Thuốc cải thiện gene phải phối hợp với dịch dinh dưỡng mới có thể sử dụng, mà thời gian qua cơ thể em trai Phi Minh không khỏe, cho nên trong phòng chuẩn bị rất nhiều dụng cụ y học và dược phẩm. Sau khi cẩn thận xem xét, bác sĩ cho ra kết luận rằng có thể ngâm bất cứ lúc nào cũng được, hỏi ý kiến của họ.

Phi Thần cười nói vậy thì bây giờ luôn đi. Phi Minh vẫn hơi không yên lòng, hỏi thăm liệu có nguy hiểm gì không. Bác sĩ đáp chỉ cần thuốc không có vấn để sẽ không xảy ra chuyện. Phi Minh nhìn về phía Bạch Thời, hoàn toàn không có chút nghi vấn nào về việc một bạn “câm” đột nhiên mở miệng nói chuyện, chỉ hỏi cậu về lai lịch của thuốc.

Bạch Thời và Lam biết y rất xem trọng chuyện này, kiên nhẫn kể lại nguyên nhân và kết quả sự việc một lần.

Phi Minh chăm chú lắng nghe, phát hiện ra những từ mấu chốt như thú nhân và dược phẩm rất hợp nhau, trên thực tế đây còn là quà cảm tạ, đối phương không thể nào cố ý tặng một thứ có hại cho người ta được, bởi vậy cũng hơi yên tâm. Y nhìn về phía em trai mình, muốn biết suy nghĩ của cậu, sau đó thấy Phi Thần gật đầu, liền đi chuẩn bị cùng bác sĩ.

Phi Thần nhìn qua Bạch Thời và Lam: “Ngoại trừ các bác sĩ và hai ông chủ, thì đây là lần đầu tiên ca ca giới thiệu bạn của mình đấy, chắc các anh đều là người rất tốt.”

Lam cười nhướn mày: “Hả? Vì sao?”

“Bởi vì anh của em là người rất tốt, người mà anh ấy kết giao tuyệt đối cũng là người tốt, thực ra nếu không phải vì em thì ca ca đã sớm thi vào trường quân đội sau đó tiến vào quân bộ rồi, chứ không phải đi thi đấu để kiếm tiềm chữa bệnh cho em, người như anh ấy không nên bị nhốt ở một nơi như thế này.” Khóe miệng Phi Thần luôn giữ nụ cười yếu ớt, giọng nói rất nhẹ, “Em vẫn không muốn liên lụy tới anh ấy, vì thế còn từng cố tự sát, nhưng bị phát kiện kịp thời, kết quả là anh ấy vô cùng giận dữ.”

Bạch Thời và Lam không rõ vì sao Phi Thần bỗng nhiên nhắc tới việc này, hơi sững sờ, Lam cười tiếp lời: “Không quý trọng tính mạng, nếu là anh thì anh cũng tức giận lắm, em xem, chẳng phải bây giờ đã có bước ngoặt rồi sao?”

Phi Thần ừ một tiếng: “Nhưng mẹ em mất do khó sinh, cha em đã qua đời từ khi em còn rất nhỏ, chỉ có em và ca ca hai người nương tựa vào nhau, về sau bệnh của em chuyển biến xấu, gánh nặng của anh ấy càng ngày càng nặng trĩu, em chỉ không muốn làm anh ấy khổ cực như vậy, muốn để anh ấy có thể làm những việc mình muốn làm.”

Lam dịu dàng an ủi: “Những việc kia đã qua rồi, về sau cuộc sống của hai người sẽ càng ngày càng tốt mà.”

Phi Thần lại ừ một tiếng, tươi cười trò chuyện với họ, làm như lơ đãng nhắc tới: “Ca ca vẫn luôn thương em, em biết anh ấy còn thề, ca ca của em là người nói được thì làm được, bây giờ hai anh đã cứu em.” Cậu nhìn họ, nụ cười rất dịu dàng, “Nhưng các anh là bạn, chắc sẽ không bắt anh ấy làm chuyện gì quá đáng, đúng không.”

Nụ cười của Lam sâu hơn, nhìn Bạch Thời. Trong lòng Bạch Thời rung động, giật mình tỉnh ngộ, quá ra thiếu niên kể lại những chuyện kia là vì mục đích này, ý là nếu họ bắt Phi Minh làm những thứ mà y không thích thì Phi Thần tình nguyện chết để trả cái mạng này cho họ, cũng không muốn để anh trai mình bị ép buộc.

Thiếu niên này nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng lại là một người cứng rắn, Bạch Thời nói: “Bọn tôi muốn đấu Liên Minh Cơ Giáp, cậu đã xem bao giờ chưa?”

“Xem rồi.” Phi Thần hỏi, “Hai người muốn anh ấy cũng tham gia?”

Bạch Thời gật đầu: “Nếu anh ấy đồng ý.”

“Anh ấy sẽ đồng ý thôi.” Phi Thần nhìn họ vài lần, không phát hiện ra ác ý từ phía họ, quyết định tạm thời quan sát trước đã, huống chi có thể chữa khỏi hay không vẫn là một ẩn số, hết thảy hãy nói sau đi. Nụ cười của cậu vẫn như trước, đổi chủ đề tiếp tục nói chuyện phiếm với họ.

Công tác chuẩn bị rất nhanh, mấy người họ đưa mắt nhìn Phi Thần tiến vào khoang dinh dưỡng, ngủ say trong tác dụng của thuốc, tất cả nhìn về phía bác sĩ. Bác sĩ cẩn thận quan sát màn hình một lát: “Hết thảy bình thường.”

Họ hơi yên tâm, cùng tìm một nơi ngồi xuống. Phi Thần phải ngâm trong dung dịch khoảng một ngày, Phi Minh nhất định sẽ ngồi bên trông coi, cả Lam và Bạch Thời đều sợ trong quá trình sẽ xảy ra vấn đề, cũng ở lại, mấy người ngồi tâm sự, thời gian chậm rãi tới trưa.

Phi Minh vào bếp nấu vài món, đặt lên bàn, ý bảo họ cùng ăn cơm. Có lẽ là vì sắp đạt được nguyện vọng nhiều năm, mặc dù nhìn y vẫn rất lạnh, nhưng đã nói nhiều hơn ngày thường một chút, đề cập tới tương lai muốn để em trai đi học đại học, hy vọng có thể trúng tuyển vào học viện.

Bạch Thời không khỏi hỏi: “Cậu ấy bao nhiêu tuổi?”

“Mười lăm.” Phi Minh biết rõ ý của Bạch Thời, giải thích rằng em trai mình rất thông minh, bây giờ cũng đã bắt đầu tiếp xúc với kiến thức của đại học rồi, nếu đưa đi học cấp hai, cấp ba thì quá lãng phí thời gia, huống chi chắc chắn Phi Thần cũng không muốn.

Bạch Thời đã từng nghe nói trong những người gene cấp thấp sẽ xuất hiện vài thiên tài sở hữu IQ cực cao, cậu đoán Phi Thần chính là một trong số đó, hơi giật mình, trong đầu nghĩ chẳng lẽ ngoại trừ thu được tiểu đệ thì được được tặng kèm một tham mưu? Chà, vụ mua bán này quá lời luôn! Bạch Thời vui cực kỳ, ăn rất ngon, sau khi ăn xong lại nói chuyện phiếm một hồi, chơi mấy trò chơi với Lam, rất nhanh đã đợi tới thời gian được cài đặt.

Mọi người đã đứng dậy từ trước, lo lắng nhìn bác sĩ kiểm tra cho Phi Thần, một lúc lâu sau, bác sĩ đóng dụng cụ lại, giọng nói run rẩy: “Thật khó tin, tôi cứ tưởng với tình trạng cơ thể của cậu ấy thì tối đa chỉ có thể lên tới cấp D, nhưng có lẽ mức độ hấp thu thuốc cậu ấy rất cao, vậy là nhảy thêm một cấp, bây giờ cậu ấy đã sở hữu gene cấp C, chúc mừng.”

Phi Minh khẽ lung lay, hốc mắt đỏ bừng, sờ lên đầu em trai mình, đắp kín chăn cho cậu, sau đó chậm rãi đi về hướng Bạch Thời.

Trái tim nhỏ của Bạch Thời đập ầm ầm, nghĩ thầm định nhận lão đại rồi sao? Liệu tui có nên làm màu rồi nói rằng mọi người đều là bạn, đừng so đo nhiều như vậy không? Nhưng nhỡ nếu nói thế xong Phi Minh lại không so đo thật thì làm sao bây giờ?”

Phi Minh đi tới rất nhanh, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, hoàn toàn không hề có vẻ gì gọi là mãnh liệt, nhưng giọng nói lại toát lên sự kiên dịnh: “Cám ơn, từ nay về sau mạng của tôi sẽ thuộc về cậu, cậu bảo tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó.”

“… Đều là bạn.” Bạch Thời vô thức thốt lên, dừng một chút lại bổ sung, “Chúng ta hãy làm bạn tốt đi, sau này anh có thể gọi em là A Bạch.”

Phi Minh ừ, đương nhiên không có ý kiến. Lam mỉm cười đứng bên cạnh mỉm cười, không hỏi nhiều về xưng hô “A Bạch” kia, dù sao chẳng mấy chốc họ cũng sẽ gửi tài liệu để báo danh, đến lúc đó sẽ biết rõ thôi.

Bạch Thời nhìn về phía Phi Minh: “Em trai anh đã khỏe rồi, anh không cần phải đi theo Rachael nữa đúng không, định đưa cậu ấy đi học sao?”

“Đợi thằng bé dưỡng khỏe đã rồi nói sau.”

Bạch Thời ừ, lại hỏi: “Ngoại trừ việc này anh còn việc gì bận rộn cần làm không? Nếu như rãnh rỗi, cùng thi đấu với bọn em đi.”

Phi Minh gật đầu: “Được.”

Mịa, thật là sảng khoái! Bạch Thời giật mình, chợt sinh ra cảm giác không chân thật chút nào, im lặng mất vài giây không biết nên nói sao cho phải, còn Lam thì cười hỏi: “Em trai, cậu không thử thuốc kia một chút sao? Thứ kia có vẻ rất tốt, cũng có thể lên tới cấp A đó?”

Bạch Thời có chút chần chừ, không xác định được liệu thứ đó có tác dụng với cậu hay không. Phi Minh đứng cạnh nghe rõ, không nhịn được mà hỏi: “Cậu ấy không phải cấp A sao?”

Lam cười đáp: “Ừ, cấp C, ngạc nhiên chưa?”

Phi Minh quay phắt về phía Bạch Thời, dò xét cậu từ đầu tới chân, mặc dù trên mặt không có cảm xúc, nhưng ánh nhìn lại có vẻ không tin tưởng lắm. Bạch Thời không để ý, nhìn chằm chằm vào bốn viên thuốc còn lại trong túi, có lẽ trong tình huống không biết gì nam chính cũng sẽ thử thôi, vì vậy gật đầu đồng ý, báo cho đại ca đêm nay không về nhà.

Tống Minh Uyên biết được nguyên do, vội vã chạy tới, giờ phút này Bạch Thời đã rơi vào trạng thái ngủ say, anh nhìn về phía Phi Minh: “Thực sự quyết định sau này sẽ đi theo A Bạch?”

“Phải.”

Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm y thật lâu: “Chuyện em trai anh khỏi bệnh tạm thời giữ bí mật, miễn cho có người gây bất lợi cho A Bạch.”

Phi minh lạnh nhạt đáp lại.

Tống Minh Uyên liếc y một cái, ánh mắt chậm rãi quay về phía Bạch Thời.

Từ khi Phi Minh đi ăn máng khác khiến Rachael đích thân xuất hiện, tới việc ba thế lực cùng bị thương và cái chết của Barlow, anh cảm giác thái độ của Rachael đối với Phi Minh có chút kỳ quái, đáng chú ý nhất là tại thời khắc mấu chốt để tranh đoạt lợi ích này, Rachael không những không dùng Phi Minh thực lực rất cao, mà còn mời cho y một bác sĩ, cố gắng giữ chân y ở lại sao Mê Điệt, điều này quá kì lạ.

Bây giờ anh đang chỉnh đốn lại nơi này, mà Phi Minh lại muốn đi theo Bạch Thời, cho nên phải điều tra rõ ràng mới được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Bạch Thời được ôm ra ngoài, bác sĩ nhíu mày lại: “Kỳ quái, cơ thể đã hấp thu thuốc, nhưng gene của cậu ấy không thay đổi.”

Tất cả mọi người đều giật mình, hỏi thăm nguyên nhân. Bác sĩ lại quan sát một lát, không thể nói rõ vấn đề xuất hiện ở đâu, cuối cùng chỉ có thể phỏng đoán vì nguyên nhân liên quan tới thể chất nên không cải thiện gene được. Lam im lặng một lát, hơi hối hận: “Nếu sớm biết như vậy thì đã không bảo thằng bé thử, gần đây tâm trạng nó vốn đã không tốt.”

“Sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ thử thôi, không có gì khác nhau.” Tống Minh Uyên bình tĩnh nói một câu, ôm Bạch Thời rời đi.

Mặc dù Lam biết Bạch Thời không yếu ớt như vậy, nhưng dù sao cậu vẫn còn nhỏ, chỉ sợ bị sự thật đả kích, cho nên không về nhà ngủ bù mà quyết định đi theo họ tới nhà trọ.

Lúc Bạch Thời tỉnh giấc đã là giữa trưa, cậu giật giật, phát hiện hai quả trứng cũng được nhét vào trong chăn, liền duỗi móng vuốt sờ sờ, thắc mắc nhìn hai người ngồi cạnh: “Có chuyện gì thế?”

“Em trai à.” Lam lựa lời, “Cậu đã rất lợi hại rồi, có biết không?”

“Há.”

Giọng nói của Lam rất dịu dàng: “Cho nên cấp bậc gene không ảnh hưởng nhiều tới cậu.”

Bạch Thời dần dần hiểu: “Em vẫn còn ở cấp C?”

Lam nói phải, cả hắn và Tống Minh Uyên đều nhìn Bạch Thời.

Quả nhiên không thể trở về cấp S đơn giản như vậy mà, Bạch Thời cảm khái một câu trong lòng, lại ồ một tiếng, an ủi họ: “Em không sao.”

Tống Minh Uyên dò xét Bạch Thời, cảm thấy bạn nhỏ này đúng là không giống như có chuyện gì, hài lòng xoa xoa đầu cậu.

Cuộc sống diễn ra như bình thường, thời gian tới hạn báo danh đấu Liên Minh càng ngày càng gần, Tống Minh Uyên đã liên lạc với phía câu lạc bộ, gửi tư liệu của chiến đội tới, để họ chuẩn bị trước. Mấy vị quản lý chần chừ: “Thiếu gia, người tên Phi Minh này đang ở sao Mê Điệt? Cậu ta làm nghề gì? Chúng tôi chỉ sợ thân phận của cậu ấy có vấn đề sẽ không được xét duyệt.”

“Sắp tới Phi Minh sẽ dẫn em trai mình đi di dân, chuyện này tôi sẽ xử lý.”

Quản lý yên tâm, nói thêm: “Muốn báo danh đấu Liên minh cần ít nhất mười người, bây giờ ngoại trừ năm học sinh của học viện quân sự Bell, Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, Lam Sí, Tiểu Bạch Đản, Phi Minh thì vẫn còn thiếu một người, ngài xem nên chọn một người phía chúng ta hay để họ tự tìm?”

“Tôi đi hỏi một chút.”

Tống Minh Uyên ngắt liên lạc, tìm Bạch Thời nói rõ sự việc, Bạch Thời lại thương lượng với Lam một lát, cảm thấy chỉ thiếu một người cũng không có gì, bèn ném quyền quyết định cho đại ca. Tống Minh Uyên không có ý kiến, để phía câu lạc bộ bắt tay vào làm.

Mặc dù cơ thể Phi Thần vẫn còn rất yếu, nhưng đã dần dần chuyển biến theo chiều hướng tốt, Phi Minh biết không lâu sau họ sẽ phải tới câu lạc bộ để bắt đầu chuẩn bị thi đấu, hôm nay liền tìm tới Rachael đề nghị từ chức, chỉ nói muốn đổi hoàn cảnh, đi du lịch đó đây một thời gian.

Rachael cố nén giận dữ khuyên nhủ, nhưng lại biết rõ tính tình của y rất cố chấp, khuyên một hồi lâu cuối cùng cũng bất đắc dĩ, bảo quản gia đưa kết quả kiểm tra DNA, tiện thể bổ xung cả báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình.

Phi Minh sững sờ.

Y tới nhà Rachael từ sáng tới tận trưa, Bạch Thời có chút bận tâm, chỉ sợ đồng đội vừa mới tìm được bị người ta giận dữ cắt thành mảnh nhỏ, cậu yên lặng ngồi trong nhà đợi tin tức, ngay cả cơm cũng không thiết ăn, tùy tiện gọi giao hàng. Bạch Thời nhìn về phía Lam: “Vẫn chưa liên hệ với chúng ta nữa, thật sự không có vấn đề chứ?”

Lam hơi chần chừ: “Phi Minh nói không có vấn đề, anh cảm thấy nên tin tưởng phán đoán của hắn.”

“Nhưng hắn vẫn chưa xuất hiện nữa.”

Lam thở dài một tiếng: “Ai biết được.”

Bạch Thời nhìn qua người bên cạnh: “Đại ca, anh xem thế nào?”

Tống Minh Uyên đang bắt bẻ mấy món ăn vừa được mang tới, cảm thấy không hài lòng với việc không có canh, lau lau miệng: “Không có việc gì, mẹ Phi Minh từng làm tình nhân của Rachael.”

Lam: “…”

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời đơ mất một lát: “Cái gì?”

Tống Minh Uyên thong thả phân tích: “Gần đây Rachael ít khi xuất hiện, anh cảm thấy tình trạng sức khỏe của lão không tốt lắm, lần trước chuyện mỏ tinh hạch cũng được truyền ra từ chỗ lão, ngày hôm ấy lão không mang theo Phi Minh, nhưng lại đối xử với Phi Minh không tệ, cho nên anh nghi ngờ Phi Minh là con riêng của Rachael, mà rất có thể cái chết của Barlow cũng liên quan tới lão, hơn nữa người này không sống được bao lâu, chắc toàn bộ gia sản đều trao cho Phi Minh.”

“…” Bạch Thời lặp lại, “Cái gì?”

Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, căn dặn một câu lần sau đừng gọi đồ ở tiệm này, bỏ họ lại, đi ra ngoài.

Bạch Thời rơi vào trầm mặc.

Ôi má ơi, đồng đội đi làm lão đại xã hội đen rồi, họ phải làm sao bây giờ?! Đây là kiểu chuyển hướng quái quỷ gì thế!

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện