tham gia thi đấu đến nay, đây đã là trận thắng thứ hai liên tiếp!”

Mọi người đồng thời giật mình.

Màn hình lớn kịp thời quay cảnh đặc tả, chỉ thấy lớp gia cố bên ngoài đầu gối cơ giáp của Dreno đã vỡ vụn, thậm chí có thể chứng kiến vài sợi dây kim loại, có lẽ là do cú ngã vừa rồi làm hỏng, hoàn toàn mất khả năng thăng bằng.

Hình ảnh quay chậm vài giây, sau đó bắt đầu chiếu lại.

Người chủ trì kích động giải thích: “Thật quá kinh ngạc, năm phát pháo của Lang Nha đồng loạt đánh vào cùng một nơi! Mọi người xem, ngay khi phát thứ ba bắn vào, lớp phòng hộ đã xuất hiện vết nứt! Lang Nha có thể làm được như vậy ngay trong lúc tránh né đòn tấn công, độ chính xác rất cao!”

Bạch Thời không ngừng lại, nhanh nhẹn cất cơ giáp, vẫy tay với mọi người như thường lệ, quay người bỏ đi.

Lam đang đứng ở lối đi vào hậu trường, thấy cậu đi tới, cười nói: “Biểu hiện rất không tồi.”

Bạch Thời gật gật đầu, tiếp tục đi.

“Này…” Lam kéo dài âm, bước nhanh tới bên cạnh cậu.

Bạch Thời nhìn hắn, người này rất đẹp trai, hình như trên mặt không có dấu hiệu của mặt nạ mô phỏng, điều này khiến cậu nhớ tới tư liệu Ân Kiệt đưa cho, tài liệu nói ngay từ đầu người này đã không che giấu tuổi thật, không khỏi nghĩ thầm: hóa ra là thật.

Lam mỉm cười đối mặt với cậu: “Kết bạn chứ?”

Bạch Thời khẽ giật mình với cảm giác quen thuộc này, nhìn hắn vài lần, gật gật đầu.

Lam hơi bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ cậu không thể mở miệng nói chuyện?”

Mẹ nó, tui là người tàn tật mà, Bạch Thời chỉ chỉ miệng của mình, khoát khoát tay.

Lam khẽ giật mình, giọng điệu có vẻ khó tin: “Cậu không nói được?”

Bạch Thời nghiêm túc gật đầu.

Lam nở một nụ cười như có như không: “Thật chứ?”

Hắn đã quan sát trận đấu cẩn thận, càng ngày càng thấy Lang Nha này chính là Tiểu Nhị Hóa mà hắn biết, hắn đã đánh vô số trận với Tiểu Nhị Hóa, vô cùng quen thuộc với đường lối công kích của đối thương, nói thẳng thì Lang Nha quá giống Tiểu Nhị Hóa, khiến hắn không thể không nghi ngờ.

Không tin thì thôi, ai quan tâm, Bạch Thời tỉnh táo liếc hắn một cái, tiếp tục đi.

Lam chậm rãi đi theo cậu, cười nói: “Sau này cậu phải cẩn thận một chút, Dreno nhìn thì có vẻ trung thực, thực ra thủ đoạn rất hiểm độc, tháng trước có người thắng hắn, kết quả hôm sau đã bị hắn bầm thây rồi.”

Mẹ kiếp!

Bạch Thời lập tức chửi thề trong tâm, kinh hãi nhìn hắn, ôi má ơi, nhà ngươi nói thật hay giả thế?

Lam tươi cười: “Sao thế?”

Bạch Thời giãy dụa một lát, chỉ chỉ vào Dreno đang đi về phía này, yên lặng nhìn hắn. Lam quay đầu nhìn, nói: “À, đó là Dreno, sao?”

Bạch Thời làm động tác cắt cổ, tiếp tục nhìn hắn, ý hỏi đó là thật hay giả?

Lam nín cười, kinh ngạc hỏi: “Cậu muốn xuống tay chém hắn trước hả?”

Mẹ nhà mi, nhìn ông giống người hung tàn như vậy sao? Bạch Thời tiếp tục chỉ chỉ Dreno, sau đó làm động tác cắt cổ, lại chỉ chỉ vào mình, ngẩng đầu yên lặng nhìn hắn.

Lam thật sự muốn cười bò luôn rồi, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi: “Không hiểu, đến cùng thì cậu muốn nói gì?”

Bạch Thời: “…”

Lật bàn, [bad word]!!! Tất cả những kẻ khi dễ người tàn tật đều phải lôi ra ngoài thiêu chết, lần sau nếu ông đây mà gặp mi trên đấu trường, ông sẽ làm thịt mi!!!

Cậu hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc tức giận, mở máy truyền tin, đánh một hàng chữ thật nhanh, đang định đưa cho Lam xem, ánh mắt chợt liếc xéo qua, thấy Dreno đã đi tới gần, vội vàng giữ nguyên nét mặt, đứng im đầy cảnh giác.

Dreno vẫn trầm mặc như thế, liếc cậu một cái, trầm trầm nói một câu: cậu không tệ, sau đó đi thẳng không quay đầu.

Không tệ là có ý gì? Đang khen ngợi tôi hay cảm thấy bằm thây tôi rất dễ? Không nói rõ ràng được sao? Bạch Thời đưa mắt nhìn người nọ đi xa, tiếp tục chuyển ánh mắt qua người nào đó, chỉ chỉ vào máy truyền tin, ý bảo hắn tới đọc.

Lam liếc qua, cười nói: “Trả lời tôi một câu, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Bạch Thời nghi ngờ nhìn hắn, gật gật đầu.

“Đã từng chơi Tranh Bá online chưa?”

Bạch Thời giật mình, ngẩng phắt lên nhìn hắn, trong đầu thoáng hiện lên một chuỗi tin tức: Tranh Bá, giọng nói quen thuộc, dưới 18 tuổi, thực lực không tầm thường, thông thạo thực chiến… Ối chà, đừng bảo người này là Lam Sí chứ?

Trên thực tế tên của họ đều có một chữ “Lam”, lại còn cố ý hỏi cậu câu này, tất cả chi tiết đều trùng hợp đến đáng ngờ! Vậy là nam chính đang gặp mặt đội viên tương lai của chiến đội sao?

Nhưng rõ ràng lão đầu không muốn cậu để lộ thân phận, phải trả lời sao đây?

Lam chỉ suy đoán, thực ra cũng không thể khẳng định hoàn toàn rằng Lang Nha là người hắn đã quen biết, giờ phút này thấy Bạch Thời chần chừ, liền xoa xoa đầu cậu: “Vừa nãy đùa cậu thôi, đến lượt tôi rồi, đi đây.”

Hắn cười vẫy vẫy tay, tiến vào đấu trường.

Tiểu Nhị Hóa đã che giấu tin tức ngay từ khi ở trên mạng, giờ đến đấu trường cũng ngụy trang, rõ ràng là không muốn người ta biết lai lịch của mình, nếu cậu đã quyết tâm không nhận, hắn cũng đành chịu, hiện tại chỉ cần biết người này chính là Tiểu Nhị Hóa là đủ rồi.

—— Cơ mà đến cùng thì tên nhóc này bao nhiêu tuổi? Quá kinh khủng à nha?

Lam đứng lên máy di chuyển, chậm rãi đi vào giữa sân.

Bạch Thời đứng tại chỗ đưa mắt nhìn hắn đi xa, nghĩ nghĩ, liền vào khán phòng bằng lối đi cho nhân viên, tìm được một nơi hẻo lánh yên tĩnh, chăm chú nhìn xuống phía dưới.

Vừa rồi Trì Hải Thiên đã thấy Lam nói chuyện với cậu, hơn nữa thời gian khá dài, đang định tiến lên đã thấy Bạch Thời đi vào khán phòng, vì vậy liền đi qua cùng Ân Kiệt.

“Có chuyện gì thế?”

“Cậu ta hỏi con có chơi Tranh Bá không.” Bạch Thời đáp, “Con cảm thấy cậu ấy là Lam Sí.”

Trì Hải Thiên giật mình, thấy trận đấu đã bắt đầu, yên lặng quan sát một lát, kết luận: “Là cậu ta.”

Bạch Thời cũng cảm thấy như vậy, dạ một tiếng, đột nhiên sững lại, ngẩng đầu hỏi: “Chắc chắn không ạ?”

“Đoán.” Trì Hải Thiên bình tĩnh, “Ta chỉ biết chút tri thức lý luận.”

Bạch Thời: “…”

Được rồi, coi như ông phản ứng nhanh!

Trì Hải Thiên liếc nhìn cậu: “Con cảm thấy là cậu ta thật sao?”

“Vâng.”

“Cậu ta nhận ra con rồi?”

“Hẳn là vậy.” Bạch Thời yên lặng nhìn ông, không biết có phải tiếp tục che giấu nữa không.

Trì Hải Thiên xem trận đấu trong chốc lát, nói: “Không sao, nếu con muốn hàn huyên với cậu ta một chút thì cứ đi đi, nhưng tạm thời đừng thân thiết quá.”

Bạch Thời gật gật đầu, đợi sau khi trận đấu kết thúc liền đợi trong hậu trường, đứng ở nơi lúc nãy nhìn hắn.

Lam nhướn mày: “Đang đợi tôi?”

“Ừm.”

Lam giật mình, lập tức bật cười, “Ơ em trai, không giả bộ nữa à?”

Bạch Thời đang định nói gì đó, nhưng vừa thấy có người tới, liền vội vàng câm miệng, ý bảo hắn đi lên trên, Lam cười cười đi vào khán phòng cùng cậu, khẽ hỏi: “Đến cùng thì cậu bao nhiêu tuổi? Mười ba hay mười bốn?”

“Mười ba.”

Lam âm thầm hít khí, mãi một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Đến cùng thì cậu có phải người không thế?”

Bạch Thời gần như đã hình thành phản ứng theo bản năng: “Không phải người.”

Bạch Thời đáp quá hùng hồn, hoàn toàn không có chút khoe khoang nào, vì thế Lam im lặng vài giây, hỏi: “Cậu là thú nhân?”

Bạch Thời: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện