Hai tay Bạch Thời hơi run rẩy, cố gắng kiềm nén xúc động muốn đánh người, hít sâu một hơi, an ủi mình phải tỉnh táo, cậu nghĩ mình không nên nhận thân với Trì Tả, nhỡ đâu tên oắt con này kích động tới nỗi não rút rồi gọi cậu là Cẩu Đản, thế thì cậu phải sống sao!

Vì vậy, Bạch Thời bình tĩnh nhìn cái ID [Tiểu Bạch Đản] kia, đè nén cảm giác khó chịu khi tâm can tỳ phổi cùng nhau run rẩy, thâm trầm nói: “Ừm, tôi có nhìn thấy kỷ lục kia, có ấn tượng.”

Nào chỉ có ấn tượng, lúc đó cậu còn vô cùng vui vẻ, cũng bởi vì quá kích động, mới lỡ tay ấn xác nhận, từ nay về sau phải dùng cái ID phiền muộn thế này.

Bạch Thời im lặng tiêu hóa hết nửa giây, tiếp tục nổi giận.

Mẹ nhà mi nha Trì Tả, nói tới nói lui thì ID của tui cũng có một phần công lao của cậu, cậu hại tui biến thành nhị hóa, mà còn lấy một cái ID mắc dịch tới kích thích tui, nếu anh đây không đánh cậu một trận, anh sẽ cùng họ với cậu!

Bạch Thời lập tức gửi lời mời quyết đấu cho Trì Tả, giọng nói mang theo chút run rẩy rất khẽ, cố gắng ra vẻ thật nhã nhặn: “Đến đây, dù sao mấy học sinh kia vẫn chưa tới, chúng ta đánh một trận trước.”

“Được.” Trì Tả vui vẻ đồng ý, đưa tay ấn nút xác nhận.

Đáy mắt Bạch Thời lóe lên hung quang, tấn công thần tốc, thao thẳng về phía đối phương, trong quá trình không ngừng thay đổi lộ tuyến, hoàn toàn không có chút động tác dư thừa.

Trì Tả đã đánh với Bạch Thời vài trận, cũng biết người này cực kỳ lợi hại khi đánh cận chiến, định kéo dài khoảng cách, chỉ là người này quá nhanh, cậu không thể tránh thoát, đành phải giữ vững tinh thần ứng phó.

Bạch Thời không dùng tới kiếm, trực tiếp chơi trò vật lộn với Trì Tả, đầu tiên là quật ngã bằng một cú ném qua vai, ngay sau đó bắt đầu oanh tạc bằng pháo, khí phách hành hạ người ta thê thảm. Bạch Thời thu vũ khí lại đứng vững, cảm giác chỉ có vậy vẫn không hả giận, quyết định nếu tương lai gặp mặt phải đánh cho một trận mới vừa lòng.

Lam nhìn mà mở to lắm, gửi tin tức cho cậu: “Em trai, làm sao thế?”

Bạch Thời rất bình tĩnh: “Giao đấu hữu nghị đó mà.”

Lam bó tay quá chừng: “Sao anh nhìn không thấy giống?”

“Thế thì nhìn kỹ lại đi, không thấy bọn tui chơi với nhau rất hòa hợp sao?”

“…” Lam nói, “Cậu kiềm chế một chút, đừng có tàn nhẫn đả kích người ta chứ.”

“Yên tâm đi, cậu ta không sao đâu.” Bạch Thời thờ ơ đáp, ngửa đầu nhìn về phía Trì Tả đang bay về phía họ, cậu hiểu rất rõ về người này, cũng biết Trì Tả là kiểu càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, ngẫu nhiên phải kích thích một chút mới tốt.

Trì Tả đáp xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cậu lợi hại quá, vừa rồi tôi còn chẳng kịp phản ứng luôn.”

Bạch Thời không đáp, yên lặng nhìn Trì Tả, hình như đã ba năm rồi họ chưa gặp lại, hình như giọng người này hơi thay đổi, nhưng rồi lại thấy không có gì đổi thay, có điều tính cách người này vẫn như xưa. Bạch Thời im lặng một lát, hỏi: “Sao cậu lại lấy cái ID này, có hàm nghĩa gì chăng?”

Lam đứng cạnh nghe rõ ràng, lập tức không nhịn cười được: “Em trai à, thực ra anh cũng muốn hỏi cậu về vấn đề này, nhìn thì có vẻ cậu không giống gì gì đó…”

Gì gì đó là cái quái gì? Cậu muốn nói nhị hóa à? Nhất định là nhị hóa đúng không? Mẹ kiếp, quả nhiên cái tên sẽ kéo bản thân mình xuống bằng nó sao?! Bạch Thời lạnh lùng thờ ơ liếc hắn: “Thế còn cậu?”

“Anh đây đặt vì nhớ nhung quê nhà.”

“… Ờ.”

“Tới lượt cậu.”

Bạch Thời im lặng trước lời mời của hắn. Lam cười khẽ, giơ tay lên không hỏi thêm nữa. Bạch Thời hơi thỏa mãn, tiếp tục nhìn Trì Tả.

Trì Tả vẫn luôn mỉm cười nhìn họ, lúc này mới có cơ hội mở miệng: “Là vì em trai tôi, từ nhỏ đã muốn trở thành một cơ giáp sư, luyện tập rất khắc khổ, mặc dù không trúng tuyển vào học viện Thiếu Niên, nhưng tôi biết chắc chắn cậu ấy sẽ không bỏ cuộc, lâu rồi chúng tôi không được gặp lại nhau, tôi nhớ cậu ấy lắm, cho nên muốn cậu ấy sát cánh thi đấu với mình, liền đặt ID này.”

Bạch Thời: “…”

Lật bàn, vậy cậu lấy cái khác không được hả? Tại sao còn phải thêm đản vào? Nói đi, đến cùng thì tại sao cậu lại phải nhét thêm cái từ đản đó vào?!!

Còn nữa, ai là em cậu, tui là lão đại của cậu, biết rõ hai chữ lão đại viết thế nào không? Đừng tưởng rằng tới bây giờ cậu vẫn còn nhớ tui là ông đây sẽ cảm động nhá, tui nói cho cậu biết, không đời nào!

Bạch Thời hòa nhã nói: “Tới đây, chúng ta lại đánh thêm một trận.”

“…” Lam cảm thấy rất câm nín, không hiểu vì sao chủ đề lại xoay như chong chóng thế này. Trì Tả lại không cảm thấy gì kì lạ, vui vẻ đồng ý.

Bạch Thời mở chức năng thu hình, nhanh chóng chiến đấu đến tóe lửa, nhưng lần này cậu không còn là phía chủ động nữa, mà không ngừng né tránh, cố gắng giữ tiết tấu chậm giằng co với Trì Tả, mãi tới nửa giờ mới phân ra thắng bại.

Chẳng biết học sinh của học viện quân sự Bell đã đến từ khi nào. Bạch Thời liếc nhìn một vòng, bắt gặp thành viên hội học sinh đã giao dịch với cậu lần trước, liền đi qua chào hỏi, hàn huyên vài câu rồi nhận năm người này.

Tài khoảnh Tranh Bá rất thông dụng, sau khi đăng ký là có thể tiến vào bất cứ khu vực nào được cho phép, trước kia năm người cũng chơi Tranh Bá, nhưng đều thi đấu ở khu thiếu niên, bây giờ muốn huấn luyện liền tới khu trưởng thành.

Cơ giáp của họ đều là trung cấp trở lên, trong đó có hai máy trung cấp nhất đẳng, Bạch Thời dò xét qua một lượt, khá thỏa mãn, cậu cảm thấy đây không chỉ là thành viên chiến đội, mà còn có thể là tiểu đệ trong tương lai, sẽ cùng mình chinh chiến nam bắc, làm thịt nhân vật phản diện, bởi vậy phải bồi dưỡng cho tốt.

Bây giờ cậu đã có thể độc lập phân tích được rất nhiều thứ, liền bảo bọn họ hai đấu hai, một người còn lại sẽ đánh với mình, vừa chuẩn bị đánh vừa chỉ đạo, nhưng Bạch Thời nhanh chóng nhận ra mình quá ngây thơ. Ngay từ đầu học sinh này tấn công điên cuồng, cố ý lờ đi lời chỉ dạy của cậu, phải nhắc nhở mới chậm lại một chút, như thể chỉ hận không tiêu diệt được cậu trong thời gian ngắn nhất.

Bạch Thời nhẫn nại cơn nóng tính, thấy hiệu quả không lớn, liền cố gắng kéo dài, sau đó cảm giác người này càng ngày càng rốt suột, nếu có tiếp tục thêm cũng vậy, dứt khoát tìm cơ hội dùng một cước đạp bay đối phương, ngay sau đó liền bắn hai pháo, rút thanh kiếm khổng lồ ra lao thẳng tới, khi đối phương chưa kịp đứng dậy đã kề kiếm vào cổ.

Động tác của người nọ sững lại, cứng đờ tại chỗ.

Bạch Thời chậm rãi thu kiếm: “Lúc bắt đầu thì cũng tạm, sau đó đã hơi mất lý trí, quá nhiều sơ hở, đi ra bình tĩnh lại.”

Người nọ im lặng hai giây, đứng dậy không nói không rằng, chậm rãi đi qua một bên. Bốn người còn lại vẫn luôn quan sát trận đấu, căn bản không có ý định luyện tập, Bạch Thời nhìn qua: “Đúng lúc lắm, người tiếp theo.”

Bốn người kia nhìn nhau, nhanh chóng cử ra một người, người nọ đi đến trước mặt Bạch Thời.

Bạch Thời ấn nút bắt đầu, “Tiết tấu có thể chậm lại, hiểu chưa?”

Người nọ ừ, đợi sau khi đếm ngược kết thúc liền đánh vài chiêu thăm dò, sau đó nhanh chóng tấn công, ngay thời điểm Bạch Thời chuẩn bị né tránh liền hỏi: “Anh chỉ biết trốn?”

Bạch Thời nghiêng người né đường kiếm của đối thủ, phản ứng hai giây: “Hiểu rồi, học trưởng của các cậu bảo tôi hướng dẫn các cậu, các cậu không hiểu cũng không phục chứ gì?”

“Không, bọn tôi tôn trọng quyết định của học trưởng.” Người nọ nói, “Nhưng anh ấy mời huấn luyện, ý là muốn có người đánh với chúng tôi, không phải chỉ đạo, bây giờ tôi không muốn anh tránh, hiểu chưa?”

Bà nó, cái này không phải là kiêu ngạo, mà căn bản là nhìn đời bằng nửa con mắt, cái lũ chết tiệt này! Bạch Thời giữ nguyên nét mặt vô cảm: “Không cho tôi tránh?”

“Đúng.”

“Tôi sẽ cho cậu thỏa nguyện.”

Bạch Thời nói xong lập tức xuyên qua đạn pháo, lao thẳng về phía người nọ, trong khi hắn công kích đã nhanh chóng đổi lộ tuyến lao tới phía bên cạnh, đưa tay bắn một pháo, ngay khi đối phương bị bắn tít ra xa lập tức đuổi theo, rút kiếm bổ xuống, phá hủy pháo đồng của đối thủ không chút chần chừ, ngay sau đó lại đổ thêm một kiếm đánh bay kiếm của hắn, rồi bắt đầu đánh cận chiến.

Học sinh kia đã sớm bị chuỗi công kích liên tiếp này làm cho hồ đồ, nhưng thấy Bạch Thời không dựa vào ưu thế hỏa lực để khống chế mình, nhanh chóng tỉnh táo, chuẩn bị chuyên tâm vật lộn cùng cậu, nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện hai chân của cơ giáp xảy ra vấn đề, trong lòng hoảng hốt, điên loạn ấn nút thao thác, đúng lúc này bên tai vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Không cử động được, đúng không?”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, lập tức đối mặt với nòng pháo đồng đen kịt, đồng tử co lại.

Bạch Thời đứng đối diện với hắn, vừa dứt lời đã nắm vào đầu đối phương và nhấn nút nã pháo, pháo năng lượng bay vút ra khỏi nòng, gầm thét lao về phía người kia.

Hệ thống miêu tả rất chân thật, học sinh nọ trơ mắt nhìn đạn pháo bắn tới từ khoảng cách gần như vậy, cảm giác này quá kinh hoàng, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, hoảng hốt nín thở, thậm chí còn cảm giác mình sẽ chết, nhưng ngay sau đó màn hình hiện lên một luồng sáng trắng, và dòng chữ thua cuộc.

Hắn xụi lơ ngồi thừ dưới đất, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.

Bạch Thời bắn liên tiếp mấy pháo, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn, lui về phía sau hai bước thu vũ khí, thong thả ung dung hỏi: “Giờ đã hài lòng chưa?”

Học sinh nọ: “…”

Bà mẹ nó, thỏa mãn cái con khỉ, sắp sợ chết kiếp rồi có được không hả? Trì Tả và Lam vẫn chưa rời khỏi, nhìn toàn bộ quá trình, Trì Tả thì cảm thấy trận ngược đãi của mình thật không đáng là bao, còn Lam đã gặp không ít hình ảnh máu tanh hung tàn ở đấu trường, giờ phút này khá bình tĩnh, khẽ cười, tiến lên hỏi: “Người này chọc giận cậu rồi à?”

“Không, đây là yêu cầu của cậu ta, tôi đã nhận tiền, phải làm hết trách nhiệm.” Bạch Thời nghiêm trang, “Lại nói, chẳng lẽ tôi là người hung tàn như vậy sao?”

Lam: “…”

Bạch Thời thấy học sinh nọ đã trở về chỗ cũ, liền nhìn sang phía họ: “Còn ai không phục nữa, đi ra.”

Năm người toàn hoàn im lặng, đứng im, có người không nhịn nổi mà nói: “Có gì đặc biệt hơn người, nói cho cùng thì gene cũng chỉ cấp D, có bản lĩnh đánh thực chiến xem nào.”

Bà nó, thua thì thua đi, còn kiếm cớ, huống chi nếu đánh thực chiến thì ông mày có thể hành hạ chết tụi bây không? Mịa, thu thêm mấy tiểu đệ trung nhị sao, thật sự khả thi chứ?

Bạch Thời nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được liền nói: “Thật lòng là tôi vô cùng cảm động, cứ tưởng tinh anh của học viện Bell các cậu đều là mấy bông hoa cao quý, không ngờ còn phun ra được mấy câu vừa não tàn vừa vô sỉ như vậy, quả là cực kỳ phàm tục, làm cho người ta vui mừng quá đỗi.”

Năm người: “…”

Bạch Thời nói tiếp: “Nguyên một đám thiên tài gene cấp A, vậy mà kỹ thuật không lợi hại bằng một kẻ gene cấp D như tôi, không xấu hổ đến mức tự đào hố mà rúc vào, còn dám lôi ra nói? Đến cùng thì mặt mũi to bằng ngần nào thế, cơ thể không đỡ nổi cho nên định vứt quách luôn đấy à?”

Năm người: “…”

Bạch Thời ngạc nhiên nói: “Hay là ưu thế về gene chỉ khiến thể chất của các cậu trở nên mạnh mẽ, quên mất tăng IQ rồi?”

Năm người: “…”

Cả năm người bị nói cho cứng họng, nhưng rồi lại sững sờ không nói nổi một câu phản kháng đầy đủ, bởi vì họ thực sự không thắng nổi người này.

Suýt nữa thì Lam đã cười bò, vội vàng gửi tin nhắn cho Bạch Thời: “Em trai à, sao trước kia anh không phát hiện cậu độc miệng như thế nhỉ?”

Bạch Thời thờ ơ đáp: “Tôi đã cố kiềm chế.”

Khi lên mạng cậu thường thoải mái với bản thân, vì vậy nếu như đổi thành kiểu nói chuyện quen thuộc của cậu, chắc cậu có thể giết chết họ chỉ bằng lời nói cũng nên.

Lam: “…”

Bạch Thời tiếp tục nhìn qua các thiếu niên trung nhị: “Nhắc các cậu một điều, không phải tôi muốn chơi với các cậu, mà là học trưởng của các cậu chủ động tới tìm tôi, không muốn ở lại thì giờ có thể đi, đừng lãng phí thời gian của ông, làm như ông đây thèm chút tiền của mấy người à?”

Năm người đứng bất động, không nói một câu.

Bạch Thời quan sát vài lần: “Sao rồi, có thể chơi đùa vui vẻ chưa?”

Năm người tiếp tục im lặng.

Bạch Thời đoán là đám thiếu niên này sợ mất thể diện nên không chịu mở miệng, liền thờ ơ ra lệnh: “Luyện tập hai đánh hai, người còn lại đánh với tôi.”

Lần này năm người không chần chừ nữa, ngoan ngoãn nghe lời.

Bạch Thời đi trước xoay bước vào trong phòng, trước khi bắt đầu còn không nhịn được phải gửi tin nhắn cho Lam: “Cậu nói xem, lúc nãy tôi có phí phách ngời ngời không hả?”

Lam chỉ muốn cười bò, đáp lại một câu cũng được đấy, thấy những người này đã nghiêm túc chiến đấu, liền kéo Tiểu Bạch Đản đứng cạnh xem xét, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với họ vài câu, tiện thể đánh vài trận.

Mấy người đều là thiếu niên cùng lứa, có rất nhiều chủ đề để trò chuyện, thời gian dần qua đã quên hết khúc mắc ban đầu, đến cuối cùng còn có người không nhịn được mà hỏi vì sao Bạch Thời lại không đi thi đấu Liên Minh.

Bạch Thời đang chuẩn bị chuyển chủ đề qua việc này, không ngờ họ lại hỏi trước, thỏa mãn vô cùng: “Ai bảo không đi? Bọn tôi muốn thành lập một đội, đi đánh học viện quân sự Hoàng Gia, có hứng thú không?”

Năm người đồng loạt giật mình, đây chính là học viện có thực lực mạnh nhất đế quốc đó, dù họ có kiêu ngạo đến mấy, thì đứng trước mặt người ta cũng không ngạo nổi được, cả đám im lặng thật lâu: “Đánh thắng được không?”

“Các cậu tự nghi ngờ bản thân như vậy thì còn đánh đấm gì nữa? Tôi nói có thể đánh thắng là sẽ thắng.” Bạch Thời nhìn họ, “Sao, có tới không?”

Năm người hít sâu một hơi, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, âm thanh quả thực có thể xuyên thủng màng nhĩ: “Tới!”

“Đầu tiên phải nói trước, bọn tôi hơi bí tiền, muốn thành lập câu lạc bộ, còn phải trả lương cho các cậu…”

“Không sao, không cần!” Năm người sảng khoái đáp, “Còn thiếu bao nhiêu? Bọn tôi sẽ góp chút ít.”

Bạch Thời tiếp tục thỏa mãn, thản nhiên nói: “Đến lúc đó rồi nói sau, về sau đừng khinh suất, ngoan ngoãn đi theo anh, biết chưa?”

Năm người vẫn chưa hết phấn chấn, trong đầu toàn là suy nghĩ dẫm nát đám người của học viện Hoàng Gia dưới chân, nghe vậy đồng loạt đáp: “Biết rõ, đại ca!”

Bạch Thời rất vui mừng: “Ngoan.”

Lam: “…”

Đã lấy tiền của họ, còn làm họ mất thể hiện, sau đó thu phục họ, bây giờ còn đòi người ta đánh không công cho mình, người này thật là, lúc chưa đồng ý tham gia Liên Minh thì lãnh lạnh nhạt đạm, không ngờ sau khi gật đầu lại mạnh mẽ như vậy, em trai à, anh càng ngày càng tán thưởng cậu rồi đấy!

Mấy người có người phải đi học, có người cần nghỉ ngơi, nhanh chóng giải tán. Bạch Thời rời mạng, đứng dậy đi vào phòng khách: “Ông nội, con gặp tiểu Tả trên mạng rồi.”

Trì Hải Thiên hơi sững lại, ngẩng đầu nhìn qua: “Xác định là thằng bé? Nó biết con không?”

“Xác định, tạm thời cậu ấy không biết con, con đã ghi hình lại rồi, ông có xem không ạ?”

Trì Hải Thiên đi theo cậu vào phòng ngủ, ý bảo cậu hãy mở video lên, ngay sau đó liền nhìn thấy cái tên [Tiểu Bạch Đản], đáy mắt nhanh chóng lóe lên ý cười, cuối cùng cũng hiểu vì sao Bạch Thời không chịu nhận người ta rồi.

Ông yên lặng xem hết video, trầm ngâm một lát, ý bảo Bạch Thời đứng dậy, sau đó lập một loạt bài huấn luyện đơn, nói: “Lần sau gặp tiểu Tả, gửi cái này cho nó, còn chiến đấu, con phụ trách dạy nó đi.”

Bạch Thời dạ, nghĩ thầm cuối cùng lão đầu cũng quyết định xắn tay áo dạy dỗ Trì Tả rồi hả? Nếu đã vậy, vì sao lúc trước không giữ Trì Tả bên cạnh?

Trì Hải Thiên không biết Bạch Thời đang nghĩ gì, im lặng thoáng một chút lại nói: “Tạm thời đừng cho nó biết con là ai.”

Bạch Thời lập tức gật đầu, vô cùng thoải mái.

Từ nay về sau cậu bắt đầu tiếp nhận Trì Tả, để tâm dạy dỗ người này hơn đám thiếu niên trung nhị kia nhiều, hơn nữa cậu hoàn toàn không lo Trì Tả sẽ lười biếng, bởi vì chỉ cần nói mấy bài huấn luyện này có tác dụng, chắc chắn người nọ sẽ chấp hành nghiêm túc, làm người ta hài lòng cực kỳ.

Hôm nay cậu có trận đấu, Bạch Thời rời mạng từ sớm, đi cùng Trì Hải Thiên tới đấu trường, cậu được xếp vào trận thứ ba, còn chưa bắt đầu đã leo lên khán phòng trước, chăm chú quan sát mỗi trận đấu.

Lúc Lam không có trận đấu sẽ ở nhà, rất ít khi đến đấu tường, cho dù đến cũng đều là vì có việc, vậy mà bây giờ hắn lại đến, Bạch Thời liếc hắn một cái: “Sao thế?”

Lam bước tới bên cạnh cậu, cười: “Đêm nay có nhân vật mới, nghe nói bằng tuổi anh, có chút tò mò.”

Trong đầu Bạch Thời vô thức hiện lên bóng dáng người từng gặp ở chợ giao dịch, liền mở máy truyền tin lên xem, nhanh chóng nhìn thấy tên người nọ, hỏi: “Tam Thiếu?”

“Ừm, nghe người đăng ký nói thì người này xếp thứ ba trong nhà, vì thế mới lấy cái tên đó.”

Bạch Thời gật gật đầu, sau đó giọng nói của người chủ trì vang lên, liền nhìn sang.

Theo thường lệ, người chủ trì sẽ nói vài câu mở màn, chậm rãi chuyển tới chính đề: “Đầu tiên hãy để chúng ta xem tuyển thủ thứ nhất trong đêm nay, ồ? Lại là người mới, ôi chao, cũng là một thiếu niên 16 tuổi như Lam, liệu thực lực của hai người họ có giống nhau không đây? Nào, mời nhân vật mới của chúng ta, Tam Thiếu!”

Người được gọi tên nhanh chóng xuất hiện trên đấu trường, Bạch Thời nhìn về phía màn hình, âm thầm dò xét, người này cao hơn Lam một chút, trên mặt đeo mặt nạ vô phỏng, nhìn không có gì đặc biệt.

“Cơ giáp của Tam Thiếu không trang bị thêm vũ khí, phải chăng là quá có lòng tin vào bản thân? Đối với trận đầu tiên trên đấu trường, cậu có cảm tưởng gì không?” Người chủ trì nói xong liền cười đưa mic tới.

Tam Thiếu gật đầu, bình tĩnh căn dặn: “Tôi khá là ghét mấy chuyện lãng phí thời gian thế này, về sau gặp tôi, nhớ bỏ qua.”

Người chủ trì: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện