Hướng Bạch Thời bay đi không phải là hướng về thành phố.
Tống Minh Uyên mở bản đồ thuộc hạ gửi tới, nhìn lướt qua những khu vực đã tìm kiếm và nhanh chóng cho ra kết luận này.
Anh nhớ tới mức độ cơ giáp bị tổn hại, cảm thấy Bạch Thời bị thương nên kiệt sức, nhưng lại sợ bị người của Y gia đuổi giết cho nên mới cố ý bay đến nơi khác. Tống Minh Uyên thử bấm số liên lạc của Bạch Thời, phát hiện không ai nghe máy, chắc Lam và Trì Hải Thiên cũng gặp phải tình huống như vậy.
Có lẽ sau khi Bạch Thời rời khỏi đây đã gặp phải sự cố, hoặc là không chịu nổi mà bất tỉnh, còn thuộc hạ của anh đến khá nhanh, nếu có sự cố ngoài y muốn thì không thể nào không nắm được chút động tĩnh, bởi vậy tình huống thứ hai có tỷ lệ lớn hơn.
Địa điểm xảy ra sự việc là quần đảo lớn nhất phía tây nam của sao Mê Điệt, xung quanh có rất nhiều đảo nhỏ và đá ngầm, cho nên nếu suy đoán của anh chính xác, chắc hẳn Bạch Thời không đi quá xe, rất có thể đang ở ngay gần đây.
Tống Minh Uyên suy luận rất nhanh, nhìn về phía những khu vực chưa được tìm kiếm, chọn hướng ngược với thành phố, sau đó lược bớt những vị trí nhiều đá ngầm không thể đỗ cơ giáp, giảm tốc độ bay bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Anh biết có một vài đảo nhỏ mặc dù diện tích không lớn, nhưng nếu tính cả vùng đất bị nước biển bao phủ thì nơi này không những có thể đỗ được cơ giáp, mà còn là một vị trí che giấu rất thuận tiện, nếu Bạch Thời cẩn thận một chút, rất có thể sẽ chọn những chỗ như thế.
Vì vậy anh tăng thêm vài phần chú ý, khoảng một giờ ba mươi phút sau, cuối cùng cũng thành công phát hiện một bóng người quen thuộc.
Hình như người này vừa ra khỏi cơ giáp là ngất xỉu, nửa người còn ngâm trong nước biển, nằm im không nhúc nhích, trái tim anh siết chặt, vội vàng đi tới kéo cậu lên bờ, lập tức phát hiện làn da tiếp xúc với tay anh hơi nóng, hiển nhiên là đang phát sốt.
“A Bạch?” Tống Minh Uyên tháo mặt nạ của Bạch Thời, vỗ vỗ mặt cậu, đợi một lát thấy cậu không có phản ứng, dứt khoát ngồi xuống ôm cậu lên, quay người đi về phía cơ giáp.
Lúc Bạch Thời mở mắt, cậu hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, chỉ nhìn thấy bầu trời đêm đầy những vì sao sáng rực rỡ, đẹp vô cùng, nhưng cảm giác mình từ từ di chuyển khiến cậu cảm thấy vô cùng kỳ quái, không khỏi lắc lắc cái đầu choáng váng, ngay sau đó liền nghe thấy phía trên đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tỉnh rồi à?”
Bạch Thời khẽ giật mình, nhờ ánh sáng cơ giáp chiếu ra để nhìn sang, người trước mặt có ánh mắt rất điềm tĩnh, mang theo sức mạnh giúp người ta có thể yên lòng, đúng là người anh kết nghĩa vô cùng lợi hại của cậu.
Bạch Thời lại khẽ giật mình, khàn khàn nói: “… Đại ca?”
“Ừ.”
Bạch Thời chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, một lát sau mới nói tiếp: “Chẳng phải hai ngày nữa anh mới về sao?”
“Về sớm vài ngày.”
“Ồ.” Bạch Thời đáp lại, dừng một chút mới trình bày, “Em đã đánh Y gia…”
“Anh biết, tên kia vẫn chưa chết, bây giờ đang nằm trong tay anh.” Tống Minh Uyên bình tĩnh cắt ngang, “Ngủ đi, mọi việc cứ giao cho anh xử lý, em không cần quan tâm nữa.”
Bạch Thời vâng một tiếng, dây thần kinh căng thẳng dần dần buông lỏng, nghiêng đầu tựa vào người anh, mặc dù cậu là nam chính, nhưng không thể không thừa nhận đại ca chính là một sự tồn tại mạnh mẽ tới nỗi tưởng chừng không có gì là không làm được, khiến cho người ta vô cùng an tâm.
Tống Minh Uyên nhìn Bạch Thời, cảm thấy cậu vẫn chưa sốt tới mức mơ hồ, cũng hơi yên lòng một chút, nhanh chân tiến vào cơ giáp, sau đó mới thấy rõ bộ dạng hiện tại của Bạch Thời, trên tay và trán người này đều bị thương, mặc dù đang phát sốt nhưng sắc mặt lại trắng bệch, vừa mới được đặt vào ghế lái phụ đã co người lại.
Đây là cơ giáp thi đấu tỉ lệ nhỏ, bên trong hoàn toàn không để những thứ dư thừa, anh nhìn lướt qua bên cạnh, thấy bạn nhỏ nào đó thật đáng thương, bèn đặt chế độ lái tự động, cúi xuống cởi hết quần áo ướt trên người Bạch Thời, sau đó lại cởi áo sơ mi của mình cho cậu mặc, ôm bạn nhỏ này vào lòng.
Lúc nãy Bạch Thời còn cảm thấy toàn thân lạnh vô cùng, giờ phút này lại phát hiện ra nguồn nhiệt, vội vội vàng vàng chui vào.
Tống Minh Uyên đưa tay xoa xoa đầu cậu, tay còn lại rảnh rỗi gửi tin tức cho thuộc hạ, ý bảo họ có thể rút lui, sau đó phải báo chuyện này cho Lam, nhưng ánh mắt anh lướt qua bộ dạng hiện tại của người nào đó, chợt sững sờ.
Áo sơ mi trắng vừa đủ che hết mông, bên dưới chính là chân trần, hơn nữa bởi vì từng bị va chạm mạnh nên cả cánh tay và đùi đều mang theo vết bầm, rất dễ khiến người ta hiểu lầm… Anh im lặng nửa giây, quyết đoán bỏ ý định liên lạc với Lam, tăng tốc bay thẳng về căn hộ của mình.
Bạch Thời không ngủ sâu, vô thức cuộn chân co co người lại: “Lạnh…”
Tống Minh Uyên ôm cậu thật chặt: “Sắp tới rồi.”
Không biết Bạch Thời có nghe thấy không, chỉ thấy cậu tiếp tục nhích lại gần anh, giữa đường không chịu nổi nên lại chìm vào hôn mê. Tống Minh Uyên ôm cậu về phòng, lột sạch rồi bỏ vào khoang trị liệu, tiện thể bấm công năng vệ sinh toàn thân, đợi tới khi mọi việc ổn thỏa mới thông báo cho Lam, sau đó mặc đồ ngủ cho Bạch Thời, nhét vào trong chăn.
Thực ra cả Lam cả Trì Hải Thiên đều nhận ra có một nhóm người đứng về phía họ, cũng đoán có lẽ những người này liên quan tới Tống Minh Uyên, vì vậy trong lúc tìm người đồng thời cũng chú ý tới động tĩnh của nhóm người kia, bây giờ thấy đối phương đồng loạt rút lui, họ hiểu là đã có tin tức, quả nhiên, không bao lâu sau, Tống Minh Uyên đã liên hệ với Lam.
Hai người vội vã chạy tới nơi Tống Minh Uyên ở: “Thằng bé sao rồi?”
“Ngủ một giấc là khỏe.”
Trì Hải Thiên gật đầu với anh, tiến vào phòng ngủ, Lam cũng đi theo nhìn xem, lúc quay lại chỉ cười rồi ngồi xuống, không hỏi chuyện về đám người kia mà tùy tiện trò chuyện về những việc khác.
Tống Minh Uyên hỏi: “Các cậu có định đấu Liên Minh không?”
“Đấu chứ.” Lam gật đầu, “Còn hơn một tháng nữa để báo danh.”
“Câu lạc bộ thì sao?”
Lam nhìn anh vài lần: “Hình như trước kia anh cũng đã đề cập về chuyện này, muốn làm gì cứ nói thẳng đi.”
Tống Minh Uyên cũng không khách khí nữa, bình tĩnh nói: “Trước kia anh có thành lập một câu lạc bộ, trước mắt chưa tuyển được người.”
Lam không nén nổi nụ cười: “Anh muốn bọn em giành một giải quán quân cho anh, đợi sau khi nổi tiếng rồi thì có thể tuyển người từ các chiến đội lớn khác, đúng không?”
“Đều là anh em, còn hơn các cậu tự thành lập câu lạc bộ, tốt hơn hết là vào câu lạc bộ của anh, anh sẽ tìm quản lý cho các cậu.” Tống Minh Uyên nhìn hắn, “Dù sao anh cũng cảm thấy cậu chỉ là tâm huyết dâng trào muốn đánh thử một mùa giải, liệu mùa giải sau cậu có còn đánh tiếp không?”
“Ai biết, xem tình huống đi, tất cả đều là anh em mà.” Lam cười lặp lại lời anh vừa nói, “Có tiền thì phải cùng kiếm lời, em muốn nhập cổ phần.”
Đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên sự vui vẻ: “Được, cũng tính cả cậu ấy vào đi.”
Đương nhiên Lam không có ý kiến, hỏi: “Anh có tham gia không?”
“Không có hứng.”
Lam đã đoán được mọi việc sẽ như vậy, không miễn cưỡng, quay lại chủ đề vừa rồi, nhanh chóng bàn xong công việc. lúc Trì Hải Thiên đi ra họ đã thương lượng xong, ông nghe loáng thoáng được mấy từ quan trọng, thuận miệng hỏi, sau khi biết được liền gật đầu, hiển nhiên là không phản đối việc Bạch Thời đi theo họ.
Nhà trọ đã bị đập phá tan hoang nên không thể ở lại nữa, giờ phút này đã là đêm khuya, Trì Hải Thiên không gọi Bạch Thời dậy mà cùng Lam rời đi, dự định ở lại chỗ hắn một đêm. Tống Minh Uyên tiễn họ tới cửa, đi qua nhìn bạn nhỏ nào đó rồi về phòng ngủ, ngày hôm sau dậy thật sớm, bắt đầu ra tay xử lý đám người Y gia kia.
Khi Bạch Thời dậy đã là giữa trưa, Trì Hải Thiên đang ngồi đọc sách ở bên cạnh, phát hiện ra động tĩnh của cậu liền nhìn qua, Bạch Thời cũng nhìn ông, hơi mờ mịt: “Ông nội.”
“Ừm.”
“Đây là đâu thế?”
“Nhà của đại ca con, không về nhà trọ được, thời gian tiếp theo con cứ ở đây đi.”
Trong đầu Bạch Thời hiện lên đoạn ký ức ngắn ngủi tối qua, nhớ ra mình được đại ca cứu về, dạ một tiếng, sau đó nhìn Trì Hải Thiên, cảm thấy lão đầu đã phát hiện đại ca đối xử với cậu rất tốt nên đã cho phép họ chơi thân với nhau rồi, Bạch Thời rất vui: “Anh ấy đâu rồi ạ?”
“Nói là có việc bận.”
Bạch Thời nhạy bén hỏi: “Liên quan tới Y gia? Không có gì phiền toái chứ?”
“Không đâu, em trai.” Giọng nói mang cười của Lam truyền vào từ bên ngoài, bóng người cũng xuất hiện trong tầm mắt, “Đại ca rất lợi hại, không có vấn đề gì đâu.”
Bạch Thời hơi yên tâm, lặng lẽ bỏ qua việc hào quang của nam chính bị làm lu mờ gì đó, tiếp theo lại nhớ tới bộ cơ giáp nhị hóa kia, nhưng vì Lam có ở đây nên cậu không thể nói, định tìm cơ hội kể cho Trì Hải Thiên biết.
Trên cơ bản thì vết thương của cậu đã khép lại, chỉ còn hơi váng đầu, ăn một tô cháo rồi nghỉ ngơi chốc lát là có thể hoạt động thoải mái rồi. Lam vẫn luôn ngồi bên cậu, thiện thể nói tới việc đã thương lượng với đại ca tối qua.
Bạch Thời khẽ giật mình, mặc dù có chút nuối tiếc vì không thể tự mở câu lạc bộ kiếm tiền, nhưng ít nhất cũng không cần bán nội tạng nữa, cũng chỉ là ký hợp đồng thôi mà, sau này còn được chia hoa hồng, cậu thấy như vậy là đủ rồi, sảng khoái đồng ý, hỏi tiếp: “Chuyện của Phi Minh anh định xử lý thế nào?”
“Anh đã liên hệ được một bác sĩ rồi, mấy ngày nữa sẽ tới, chúng ta thử một chút, thật sự không được thì còn có người của học viện, cộng thêm anh, cậu, Tiểu Bạch Đản, vậy là đủ rồi.”
“Nếu như phải đánh cùng người của học viện Hoàng Gia thì sao?” Bạch Thời nhắc nhở, “Tất cả đều là tinh anh đó, tối thiểu cũng phải song A.”
Lam cười khẽ một tiếng: “Chắc chắn sẽ có cách mà.”
Danh sách đã đóng rồi, còn có thể làm gì chứ? Ông đây biết ngay nhà ngươi rất không đáng tin mà! Bạch Thời dùng bản mặt vô cảm nhìn hắn, cảm thấy nam chính vẫn nên tự thân xuất mã thì hơn, vấn đề là hai quả trứng kia có tác dụng thật không? Lam tốt bụng đề nghị: “Hay là cậu đi khuyên nhủ đại ca đi? Có khi đại ca lại nghe lời cậu cũng nên.”
Bạch Thời im lặng, thực ra cậu cũng thấy thái độ của đại ca đối với mình không bình thường chút nào, hơn nữa ngay từ đầu người này tới sao Mê Điệt cũng là vì tiếp cận cậu, mặc dù không biết có phải là để thu tiểu đệ hay không, nhưng tối thiểu nhất vẫn nên thử mới đúng.
Vì vậy cậu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trong nhà đợi đại ca về, ai ngờ đợi tới khuya cũng chẳng thấy bóng anh đâu, không nhịn được đành phải gửi tin nhắn, biết anh đang bận xã giao, liền rúc vào chăn, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, một lát sau đã ôm chăn ngủ.
Bạch Thời lại nghỉ ngơi thêm một đêm, rốt cục cũng khỏi hẳn, thấy đại ca cũng đã dậy, liền vào phòng bếp, Tống Minh Uyên đã điều tra về cậu, đương nhiên biết rõ từ nhỏ cậu không có cha, bởi vậy cũng không thắc mắc về việc cậu biết nấu cơm. Anh hỏi thăm tình trạng hình sức khỏe, nghe cậu nói đã ổn rồi thì ngồi bên ngoài chờ đợi.
Bạch Thời chuẩn bị bữa sáng rất nhanh, đưa một chén cháo tới, cảm thấy lúc này tâm trạng anh có vẻ tốt lắm, quyết định đề cập tới việc đấu Liên Minh, tiếp theo lại thấy anh vẫn không có hứng thú, liền hỏi: “Nếu như bọn em không giành được quán quân thì phải làm sao bây giờ?”
“Anh tin tưởng mấy đứa.”
Bạch Thời lặng lẽ cúi đầu húp cháo, cũng biết anh sẽ không tham gia, nghĩ thầm hào quang của nam chính gì gì đó, nhân cách sức quyến rũ gì gì đó sao cứ lúc linh lúc không vậy hả, quá đáng ghét!
Tống Minh Uyên nhìn cậu: “Thi đấu quá lãng phí thời gian, anh còn có việc cần làm.”
Bạch Thời ừ, mấy giây sau mới phát hiện anh đang giải thích với mình, không nén nổi tò mò, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?”
Bạch Thời không nhịn được mà hỏi: “Em cảm thấy anh luôn đối xử với em rất tốt, vì sao?”
“Hợp mắt.”
Bạch Thời theo trực giác không tin, bởi vì Tống Minh Uyên luôn mang tới cho cậu cảm giác anh là một người vô cùng mạnh mẽ và tỉnh táo, không giống người làm việc theo cảm quan, cho dù anh vừa nhìn thấy Lilisa đã yêu nhưng cậu vẫn thấy kì lạ lắm, có điều chủ đề này đã dừng ở đây, dù hỏi tiếp cũng không được gì, Bạch Thời dứt khoát thôi, nghĩ thầm nếu quả thật có nguyên nhân thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết.
Thật lâu sau, đúng là Bạch Thời đã biết, nhưng cậu tình nguyện không biết còn hơn, bởi vì sự thật này làm cho cậu cảm giác mình xui hết chỗ nói.
Tình thế ở sao Mê Điệt vẫn hỗn loạn như vậy, kỳ diệu là người của Y gia không tìm tới cửa tính sổ, điều này khiến Bạch Thời không khỏi cảm thán đại ca thật là lợi hại quá đi mà.
Về chuyện cơ giáp thăng cấp, cậu có gửi một tin nhắn cho Trì Hải Thiên, thấy ông vội vàng chạy đến, hỏi thăm quá trình đại khái, cuối cùng im lặng thật lâu, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
Bạch Thời đoán rằng lão đầu đang suy nghĩ oắt con này thật là may, ngoan ngoãn ngồi im mặc ông xoa đầu, thầm nghĩ tui đây là nam chính à nha, sau này ông cứ đợi mà run rẩy đi ha.
Trì Hải Thiên hỏi: “Đã biết nó là thể năng lượng rồi hả?”
“Dạ, chính nó nói.”
Trì Hải Thiên thờ ơ đáp lại một tiếng, lấy sách ra ngồi đọc bên cạnh cậu, một lần bồi bạn này kéo dài bảy tám ngày liên tiếp, ngẫu nhiên còn có thể im lặng nhìn cậu, khiến cho Bạch Thời sống trong lo lắng mấy ngày liền, cứ có ảo giác lão đầu sắp cắn thuốc siêu mạnh rồi.
Hôm nay, mới sáng sớm vừa tỉnh dậy cậu đã nhận được tin nhắn của Trì Hải Thiên, nơm nớp lo sợ mở ra, ngay sau đó cảm giác choáng váng ập tới, đại não hoàn toàn trống rỗng. Tống Minh Uyên cũng đã dậy, phát hiện cậu chưa ra khỏi phòng liền đi qua xem sao, ai ngờ lại thấy bạn nhỏ nào đó đang ngơ ngác, anh đi tới bên giường ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Bạch Thời ngẩng đầu, ngơ ngác: “Ông nội của em… rời khỏi sao Mê Điệt rồi.”
Tống Minh Uyên cũng sững sờ.
Lúc trước khi bảo thuộc hạ điều tra về Bạch Thời, anh cũng tiện thể điều tra luôn về Trì Hải Thiên, tư liệu của người này rất sạch sẽ, hoàn toàn không có gì đáng chú ý, nhưng từ khi tới sao Mê Điệt tới giờ, anh luôn có cảm giác Trì Hải Thiên không đơn giản, để tránh gây chú ý, anh còn mời người của tổ trinh thám nổi tiếng nhất vũ trụ đi thăm dò, phát hiện hồ sơ vẫn vô cùng sạch sẽ.
Trì Hải Thiên sinh ra ở sao Phu Dương, điều kiện gia đình bình thường, về sau cha mẹ và vợ lần lượt qua đời ngoài ý muốn, Trì Hải Thiên liền dọn nhà tới vùng ngoại ô sống một mình, sau đó liên tục đi tới mấy cô nhi viện, cuối cùng nhận nuôi một đứa bé đặt tên là Trì Tả, hai ông cháu dắt nhau tới trấn Kerry sinh sống.
Lúc mới tới người này được hàng xóm giúp đỡ rất nhiều, có điều hàng xóm kia bệnh nặng, đã không sống được bao lâu, Trì Hải Thiên liền nhận nuôi Bạch Thời, tìm một công việc là thợ sửa chữa, một mình chăm sóc hai đứa nhỏ, rất tận tâm tận trách.
Nhìn từ bề ngoài thì Trì Hải Thiên thật sự không có vấn đề gì, nhưng Tống Minh Uyên vẫn cảm thấy người này thần thần bí bí, mà bây giờ đột nhiên rời đi, rất có thể là vì có chuyện muốn làm.
Tống Minh Uyên nhìn bộ dạng mất mát của Bạch Thời, đưa tay xoa đầu cậu: “Không sao đâu, anh sẽ chăm sóc em.”
Tống Minh Uyên mở bản đồ thuộc hạ gửi tới, nhìn lướt qua những khu vực đã tìm kiếm và nhanh chóng cho ra kết luận này.
Anh nhớ tới mức độ cơ giáp bị tổn hại, cảm thấy Bạch Thời bị thương nên kiệt sức, nhưng lại sợ bị người của Y gia đuổi giết cho nên mới cố ý bay đến nơi khác. Tống Minh Uyên thử bấm số liên lạc của Bạch Thời, phát hiện không ai nghe máy, chắc Lam và Trì Hải Thiên cũng gặp phải tình huống như vậy.
Có lẽ sau khi Bạch Thời rời khỏi đây đã gặp phải sự cố, hoặc là không chịu nổi mà bất tỉnh, còn thuộc hạ của anh đến khá nhanh, nếu có sự cố ngoài y muốn thì không thể nào không nắm được chút động tĩnh, bởi vậy tình huống thứ hai có tỷ lệ lớn hơn.
Địa điểm xảy ra sự việc là quần đảo lớn nhất phía tây nam của sao Mê Điệt, xung quanh có rất nhiều đảo nhỏ và đá ngầm, cho nên nếu suy đoán của anh chính xác, chắc hẳn Bạch Thời không đi quá xe, rất có thể đang ở ngay gần đây.
Tống Minh Uyên suy luận rất nhanh, nhìn về phía những khu vực chưa được tìm kiếm, chọn hướng ngược với thành phố, sau đó lược bớt những vị trí nhiều đá ngầm không thể đỗ cơ giáp, giảm tốc độ bay bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Anh biết có một vài đảo nhỏ mặc dù diện tích không lớn, nhưng nếu tính cả vùng đất bị nước biển bao phủ thì nơi này không những có thể đỗ được cơ giáp, mà còn là một vị trí che giấu rất thuận tiện, nếu Bạch Thời cẩn thận một chút, rất có thể sẽ chọn những chỗ như thế.
Vì vậy anh tăng thêm vài phần chú ý, khoảng một giờ ba mươi phút sau, cuối cùng cũng thành công phát hiện một bóng người quen thuộc.
Hình như người này vừa ra khỏi cơ giáp là ngất xỉu, nửa người còn ngâm trong nước biển, nằm im không nhúc nhích, trái tim anh siết chặt, vội vàng đi tới kéo cậu lên bờ, lập tức phát hiện làn da tiếp xúc với tay anh hơi nóng, hiển nhiên là đang phát sốt.
“A Bạch?” Tống Minh Uyên tháo mặt nạ của Bạch Thời, vỗ vỗ mặt cậu, đợi một lát thấy cậu không có phản ứng, dứt khoát ngồi xuống ôm cậu lên, quay người đi về phía cơ giáp.
Lúc Bạch Thời mở mắt, cậu hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, chỉ nhìn thấy bầu trời đêm đầy những vì sao sáng rực rỡ, đẹp vô cùng, nhưng cảm giác mình từ từ di chuyển khiến cậu cảm thấy vô cùng kỳ quái, không khỏi lắc lắc cái đầu choáng váng, ngay sau đó liền nghe thấy phía trên đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tỉnh rồi à?”
Bạch Thời khẽ giật mình, nhờ ánh sáng cơ giáp chiếu ra để nhìn sang, người trước mặt có ánh mắt rất điềm tĩnh, mang theo sức mạnh giúp người ta có thể yên lòng, đúng là người anh kết nghĩa vô cùng lợi hại của cậu.
Bạch Thời lại khẽ giật mình, khàn khàn nói: “… Đại ca?”
“Ừ.”
Bạch Thời chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, một lát sau mới nói tiếp: “Chẳng phải hai ngày nữa anh mới về sao?”
“Về sớm vài ngày.”
“Ồ.” Bạch Thời đáp lại, dừng một chút mới trình bày, “Em đã đánh Y gia…”
“Anh biết, tên kia vẫn chưa chết, bây giờ đang nằm trong tay anh.” Tống Minh Uyên bình tĩnh cắt ngang, “Ngủ đi, mọi việc cứ giao cho anh xử lý, em không cần quan tâm nữa.”
Bạch Thời vâng một tiếng, dây thần kinh căng thẳng dần dần buông lỏng, nghiêng đầu tựa vào người anh, mặc dù cậu là nam chính, nhưng không thể không thừa nhận đại ca chính là một sự tồn tại mạnh mẽ tới nỗi tưởng chừng không có gì là không làm được, khiến cho người ta vô cùng an tâm.
Tống Minh Uyên nhìn Bạch Thời, cảm thấy cậu vẫn chưa sốt tới mức mơ hồ, cũng hơi yên lòng một chút, nhanh chân tiến vào cơ giáp, sau đó mới thấy rõ bộ dạng hiện tại của Bạch Thời, trên tay và trán người này đều bị thương, mặc dù đang phát sốt nhưng sắc mặt lại trắng bệch, vừa mới được đặt vào ghế lái phụ đã co người lại.
Đây là cơ giáp thi đấu tỉ lệ nhỏ, bên trong hoàn toàn không để những thứ dư thừa, anh nhìn lướt qua bên cạnh, thấy bạn nhỏ nào đó thật đáng thương, bèn đặt chế độ lái tự động, cúi xuống cởi hết quần áo ướt trên người Bạch Thời, sau đó lại cởi áo sơ mi của mình cho cậu mặc, ôm bạn nhỏ này vào lòng.
Lúc nãy Bạch Thời còn cảm thấy toàn thân lạnh vô cùng, giờ phút này lại phát hiện ra nguồn nhiệt, vội vội vàng vàng chui vào.
Tống Minh Uyên đưa tay xoa xoa đầu cậu, tay còn lại rảnh rỗi gửi tin tức cho thuộc hạ, ý bảo họ có thể rút lui, sau đó phải báo chuyện này cho Lam, nhưng ánh mắt anh lướt qua bộ dạng hiện tại của người nào đó, chợt sững sờ.
Áo sơ mi trắng vừa đủ che hết mông, bên dưới chính là chân trần, hơn nữa bởi vì từng bị va chạm mạnh nên cả cánh tay và đùi đều mang theo vết bầm, rất dễ khiến người ta hiểu lầm… Anh im lặng nửa giây, quyết đoán bỏ ý định liên lạc với Lam, tăng tốc bay thẳng về căn hộ của mình.
Bạch Thời không ngủ sâu, vô thức cuộn chân co co người lại: “Lạnh…”
Tống Minh Uyên ôm cậu thật chặt: “Sắp tới rồi.”
Không biết Bạch Thời có nghe thấy không, chỉ thấy cậu tiếp tục nhích lại gần anh, giữa đường không chịu nổi nên lại chìm vào hôn mê. Tống Minh Uyên ôm cậu về phòng, lột sạch rồi bỏ vào khoang trị liệu, tiện thể bấm công năng vệ sinh toàn thân, đợi tới khi mọi việc ổn thỏa mới thông báo cho Lam, sau đó mặc đồ ngủ cho Bạch Thời, nhét vào trong chăn.
Thực ra cả Lam cả Trì Hải Thiên đều nhận ra có một nhóm người đứng về phía họ, cũng đoán có lẽ những người này liên quan tới Tống Minh Uyên, vì vậy trong lúc tìm người đồng thời cũng chú ý tới động tĩnh của nhóm người kia, bây giờ thấy đối phương đồng loạt rút lui, họ hiểu là đã có tin tức, quả nhiên, không bao lâu sau, Tống Minh Uyên đã liên hệ với Lam.
Hai người vội vã chạy tới nơi Tống Minh Uyên ở: “Thằng bé sao rồi?”
“Ngủ một giấc là khỏe.”
Trì Hải Thiên gật đầu với anh, tiến vào phòng ngủ, Lam cũng đi theo nhìn xem, lúc quay lại chỉ cười rồi ngồi xuống, không hỏi chuyện về đám người kia mà tùy tiện trò chuyện về những việc khác.
Tống Minh Uyên hỏi: “Các cậu có định đấu Liên Minh không?”
“Đấu chứ.” Lam gật đầu, “Còn hơn một tháng nữa để báo danh.”
“Câu lạc bộ thì sao?”
Lam nhìn anh vài lần: “Hình như trước kia anh cũng đã đề cập về chuyện này, muốn làm gì cứ nói thẳng đi.”
Tống Minh Uyên cũng không khách khí nữa, bình tĩnh nói: “Trước kia anh có thành lập một câu lạc bộ, trước mắt chưa tuyển được người.”
Lam không nén nổi nụ cười: “Anh muốn bọn em giành một giải quán quân cho anh, đợi sau khi nổi tiếng rồi thì có thể tuyển người từ các chiến đội lớn khác, đúng không?”
“Đều là anh em, còn hơn các cậu tự thành lập câu lạc bộ, tốt hơn hết là vào câu lạc bộ của anh, anh sẽ tìm quản lý cho các cậu.” Tống Minh Uyên nhìn hắn, “Dù sao anh cũng cảm thấy cậu chỉ là tâm huyết dâng trào muốn đánh thử một mùa giải, liệu mùa giải sau cậu có còn đánh tiếp không?”
“Ai biết, xem tình huống đi, tất cả đều là anh em mà.” Lam cười lặp lại lời anh vừa nói, “Có tiền thì phải cùng kiếm lời, em muốn nhập cổ phần.”
Đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên sự vui vẻ: “Được, cũng tính cả cậu ấy vào đi.”
Đương nhiên Lam không có ý kiến, hỏi: “Anh có tham gia không?”
“Không có hứng.”
Lam đã đoán được mọi việc sẽ như vậy, không miễn cưỡng, quay lại chủ đề vừa rồi, nhanh chóng bàn xong công việc. lúc Trì Hải Thiên đi ra họ đã thương lượng xong, ông nghe loáng thoáng được mấy từ quan trọng, thuận miệng hỏi, sau khi biết được liền gật đầu, hiển nhiên là không phản đối việc Bạch Thời đi theo họ.
Nhà trọ đã bị đập phá tan hoang nên không thể ở lại nữa, giờ phút này đã là đêm khuya, Trì Hải Thiên không gọi Bạch Thời dậy mà cùng Lam rời đi, dự định ở lại chỗ hắn một đêm. Tống Minh Uyên tiễn họ tới cửa, đi qua nhìn bạn nhỏ nào đó rồi về phòng ngủ, ngày hôm sau dậy thật sớm, bắt đầu ra tay xử lý đám người Y gia kia.
Khi Bạch Thời dậy đã là giữa trưa, Trì Hải Thiên đang ngồi đọc sách ở bên cạnh, phát hiện ra động tĩnh của cậu liền nhìn qua, Bạch Thời cũng nhìn ông, hơi mờ mịt: “Ông nội.”
“Ừm.”
“Đây là đâu thế?”
“Nhà của đại ca con, không về nhà trọ được, thời gian tiếp theo con cứ ở đây đi.”
Trong đầu Bạch Thời hiện lên đoạn ký ức ngắn ngủi tối qua, nhớ ra mình được đại ca cứu về, dạ một tiếng, sau đó nhìn Trì Hải Thiên, cảm thấy lão đầu đã phát hiện đại ca đối xử với cậu rất tốt nên đã cho phép họ chơi thân với nhau rồi, Bạch Thời rất vui: “Anh ấy đâu rồi ạ?”
“Nói là có việc bận.”
Bạch Thời nhạy bén hỏi: “Liên quan tới Y gia? Không có gì phiền toái chứ?”
“Không đâu, em trai.” Giọng nói mang cười của Lam truyền vào từ bên ngoài, bóng người cũng xuất hiện trong tầm mắt, “Đại ca rất lợi hại, không có vấn đề gì đâu.”
Bạch Thời hơi yên tâm, lặng lẽ bỏ qua việc hào quang của nam chính bị làm lu mờ gì đó, tiếp theo lại nhớ tới bộ cơ giáp nhị hóa kia, nhưng vì Lam có ở đây nên cậu không thể nói, định tìm cơ hội kể cho Trì Hải Thiên biết.
Trên cơ bản thì vết thương của cậu đã khép lại, chỉ còn hơi váng đầu, ăn một tô cháo rồi nghỉ ngơi chốc lát là có thể hoạt động thoải mái rồi. Lam vẫn luôn ngồi bên cậu, thiện thể nói tới việc đã thương lượng với đại ca tối qua.
Bạch Thời khẽ giật mình, mặc dù có chút nuối tiếc vì không thể tự mở câu lạc bộ kiếm tiền, nhưng ít nhất cũng không cần bán nội tạng nữa, cũng chỉ là ký hợp đồng thôi mà, sau này còn được chia hoa hồng, cậu thấy như vậy là đủ rồi, sảng khoái đồng ý, hỏi tiếp: “Chuyện của Phi Minh anh định xử lý thế nào?”
“Anh đã liên hệ được một bác sĩ rồi, mấy ngày nữa sẽ tới, chúng ta thử một chút, thật sự không được thì còn có người của học viện, cộng thêm anh, cậu, Tiểu Bạch Đản, vậy là đủ rồi.”
“Nếu như phải đánh cùng người của học viện Hoàng Gia thì sao?” Bạch Thời nhắc nhở, “Tất cả đều là tinh anh đó, tối thiểu cũng phải song A.”
Lam cười khẽ một tiếng: “Chắc chắn sẽ có cách mà.”
Danh sách đã đóng rồi, còn có thể làm gì chứ? Ông đây biết ngay nhà ngươi rất không đáng tin mà! Bạch Thời dùng bản mặt vô cảm nhìn hắn, cảm thấy nam chính vẫn nên tự thân xuất mã thì hơn, vấn đề là hai quả trứng kia có tác dụng thật không? Lam tốt bụng đề nghị: “Hay là cậu đi khuyên nhủ đại ca đi? Có khi đại ca lại nghe lời cậu cũng nên.”
Bạch Thời im lặng, thực ra cậu cũng thấy thái độ của đại ca đối với mình không bình thường chút nào, hơn nữa ngay từ đầu người này tới sao Mê Điệt cũng là vì tiếp cận cậu, mặc dù không biết có phải là để thu tiểu đệ hay không, nhưng tối thiểu nhất vẫn nên thử mới đúng.
Vì vậy cậu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trong nhà đợi đại ca về, ai ngờ đợi tới khuya cũng chẳng thấy bóng anh đâu, không nhịn được đành phải gửi tin nhắn, biết anh đang bận xã giao, liền rúc vào chăn, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, một lát sau đã ôm chăn ngủ.
Bạch Thời lại nghỉ ngơi thêm một đêm, rốt cục cũng khỏi hẳn, thấy đại ca cũng đã dậy, liền vào phòng bếp, Tống Minh Uyên đã điều tra về cậu, đương nhiên biết rõ từ nhỏ cậu không có cha, bởi vậy cũng không thắc mắc về việc cậu biết nấu cơm. Anh hỏi thăm tình trạng hình sức khỏe, nghe cậu nói đã ổn rồi thì ngồi bên ngoài chờ đợi.
Bạch Thời chuẩn bị bữa sáng rất nhanh, đưa một chén cháo tới, cảm thấy lúc này tâm trạng anh có vẻ tốt lắm, quyết định đề cập tới việc đấu Liên Minh, tiếp theo lại thấy anh vẫn không có hứng thú, liền hỏi: “Nếu như bọn em không giành được quán quân thì phải làm sao bây giờ?”
“Anh tin tưởng mấy đứa.”
Bạch Thời lặng lẽ cúi đầu húp cháo, cũng biết anh sẽ không tham gia, nghĩ thầm hào quang của nam chính gì gì đó, nhân cách sức quyến rũ gì gì đó sao cứ lúc linh lúc không vậy hả, quá đáng ghét!
Tống Minh Uyên nhìn cậu: “Thi đấu quá lãng phí thời gian, anh còn có việc cần làm.”
Bạch Thời ừ, mấy giây sau mới phát hiện anh đang giải thích với mình, không nén nổi tò mò, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?”
Bạch Thời không nhịn được mà hỏi: “Em cảm thấy anh luôn đối xử với em rất tốt, vì sao?”
“Hợp mắt.”
Bạch Thời theo trực giác không tin, bởi vì Tống Minh Uyên luôn mang tới cho cậu cảm giác anh là một người vô cùng mạnh mẽ và tỉnh táo, không giống người làm việc theo cảm quan, cho dù anh vừa nhìn thấy Lilisa đã yêu nhưng cậu vẫn thấy kì lạ lắm, có điều chủ đề này đã dừng ở đây, dù hỏi tiếp cũng không được gì, Bạch Thời dứt khoát thôi, nghĩ thầm nếu quả thật có nguyên nhân thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết.
Thật lâu sau, đúng là Bạch Thời đã biết, nhưng cậu tình nguyện không biết còn hơn, bởi vì sự thật này làm cho cậu cảm giác mình xui hết chỗ nói.
Tình thế ở sao Mê Điệt vẫn hỗn loạn như vậy, kỳ diệu là người của Y gia không tìm tới cửa tính sổ, điều này khiến Bạch Thời không khỏi cảm thán đại ca thật là lợi hại quá đi mà.
Về chuyện cơ giáp thăng cấp, cậu có gửi một tin nhắn cho Trì Hải Thiên, thấy ông vội vàng chạy đến, hỏi thăm quá trình đại khái, cuối cùng im lặng thật lâu, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
Bạch Thời đoán rằng lão đầu đang suy nghĩ oắt con này thật là may, ngoan ngoãn ngồi im mặc ông xoa đầu, thầm nghĩ tui đây là nam chính à nha, sau này ông cứ đợi mà run rẩy đi ha.
Trì Hải Thiên hỏi: “Đã biết nó là thể năng lượng rồi hả?”
“Dạ, chính nó nói.”
Trì Hải Thiên thờ ơ đáp lại một tiếng, lấy sách ra ngồi đọc bên cạnh cậu, một lần bồi bạn này kéo dài bảy tám ngày liên tiếp, ngẫu nhiên còn có thể im lặng nhìn cậu, khiến cho Bạch Thời sống trong lo lắng mấy ngày liền, cứ có ảo giác lão đầu sắp cắn thuốc siêu mạnh rồi.
Hôm nay, mới sáng sớm vừa tỉnh dậy cậu đã nhận được tin nhắn của Trì Hải Thiên, nơm nớp lo sợ mở ra, ngay sau đó cảm giác choáng váng ập tới, đại não hoàn toàn trống rỗng. Tống Minh Uyên cũng đã dậy, phát hiện cậu chưa ra khỏi phòng liền đi qua xem sao, ai ngờ lại thấy bạn nhỏ nào đó đang ngơ ngác, anh đi tới bên giường ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Bạch Thời ngẩng đầu, ngơ ngác: “Ông nội của em… rời khỏi sao Mê Điệt rồi.”
Tống Minh Uyên cũng sững sờ.
Lúc trước khi bảo thuộc hạ điều tra về Bạch Thời, anh cũng tiện thể điều tra luôn về Trì Hải Thiên, tư liệu của người này rất sạch sẽ, hoàn toàn không có gì đáng chú ý, nhưng từ khi tới sao Mê Điệt tới giờ, anh luôn có cảm giác Trì Hải Thiên không đơn giản, để tránh gây chú ý, anh còn mời người của tổ trinh thám nổi tiếng nhất vũ trụ đi thăm dò, phát hiện hồ sơ vẫn vô cùng sạch sẽ.
Trì Hải Thiên sinh ra ở sao Phu Dương, điều kiện gia đình bình thường, về sau cha mẹ và vợ lần lượt qua đời ngoài ý muốn, Trì Hải Thiên liền dọn nhà tới vùng ngoại ô sống một mình, sau đó liên tục đi tới mấy cô nhi viện, cuối cùng nhận nuôi một đứa bé đặt tên là Trì Tả, hai ông cháu dắt nhau tới trấn Kerry sinh sống.
Lúc mới tới người này được hàng xóm giúp đỡ rất nhiều, có điều hàng xóm kia bệnh nặng, đã không sống được bao lâu, Trì Hải Thiên liền nhận nuôi Bạch Thời, tìm một công việc là thợ sửa chữa, một mình chăm sóc hai đứa nhỏ, rất tận tâm tận trách.
Nhìn từ bề ngoài thì Trì Hải Thiên thật sự không có vấn đề gì, nhưng Tống Minh Uyên vẫn cảm thấy người này thần thần bí bí, mà bây giờ đột nhiên rời đi, rất có thể là vì có chuyện muốn làm.
Tống Minh Uyên nhìn bộ dạng mất mát của Bạch Thời, đưa tay xoa đầu cậu: “Không sao đâu, anh sẽ chăm sóc em.”
Danh sách chương