Mấy thanh niên vừa bị Bạch Thời hung hăng đánh cho một trận, bây giờ lại có sự gia nhập của bảo tiêu, càng không có phần thắng, hai tên bị người dân kéo ra đã định nhân cơ hội chuồn mất, nhưng vị bảo tiêu còn lại không muốn đối mặt với đại tiểu thư khí phách, vì vậy định bụng tìm việc gì khác để làm, nhanh chóng đuổi theo bắt người lại, túm về.
Về phần thanh niên còn lại, cuối cùng gã cũng không bị ăn đòn nữa, bây giờ đang bị lôi tới trước mặt. Bảo tiêu nhìn Đường Hân, hỏi thăm xem nên xử lý ra sao.
Đường Hân đã nghe em trai nhà mình kể lại tình huống đại khái, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thời. Bạch Thời đứng đấy, dùng nét mặt vô cảm đối mặt với cô. Đường Hân không muốn bị vây xem, ngẩng đầu lên nói: “Để cậu ta giải quyết.”
Bảo tiêu nghe lệnh, kéo thanh niên qua: “Bạch thiếu gia.”
Bạch Thời gật đầu, nhìn chằm chằm vào đám người kia.
Ba tên này không ngu, đã nhận ra cả bảo tiêu và Bạch Thời đều biết võ, bây giờ nghe thấy xưng hô “Tiểu thư”, “Bạch thiếu gia” của họ, lập tức biết mình đã chọc vào người không nên chọc rồi, nhưng ở đây rất đông, bọn chúng không sợ, la lớn: “Bọn tôi không đắc tội với mấy người, vì sao lại tùy tiện đánh chúng tôi? Có tiền thì hay à? Con mẹ nó, bồi thường đê!”
“Đúng! Còn phải bồi thường tổn thất tinh thần! Không bồi thường bọn tôi sẽ báo công an!”
“Muốn tiền? Được.” Đường Hân bảo Đường Ngụ vịn mình bước tới, cười lạnh, “Tôi sẽ để người ta dẫn các anh đi kiểm tra, hoặc là tặng cho các anh một máy trị liệu cao cấp, số tiền đền bù tổn thất khác tôi cũng sẽ đưa cho các anh.”
Ba người không tin lắm: “Thật chứ?”
“Phải, việc của các anh đã xong, bây giờ thì tính đến phần của tôi.” Đường Hân lạnh giọng nói, “Anh đánh em trai tôi một cái, tôi không so đo, là do nó đánh anh trước, coi như đáng đời nó, nhưng tôi là người can ngăn, các anh lại đẩy tôi bị thương.”
Cô dừng lại một lát, thấy họ muốn nói gì, lên tiếng ngắt lời: “Đừng nói chỉ một người đẩy, những người còn lại không liên quan, các anh đánh nhau gây sự trước, đừng hòng trốn, à, quên nói cho các anh biết, tôi có bệnh án, phải khám thật cẩn thận, tôi sẽ bảo người báo giá cho các anh, đền bù tổn thất theo hóa đơn.”
Dáng vẻ kiêu căng của mấy tên này lập tức tắt ngóm, nói cho cùng thì đúng là bọn chúng ra tay trước, hơn nữa nhỡ người này có bối cảnh, vậy thì chúng đừng mơ được bỏ qua.
Đường Hân thấy họ im lặng, hừ lạnh một tiếng, ý bảo Bạch Thời giải quyết nhanh lên rồi mới trở lại vị trí ban đầu. Đường Ngụ nơm nớp lo sợ vịn chị mình, tiện thể mượn một cái ghế, đỡ cô ngồi xuống.
Mấy thanh niên không có ý định mặc người chém giết, tên cầm đầu cố gắng bình tĩnh, nhìn Bạch Thời đứng đầu tiên: “Được, trước không nói tới chuyện kia, riêng chuyện này, bọn tôi mua đồ bị lừa nên tìm Kim Tam Vạn tính sổ, ảnh hưởng gì tới các người?”
Hai tên còn lại phụ họa: “Cậu đừng thấy nó có vẻ đàng hoàng, thực ra rất xấu tính! Nó trộm đồ, hơn nữa còn trộm…”
Bạch Thời thờ ơ cắt ngang: “Tôi thấy các người mới giống người xấu.”
“Bọn tôi không nói láo đâu, thiếu gia!” Thanh niên nói, “Nó đã bị phán án rất nhiều năm, nhưng vì mẹ nó bệnh nặng nên nó phải chăm sóc, vì vậy mới được giảm án chấp hành bên ngoài, bằng không thì bây giờ nó đang ngồi trong tù rồi!”
“Đúng vậy, ngài nói loại người một bụng toàn ý xấu thế kia, có thể làm được chuyện gì tốt? Lần này bọn tôi giận mới muốn cho nó một bài học.”
“Đúng thế.”
Giọng nói của Bạch Thời trở nên lạnh hơn: “Câm miệng.”
Ba thanh niên sững sờ, đột nhiên phát hiện hai vị bảo tiêu đã tới gần chúng thêm nửa bước, ngoan ngoãn im lặng.
Bạch Thời liếc nhìn một vòng. Kim Tam Vạn đã bò dậy từ nãy, đang đứng cách đó không xa, trên y phục của hắn toàn là dấu giày, khóe miệng cũng rách, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh, nhã nhặn như xưa.
Trên người hắn có một loại khí chất không thể miêu tả bằng lời, làm cho người ta nhìn rồi sẽ không nén nổi mà nhìn thêm vài lần nữa, mặc dù cũng bị thương như thanh niên, thậm chí thanh niên còn bị thương nặng hơn hắn, nhưng lúc nãy hắn là người bị đánh trước, mọi người vẫn cảm thấy Kim Tam Vạn mới là người yếu thế, một người trong đám đông không nhịn được mà nói: “Phạm sai lầm thì không cho người ta sửa chắc?”
“Cho dù đổi thành người khác, các người làm như vậy cũng là không đúng.”
“Phải, mọi người đều nói sẽ bồi thường cho tụi bây rồi, còn không chịu? Ba thanh niên cúi đầu đứng chính giữa, biết rõ hôm nay không thể chiếm lý được, dứt khoát tùy tiện nhận sai, chuẩn bị chuồn đi.
“Đợi một chút!” Bạch Thời càng nghĩ càng thấy không đúng, đi tới trước mặt tiểu đệ: “Lúc bọn chúng mới tới thái độ thế nào? Có tệ không?”
Kim Tam Vạn lắc đầu: “Rất bình thường.” Hắn chăm chú nhìn Bạch Thời, “Hôm nay cám ơn cậu, cậu tên là gì?”
Nói sao thì Bạch Thời cũng là nhân vật công chúng mà, đối với một vài fan của Liên Minh thì cái tên Bạch Thời nào chẳng khác nào Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, cậu không thể nói ở đây được, chỉ đáp: “Lát nữa sẽ nói cho anh biết.”
Bạch Thời lại hỏi: “Anh biết bọn chúng hả?”
“Không biết.”
“Trước kia đã từng gặp à?”
Đáy mắt Kim Tam Vạn lập tức lóe lên một tia tinh quang, kinh ngạc nhìn Bạch Thời, đẩy đẩy kính, che giấu cảm xúc trong mắt thật ổn thỏa: “Không.”
“Nhà anh ở đâu? Gần đây?”
“Không, cách đây mấy con phố.”
Bạch Thời gật gật đầu, quay người nhìn về phía đám đông: “Ở đây có ai từng nhìn thấy đám này chưa?”
Cư dân nhìn nhau, lắc đầu, đều nói không có ấn tượng gì.
“Tôi hiểu rồi.” Bạch Thời chậm rãi đi tới trước mặt ba người kia, “Các người không phải là người ở đây nhưng lại biết Kim Tam Vạn, đã cảm thấy anh ấy là người xấu, vậy mà lại cố ý tới mua đồ, ban đầu thì rất thân mật, nhưng lúc quay lại bỗng nhiên nói món đồ kia đã hỏng, bắt đầu đánh anh ấy, đúng không?”
Ba thanh niên lập tức biến sắc.
Cư dân nghe vậy hiểu ngay vấn đề: “Tụi bây cố ý tới gây sự à!”
“Bọn mày muốn làm gì? Lừa tiền?”
“Cặn bã!”
Ba thanh niên muốn trốn nhưng không thể trốn được, sắc mặt liên tục thay đổi, giải thích: “Không phải, bọn tôi ngẫu nhiên nghe nói về nó, ban đầu để ý, lúc trở lại mới… mới chợt phát hiện ra.”
Bạch Thời đương nhiên không tin, ngay từ đầu cậu tưởng rằng mấy tên này là pháo hôi qua đường, một là không có lý, hai là ngứa mắt người ta, nhưng tổng hợp lại nhiều tin tức như vậy, lại nghĩ tới tiểu đệ bị hãm hại, cậu gằn từng chữ: “Chẳng lẽ có kẻ đã mua chuộc các người?”
Ba tên lập tức bác bỏ: “Không có!”
Bạch Thời không hề lay chuyển, quay lại nhờ bảo tiêu tóm tên cầm đầu lại, đi qua kéo cánh tay gã, ấn mở máy truyền tin. Sắc mặt thanh niên tái nhợt, nói liên tục một tràng, tới giọng cũng thay đổi: “Cậu muốn làm gì?! Cậu dám xâm phạm tư ẩn!”
Kim Tam Vạn cũng vội tiến lên, ngăn cản Bạch Thời: “Cám ơn, thôi dừng ở đây đi.”
“Tôi không tra gì hết.” Bạch Thời nói xong bấm một dãy số, đợi một lát, thấy máy truyền tin của mình vang lên tiếng báo hiệu thì đóng lại, nhìn thanh niên, “Muốn kiếm tiền hả? Đây là số liên lạc của tôi, nhớ cho kỹ, tôi sẽ liên lạc với các anh.”
Thanh niên không ngờ Bạch Thời lại làm vậy, chợt ngơ ngẩn.
Bạch Thời gửi cho họ một chút tiền để chữa trị, thờ ơ nói: “Bây giờ, dọn dẹp lại đồ đạc của anh ấy, cút đi.”
Ba thanh niên hoàn hồn, đương nhiên không dám chần chừ nữa, vội vội vàng vàng đi thu dọn quầy hàng đã bị chúng lật tung, lại nhặt từng món hàng lên, trong quá trình này cảnh sát vừa nhận được tin báo mới chạy tới, hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, sau đó nghe nói hai bên đã giải quyết riêng, hòa giải rồi, vì vậy răn dạy vài câu, quay người bỏ đi. Mấy thanh niên cũng vừa thu dọn xong, nhìn Bạch Thời, thấy cậu phẩy phẩy tay, cảm giác như trút được gánh nặng, thất tha thất thểu bỏ chạy.
Bạch Thời cảm giác mình có tí ngầu, chắc độ thiện cảm đã tăng rồi, càng vui hơn, bỗng nghe thấy Đường Hân lạnh lùng nói đi được chưa, im lặng mất một lát: “… Đợi đã.”
Cậu nhìn tiểu đệ: “Anh có tính toán gì không?”
Kim Tam Vạn nói: “Về nhà, các cậu thì sao?”
“Cũng phải về.” Bạch Thời âm thầm dò xét, thấy hắn dù đã sửa sang quần áo gọn gàng, nhưng nhìn vẫn có chút chật vật, lựa lời đề nghị, “Tôi ở khách sạn gần đây, anh bị thương rồi, hay là qua chỗ tôi xử lý một chút, chỗ tôi có máy trị liệu.”
Kim Tam Vạn biết nếu trở về sớm như vậy thì mẹ sẽ sinh nghi mất, huống chi hắn có chút tò mò về người này, chỉ do dự nửa giây liền đồng ý. Bạch Thời giúp hắn thu dọn mấy thứ đồ vào dụng cụ trữ vật, lại đặt cái muôi kim loại trở về vị trí ban đầu của nó, lúc này mới đi.
Bảo tiêu lái xe tới, bọn họ không đi bộ nữa là lên xe về thẳng khách sạn. Kim Tam Vạn hỏi: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết tên của cậu rồi chứ?”
“Bạch Thời.”
Kim Tam Vạn giật mình, đẩy kính mắt, nói: “Hình như hôm nay là trận đấu giữa Hỏa Dương và Phượng Hoàng.”
Bạch Thời đáp lại, lấy cái mặt nạ ra khỏi không gian cầm tay, quơ quơ trước mặt hắn. Kim Tam Vạn đã hiểu, gật gật đầu: “Hôm nay thật sự cám ơn cậu, tôi sẽ nhớ kỹ cậu.”
Tất nhiên là phải nhớ kỹ anh rồi, nhưng cưng định thụ án xong rồi mới báo ân sao? Tam Vạn à, sao tầm nhìn lại hạn hẹp quá vậy, tâm tình phải tích cực một chút, anh đây đã tới, chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp cưng rửa sạch oan khuất, anh đây không cần báo ân kiểu bình thường, sau này cứ đi theo anh nha, ngoan.
Cậu ậm ừ: “Không cần cám ơn, tôi thấy anh không phải là người xấu.”
Kim Tam Vạn nhắc nhở: “Tôi đang bị phạt tù.”
Bạch Thời nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tôi tin tưởng phán đoán của mình, anh không phải là người xấu.”
Kim Tam Vạn đối mặt với cậu, bỗng cảm thấy thiếu niên mặc dù trước mắt còn có chút non nớt, nhưng ánh mắt kiên nghị, chẳng biết vì sao còn mang theo sức mạnh làm cho người ta rất tin phục, đáy lòng hắn rung động một chút, lại nói thêm một câu cám ơn, im lặng vài giây, hỏi: “Cậu cho mấy người kia số, vì sao?”
Bạch Thời không đáp, đưa tay ấn mở máy truyền tin, bấm số đối phương, chờ đợi một lát, thấy gã nghe máy liền hỏi: “Nói chuyện được không?”
Dù sao thanh niên cũng hơi kiêng dị, chỉ nói: “Ừ.”
“Các anh bị người ta chỉ điểm đúng không, đừng vội phủ nhận, có phải hay không trong lòng các anh biết rõ.”
Thanh niên im lặng, coi như là đồng ý với lời cậu nói.
Quả nhiên, xem ra đối phương hãm hại Tam Vạn xong còn chưa yên tâm hẳn, vì vậy mới tìm người gây sự với hắn… Bạch Thời nheo mắt lại: “Các anh đã đánh xong, trở về báo cáo kết quả công việc rồi lĩnh tiền, một hai ngày nữa tìm cơ hội nhét tên đã sai khiến các anh vào bao tải, đánh một trận nhừ đòn, chụp mấy tấm tình rồi liên hệ với tôi, tôi sẽ trả cho các anh gấp đôi số tiền đó, nếu như các anh đánh gãy chân gã, tôi sẽ trả cho các anh gấp ba, thế nào, chỉ cần đừng làm cho kẻ đó nhìn thấy các anh, dù sao các anh cũng không thiệt thòi.”
Cậu bổ sung: “Cũng đừng tìm đại ai đó để lừa gạt tôi, tôi sẽ tra.”
Thanh niên sửng sốt.
“Anh hãy suy nghĩ thật kỹ, tôi nói lời giữ lời.” Bạch Thời không muốn nhiều lời nữa, ngắt liên lạc.
Mặc dù Kim Tam Vạn cảm thấy rất hả giận, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu đang xúi giục người khác đánh người.”
Bạch Thời rất bình tĩnh: “Tôi là vị thành niên.”
Kim Tam Vạn: “…”
“Hơn nữa, tôi cũng không bảo họ giết chết gã, chỉ là một vài vết thương nhỏ, dùng máy trị liệu là khỏi ngay, chẳng phải tôi còn để lại cho gã một chân sao?”
Kim Tam Vạn dở khóc dở cười, đành gật đầu.
“Anh không tò mò là ai à?”
“Trong đầu tôi đã rõ.”
Tinh anh chính là tinh anh, nhân tài như vậy mà đi theo cậu thì chỉ có tốt! Bạch Thời rất hài lòng, chợt nhớ vừa lúc nãy mở máy truyền tin có nhìn thấy một tin nhắn, liền ấn mở, phát hiện là đại ca, đã nói gần tới rồi.
Tống Minh Uyên trả lời rất nhanh: “Vừa rồi đang làm gì thế?”
Đang đánh nhau đó mà… Bạch Thời đáp: “Có chút việc bận.”
Tống Minh Uyên dừng lại nửa giây: “Ở khách sạn?”
Bạch Thời thấy xe đã dừng lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vừa tới.”
“Thế thì nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bạch Thời lại ừ một tiếng, cùng họ bước vào khách sạn với họ. Quản lý đang đợi cậu, thấy thế thì vội vàng tiến lên đón: “Bạch thiếu gia, cậu đã về rồi.”
“Ừ, xin lỗi, có chút việc, nhị ca đâu rồi?”
“Cũng về hết rồi.” Quản lý nói xong thì nhìn về phía Kim Tam Vạn, “Đây là?”
“Bạn tôi.” Bạch Thời giới hiệu sơ qua cho họ, dẫn tiểu đệ về phòng ngủ, ý bảo hắn có thể đi tắm trước. Lúc nãy Kim Tam Vạn ngã trên đất, quần áo đã bẩn hết, vì vậy không chối từ, quay đầu tiến vào.
Từ đầu đến cuối Đường Hân đều không nói gì, bây giờ mới hỏi: “Đến cùng thì cậu muốn làm gì?”
“Không làm gì, tôi nhìn anh ấy thấy rất hợp ý.” Bạch Thời trả lời rất chi làm thâm sâu, nhớ tới bộ đồ của tiểu đệ có vẻ không được tốt lắm, liền đi ra ngoài tìm quản lý, dự định mượn một bộ mới.
Đường Hân không đuổi theo truy cứu, mà ngồi xuống sô pha, lạnh lùng nhìn những người còn lại: “Bây giờ không còn ai nữa, vừa rồi nghe nói đêm nay họ có trận đấu, hẳn là tôi đã đến xem, bây giờ nói rõ cho tôi, vì sao sau đó tôi lại đi tới cái nơi quỷ quái kia?”
Bảo tiêu và Đường Ngụ: “…”
Trái tim Đường Ngụ run rẩy, xụ mặt, ra vẻ trầm ồn ngồi xuống bên cạnh chị mình, đang định lên tiếng, lại nghe thấy Đường Hân lạnh giọng nói: “Ai cho em ngồi xuống, đứng im!”
Đường Ngụ giật mình, vội vã đứng cạnh bảo tiêu.
Đường Hân hất cằm lên: “Nói đi.”
Lúc Kim Tam Vạn vừa tắm xong cũng là lúc Bạch Thời ôm quần áo đi vào phòng, Đường Hân thì đã nghe hai người tự thuật xong xuôi, đang răn dạy, nói các anh là bảo tiêu, không cho các anh đi theo thì các anh thật sự không đi theo à? Tiểu Ngụ không hiểu chuyện, chẳng lẽ các anh cũng không hiểu chuyện sao?
Bảo tiêu cúi đầu vô cùng thảm thương, ngoan ngoãn nhận lầm, trái tim nhỏ vỡ vụn, thầm nghĩ: không cho đi theo cũng có phần của cô được không, đại tiểu thư? Bảo đi theo cũng là cô, không cho đi theo cũng là cô, cuộc sống thật khó khăn, đến cùng thì tôi phải nghe ai?
Đường Hân ca cho họ một bài, liếc nhìn Đường Ngụ đang ôm mặt, cười lạnh: “Đau?”
“Dạ.”
“Ai bảo em học được một tí đã đòi đi đánh nhau? Không được chữa, cứ để như vậy mà ngủ cho chị, để em ghi nhớ thật lâu, lần sau mà còn như vậy nữa chị sẽ cho em đi đào quặng!”
Đường Ngụ kinh hãi: “Không còn phương án khác ạ?”
“Có, một là đào quặng, hai là chị đánh chết em ngay, chọn.”
Đường Ngụ: “…”
Đường Hân phát hiện ra hai người đứng bên kia, khó chịu mà “Ha?” một tiếng, lạnh lùng nhìn sang.
Bạch Thời: “…”
Kim Tam Vạn: “…”
Đường Hân đã dạy dỗ xong, chậm rãi thu hồi ánh mắt, cô đoán rất có thể Bạch Thời cứu người vì có mục đích, liền nói hai người cứ nói chuyện đi rồi dẫn em trai và bảo tiêu ra khỏi phòng. Phải nói là Bạch Thời vừa mừng lại vừa lo, yên lặng tiễn nữ đấu sĩ ra ngoài.
Kim Tam Vạn phải trị liệu, cộng với việc quần áo ban đầu đã bẩn, cho nên bây giờ đang mặc áo tắm, lúc này thấy Bạch Thời đã tìm một bộ đồ mới cho mình, liền nói tiếng cám ơn, nhận lấy để qua một bên. Bạch Thời mở máy trị liệu cho hắn, Kim Tam Vạn liếc nhìn một vòng, thấy trên cánh tay cậu có vết bầm, vội nói: “Cậu trị trước đi.”
“Tôi không vội, này.” Bạch Thời nghĩ thầm, trị cái gì mà trị, phải mang theo vài vết bầm mới chứng minh rằng hồi nãy anh đây cứu cưng không có dễ đâu nha, phải cám ơn đó Tam Vạn, hiểu không?
Kim Tam Vạn từ chối vài lần, phát hiện không lay chuyển được cậu, đành thôi, bắt đầu trị liệu. Bạch Thời không quấy rầy hắn, đứng dậy đi vào phòng tắm, cậu đóng chốt, nhìn về phía sợi dây vàng trên tay, thì thào hỏi: “Điều tra đến đâu rồi?”
Lục Việt nhanh chóng hóa thành quang não, bay bay trên không trung, dương dương đắc ý: “Đương nhiên, hơn nữa thông qua số liên lạc cậu vừa lưu, tôi còn tra được danh sách liên lạc của hắn, biết được ai mua chuộc bọn chúng rồi!”
Bạch Thời hài lòng khen ngợi: “Làm tốt lắm, trước tiên nói về Tam Vạn đã, anh ấy phạm tội gì?”
“Tội lấy trộm bí mật thương mại, phán bảy năm tù, phạt bốn mươi vạn, nhưng nhà cậu ta chỉ có cậu ta và mẹ, người mẹ bệnh nặng, cộng với trước kia cậu ta không hề có tiền án tiền sự, qua điều tra, hàng xóm, thầy và bạn bè đều nói cậu ta không tệ, cho nên dựa theo phát luật của đế quốc, phán quyết chấp hành hình phạt bên ngoài, nếu như trong thời gian đó mẹ cậu ta qua đời, cậu ta sẽ phải trở lại nhà giam.” Lục Việt dừng lại một lúc, “Trước mắt cậu ta đã thụ án nửa năm.”
“Người muốn hại Tam Vạn là ai?”
“Đồng nghiệp của cậu ta.”
Bạch Thời gật đầu, nói đã biết, bắt đầu tắm rửa.
Về phần thanh niên còn lại, cuối cùng gã cũng không bị ăn đòn nữa, bây giờ đang bị lôi tới trước mặt. Bảo tiêu nhìn Đường Hân, hỏi thăm xem nên xử lý ra sao.
Đường Hân đã nghe em trai nhà mình kể lại tình huống đại khái, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thời. Bạch Thời đứng đấy, dùng nét mặt vô cảm đối mặt với cô. Đường Hân không muốn bị vây xem, ngẩng đầu lên nói: “Để cậu ta giải quyết.”
Bảo tiêu nghe lệnh, kéo thanh niên qua: “Bạch thiếu gia.”
Bạch Thời gật đầu, nhìn chằm chằm vào đám người kia.
Ba tên này không ngu, đã nhận ra cả bảo tiêu và Bạch Thời đều biết võ, bây giờ nghe thấy xưng hô “Tiểu thư”, “Bạch thiếu gia” của họ, lập tức biết mình đã chọc vào người không nên chọc rồi, nhưng ở đây rất đông, bọn chúng không sợ, la lớn: “Bọn tôi không đắc tội với mấy người, vì sao lại tùy tiện đánh chúng tôi? Có tiền thì hay à? Con mẹ nó, bồi thường đê!”
“Đúng! Còn phải bồi thường tổn thất tinh thần! Không bồi thường bọn tôi sẽ báo công an!”
“Muốn tiền? Được.” Đường Hân bảo Đường Ngụ vịn mình bước tới, cười lạnh, “Tôi sẽ để người ta dẫn các anh đi kiểm tra, hoặc là tặng cho các anh một máy trị liệu cao cấp, số tiền đền bù tổn thất khác tôi cũng sẽ đưa cho các anh.”
Ba người không tin lắm: “Thật chứ?”
“Phải, việc của các anh đã xong, bây giờ thì tính đến phần của tôi.” Đường Hân lạnh giọng nói, “Anh đánh em trai tôi một cái, tôi không so đo, là do nó đánh anh trước, coi như đáng đời nó, nhưng tôi là người can ngăn, các anh lại đẩy tôi bị thương.”
Cô dừng lại một lát, thấy họ muốn nói gì, lên tiếng ngắt lời: “Đừng nói chỉ một người đẩy, những người còn lại không liên quan, các anh đánh nhau gây sự trước, đừng hòng trốn, à, quên nói cho các anh biết, tôi có bệnh án, phải khám thật cẩn thận, tôi sẽ bảo người báo giá cho các anh, đền bù tổn thất theo hóa đơn.”
Dáng vẻ kiêu căng của mấy tên này lập tức tắt ngóm, nói cho cùng thì đúng là bọn chúng ra tay trước, hơn nữa nhỡ người này có bối cảnh, vậy thì chúng đừng mơ được bỏ qua.
Đường Hân thấy họ im lặng, hừ lạnh một tiếng, ý bảo Bạch Thời giải quyết nhanh lên rồi mới trở lại vị trí ban đầu. Đường Ngụ nơm nớp lo sợ vịn chị mình, tiện thể mượn một cái ghế, đỡ cô ngồi xuống.
Mấy thanh niên không có ý định mặc người chém giết, tên cầm đầu cố gắng bình tĩnh, nhìn Bạch Thời đứng đầu tiên: “Được, trước không nói tới chuyện kia, riêng chuyện này, bọn tôi mua đồ bị lừa nên tìm Kim Tam Vạn tính sổ, ảnh hưởng gì tới các người?”
Hai tên còn lại phụ họa: “Cậu đừng thấy nó có vẻ đàng hoàng, thực ra rất xấu tính! Nó trộm đồ, hơn nữa còn trộm…”
Bạch Thời thờ ơ cắt ngang: “Tôi thấy các người mới giống người xấu.”
“Bọn tôi không nói láo đâu, thiếu gia!” Thanh niên nói, “Nó đã bị phán án rất nhiều năm, nhưng vì mẹ nó bệnh nặng nên nó phải chăm sóc, vì vậy mới được giảm án chấp hành bên ngoài, bằng không thì bây giờ nó đang ngồi trong tù rồi!”
“Đúng vậy, ngài nói loại người một bụng toàn ý xấu thế kia, có thể làm được chuyện gì tốt? Lần này bọn tôi giận mới muốn cho nó một bài học.”
“Đúng thế.”
Giọng nói của Bạch Thời trở nên lạnh hơn: “Câm miệng.”
Ba thanh niên sững sờ, đột nhiên phát hiện hai vị bảo tiêu đã tới gần chúng thêm nửa bước, ngoan ngoãn im lặng.
Bạch Thời liếc nhìn một vòng. Kim Tam Vạn đã bò dậy từ nãy, đang đứng cách đó không xa, trên y phục của hắn toàn là dấu giày, khóe miệng cũng rách, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh, nhã nhặn như xưa.
Trên người hắn có một loại khí chất không thể miêu tả bằng lời, làm cho người ta nhìn rồi sẽ không nén nổi mà nhìn thêm vài lần nữa, mặc dù cũng bị thương như thanh niên, thậm chí thanh niên còn bị thương nặng hơn hắn, nhưng lúc nãy hắn là người bị đánh trước, mọi người vẫn cảm thấy Kim Tam Vạn mới là người yếu thế, một người trong đám đông không nhịn được mà nói: “Phạm sai lầm thì không cho người ta sửa chắc?”
“Cho dù đổi thành người khác, các người làm như vậy cũng là không đúng.”
“Phải, mọi người đều nói sẽ bồi thường cho tụi bây rồi, còn không chịu? Ba thanh niên cúi đầu đứng chính giữa, biết rõ hôm nay không thể chiếm lý được, dứt khoát tùy tiện nhận sai, chuẩn bị chuồn đi.
“Đợi một chút!” Bạch Thời càng nghĩ càng thấy không đúng, đi tới trước mặt tiểu đệ: “Lúc bọn chúng mới tới thái độ thế nào? Có tệ không?”
Kim Tam Vạn lắc đầu: “Rất bình thường.” Hắn chăm chú nhìn Bạch Thời, “Hôm nay cám ơn cậu, cậu tên là gì?”
Nói sao thì Bạch Thời cũng là nhân vật công chúng mà, đối với một vài fan của Liên Minh thì cái tên Bạch Thời nào chẳng khác nào Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, cậu không thể nói ở đây được, chỉ đáp: “Lát nữa sẽ nói cho anh biết.”
Bạch Thời lại hỏi: “Anh biết bọn chúng hả?”
“Không biết.”
“Trước kia đã từng gặp à?”
Đáy mắt Kim Tam Vạn lập tức lóe lên một tia tinh quang, kinh ngạc nhìn Bạch Thời, đẩy đẩy kính, che giấu cảm xúc trong mắt thật ổn thỏa: “Không.”
“Nhà anh ở đâu? Gần đây?”
“Không, cách đây mấy con phố.”
Bạch Thời gật gật đầu, quay người nhìn về phía đám đông: “Ở đây có ai từng nhìn thấy đám này chưa?”
Cư dân nhìn nhau, lắc đầu, đều nói không có ấn tượng gì.
“Tôi hiểu rồi.” Bạch Thời chậm rãi đi tới trước mặt ba người kia, “Các người không phải là người ở đây nhưng lại biết Kim Tam Vạn, đã cảm thấy anh ấy là người xấu, vậy mà lại cố ý tới mua đồ, ban đầu thì rất thân mật, nhưng lúc quay lại bỗng nhiên nói món đồ kia đã hỏng, bắt đầu đánh anh ấy, đúng không?”
Ba thanh niên lập tức biến sắc.
Cư dân nghe vậy hiểu ngay vấn đề: “Tụi bây cố ý tới gây sự à!”
“Bọn mày muốn làm gì? Lừa tiền?”
“Cặn bã!”
Ba thanh niên muốn trốn nhưng không thể trốn được, sắc mặt liên tục thay đổi, giải thích: “Không phải, bọn tôi ngẫu nhiên nghe nói về nó, ban đầu để ý, lúc trở lại mới… mới chợt phát hiện ra.”
Bạch Thời đương nhiên không tin, ngay từ đầu cậu tưởng rằng mấy tên này là pháo hôi qua đường, một là không có lý, hai là ngứa mắt người ta, nhưng tổng hợp lại nhiều tin tức như vậy, lại nghĩ tới tiểu đệ bị hãm hại, cậu gằn từng chữ: “Chẳng lẽ có kẻ đã mua chuộc các người?”
Ba tên lập tức bác bỏ: “Không có!”
Bạch Thời không hề lay chuyển, quay lại nhờ bảo tiêu tóm tên cầm đầu lại, đi qua kéo cánh tay gã, ấn mở máy truyền tin. Sắc mặt thanh niên tái nhợt, nói liên tục một tràng, tới giọng cũng thay đổi: “Cậu muốn làm gì?! Cậu dám xâm phạm tư ẩn!”
Kim Tam Vạn cũng vội tiến lên, ngăn cản Bạch Thời: “Cám ơn, thôi dừng ở đây đi.”
“Tôi không tra gì hết.” Bạch Thời nói xong bấm một dãy số, đợi một lát, thấy máy truyền tin của mình vang lên tiếng báo hiệu thì đóng lại, nhìn thanh niên, “Muốn kiếm tiền hả? Đây là số liên lạc của tôi, nhớ cho kỹ, tôi sẽ liên lạc với các anh.”
Thanh niên không ngờ Bạch Thời lại làm vậy, chợt ngơ ngẩn.
Bạch Thời gửi cho họ một chút tiền để chữa trị, thờ ơ nói: “Bây giờ, dọn dẹp lại đồ đạc của anh ấy, cút đi.”
Ba thanh niên hoàn hồn, đương nhiên không dám chần chừ nữa, vội vội vàng vàng đi thu dọn quầy hàng đã bị chúng lật tung, lại nhặt từng món hàng lên, trong quá trình này cảnh sát vừa nhận được tin báo mới chạy tới, hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, sau đó nghe nói hai bên đã giải quyết riêng, hòa giải rồi, vì vậy răn dạy vài câu, quay người bỏ đi. Mấy thanh niên cũng vừa thu dọn xong, nhìn Bạch Thời, thấy cậu phẩy phẩy tay, cảm giác như trút được gánh nặng, thất tha thất thểu bỏ chạy.
Bạch Thời cảm giác mình có tí ngầu, chắc độ thiện cảm đã tăng rồi, càng vui hơn, bỗng nghe thấy Đường Hân lạnh lùng nói đi được chưa, im lặng mất một lát: “… Đợi đã.”
Cậu nhìn tiểu đệ: “Anh có tính toán gì không?”
Kim Tam Vạn nói: “Về nhà, các cậu thì sao?”
“Cũng phải về.” Bạch Thời âm thầm dò xét, thấy hắn dù đã sửa sang quần áo gọn gàng, nhưng nhìn vẫn có chút chật vật, lựa lời đề nghị, “Tôi ở khách sạn gần đây, anh bị thương rồi, hay là qua chỗ tôi xử lý một chút, chỗ tôi có máy trị liệu.”
Kim Tam Vạn biết nếu trở về sớm như vậy thì mẹ sẽ sinh nghi mất, huống chi hắn có chút tò mò về người này, chỉ do dự nửa giây liền đồng ý. Bạch Thời giúp hắn thu dọn mấy thứ đồ vào dụng cụ trữ vật, lại đặt cái muôi kim loại trở về vị trí ban đầu của nó, lúc này mới đi.
Bảo tiêu lái xe tới, bọn họ không đi bộ nữa là lên xe về thẳng khách sạn. Kim Tam Vạn hỏi: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết tên của cậu rồi chứ?”
“Bạch Thời.”
Kim Tam Vạn giật mình, đẩy kính mắt, nói: “Hình như hôm nay là trận đấu giữa Hỏa Dương và Phượng Hoàng.”
Bạch Thời đáp lại, lấy cái mặt nạ ra khỏi không gian cầm tay, quơ quơ trước mặt hắn. Kim Tam Vạn đã hiểu, gật gật đầu: “Hôm nay thật sự cám ơn cậu, tôi sẽ nhớ kỹ cậu.”
Tất nhiên là phải nhớ kỹ anh rồi, nhưng cưng định thụ án xong rồi mới báo ân sao? Tam Vạn à, sao tầm nhìn lại hạn hẹp quá vậy, tâm tình phải tích cực một chút, anh đây đã tới, chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp cưng rửa sạch oan khuất, anh đây không cần báo ân kiểu bình thường, sau này cứ đi theo anh nha, ngoan.
Cậu ậm ừ: “Không cần cám ơn, tôi thấy anh không phải là người xấu.”
Kim Tam Vạn nhắc nhở: “Tôi đang bị phạt tù.”
Bạch Thời nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tôi tin tưởng phán đoán của mình, anh không phải là người xấu.”
Kim Tam Vạn đối mặt với cậu, bỗng cảm thấy thiếu niên mặc dù trước mắt còn có chút non nớt, nhưng ánh mắt kiên nghị, chẳng biết vì sao còn mang theo sức mạnh làm cho người ta rất tin phục, đáy lòng hắn rung động một chút, lại nói thêm một câu cám ơn, im lặng vài giây, hỏi: “Cậu cho mấy người kia số, vì sao?”
Bạch Thời không đáp, đưa tay ấn mở máy truyền tin, bấm số đối phương, chờ đợi một lát, thấy gã nghe máy liền hỏi: “Nói chuyện được không?”
Dù sao thanh niên cũng hơi kiêng dị, chỉ nói: “Ừ.”
“Các anh bị người ta chỉ điểm đúng không, đừng vội phủ nhận, có phải hay không trong lòng các anh biết rõ.”
Thanh niên im lặng, coi như là đồng ý với lời cậu nói.
Quả nhiên, xem ra đối phương hãm hại Tam Vạn xong còn chưa yên tâm hẳn, vì vậy mới tìm người gây sự với hắn… Bạch Thời nheo mắt lại: “Các anh đã đánh xong, trở về báo cáo kết quả công việc rồi lĩnh tiền, một hai ngày nữa tìm cơ hội nhét tên đã sai khiến các anh vào bao tải, đánh một trận nhừ đòn, chụp mấy tấm tình rồi liên hệ với tôi, tôi sẽ trả cho các anh gấp đôi số tiền đó, nếu như các anh đánh gãy chân gã, tôi sẽ trả cho các anh gấp ba, thế nào, chỉ cần đừng làm cho kẻ đó nhìn thấy các anh, dù sao các anh cũng không thiệt thòi.”
Cậu bổ sung: “Cũng đừng tìm đại ai đó để lừa gạt tôi, tôi sẽ tra.”
Thanh niên sửng sốt.
“Anh hãy suy nghĩ thật kỹ, tôi nói lời giữ lời.” Bạch Thời không muốn nhiều lời nữa, ngắt liên lạc.
Mặc dù Kim Tam Vạn cảm thấy rất hả giận, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu đang xúi giục người khác đánh người.”
Bạch Thời rất bình tĩnh: “Tôi là vị thành niên.”
Kim Tam Vạn: “…”
“Hơn nữa, tôi cũng không bảo họ giết chết gã, chỉ là một vài vết thương nhỏ, dùng máy trị liệu là khỏi ngay, chẳng phải tôi còn để lại cho gã một chân sao?”
Kim Tam Vạn dở khóc dở cười, đành gật đầu.
“Anh không tò mò là ai à?”
“Trong đầu tôi đã rõ.”
Tinh anh chính là tinh anh, nhân tài như vậy mà đi theo cậu thì chỉ có tốt! Bạch Thời rất hài lòng, chợt nhớ vừa lúc nãy mở máy truyền tin có nhìn thấy một tin nhắn, liền ấn mở, phát hiện là đại ca, đã nói gần tới rồi.
Tống Minh Uyên trả lời rất nhanh: “Vừa rồi đang làm gì thế?”
Đang đánh nhau đó mà… Bạch Thời đáp: “Có chút việc bận.”
Tống Minh Uyên dừng lại nửa giây: “Ở khách sạn?”
Bạch Thời thấy xe đã dừng lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vừa tới.”
“Thế thì nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bạch Thời lại ừ một tiếng, cùng họ bước vào khách sạn với họ. Quản lý đang đợi cậu, thấy thế thì vội vàng tiến lên đón: “Bạch thiếu gia, cậu đã về rồi.”
“Ừ, xin lỗi, có chút việc, nhị ca đâu rồi?”
“Cũng về hết rồi.” Quản lý nói xong thì nhìn về phía Kim Tam Vạn, “Đây là?”
“Bạn tôi.” Bạch Thời giới hiệu sơ qua cho họ, dẫn tiểu đệ về phòng ngủ, ý bảo hắn có thể đi tắm trước. Lúc nãy Kim Tam Vạn ngã trên đất, quần áo đã bẩn hết, vì vậy không chối từ, quay đầu tiến vào.
Từ đầu đến cuối Đường Hân đều không nói gì, bây giờ mới hỏi: “Đến cùng thì cậu muốn làm gì?”
“Không làm gì, tôi nhìn anh ấy thấy rất hợp ý.” Bạch Thời trả lời rất chi làm thâm sâu, nhớ tới bộ đồ của tiểu đệ có vẻ không được tốt lắm, liền đi ra ngoài tìm quản lý, dự định mượn một bộ mới.
Đường Hân không đuổi theo truy cứu, mà ngồi xuống sô pha, lạnh lùng nhìn những người còn lại: “Bây giờ không còn ai nữa, vừa rồi nghe nói đêm nay họ có trận đấu, hẳn là tôi đã đến xem, bây giờ nói rõ cho tôi, vì sao sau đó tôi lại đi tới cái nơi quỷ quái kia?”
Bảo tiêu và Đường Ngụ: “…”
Trái tim Đường Ngụ run rẩy, xụ mặt, ra vẻ trầm ồn ngồi xuống bên cạnh chị mình, đang định lên tiếng, lại nghe thấy Đường Hân lạnh giọng nói: “Ai cho em ngồi xuống, đứng im!”
Đường Ngụ giật mình, vội vã đứng cạnh bảo tiêu.
Đường Hân hất cằm lên: “Nói đi.”
Lúc Kim Tam Vạn vừa tắm xong cũng là lúc Bạch Thời ôm quần áo đi vào phòng, Đường Hân thì đã nghe hai người tự thuật xong xuôi, đang răn dạy, nói các anh là bảo tiêu, không cho các anh đi theo thì các anh thật sự không đi theo à? Tiểu Ngụ không hiểu chuyện, chẳng lẽ các anh cũng không hiểu chuyện sao?
Bảo tiêu cúi đầu vô cùng thảm thương, ngoan ngoãn nhận lầm, trái tim nhỏ vỡ vụn, thầm nghĩ: không cho đi theo cũng có phần của cô được không, đại tiểu thư? Bảo đi theo cũng là cô, không cho đi theo cũng là cô, cuộc sống thật khó khăn, đến cùng thì tôi phải nghe ai?
Đường Hân ca cho họ một bài, liếc nhìn Đường Ngụ đang ôm mặt, cười lạnh: “Đau?”
“Dạ.”
“Ai bảo em học được một tí đã đòi đi đánh nhau? Không được chữa, cứ để như vậy mà ngủ cho chị, để em ghi nhớ thật lâu, lần sau mà còn như vậy nữa chị sẽ cho em đi đào quặng!”
Đường Ngụ kinh hãi: “Không còn phương án khác ạ?”
“Có, một là đào quặng, hai là chị đánh chết em ngay, chọn.”
Đường Ngụ: “…”
Đường Hân phát hiện ra hai người đứng bên kia, khó chịu mà “Ha?” một tiếng, lạnh lùng nhìn sang.
Bạch Thời: “…”
Kim Tam Vạn: “…”
Đường Hân đã dạy dỗ xong, chậm rãi thu hồi ánh mắt, cô đoán rất có thể Bạch Thời cứu người vì có mục đích, liền nói hai người cứ nói chuyện đi rồi dẫn em trai và bảo tiêu ra khỏi phòng. Phải nói là Bạch Thời vừa mừng lại vừa lo, yên lặng tiễn nữ đấu sĩ ra ngoài.
Kim Tam Vạn phải trị liệu, cộng với việc quần áo ban đầu đã bẩn, cho nên bây giờ đang mặc áo tắm, lúc này thấy Bạch Thời đã tìm một bộ đồ mới cho mình, liền nói tiếng cám ơn, nhận lấy để qua một bên. Bạch Thời mở máy trị liệu cho hắn, Kim Tam Vạn liếc nhìn một vòng, thấy trên cánh tay cậu có vết bầm, vội nói: “Cậu trị trước đi.”
“Tôi không vội, này.” Bạch Thời nghĩ thầm, trị cái gì mà trị, phải mang theo vài vết bầm mới chứng minh rằng hồi nãy anh đây cứu cưng không có dễ đâu nha, phải cám ơn đó Tam Vạn, hiểu không?
Kim Tam Vạn từ chối vài lần, phát hiện không lay chuyển được cậu, đành thôi, bắt đầu trị liệu. Bạch Thời không quấy rầy hắn, đứng dậy đi vào phòng tắm, cậu đóng chốt, nhìn về phía sợi dây vàng trên tay, thì thào hỏi: “Điều tra đến đâu rồi?”
Lục Việt nhanh chóng hóa thành quang não, bay bay trên không trung, dương dương đắc ý: “Đương nhiên, hơn nữa thông qua số liên lạc cậu vừa lưu, tôi còn tra được danh sách liên lạc của hắn, biết được ai mua chuộc bọn chúng rồi!”
Bạch Thời hài lòng khen ngợi: “Làm tốt lắm, trước tiên nói về Tam Vạn đã, anh ấy phạm tội gì?”
“Tội lấy trộm bí mật thương mại, phán bảy năm tù, phạt bốn mươi vạn, nhưng nhà cậu ta chỉ có cậu ta và mẹ, người mẹ bệnh nặng, cộng với trước kia cậu ta không hề có tiền án tiền sự, qua điều tra, hàng xóm, thầy và bạn bè đều nói cậu ta không tệ, cho nên dựa theo phát luật của đế quốc, phán quyết chấp hành hình phạt bên ngoài, nếu như trong thời gian đó mẹ cậu ta qua đời, cậu ta sẽ phải trở lại nhà giam.” Lục Việt dừng lại một lúc, “Trước mắt cậu ta đã thụ án nửa năm.”
“Người muốn hại Tam Vạn là ai?”
“Đồng nghiệp của cậu ta.”
Bạch Thời gật đầu, nói đã biết, bắt đầu tắm rửa.
Danh sách chương