Bạch Thời tìm hiểu về bệnh của mẹ Tam Vạn, phát hiện bệnh viện ở sao Túc Nhạc có thể trị được tương đối, đây là hành tinh phồn hoa thứ hai trong tinh hệ Bell, hơn nữa còn ở cùng chòm sao với câu lạc bộ của họ, khoảng cách rất gần, vì vậy cậu lựa chọn địa điểm đặt công ty ở chỗ này.
Sau khi Kim Tam Vạn biết được là hiểu ngay Bạch Thời làm vậy vì mình, đáy lòng trào dâng cảm giác ấm áp, thật sự không biết mình phải may mắn đến nhường nào mới được người này coi trọng, bởi vì bất luận là tài năng hay tướng mạo, trên đời này có rất nhiều người đủ sức để bỏ xa hắn cả cây số, cuối cùng Kim Tam Vạn chỉ có thể đổ cho duyên phận, thậm chí trong lòng còn cảm tạ thần linh… May mà Bạch Thời không biết suy nghĩ của tiểu đệ, nếu như biết, nhất định cậu sẽ ghi nhớ khi trở về phải cho đám thần linh kia uống thuốc xổ mới hả lòng hả dạ.
Bạch Thời đang yên lặng tự hỏi vấn đề trước mắt, gần đây cậu đã nghiên cứu thị thường, trên cơ bản thì thời đại này đều mua bán qua mạng, mặc dù đã có rất nhiều công ty hậu cần, nhưng tinh hệ thật sự quá lớn, đã vậy mỗi ngày lễ hoặc thời điểm bán hạ giá, dòng người mua sắm lại dâng như thủy triều, những thứ như công ty hậu cậu càng nhiều càng ít, bởi vậy cậu cảm thấy mở một công ty hậu cần có vẻ rất đáng tin.
Hơn nữa công ty của cậu còn có một ưu thế hơn những công ty nhỏ vô danh khác, đó chính là có chiến đội Phượng Hoàng đứng sau.
Từ khi thi đấu tới giờ, Phượng Hoàng chưa từng thua một trận, đã trở thành thần tượng của rất nhiều người, thậm chí có người còn gọi họ là hy vọng của Bell, rất nhiều người mong đợi họ có thể giành giải quán quân, khỏi phải nói, fan đã trải rộng khắp tinh hệ.
Mà vì thi đấu nên họ phải bay khắp nơi, hoàn toàn có thể làm hoạt động gì đó lúc tới đấu tại sân khách, ví dụ như người sống ở hành tinh đặt sân khách mà sử dụng dịch vụ ngay trước trận đấu, sẽ có cơ hội được tuyển thủ mình yêu thích đích thân ôm bưu kiệm đưa tới hành tinh này, cũng có thể nhận được ảnh và chữ kí của tuyển thủ.
Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng của cậu, còn liệu vừa khai trương đã có thể phát triển quy mô lớn như vậy, hoặc có thể áp dụng hay không, còn phải dựa vào kế hoạch của Tam Vạn.
Nhưng cậu cảm thấy dù sao thì mình cũng là người của công chúng, có thể quảng cáo, cũng sẽ có người tham gia liên kết, như vậy là dựng được hệ thống đại lý rồi.
Cậu vừa nghĩ vừa lách cách gõ kế hoạch, đợi tới lúc gõ đến hai chữ “quảng cáo” thì vô thức viết thêm một câu “ Tôi là [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa], tôi phát ngôn cho bản thân”, càng nhìn càng thấy phiền muộn, lặng lẽ xóa bỏ.
Bạch Thời ngẫm một lúc, ngẩng đầu: “Internet phát triển như vậy, thực ra cũng có thể đầu tư theo ngành thương mại điện tử, hoặc tuyển thêm nhiều nhân tài, thành lập một công ty cố vấn, công ty đầu tư các kiểu cũng được, hay là anh có cái gì khác muốn làm, cứ thẳng tay mà làm.”
Cậu nói xong thì vỗ vỗ vai tiểu đệ, thầm nghĩ: mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, cơ giáp hay đối chiến thì anh có thể làm, còn việc mua bán phải nhờ cưng đó, Tam Vạn.
Kim Tam Vạn thấy Bạch Thời như muốn nói “Em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi”, rất bất đắc dĩ, đọc kỹ kế hoạch một lần, đẩy kính nói không phải không được, nhưng em có bao nhiêu tiền. Bạch Thời liền lấy hết số tiền thi đấu và mua xổ số có được ra, Kim Tam Vạn liếc nhìn con số, gật gật đầu, nói có thể mở một công ty hậu cầu, đầu tiên cố gắng bao phủ toàn bộ hành tinh, sau đó hãy phát triển ra vũ trụ.
Bạch Thời không có ý kiến, gửi tiền cho hắn, để hắn có thể thuận tiện mua một căn hộ trên sao Túc Nhạc, sau đó xem bệnh cho mẹ. Kim Tam Vạn thấy Bạch Thời giao tiền cho mình mà không hề có chút nghi ngờ nào, lại thấy xúc động, hắn biết hiện tại có nói cám ơn cũng vô dụng, quyết định sau này phải làm việc thật tốt để báo đáp thiếu niên.
Tống Minh Uyên nhìn người nào đó yêu thích Kim Tam Vạn là biết ngay sau này cậu sẽ liên lạc lại với người ta, nhưng ai biết oắt con này hoàn toàn không đợi được phát triển tình hữu nghị từ từ, mà thu nhận người vào dưới trướng luôn.
Anh im lặng một lát, mặc dù rất muốn đóng gói Kim Tam Vạn rồi gửi đi thật xa, nhưng anh đã xem qua hồ sơ của người này, cũng là một nhân tài, vì vậy sau khi trở về phòng thì liếc nhìn người nào đó: “Muốn kinh doanh?”
Bạch Thời dạ, nói sơ qua về kế hoạch một chút, hỏi anh thấy sao. Tống Minh Uyên nói có thể kiếm chút tiền. Bạch Thời ngơ ngác vài giây, hai mắt tỏa sáng: “Vậy phải làm sao mới có thể kiếm được nhiều tiền?”
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu: “Hiện tại ngành sản xuất nào phát đạt nhất, được hoan nghênh nhất?”
“Cơ giáp?”
“Ừ.”
“Vậy em nên làm cái gì?” Bạch Thời khó hiểu, đương nhiên cậu đã nghĩ tới điều này, cơ mà kinh doanh mấy món đó phải đầu tư rất nhiều tiền, còn phải xây công xưởng, cậu tạm thời không có, huống chi bất kể là linh kiện, vật liệu hay thành phẩm đều có rất nhiều người làm, là nhãn hiệu mà mọi người đã tin dùng từ lâu, cậu hoàn toàn không có ưu thế gì.
“Làm thành phẩm.” Tống Minh Uyên nói xong thì gọi Trọng Thiên. Trọng Thiên nhanh chóng biến thành quang não bay lơ lửng trên không trung, mở màn hình ra, phóng lớn vài hình ảnh lập thể.
Tống Minh Uyên nói tiếp, “Chúng là thể năng lượng, có thể biến hình tùy ý, hẳn là phải có ghi chép liên quan, cho nên anh đã hỏi, tìm mấy sản phẩm theo dòng, đây là cơ giáp sinh hoạt ở thời kỳ văn minh, thân phi thuyền, bản thiết kế tinh hạch và hệ thống trung tâm,… Trọng Thiên đều có ghi lại, so với những thứ đang được bán trên thị trường thì tiên tiến và thực dụng hơn nhiều.”
Lục Việt nghe rõ từng câu từng chữ, không chịu cô đơn: “Chủ nhân, tui cũng có! Cơ giáp chiến đấu, xe thể thao, phi thuyền, máy phi hành loại nhỏ gì đó đều có, cậu muốn không nè?”
Đáy lòng Bạch Thời rung động, âm thầm ít một hơi.
“Mới bắt đầu còn chưa đứng vững, tạm thời gác lại các loại chiến đấu trước, cứ bắt đầu từ sinh hoạt đã, đợi người dân dần dần tiếp cận với nhãn hiệu này của em thì hãy phát triển tới nhánh khác.” Tống Minh Uyên giải thích, “Đây là thứ ở thời kỳ văn minh, tìm người tăng thêm nguyên lý hoạt động của thời đại này, sửa đổi vẻ ngoài và điều chỉnh một chút, tuyệt đối bán chạy.”
Bạch Thời lại không nhịn được mà hít vào một hơi, má, nào chỉ có bán chạy, đã có thứ này, đừng nói là đánh vào thị trường, cho dù đè ép mấy tập đoàn khổng lồ xuống cũng không thành vấn đề, cứ dần dà, nhãn hiệu này sẽ thành kẻ săn mồi trong ngành sản xuấtn đấy, có biết không!
Trên thực tế đây còn là một dòng sản phẩm, đấy là chưa đề cập tới trong cơ giáp còn các ngành sản xuất khác và bản thiết kế, rồi mấy thứ tương tự như quân đội đang dùng, phải nói, tương lai của công ty của thực không thể đo đếm được.
Ôi chà, đây mới là người làm đại sự! Bạch Thời không bình tĩnh nổi, nhịn một chút, mong đợi nhìn anh: “Đại ca, anh có thể cho em mượn ít tiền không?”
Tống Minh Uyên rất hài lòng: “Muốn thành lập công ty?”
“Vâng!”
“Không cần mượn, anh sẽ nhập cổ phần luôn.”
Bạch Thời chớp mắt vài cái, muốn mở công ty kiểu này ít nhất cũng phải ném vào mấy ngàn vạn mới được, quy mô lớn hơn thì cả trăm ngàn ấy chứ, mà cậu chỉ có mấy trăm vạn thôi, nếu đại ca nhập cổ phần, tuyệt đối sẽ trở thành cổ đông lớn nhất, còn cần gì đến cậu.
Bạch Thời xoắn xuýt một lát: “Hay là em cứ mượn tiền thôi.”
Tống Minh Uyên hỏi: “Thích làm chủ tịch?”
Bạch Thời yên lặng rúc vào một góc, cảm giác có chút chột dạ và không chân chính, ngẫm nghĩ một lát, dứt khoát để đại ca làm đi, hoặc là cậu có thể chọn làm ngành sản xuất khác, dù sao cũng đã có gợi ý, cộng thêm trong cơ giáp nhị hóa cũng có rất nhiều thứ, đảm bảo có thể kiếm tiền. Bạch Thời đang định mở miệng, Tống Minh Uyên liền xoa xoa đầu cậu, giọng nói vẫn ung dung như trước: “Thế thì làm đi.”
Bạch Thời chợt cảm thấy mình đã nghe lầm rồi: “Ha?”
“Anh nói em thích thì làm đi.” Tống Minh Uyên lặp lại, một chức vị chủ tịch thôi mà, anh không cần, huống chi anh thật sự không có gì là không thể tặng cho người này.
“Anh thì sao?”
“Đâu phải anh không kiếm được tiền.”
Bạch Thời vẫn cảm thấy không ổn lắm, nhưng Tống Minh Uyên không cho cậu cơ hội lên tiếng, lập tức định đoạt sự việc, tiện thể nói hãy để Lam cùng nhập cổ phần, sau đó thấy Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu, thì bảo cậu đặt tên công ty đi, sau này có thể dùng nó làm nhãn hiệu luôn. Bạch Thời ừ một tiếng: “Em suy nghĩ đã.”
Cậu quyết định phải đặt một cái tên có nội hàm, liền bảo nhị hóa biến thành quang não, Lục Việt vui sướng đề nghị: “Chủ nhân, chúng ta hãy đặt là công ty Lục Việt đi?”
Bạch Thời: “…”
Một ngày không nhị thì mi khó ở à? Lục Việt nhảy múa trên không trung: “Đặt vậy đi mà, dễ nghe lắm mà!”
Bạch Thời nghĩ thầm, dễ nghe cái lông, chắc chắn lúc trước người thiết kế ra mi không thèm động não, mà chỉ dùng một con số cộng thêm dòng họ để đặt cho xong việc đó có biết không? Mi nhìn Trọng Thiên người ta kia kìa… Cậu sẽ giật mình, nói sao thì đây cũng là công lao của cơ giáp, thốt lên: “Thiên Việt, gọi là Thiên Việt đi.”
Tống Minh Uyên sững sờ vài giây, ánh mắt sâu thẳm: “Được.”
Vì vậy sự việc được định ra nhanh chóng, Tống Minh Uyên nghĩ một lát bắt đầu mở rộng thị trường, giai đoạn đầu tiên sẽ phải đầu tư rất nhiều, mặc dù anh có sản nghiệp khác, nhưng không thể rút quá nhiều vốn lưu động, bây giờ đang nghĩ cách kiếm thêm một món tiền.
Bạch Thời chợt nhớ tới cặp song sinh, nếu họ đã gặp nhau ở đây, chắc ngoại trừ tác dụng tạo cơ hội cho cậu và Tam Vạn gặp nhau, thì rất có thể còn có tác dụng khác chứ hả? Bạch Thời đề nghị: “Công ty lớn như vậy, hay là tìm thêm mấy người nhập cổ phần được không?”
Tống Minh Uyên hỏi: “Em trai, em gái của em?”
“Ừ, được không?”
Tống Minh Uyên đưa một thứ cho cậu: “Được, nhưng cổ phần trong công ty không thể hơn 10%, nếu họ có ý kiến cứ bảo họ trực tiếp tới tìm anh.”
Bạch Thời lại ừ, mở ra nhìn, phát hiện là bản dựng hình lập thể, hóa ra đại ca đã lên kế hoạch từ trước, đây là hàng mẫu sau khi cải tiến, tiếp theo còn có kèm theo một phần nói rõ quy hoạch công ty trong tương lai.
Tống Minh Uyên thấy cậu im lặng, đoán chừng lại muốn nhường vị cho anh rồi, xoa đầu cậu một cái: “Đi thôi.”
Bạch Thời nhìn anh, anh đối xử với em tốt như vậy, nhỡ có một ngày ông đây thật sự thích anh rồi thì phải làm sao? Bạch Thời lại nhìn đại ca, quay đầu rời đi.
Cậu không muốn bàn bạc với nữ đấu sĩ lắm, dự định đi tìm Đường Ngụ, nhưng Đường Hân cũng có mặt, liếc nhìn cậu hỏi có chuyện gì. Bạch Thời do dự nửa giây, dứt khoát nói thẳng, cậu cứ tưởng nữ đấu sĩ nói cậu ngây thơ, nhưng kết quả làm cho người ta thật bất ngờ, Đường Hân không hề làm khó cậu mà hỏi ngay cậu muốn bao nhiêu.
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Cô không hỏi tôi làm gì à?”
Đường Hân lại liếc cậu: “Mặc kệ làm gì, chỉ cần có đại ca của cậu ở đó, tỷ lệ cậu lỗ vốn không lớn.”
Hóa ra là không có lòng tin vào tui… Bạch Thời yên lặng oán thầm, đưa thứ kia cho cô, tiện thể nói rõ kim ngạch. Đường Hân lập tức nheo mắt, nói câu đợi đấy, sau đó đi liên hệ cha mình.
Chủ tịch tập đoàn Đường thị cũng nhìn ra ngay sản phẩm mang lại lợi nhuận cực lớn và tiền cảnh công ty phát triển, nói muốn đầu tư ngay tức khắc, khen ngợi: “Người bạn này của con không tệ, cậu ta thật sự chỉ mới mười bốn tuổi?”
Lúc trước Bạch Thời tuổi còn nhỏ đã điều khiển cơ giáp cứu được con gái ông, ông vẫn muốn gặp người này một lần, hôm nay càng muốn gặp hơn. Đường Hân không từ chối, nhưng đề cập tới yêu cầu của đối phương, đương nhiên Đường đổng sự sẽ không bỏ qua, cuối cùng muốn gặp mặt trực tiếp với Tống Minh Uyên.
Đường đổng sự hòa ái dễ gần: “Dựa theo quy mô mà cậu thiết kế, giai đoạn trước phải đầu tư một số tiền không nhỏ, ta nghe nói một phần của Bạch Thời cũng lấy từ chỗ cậu, ngoài ra cậu cũng phải đầu tư cả phần của mình, thật sự có đủ?”
“Việc này không cần ngài hao tâm tổn trí.”
Đường đổng sự không hiểu rõ thân phận của Tống Minh Uyên, tiếp tục thương lượng, từ vị trí, tới vấn đề nhân tài và thị trường, tranh thủ lấy thêm một chút cổ phần nữa.
Tống Minh Uyên liếc ông một cái, nói thẳng cho ông biết mình chọn Đường thị là bởi vì vừa ý địa vị ở tinh hệ của họ, có họ đầu tư và trợ giúp, vấn đề mở rộng thị trường sẽ dễ dàng hơn.
Đường đổng sự mỉm cười, nói cậu rất thành thật. Tống Minh Uyên gật đầu, thản nhiên nói tiếp: “Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất, tôi đặt Đường thị ở vị trí cân nhắc đầu tiên là vì A Bạch và con gái ngài là bạn.”
Ngụ ý, nếu không có mối quan hệ này, anh có thể tìm người khác, tinh hệ Bell có nhiều tập đoàn như vậy, đâu phải chỉ mình Đường thị, bất kể tập đoàn nào nhìn thấy thứ mà họ đang sở hữu cũng sẽ quăng tiền đầu tư thôi.
Đường đổng sự yên lặng.
Tống Minh Uyên nhìn ông: “Điểm mấu chốt của tôi là 10%.”
Hai người nói chuyện thật lâu, cuối cùng Đường đổng sự đành phải thôi, nói với con gái rằng người bạn này của con không tệ, cũng không hề đơn giản, phải giữ gìn mối quan hệ, sau đó tranh thủ cơ hội này đi gặp Bạch Thời.
Vì vậy Đường Hân lại rời khỏi thư phòng, để Bạch Thời đi vào, sau đó đi tới sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống, nhìn Tống Minh Uyên phía đối diện, cô có cảm giác người này không thích mình cho lắm, sau đó lại phát hiện từ trước tới nay người này luôn ở cùng phòng với Bạch Thời, đã vậy còn có thái độ đối xử với Bạch Thời không giống người khác, thực ra Đường Hân đã nhìn thấy vấn đề từ rất sớm.
Tống Minh Uyên cũng nhìn cô, mấy giây sau Đường Hân lên tiếng trước, hơi nâng cằm: “Tôi không ghét cậu ấy, cũng thừa nhận cảm giác đối với cậu ấy không tệ, nhưng không tới mức đó, tôi không muốn làm kẻ địch với anh, vậy đi.”
Cô dừng lại một chút, thấy người này không có gì muốn nói, liền lạnh lùng nói tiếp: “Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, mặc dù hơi ngu xuẩn, nhưng nếu như sau này anh bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Không cần cô nói.”
“Tốt nhất là thế.” Đường Hân lại im lặng, nở nụ cười như có như không, “Đầu tiên nói trước, tôi cam đoan mình không nghĩ gì, nhưng những thứ khác thì tôi không xác định đâu.”
“Không cần cô lo lắng.” Tống Minh Uyên bình tĩnh nói, vốn tưởng rằng cô đang nói tới tình địch nam hay nữ khác, nhưng vài ngày sau, Đường Hân mặc váy công chúa dịu dàng xuất hiện, anh mới biết nguyên nhân, cũng ngộ ra, mình phải xử lý người này những hai lần, trầm mặc mất nửa giây.
Thời gian Bạch Thời ngồi trong thư phòng không dài, chỉ một lát đã thấy đẩy cửa đi ra, sau đó đi về phòng cùng đại ca, tắm rửa, nhắm mắt ngủ.
Từ khi thương lượng thành lập công ty cho tới khi kéo người đầu tư cũng chỉ mất một buổi tối, cho nên ngày hôm sau Kim Tam Vạn tới tìm Bạch Thời, đã bị sự kiện này làm cho choáng váng vài giây, rồi lại tiếp tục cảm thấy thiếu niên này quá khó lường, đây là chuyện mà một người mười bốn tuổi có thể làm được ư?
“Hậu cần thì sao?”
“Làm tiếp, không cần đưa lại cho em, trừ tiền mua nhà, chữa bệnh cùng với chi phí sinh hoạt bình thường, thì số tiền này để dựng công ty hậu cần.” Bạch Thời nhìn hắn, “Anh nghĩ xem, sản phẩm sản xuất xong thì phải vận chuyển ra ngoài, còn nữa, nếu như công ty phát triển và hợp tác với ngành thương mại điện tử, anh nói liệu họ có giao một phần hàng cho chúng ta vận chuyển không?”
Mới đó mà đã có ý định phát triển tới toàn bộ đế quốc, Kim Tam Vạn âm thầm hít khí, căn bản là không thể tưởng tượng được sau này mình sẽ vươn tới tầm cao nào, trên thực tế thời điểm người này nói chuyện với hắn, hình như là muốn cho hắn vào làm ở Thiên Việt, đây thật sự không còn là coi trọng bình thường nữa rồi, Kim Tam Vạn không kiềm chế nổi mà nhìn cậu.
Bạch Thời mong đợi hỏi: “Có khả năng không?”
Kim Tam Vạn giơ tay lên, vô thức muốn xoa xoa đầu cậu, cuối cùng bàn tay lại rơi vào bờ vai kia, nghiêm trang: “Anh sẽ cố gắng.”
“Ngoan.”
Kim Tam Vạn: “…”
Giờ phút này vẫn còn một người đang hít sâu, Tống tướng quân nhìn chằm chằm vào giao diện tài khoản mà vợ mình mới mở ra, hoàn toàn không ngờ được ông làm nhân viên công vụ cho đế quốc lâu như vậy, thế mà vẫn có một ngày gặp cảnh phá sản, hơn nữa không riêng gì tiền lương của ông, mà còn cả tài chính gia tộc đã tích lũy bao năm qua cũng biến mất, ngần ấy đã đủ một người bình thường sống sung sướng mấy đời rồi!
“… Tiền đâu?”
“Tiểu Uyên muốn.” Tống phu nhân đưa cho ông một tài khoản, “Con nói nếu anh không đủ tiền tiêu thì cứ dùng trong này, à, đây là mật mã.”
Tống tướng quân kinh ngạc nhận lấy, tra một chút, suýt nữa thì bị một dãy số dài ngoằng làm mù con mắt: “Nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Nói là kiếm được trên sao Mê Điệt.”
Đây là tiền đen chưa kịp rửa! Mắt Tống tướng quân tối sầm lại, ông thấy việc này còn phiền lòng hơn cả bị phá sản, tay run run, cố gắng bình tĩnh: “Anh đi ngủ một giấc.”
Tống phu nhân: “…”
Sau khi Kim Tam Vạn biết được là hiểu ngay Bạch Thời làm vậy vì mình, đáy lòng trào dâng cảm giác ấm áp, thật sự không biết mình phải may mắn đến nhường nào mới được người này coi trọng, bởi vì bất luận là tài năng hay tướng mạo, trên đời này có rất nhiều người đủ sức để bỏ xa hắn cả cây số, cuối cùng Kim Tam Vạn chỉ có thể đổ cho duyên phận, thậm chí trong lòng còn cảm tạ thần linh… May mà Bạch Thời không biết suy nghĩ của tiểu đệ, nếu như biết, nhất định cậu sẽ ghi nhớ khi trở về phải cho đám thần linh kia uống thuốc xổ mới hả lòng hả dạ.
Bạch Thời đang yên lặng tự hỏi vấn đề trước mắt, gần đây cậu đã nghiên cứu thị thường, trên cơ bản thì thời đại này đều mua bán qua mạng, mặc dù đã có rất nhiều công ty hậu cần, nhưng tinh hệ thật sự quá lớn, đã vậy mỗi ngày lễ hoặc thời điểm bán hạ giá, dòng người mua sắm lại dâng như thủy triều, những thứ như công ty hậu cậu càng nhiều càng ít, bởi vậy cậu cảm thấy mở một công ty hậu cần có vẻ rất đáng tin.
Hơn nữa công ty của cậu còn có một ưu thế hơn những công ty nhỏ vô danh khác, đó chính là có chiến đội Phượng Hoàng đứng sau.
Từ khi thi đấu tới giờ, Phượng Hoàng chưa từng thua một trận, đã trở thành thần tượng của rất nhiều người, thậm chí có người còn gọi họ là hy vọng của Bell, rất nhiều người mong đợi họ có thể giành giải quán quân, khỏi phải nói, fan đã trải rộng khắp tinh hệ.
Mà vì thi đấu nên họ phải bay khắp nơi, hoàn toàn có thể làm hoạt động gì đó lúc tới đấu tại sân khách, ví dụ như người sống ở hành tinh đặt sân khách mà sử dụng dịch vụ ngay trước trận đấu, sẽ có cơ hội được tuyển thủ mình yêu thích đích thân ôm bưu kiệm đưa tới hành tinh này, cũng có thể nhận được ảnh và chữ kí của tuyển thủ.
Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng của cậu, còn liệu vừa khai trương đã có thể phát triển quy mô lớn như vậy, hoặc có thể áp dụng hay không, còn phải dựa vào kế hoạch của Tam Vạn.
Nhưng cậu cảm thấy dù sao thì mình cũng là người của công chúng, có thể quảng cáo, cũng sẽ có người tham gia liên kết, như vậy là dựng được hệ thống đại lý rồi.
Cậu vừa nghĩ vừa lách cách gõ kế hoạch, đợi tới lúc gõ đến hai chữ “quảng cáo” thì vô thức viết thêm một câu “ Tôi là [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa], tôi phát ngôn cho bản thân”, càng nhìn càng thấy phiền muộn, lặng lẽ xóa bỏ.
Bạch Thời ngẫm một lúc, ngẩng đầu: “Internet phát triển như vậy, thực ra cũng có thể đầu tư theo ngành thương mại điện tử, hoặc tuyển thêm nhiều nhân tài, thành lập một công ty cố vấn, công ty đầu tư các kiểu cũng được, hay là anh có cái gì khác muốn làm, cứ thẳng tay mà làm.”
Cậu nói xong thì vỗ vỗ vai tiểu đệ, thầm nghĩ: mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, cơ giáp hay đối chiến thì anh có thể làm, còn việc mua bán phải nhờ cưng đó, Tam Vạn.
Kim Tam Vạn thấy Bạch Thời như muốn nói “Em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi”, rất bất đắc dĩ, đọc kỹ kế hoạch một lần, đẩy kính nói không phải không được, nhưng em có bao nhiêu tiền. Bạch Thời liền lấy hết số tiền thi đấu và mua xổ số có được ra, Kim Tam Vạn liếc nhìn con số, gật gật đầu, nói có thể mở một công ty hậu cầu, đầu tiên cố gắng bao phủ toàn bộ hành tinh, sau đó hãy phát triển ra vũ trụ.
Bạch Thời không có ý kiến, gửi tiền cho hắn, để hắn có thể thuận tiện mua một căn hộ trên sao Túc Nhạc, sau đó xem bệnh cho mẹ. Kim Tam Vạn thấy Bạch Thời giao tiền cho mình mà không hề có chút nghi ngờ nào, lại thấy xúc động, hắn biết hiện tại có nói cám ơn cũng vô dụng, quyết định sau này phải làm việc thật tốt để báo đáp thiếu niên.
Tống Minh Uyên nhìn người nào đó yêu thích Kim Tam Vạn là biết ngay sau này cậu sẽ liên lạc lại với người ta, nhưng ai biết oắt con này hoàn toàn không đợi được phát triển tình hữu nghị từ từ, mà thu nhận người vào dưới trướng luôn.
Anh im lặng một lát, mặc dù rất muốn đóng gói Kim Tam Vạn rồi gửi đi thật xa, nhưng anh đã xem qua hồ sơ của người này, cũng là một nhân tài, vì vậy sau khi trở về phòng thì liếc nhìn người nào đó: “Muốn kinh doanh?”
Bạch Thời dạ, nói sơ qua về kế hoạch một chút, hỏi anh thấy sao. Tống Minh Uyên nói có thể kiếm chút tiền. Bạch Thời ngơ ngác vài giây, hai mắt tỏa sáng: “Vậy phải làm sao mới có thể kiếm được nhiều tiền?”
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu: “Hiện tại ngành sản xuất nào phát đạt nhất, được hoan nghênh nhất?”
“Cơ giáp?”
“Ừ.”
“Vậy em nên làm cái gì?” Bạch Thời khó hiểu, đương nhiên cậu đã nghĩ tới điều này, cơ mà kinh doanh mấy món đó phải đầu tư rất nhiều tiền, còn phải xây công xưởng, cậu tạm thời không có, huống chi bất kể là linh kiện, vật liệu hay thành phẩm đều có rất nhiều người làm, là nhãn hiệu mà mọi người đã tin dùng từ lâu, cậu hoàn toàn không có ưu thế gì.
“Làm thành phẩm.” Tống Minh Uyên nói xong thì gọi Trọng Thiên. Trọng Thiên nhanh chóng biến thành quang não bay lơ lửng trên không trung, mở màn hình ra, phóng lớn vài hình ảnh lập thể.
Tống Minh Uyên nói tiếp, “Chúng là thể năng lượng, có thể biến hình tùy ý, hẳn là phải có ghi chép liên quan, cho nên anh đã hỏi, tìm mấy sản phẩm theo dòng, đây là cơ giáp sinh hoạt ở thời kỳ văn minh, thân phi thuyền, bản thiết kế tinh hạch và hệ thống trung tâm,… Trọng Thiên đều có ghi lại, so với những thứ đang được bán trên thị trường thì tiên tiến và thực dụng hơn nhiều.”
Lục Việt nghe rõ từng câu từng chữ, không chịu cô đơn: “Chủ nhân, tui cũng có! Cơ giáp chiến đấu, xe thể thao, phi thuyền, máy phi hành loại nhỏ gì đó đều có, cậu muốn không nè?”
Đáy lòng Bạch Thời rung động, âm thầm ít một hơi.
“Mới bắt đầu còn chưa đứng vững, tạm thời gác lại các loại chiến đấu trước, cứ bắt đầu từ sinh hoạt đã, đợi người dân dần dần tiếp cận với nhãn hiệu này của em thì hãy phát triển tới nhánh khác.” Tống Minh Uyên giải thích, “Đây là thứ ở thời kỳ văn minh, tìm người tăng thêm nguyên lý hoạt động của thời đại này, sửa đổi vẻ ngoài và điều chỉnh một chút, tuyệt đối bán chạy.”
Bạch Thời lại không nhịn được mà hít vào một hơi, má, nào chỉ có bán chạy, đã có thứ này, đừng nói là đánh vào thị trường, cho dù đè ép mấy tập đoàn khổng lồ xuống cũng không thành vấn đề, cứ dần dà, nhãn hiệu này sẽ thành kẻ săn mồi trong ngành sản xuấtn đấy, có biết không!
Trên thực tế đây còn là một dòng sản phẩm, đấy là chưa đề cập tới trong cơ giáp còn các ngành sản xuất khác và bản thiết kế, rồi mấy thứ tương tự như quân đội đang dùng, phải nói, tương lai của công ty của thực không thể đo đếm được.
Ôi chà, đây mới là người làm đại sự! Bạch Thời không bình tĩnh nổi, nhịn một chút, mong đợi nhìn anh: “Đại ca, anh có thể cho em mượn ít tiền không?”
Tống Minh Uyên rất hài lòng: “Muốn thành lập công ty?”
“Vâng!”
“Không cần mượn, anh sẽ nhập cổ phần luôn.”
Bạch Thời chớp mắt vài cái, muốn mở công ty kiểu này ít nhất cũng phải ném vào mấy ngàn vạn mới được, quy mô lớn hơn thì cả trăm ngàn ấy chứ, mà cậu chỉ có mấy trăm vạn thôi, nếu đại ca nhập cổ phần, tuyệt đối sẽ trở thành cổ đông lớn nhất, còn cần gì đến cậu.
Bạch Thời xoắn xuýt một lát: “Hay là em cứ mượn tiền thôi.”
Tống Minh Uyên hỏi: “Thích làm chủ tịch?”
Bạch Thời yên lặng rúc vào một góc, cảm giác có chút chột dạ và không chân chính, ngẫm nghĩ một lát, dứt khoát để đại ca làm đi, hoặc là cậu có thể chọn làm ngành sản xuất khác, dù sao cũng đã có gợi ý, cộng thêm trong cơ giáp nhị hóa cũng có rất nhiều thứ, đảm bảo có thể kiếm tiền. Bạch Thời đang định mở miệng, Tống Minh Uyên liền xoa xoa đầu cậu, giọng nói vẫn ung dung như trước: “Thế thì làm đi.”
Bạch Thời chợt cảm thấy mình đã nghe lầm rồi: “Ha?”
“Anh nói em thích thì làm đi.” Tống Minh Uyên lặp lại, một chức vị chủ tịch thôi mà, anh không cần, huống chi anh thật sự không có gì là không thể tặng cho người này.
“Anh thì sao?”
“Đâu phải anh không kiếm được tiền.”
Bạch Thời vẫn cảm thấy không ổn lắm, nhưng Tống Minh Uyên không cho cậu cơ hội lên tiếng, lập tức định đoạt sự việc, tiện thể nói hãy để Lam cùng nhập cổ phần, sau đó thấy Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu, thì bảo cậu đặt tên công ty đi, sau này có thể dùng nó làm nhãn hiệu luôn. Bạch Thời ừ một tiếng: “Em suy nghĩ đã.”
Cậu quyết định phải đặt một cái tên có nội hàm, liền bảo nhị hóa biến thành quang não, Lục Việt vui sướng đề nghị: “Chủ nhân, chúng ta hãy đặt là công ty Lục Việt đi?”
Bạch Thời: “…”
Một ngày không nhị thì mi khó ở à? Lục Việt nhảy múa trên không trung: “Đặt vậy đi mà, dễ nghe lắm mà!”
Bạch Thời nghĩ thầm, dễ nghe cái lông, chắc chắn lúc trước người thiết kế ra mi không thèm động não, mà chỉ dùng một con số cộng thêm dòng họ để đặt cho xong việc đó có biết không? Mi nhìn Trọng Thiên người ta kia kìa… Cậu sẽ giật mình, nói sao thì đây cũng là công lao của cơ giáp, thốt lên: “Thiên Việt, gọi là Thiên Việt đi.”
Tống Minh Uyên sững sờ vài giây, ánh mắt sâu thẳm: “Được.”
Vì vậy sự việc được định ra nhanh chóng, Tống Minh Uyên nghĩ một lát bắt đầu mở rộng thị trường, giai đoạn đầu tiên sẽ phải đầu tư rất nhiều, mặc dù anh có sản nghiệp khác, nhưng không thể rút quá nhiều vốn lưu động, bây giờ đang nghĩ cách kiếm thêm một món tiền.
Bạch Thời chợt nhớ tới cặp song sinh, nếu họ đã gặp nhau ở đây, chắc ngoại trừ tác dụng tạo cơ hội cho cậu và Tam Vạn gặp nhau, thì rất có thể còn có tác dụng khác chứ hả? Bạch Thời đề nghị: “Công ty lớn như vậy, hay là tìm thêm mấy người nhập cổ phần được không?”
Tống Minh Uyên hỏi: “Em trai, em gái của em?”
“Ừ, được không?”
Tống Minh Uyên đưa một thứ cho cậu: “Được, nhưng cổ phần trong công ty không thể hơn 10%, nếu họ có ý kiến cứ bảo họ trực tiếp tới tìm anh.”
Bạch Thời lại ừ, mở ra nhìn, phát hiện là bản dựng hình lập thể, hóa ra đại ca đã lên kế hoạch từ trước, đây là hàng mẫu sau khi cải tiến, tiếp theo còn có kèm theo một phần nói rõ quy hoạch công ty trong tương lai.
Tống Minh Uyên thấy cậu im lặng, đoán chừng lại muốn nhường vị cho anh rồi, xoa đầu cậu một cái: “Đi thôi.”
Bạch Thời nhìn anh, anh đối xử với em tốt như vậy, nhỡ có một ngày ông đây thật sự thích anh rồi thì phải làm sao? Bạch Thời lại nhìn đại ca, quay đầu rời đi.
Cậu không muốn bàn bạc với nữ đấu sĩ lắm, dự định đi tìm Đường Ngụ, nhưng Đường Hân cũng có mặt, liếc nhìn cậu hỏi có chuyện gì. Bạch Thời do dự nửa giây, dứt khoát nói thẳng, cậu cứ tưởng nữ đấu sĩ nói cậu ngây thơ, nhưng kết quả làm cho người ta thật bất ngờ, Đường Hân không hề làm khó cậu mà hỏi ngay cậu muốn bao nhiêu.
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Cô không hỏi tôi làm gì à?”
Đường Hân lại liếc cậu: “Mặc kệ làm gì, chỉ cần có đại ca của cậu ở đó, tỷ lệ cậu lỗ vốn không lớn.”
Hóa ra là không có lòng tin vào tui… Bạch Thời yên lặng oán thầm, đưa thứ kia cho cô, tiện thể nói rõ kim ngạch. Đường Hân lập tức nheo mắt, nói câu đợi đấy, sau đó đi liên hệ cha mình.
Chủ tịch tập đoàn Đường thị cũng nhìn ra ngay sản phẩm mang lại lợi nhuận cực lớn và tiền cảnh công ty phát triển, nói muốn đầu tư ngay tức khắc, khen ngợi: “Người bạn này của con không tệ, cậu ta thật sự chỉ mới mười bốn tuổi?”
Lúc trước Bạch Thời tuổi còn nhỏ đã điều khiển cơ giáp cứu được con gái ông, ông vẫn muốn gặp người này một lần, hôm nay càng muốn gặp hơn. Đường Hân không từ chối, nhưng đề cập tới yêu cầu của đối phương, đương nhiên Đường đổng sự sẽ không bỏ qua, cuối cùng muốn gặp mặt trực tiếp với Tống Minh Uyên.
Đường đổng sự hòa ái dễ gần: “Dựa theo quy mô mà cậu thiết kế, giai đoạn trước phải đầu tư một số tiền không nhỏ, ta nghe nói một phần của Bạch Thời cũng lấy từ chỗ cậu, ngoài ra cậu cũng phải đầu tư cả phần của mình, thật sự có đủ?”
“Việc này không cần ngài hao tâm tổn trí.”
Đường đổng sự không hiểu rõ thân phận của Tống Minh Uyên, tiếp tục thương lượng, từ vị trí, tới vấn đề nhân tài và thị trường, tranh thủ lấy thêm một chút cổ phần nữa.
Tống Minh Uyên liếc ông một cái, nói thẳng cho ông biết mình chọn Đường thị là bởi vì vừa ý địa vị ở tinh hệ của họ, có họ đầu tư và trợ giúp, vấn đề mở rộng thị trường sẽ dễ dàng hơn.
Đường đổng sự mỉm cười, nói cậu rất thành thật. Tống Minh Uyên gật đầu, thản nhiên nói tiếp: “Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất, tôi đặt Đường thị ở vị trí cân nhắc đầu tiên là vì A Bạch và con gái ngài là bạn.”
Ngụ ý, nếu không có mối quan hệ này, anh có thể tìm người khác, tinh hệ Bell có nhiều tập đoàn như vậy, đâu phải chỉ mình Đường thị, bất kể tập đoàn nào nhìn thấy thứ mà họ đang sở hữu cũng sẽ quăng tiền đầu tư thôi.
Đường đổng sự yên lặng.
Tống Minh Uyên nhìn ông: “Điểm mấu chốt của tôi là 10%.”
Hai người nói chuyện thật lâu, cuối cùng Đường đổng sự đành phải thôi, nói với con gái rằng người bạn này của con không tệ, cũng không hề đơn giản, phải giữ gìn mối quan hệ, sau đó tranh thủ cơ hội này đi gặp Bạch Thời.
Vì vậy Đường Hân lại rời khỏi thư phòng, để Bạch Thời đi vào, sau đó đi tới sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống, nhìn Tống Minh Uyên phía đối diện, cô có cảm giác người này không thích mình cho lắm, sau đó lại phát hiện từ trước tới nay người này luôn ở cùng phòng với Bạch Thời, đã vậy còn có thái độ đối xử với Bạch Thời không giống người khác, thực ra Đường Hân đã nhìn thấy vấn đề từ rất sớm.
Tống Minh Uyên cũng nhìn cô, mấy giây sau Đường Hân lên tiếng trước, hơi nâng cằm: “Tôi không ghét cậu ấy, cũng thừa nhận cảm giác đối với cậu ấy không tệ, nhưng không tới mức đó, tôi không muốn làm kẻ địch với anh, vậy đi.”
Cô dừng lại một chút, thấy người này không có gì muốn nói, liền lạnh lùng nói tiếp: “Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, mặc dù hơi ngu xuẩn, nhưng nếu như sau này anh bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Không cần cô nói.”
“Tốt nhất là thế.” Đường Hân lại im lặng, nở nụ cười như có như không, “Đầu tiên nói trước, tôi cam đoan mình không nghĩ gì, nhưng những thứ khác thì tôi không xác định đâu.”
“Không cần cô lo lắng.” Tống Minh Uyên bình tĩnh nói, vốn tưởng rằng cô đang nói tới tình địch nam hay nữ khác, nhưng vài ngày sau, Đường Hân mặc váy công chúa dịu dàng xuất hiện, anh mới biết nguyên nhân, cũng ngộ ra, mình phải xử lý người này những hai lần, trầm mặc mất nửa giây.
Thời gian Bạch Thời ngồi trong thư phòng không dài, chỉ một lát đã thấy đẩy cửa đi ra, sau đó đi về phòng cùng đại ca, tắm rửa, nhắm mắt ngủ.
Từ khi thương lượng thành lập công ty cho tới khi kéo người đầu tư cũng chỉ mất một buổi tối, cho nên ngày hôm sau Kim Tam Vạn tới tìm Bạch Thời, đã bị sự kiện này làm cho choáng váng vài giây, rồi lại tiếp tục cảm thấy thiếu niên này quá khó lường, đây là chuyện mà một người mười bốn tuổi có thể làm được ư?
“Hậu cần thì sao?”
“Làm tiếp, không cần đưa lại cho em, trừ tiền mua nhà, chữa bệnh cùng với chi phí sinh hoạt bình thường, thì số tiền này để dựng công ty hậu cần.” Bạch Thời nhìn hắn, “Anh nghĩ xem, sản phẩm sản xuất xong thì phải vận chuyển ra ngoài, còn nữa, nếu như công ty phát triển và hợp tác với ngành thương mại điện tử, anh nói liệu họ có giao một phần hàng cho chúng ta vận chuyển không?”
Mới đó mà đã có ý định phát triển tới toàn bộ đế quốc, Kim Tam Vạn âm thầm hít khí, căn bản là không thể tưởng tượng được sau này mình sẽ vươn tới tầm cao nào, trên thực tế thời điểm người này nói chuyện với hắn, hình như là muốn cho hắn vào làm ở Thiên Việt, đây thật sự không còn là coi trọng bình thường nữa rồi, Kim Tam Vạn không kiềm chế nổi mà nhìn cậu.
Bạch Thời mong đợi hỏi: “Có khả năng không?”
Kim Tam Vạn giơ tay lên, vô thức muốn xoa xoa đầu cậu, cuối cùng bàn tay lại rơi vào bờ vai kia, nghiêm trang: “Anh sẽ cố gắng.”
“Ngoan.”
Kim Tam Vạn: “…”
Giờ phút này vẫn còn một người đang hít sâu, Tống tướng quân nhìn chằm chằm vào giao diện tài khoản mà vợ mình mới mở ra, hoàn toàn không ngờ được ông làm nhân viên công vụ cho đế quốc lâu như vậy, thế mà vẫn có một ngày gặp cảnh phá sản, hơn nữa không riêng gì tiền lương của ông, mà còn cả tài chính gia tộc đã tích lũy bao năm qua cũng biến mất, ngần ấy đã đủ một người bình thường sống sung sướng mấy đời rồi!
“… Tiền đâu?”
“Tiểu Uyên muốn.” Tống phu nhân đưa cho ông một tài khoản, “Con nói nếu anh không đủ tiền tiêu thì cứ dùng trong này, à, đây là mật mã.”
Tống tướng quân kinh ngạc nhận lấy, tra một chút, suýt nữa thì bị một dãy số dài ngoằng làm mù con mắt: “Nó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Nói là kiếm được trên sao Mê Điệt.”
Đây là tiền đen chưa kịp rửa! Mắt Tống tướng quân tối sầm lại, ông thấy việc này còn phiền lòng hơn cả bị phá sản, tay run run, cố gắng bình tĩnh: “Anh đi ngủ một giấc.”
Tống phu nhân: “…”
Danh sách chương