Trước khi quyển tiểu thuyết này được khai bút, Bạch Thời đã có ấn tượng sâu sắc với hai cái tên, thậm chí sự hiểu biết về họ còn vượt qua cả nam chính, đợi tới lúc xuyên việt rồi, cậu càng nhớ kỹ hai người có quan hệ mật thiết với nam chính này.

Hai người họ, một là chính cung của nhân vật chính – Lilisa, người còn lại là nhân vật phản diện – Tống Minh Uyên.

Thân là vợ cả của nam chính, không chỉ cần hiền lương thục đức, dung mạo cao quý xinh đẹp, mà còn phải có một trái tim rộng lượng biết bao dung, nàng ủng hộ các loại hành vi trêu hoa ghẹo nguyệt của nam chính một cách vô điều kiện, khi cần thiết còn ra tay giúp đỡ một chút, tiện thể dọn dẹp hậu cung ngay ngắn rõ ràng, hòa hòa khí khí, hạnh phúc mỹ mãn, có thể nói nam chính muốn tiêu dao khoái hoạt thì ở nhà phải có mỹ nhân.

Một sự tồn tại đặc biệt như vậy, theo lý thuyết thì đây phải là một người có học thức, biết tiết chế, đủ rộng lượng, và có một cái tên khiến người ta vừa nghe đã thấy duyên dáng, sang trọng. Chỉ là khoảng thời gian đó, một tên trong nhóm đang mê một em gái mà hắn gặp trong game, bởi vì tên này cảm thấy nàng là cô gái tốt nhất trên đời này, vì vậy ôm suy nghĩ nam chính cũng nên tìm một người vợ rộng lượng như thế.

Em gái kia có ID là Lilisa Ling, nhưng người nào đó không muốn vừa viết vừa có ảo giác nam chính đang ngủ với vợ mình, cho nên bỏ chữ cuối, đặt tên là Lilisa.

Đương nhiên hai người còn lại không đồng ý với hành động bất cẩn như vậy, cuối cùng cả đám nghĩ ra một ý kiến, đó chính là mọi người cùng chơi trò đoán số, kết quả là tên nào đó thắng lớn, từ đấy tên của chính cung cũng được quyết định.

Sự tồn tại của Tống Minh Uyên cũng gần thế, đây là người anh họ xa của một trong hai tên còn lại, tên này luôn ngứa mắt người anh họ cao phú suất kia, nhưng lại không có gan chống đối người ta, liền quyết định bỏ tên người ta vào trong truyện, rồi để nam chính nhào tới hành hạ thay mình.

Hai tên còn lại nghe xong cũng thấy ưng lắm, thế là tất cả tìm một mục tiêu muốn trả thù rồi chơi đoán số, cuối cùng “Tống Minh Uyên” thành công ra trận.

Bạch Thời biết rõ toàn bộ quá trình, cho nên ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Nếu như trước kia cậu chỉ coi họ như nhân vật trong một quyển tiểu thuyết, thì sau khi xuyên việt, chính bản thân cậu sẽ phải đối mặt với những người sống sờ sờ, cho dù tự thôi miên rằng tất cả những thứ này chỉ là hư cấu thôi, nhưng Bạch Thời cũng không thể kháng cự lại cảm giác vô cùng chân thật kia được.

Trong tiểu thuyết thường có một quá trình gọi là điểm tô tính cách cho toàn diện, Lilisa còn dễ nói, có một người cuồng nhiệt theo đuổi thế này, chắc tính cách của cô sẽ khiến cậu thỏa mãn lắm đây.

Còn nhân vật phản diện… Bởi vì tên kia bị áp bức nhiều năm, e ngại cũng đã trở thành bản năng, vậy là cho dù quyết ném anh họ vào trong tiểu thuyết, nhưng tên này vẫn không dám làm càn, thế nên thứ cậu biết chỉ là một cái tên, tất cả những chi tiết khác về nhân vật Tống Minh Uyên đều được miêu tả lại từ đầu, Bạch Thời cũng không rõ lắm, đến cùng thì nhân vật phản diện trong quyển truyện này là hạng người gì.

Điểm quan trọng nhất là, bởi vì sự độc miệng của cậu, nhân vật phản diện ngày hôm nay đã không còn là nhân vật phản diện của ban đầu nữa rồi, Bạch Thời càng không thể dự đoán liệu đến lúc họ gặp nhau, tính cách của người này đã vặn vẹo tới trình độ nào, theo thiết lập ban đầu thì gã là một nhân vật phản diện cuồng loạn, còn bây giờ… Bà nó, có lẽ gã đang ước gì cậu có thể tự tắm rửa sạch sẽ rồi tự dâng lên tậng miệng cũng nên.

Thật đau lòng.

Bạch Thời lại muốn mắng cho mấy tên khốn kia một trận, tiện thể nguyền rủa một tên khi gặp mặt [Lilisa Ling] gì đó sẽ phát hiện cô em nọ là nhân yêu, tên còn lại sẽ bị anh họ phát hiện, sau đó bị lột trần treo ngược lên quất roi điên cuồng.

Cậu yên lặng oán thầm, lấy lại tinh thần, tiếp tục nhìn Lilisa.

Mặc dù nhìn người này là nhớ tới nhân vật phản diện, mà nhớ tới nhân vật phản diện lại nghĩ về mấy đoạn truyện ngắn H cao làm cho hoa cúc của cậu muốn siết chặt, nhưng nói thế nào em gái này cũng là công chúa, có tác dụng rất lớn cho việc qua cửa, nhất định phải giữ gìn mối quan hệ.

Bạch Thời kiên nhẫn hỏi: “Cô cảm giác thế nào?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Lilisa cười dịu dàng với cậu, thấy Bạch Thời đang cất thiết bị trị liệu đi, liền nhìn không gian cầm tay trên cổ cậu, “Hai người có cơ giáp?”

Bạch Thời lên tiếng, “Chỉ cần tìm một mảnh đất bằng rồi phóng cơ giáp ra là chúng ta có thể thoát khỏi nơi này.” Cậu hơi dừng lại một chút, “Chỉ có một mình cô ở đây à?”

Lilisa lắc đầu: “Còn một người nữa nhưng giữa đường chúng tôi đã bị hải lưu làm thất lạc, sau đó dưỡng khí trong bình dần dần hao hết, tôi giãy dụa cố bơi về phía thượng du, kết quả là bị dạt tới nơi này.”

Bạch Thời im lặng, nếu như người đi theo là hộ vệ, vậy thì sau khi gặp nạn, công tác cứu người đều giao vào tay hộ vệ, cần gì phải dùng tới nam chính nữa, cho nên dứt khoát khiến hai người bị thất lạc giữa đường luôn, cốt truyện quân quả là mạnh mẽ.

“Cần chúng tôi tìm giúp không?”

Lilisa nhìn cậu đầy hy vọng: “Có thể chứ?”

Dựa theo đường lối của truyện chủng mã, sau khi nam chính và vợ cả đã tăng tiến tình cảm, chắc hộ vệ kia sẽ tự tìm tới, nhưng Bạch Thời vẫn nói: “Cứ thử tìm xem sao.”

“Cám ơn.”

Bạch Thời thấy Lilisa định đứng dậy, vội đưa tay: “Đừng cử động.”

“Tôi không sao.” Lilisa nắm lấy cổ tay cậu, vịn tảng đá bên cạnh rồi chậm rãi đứng lên, mọi cử động đều mang lại cảm giác thật ưu nhã, hiển nhiên là gia giáo rất tốt. Bạch Thời đang muốn khen ngợi một câu: không hổ là công chúa của đế quốc, nhưng đột nhiên sững lại.

Đợi đã nào, vì sao công chúa lại có mặt trên sao Mê Điệt? Cậu quan sát tỉ mỉ, thấy người này ăn mặc vô cùng bình thường, trên thực tế còn không mang theo máy truyền tin, quá bất thường, trong đầu cậu vô thức hiện lên quân nhân nọ, rồi lại liên tưởng tới thái độ không muốn quay lại thuyền của cô và những biến cố liên tiếp xảy ra này, lập tức đoán được đáp án, có lẽ cô em này không bị bắt cóc thì cũng bị lừa bán rồi.

Về phần máy truyền tin, có lẽ là tự cô nàng ném đi, phải làm thế mới không để cho người ta biết thân phận của mình.

Lilisa không biết suy nghĩ trong đầu Bạch Thời, khẽ nói: “Không phải muốn tìm đất trống sao? Đi thôi.”

Cô âm thầm quan sát Tống Minh Uyên vẫn im lặng từ đầu tới giờ, cảm giác khí thế của người này quá mạnh, khiến cho người ta có chút sợ hãi, Lilisa vô thức nhích lại gần Bạch Thời.

Bạch Thời đỡ lấy cô, còn hỏi nếu như cô không tìm thấy người thân thì muốn họ đưa tới đâu, sau đó thấy khuôn mặt xinh đẹp kia lộ vẻ chần chừ là cậu hiểu ngay người này không thể liên lạc với hộ vệ, cũng chưa nghĩ được chỗ dừng chân tạm thời, vì vậy tiếp tục khẳng định suy đoán của mình. Bạch Thời liền đề nghị hay là về nhà cậu đi, ông nội cậu nấu ăn ngon lắm, có thể tới đó nghỉ ngơi một lát rồi nghĩ cách liên hệ với người nhà, kêu họ đến đón sau cũng được.

Lilisa hơi do dự, đúng là trước mắt cô không biết đi đâu, dường như khắp sao Mê Điệt đều tràn ngập nguy hiểm, mà thiếu niên trước mặt này lại không hề có chút ác ý nào. Lilisa nhìn Bạch Thời, đang định đồng ý, bỗng nghe thấy người vẫn đứng im lặng phía kia bình tĩnh chen ngang: “Tới chỗ của tôi.”

Trong lòng Lilisa giật thót, vội vàng nhìn sang, Bạch Thời cũng kinh ngạc nhìn về phía Tống Minh Uyên, chỉ thấy anh đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói thế này: “Quyết định vậy đi, nghe lời.” Rồi quay người dẫn đường, chuẩn bị vượt qua khu vực toàn đá để tìm đất trống.

Chẳng lẽ anh thích công chúa rồi hả? Bạch Thời nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tống Minh Uyên mà trầm tư, hai giây sau mắt vụt sáng, ôi chà chà, ý này không tệ, nếu nam chính không thể lấy người ta, nhưng lại muốn giữ gìn mối quan hệ với hậu cung và thuận lợi qua cửa, vậy thì để hậu cung lấy huynh đệ của mình cũng khả thi lắm chứ!

Nhưng mà trước giờ đại ca luôn đối xử với những người khác rất lạnh nhạt, anh thật sự phải lòng công chúa ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Bạch Thời tiếp tục quan sát Tống Minh Uyên, tỏ vẻ không thể nhìn thấu được mà.

“Cậu…” Lilisa bất an thì thào, “Cậu thật sự muốn đưa tôi tới chỗ của người kia sao?”

Bạch Thời nghĩ thầm: nếu giờ mà đưa Lilisa về nhà, lão đầu sẽ ghét bỏ cậu vì gây phiền toái cho mà xem, không bằng giúp cô em này với đại ca có cơ hội tăng tình cảm, thế là cậu kiên nhẫn an ủi: “Cô yên tâm, anh ấy tốt lắm.”

Lilisa tiếp tục do dự: “Cậu sẽ đi theo chứ?”

Đương nhiên rồi, cậu cũng phải tăng độ thiện cảm quái quỷ kia chứ, Bạch Thời biết cô sợ hãi nên gật đầu rất sảng khoái, lại nhìn cô vài lần, trong đầu thì nghĩ, người ta là công chúa, chắc chắn không thể kết bái với cậu, liền hỏi: “Tôi có một ý định đặc biệt, rất có tính kiến thiết, cô có muốn nghe không?”

“Cái gì?”

Bạch Thời nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp duyên, hay là chúng ta làm bạn tốt thuần khiết đi.”

Lilisa cũng cảm giác người này không tệ, mỉm cười: “Được đấy nhỉ.”

Tốt tính quá đi, Bạch Thời hài lòng lắm, đang định trò chuyện thêm hai câu nữa thì cằm cậu đã bị ai đó nắm lấy. Chẳng biết từ khi nào Tống Minh Uyên đã dừng lại bên cạnh cậu, bàn tay kia đang xoay đầu cậu về phía trước rồi chậm rãi buông tay: “Chỗ này khá ổn.”

Đây là một bãi cát rộng rãi, như vậy là đủ rồi.

Bạch Thời ừ, tạm thời không nhúc nhích, sờ sờ cái cằm vừa bị Tống Minh Uyên bóp, nghĩ thầm: người này thật sự thích công chúa rồi nên đang ghen tị đó hả?

Cậu thành khẩn nhìn anh, yên tâm đi huynh đệ, không được chạm vào vợ bạn, em hiểu đạo lý này mà, huống chi em là gay đó, anh càng không cần lo lắng đâu.

Tống Minh Uyên liếc cậu một cái: “Sao?”

Bạch Thời nói không có gì, cậu vẫn nhớ lão đầu đã dặn không được tùy tiện để người khác thấy bộ cơ giáp kia, quyết định dùng cơ giáp tỉ lệ nhỏ của đấu trường. Tống Minh Uyên cũng không có ý định sử dụng cơ giáp của mình, đồng thời phóng cơ giáp của đấu trường ra.

Đây là lần đầu tiên Lilisa nhìn thấy cơ giáp kiểu này, không nén nổi tò mò. Bạch Thời nhìn cô, lại nhìn Tống Minh Uyên, hỏi: “Anh đưa cô ấy đi hay là em?”

“Anh đưa.”

Quả nhiên! Bạch Thời cảm giác mình phát hiện ra gian tình rồi, liền đỡ công chúa qua, tiện thể nhỏ giọng nói cô cứ yên tâm, tôi đi theo ngay phía sau, huống chi nếu như không tìm thấy bạn thì cô vẫn phải ở lại nhà anh ấy mà, nên tìm hiểu thêm một chút, anh ấy thật sự không tồi đâu.

Lilisa định phản kháng, ai ngờ Tống Minh Uyên lạnh lùng đi tới trước mặt, nhận lấy cô từ trong tay Bạch Thời, sau đó không đợi Lilisa từ chối đã dìu cô vào trong khoang điều khiển, mặc dù hơi thở tỏa ra từ người anh rất lạnh lẽo, nhưng động tác không hề thất lễ chút nào.

“Ngồi vững.”

Nụ cười của Lilisa cứng lại, cố nén cảm xúc sợ hãi, đưa tay thắt chặt dây an toàn.

Tống Minh Uyên không nhìn cô nữa, khởi động cơ giáp, bay lên không trung.

Trong nhất thời, khoang điều khiển chìm vào tĩnh lặng, nhưng nói sao thì Lilisa cũng là một thành viên của hoàng gia, giáo dưỡng tốt đẹp giúp cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại bảo tôi tới chỗ anh?”

“Phải như vậy thì tôi mới tiện tìm người đưa cô trở về đế đô, công chúa Lilisa.”

Lilisa hoảng hốt, suýt nữa đã đứng phắt dậy, cô nắm chặt dây an toàn: “Sao anh lại…”

“Chính tôi đã nói tin tức cô có mặt trên thuyền cho quân đội.” Tống Minh Uyên nhìn về phía trước không chớp mắt, bình tĩnh căn dặn, “Mấy ngày nay bên ngoài sẽ rất hỗn loạn, cô ngoan ngoãn ở trong nhà, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô về.”

Lilisa hơi lấy lại bình tĩnh: “Anh là ai?”

“Cô không cần biết.”

Lilisa đoán anh là mật vụ được đế quốc phái tới nằm vùng hoặc có nhiệm vụ khác, cuối cùng cũng hơi yên lòng, lại nghĩ tới hành động vừa rồi của anh, liền hỏi: “Người đằng sau có phải cũng giống như anh không?”

“Ừm, cô cách xa cậu ấy một chút.”

Lilisa nhẹ nhàng đáp lại, một lát sau vẫn không nén nổi tò mò mà hỏi: “Tôi cảm thấy cậu ta không có ác ý.”

Tống Minh Uyên thờ ơ liếc cô, trong đầu thì nghĩ: đúng là không có, là vì tôi không thích cô, cho nên mới không muốn cô lại gần người của tôi, huống chi địa vị giữa hai người chênh lệch quá nhiều, nếu thực sự nảy sinh tình cảm, chẳng phải cuối cùng cậu ấy sẽ là người bị tổn thương sao?

Nhưng cha và đại ca vẫn còn làm việc trong quân đội, có mấy lời không thể nói ra miệng, Tống Minh Uyên trả lời qua loa: “Tôi chưa tra rõ bối cảnh của cậu ta, cô đừng quá thân thiết với người này.”

Lilisa cảm thấy có lý, ừ một tiếng.

Hai cơ giáp bay vòng vòng ở vùng biển xung quanh, sau khi không phát hiện ra bóng người nào thì nhanh chóng bay về phía thành thị, điểm đến là nhà trọ của Tống Minh Uyên. Bạch Thời chậm rãi đáp xuống sân thượng, sau khi ra ngoài đã thấy Lilisa không còn cảm xúc mâu thuẫn với Tống Minh Uyên nữa, thậm chí còn lờ mờ lộ ra sự tín nhiệm, điều này làm cậu khiếp sợ vô cùng.

Ôi mẹ ơi, đại ca thật là lợi hại, ngay cả tốc độ tán gái cũng nhanh như vậy!

Cơ mà, anh không lừa gạt thiếu nữ ngây thơ nhà người ta chứ?

Bạch Thời suy nghĩ nửa giây, cảm thấy Lilisa cảnh giác rất mạnh, chắc không dễ mắc lừa vậy đâu, huống chi đại ca cũng không phải là người như thế, nghĩ đến đây cậu thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Có thể giải quyết xong một em gái nhẹ nhõm như vậy, Bạch Thời vui lắm, cùng họ đi vào nhà trọ hàn huyên đôi chút, sau đó thấy lão đầu vừa nhận được tin hội giao lưu gặp sự cố đã liên hệ với cậu, Bạch Thời âm thầm quay sang dặn dò đại ca phải chăm sóc người ta kỹ lưỡng đó, đứng dậy cáo từ.

Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn cậu đi xa, tìm một bộ đồ ngủ chưa mặc ném cho Lilisa, ý bảo cô có thể đi tắm, sau đó ăn gì rồi nghỉ ngơi một chút, đợi tới khi Lilisa ngủ say, anh mới rảo bước vào thư phòng, bấm số liên lạc của cha mình.

Tống tướng quân nhìn con út: “Làm sao thế? Đừng bảo con có chuyện gì?”

“Không ạ.” Tống Minh Uyên bình tĩnh nói, “Hiện tại Lilisa đang ở chỗ con.”

Tống tướng quân giật mình, “Cô bé thế nào rồi?”

“Rất ổn.”

“Liên hệ với họ, mau trả người lại.”

Tống Minh Uyên dạ một tiếng, lại nói: “Cha.”

Tống tướng quân đơ mất nửa giây, đột nhiên ngồi thẳng, mỗi lần con út dùng giọng điệu nghiêm túc thế này để gọi ông, chắc chắn là có chuyện muốn nói, hơn nữa đa số đều không phải là chuyện gì tốt. Tống tướng quân cố gắng bình tĩnh: “Có chuyện gì?”

“Con muốn thương lượng với ngài một việc.”

Tống tướng quân: “…”

Xem đi, ông biết mà! Khoan đã, đừng bảo con trai ông định bắt công chúa làm con tin chứ? Không không, con ông tuyệt đối không phát rồ tới mức đó đâu! Tống tướng quân cố nén xúc động muốn ôm tim, trầm ổn mở miệng: “Nói đi.”

Tống Minh Uyên bẻ ngón tay, nheo mắt lại, nói từng chữ rõ ràng: “Con muốn thử tiếp quản sao Mê Điệt.”

Tống tướng quân: “…”

Tống tướng quân thấy tầm mắt tối sầm, con mẹ nó, tin này còn hung tàn hơn cả bắt cóc! Con trai à, con mau tỉnh táo lại đi!

Tác giả phát biểu:

Bạch Thời: Anh thích cô em kia rồi hả?

Tống Minh Uyên: Không hề.

Bạch Thời: Đừng thẹn thùng mà, em giúp anh một tay ha, đại ca tên gì nào, em xem chữ cho hai người, chắc chắn là xứng đôi lắm.

Tống Minh Uyên: Tống Minh Uyên.

Bạch Thời: “…”

Lật bàn, mẹ nó, vì sao anh lại không thích công chúa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện