Mặc dù hiểu tấm lòng vô thượng của Thánh nữ Thanh, Diệp Mặc trong lòng vẫn có chút do dự, hắn không biết mình có nên dâng cây Hỗn độn ra không. Cây Hỗn độn quá quan trọng với hắn, lần trước trong Nghiễm Nguyên Cung không phải nhờ cây Hỗn độn, hắn đã mất mạng rồi.

Diệp Mặc do dự một lúc lâu, vẫn phóng cây Hỗn độn ra, khôi phục Thánh đạo Tàn giới chằng những rất quan trọng với Tiên nhân của Thánh đạo giới, ngay cả đối với hắn cũng rất quan trọng.

Hắn còn có Thế giới trang vàng, còn có Khổ Trúc và Hoàng Trung Lý. Một mình hắn chiếm cứ đồ tốt quá nhiều rồi, nếu vẫn không nỡ bỏ một cây Hỗn độn ra, lạnh lùng nhìn Thánh đạo Tàn giới vẫn bị tàn phá như trước, hắn cảm thấy mình quả thực quá tham lam rồi. Thành lập Thánh Đạo Tông là do hắn đưa ra, bây giờ không nỡ bỏ cây Hỗn độn cũng là hắn, đây là loại châm chọc mỉa mai gì.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp lấy cây Hỗn độn ra.

Cây Hỗn độn dưới sự thẩm thấu của Hỗn độn chi khí, lúc này đã lại lần nữa trở thành một cây lớn cao mấy trăm trượng, Diệp Mặc vừa phóng cây Hỗn độn ra, cây Hỗn độn ào ào sinh cơ, liền kết hợp với thần thông của Diệp Mặc mở rộng ra ngoài, từ từ cuốn lấy toàn bộ Thánh đạo Tàn giới.

- Là sinh cơ Hỗn độn...

- Đúng là sinh cơ Hỗn độn rồi, Thánh đạo Tàn giới thực sự sắp khôi phục lại rồi...

...

Cây Hỗn độn phát ra sinh cơ Hỗn độn trong nháy mắt liền trải khắp toàn bộ Thánh đạo Tàn giới, cùng lúc cây Hỗn độn được Diệp Mặc lấy ra, dường như tất cả mọi người đều cảm thấy sinh cơ Hỗn độn cường đại. Tu vi một số người thậm chí không cần tu luyện, cũng dần được tăng lên.

Lúc này, tất cả mọi người hướng mặt về Thánh Đạo Tông quỳ xuống, bọn họ hiểu sinh cơ Hỗn độn này cho dù không phải là cây Hỗn độn, cũng là bảo vật Hỗn độn không kém gì cây Hỗn độn. Thánh Đạo Tông đến bảo vật như này cũng lấy ra được, thực sự thành tâm thành ý muốn khôi phục lại Thánh đạo Tàn giới.

Lúc này trên quảng trường lớn nhất của Thánh Đạo Tông, tất cả đệ tử đều quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả vài vị phó tông chủ cũng quỳ rạp xuống. Giữa quảng trường là một tế đàn cực lớn, bọn họ hướng về phía thiên đạo tế bái, cầu nguyện cho Thánh đạo Tàn giới, cầu nguyện Thánh đạo Tàn giới có thể khôi phục lại được. Đồng thời tất cả đệ tử của Thánh Đạo Tông đều biết, đây là tông chủ của Thánh Đạo Tông bọn họ đang khôi phục lại Thánh đạo Tàn giới.

- Là khí tức cây Hỗn độn...

Tronh nháy mắt Diệp Mặc lấy ra cây Hỗn độn, La Thanh Hà, Tần Tuyền Ki ai nấy đều cảm nhận được, thậm chí kích động đến run người, mặc dù thần thức của bọn họ không thể nào quét được Diệp Mặc đang ở đâu, nhưng họ biết cây Hỗn độn này tuyệt đối là do Diệp tông chủ lấy ra.

Lúc này, không ai nghĩ Diệp Mặc giấu diếm chuyện có cây Hỗn độn, bọn họ chỉ là đang cảm động Diệp Mặc đến cây Hỗn độn cũng bằng lòng lấy ra. Người trong này đều cố gắng khôi phục lại Thánh đạo Tàn giới, nhưng trong lòng tự hỏi, nếu như cây Hỗn độn nằm trong tay mình, có thể bằng lòng vô tư lấy ra như vậy sao? - Tông chủ, may mà lúc trước tôi tin anh.

Tần Tuyền Ki vô cùng thành kính lẩm bẩm, lúc này, Diệp Mặc chính là thần linh trong lòng cô.

- Là cây Hỗn độn.

Thánh nữ Cơ Tích của Thần Nữ Thánh Môn nhìn về phía Thánh Đạo Tông, lẩm bẩm nói. Sau khi cô biết Diệp Mặc quay về, đang chuẩn bị đến Thánh Đạo Tông. Lập tức cô liền cảm thấy Thánh đạo Tàn giới đang được khôi phục, người có thể khôi phục lại Thánh đạo Tàn giới chỉ có một mình Diệp Mặc. Còn lúc này Diệp Mặc đến cây Hỗn độn cũng lấy ra rồi, cô bỗng nhiên cảm thấy mình đáng xấu hổ.

Cô có thể thăng cấp lên Đạo Nguyên Thánh Đế, cũng là do Diệp Mặc, cô có mới có cơ hội tiến vào Đạo quả tháp. Lúc này cô thực sự có chút hối hận, không nên cầm hồ lô của Diệp Mặc về.

Cũng không phải tất cả mọi người đều hướng về Thánh Đạo Tông cảm tạ, Công Dương An và Hám Tử Đồng còn cả một số Thánh Đế được Diệp Mặc truyền tống từ trong Thần Phần Vực ra ngoài, đều hướng về Thần Phần Vực thánh kính cảm tạ. Bọn họ biết, Diệp Mặc vẫn còn trong Thần Phần Vực.

Lúc này, Thánh đạo Tàn giới hoàn toàn yên tĩnh, một khoảng thanh bình, không có bất kỳ âm thanh huyên náo nào. Tấ cả mọi người đều đang đợi Thánh đạo Tàn giới lại lần nữa khôi phục là thành Thánh đạo giới, tất cả mọi người đều đang nhìn sinh cơ của Thánh đạo Tàn giới đang dần nồng đậm hơn.

...

Lúc này Diệp Mặc hoàn toàn chìm trong sự giao hòa giữa cây Hỗn độn, Thánh đạo Tàn giới, quy tắc thiên địa và pháp tắc thần thông, nói cách khác hắn đã cùng với cây Hỗn độn, sát nhập vào Thánh đạo Tàn giới.

Thánh đạo Tàn giới vô số quy tắc thiên địa hỗn loạn bị Diệp Mặc bắt được, hắn cảm thấy những quy tắc hỗn loạn này căn bản không thích hợp với Thánh đạo Tàn giới bây giờ, lúc này hắn hoàn toàn trong những quy tắc này, thậm chí bắt đầu tu chỉnh lại toàn bộ quy tắc thiên điạ của Thánh đạo Tàn giới.

Mỗi lần đến một quy tắc hắn không hiểu rõ lắm, hắn theo bản năng lấy một quả Hoàng Trng Lý ra ném vào trong miệng.

Từng quả Hoàng Trung Lý được Diệp Mặc hóa thành từng đường quy tắc thiên địa, những quy tắc này được hắn khống chế, lại lần nữa được hắn dung hòa vào trong quy tắc thiên địa của Thánh đạo Tàn giới.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình lại ầm một tiếng, từng đường đạo tắc và pháp tắc vọ cùng rõ ràng tư trong quy tắc thiên địa hóa ra, dường như thiên sinh địa trưởng đó là từ trong ý niệm của hắn ra vậy, cùng lúc đó thần nguyên vô cùng vô tận bắt đầu sung triệt cơ thể hắn.

Quy tắc thiên địa vẫn là quy tắc thiên địa đó, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy hắn đã không còn là Bán Bộ Hỗn Nguyên nữa rồi, một loại đạo vận đại đạo rõ ràng sáng tỏ vây quanh thân người hắn, toàn bộ hư không vũ trụ đều trong ý niệm của hắn, hắn thậm chí biết được mình chỉ cần trong nháy mắt vung tay, là có thể hóa một giới thành hư vô.

Diệp Mặc đột nhiên mở mắt, thần thức của hắn đơn giản liền quét qua mấy giới vực, thậm chí nhình thấy cả Tiên giới.

- Đây chính là tu vi Hỗn Nguyên Thánh Đế sao?

Diệp Mặc lẩm bẩm, hắn biết mình thực sự Chứng đạo Hỗn Nguyên rồi.

Loại cảm giác cường đại này, nếu lại để hắn đối mặt với sự tấn công của năm người Túc Quang, hắn thậm chí có thể giết chết năm người đó một cách dễ dàng. Hắn cảm thấy Hỗn Nguyên của mình so với Hỗn Nguyên của mấy vị Thánh Đế khác, quả thực khác nhau như trời với đất, căn bản không thể nào đánh đồng được. Hắn Chứng đạo Hỗn Nguyên không dùng một Thần tinh nào, tất cả quà tặng đều đến từ Thánh đạo giới, đến từ cảm ngộ quy tắc thiên địa và pháp tắc thần thông.

Diệp Mặc thu hồi thần thức lại, tùy ý vung tay một cái, những quy tắc thiên địa hỗn loạn kia bị hắn dễ dàng tu chỉnh.

Từng đường pháp tắc thiên địa đồng thời bị Diệp Mặc lĩnh ngộ vào trong đầu, Thần Niệm Cửa Chuyển của hắn căn bản không cần vận chuyển, đã đạt đến chuyển thức chín. Thái Sơ Thần Văn cũng không cần thử, chín đường Thần Văn trực tiếp biến ảo mà ra, thậm chí có thể hủy diệt tất cả, Thiên Hỏa Cửu Dương...

Khi anh lĩnh ngộ đến một cảnh giới, anh cũng không cần vì những thứ còn lại dưới cảnh giới này mê hoặc nữa. Diệp Mặc lúc này mới thực sự lĩnh ngộ được hàm nghĩa của Hỗn Nguyên, hắn bỏ ra cây Hỗn độn, gỡ được khúc mắc, cả con người đều bỗng nhiên quán thông, thần thông pháp tắc lại được cảm nhận như chẻ tre vậy.

Diệp Mặc không thử thần thông Luân Hồi lúc này, hắn cảm thấy thần thông Luân Hồi lúc này, có thể dễ dàng khiến một Hỗn Nguyên Thánh Đế tái hiện luân hồi.

Cường đại, có lúc chỉ là một lớp màng mỏng, khi anh lơ là, phát hiện mình đã xông qua rồi, mà lúc đó cường đại lại đang nằm trong tay anh.

Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, Thánh đạo Tàn giới thoạt nhìn hoàn toàn khôi phục lại rồi, sinh cơ xanh mướt, sơn mạch biến mất đã hồi sinh, Thần linh thảo và các loại sơn thủy biến mất cũng trong lúc này hoàn toàn khôi phục lại nguyên trạng. Nhìn ra xa, giống như đi vào một thế giới mới, Thánh đạo Tàn giới lúc này không thể nói là Tàn giới nữa, mà là một Thánh đạo giới thực sự.

Diệp Mặc biết rõ, đây chỉ là vẻ bề ngoài, nói cách khác, đây chỉ là khôi phục lại một phần Thánh đạo Tàn giới. Thánh đạo giới thoạt nhìn tươi tốt xinh đẹp như này, nhưng mạch lạc giới vực và căn cơ thực sự vẫn chưa được khôi phục. Muốn Thánh đạo giới vĩnh viễn tươi đẹp như này, thì cần phải khôi phục lại mạch lạc và căn cơ giới vực của Thánh đạo giới, nếu không trong này căn bản sẽ không chịu nổi giày vò, nơi không có mạch lạc giới vực như này, lại lần nữa tàn phá, cũng rất nhanh.

Khôi phục mạch lạc và căn cơ giới vực của Thánh đạo Tàn giới, thì cần phải tìm được Thế giới sơn.

Diệp Mặc nghĩ đến cây Hỗn độn bị hắn lấy ra, trong lòng bỗng nhiên có chút đau thương, hắn quay đầu vừa muốn thu lại cây Hỗn độn đã héo rũ, bỗng nhiên sung sướng phát hiện cây Hỗn độn trong nháy mắt lại trở nên xanh tươi trở lại, từng đường sinh cơ, từng đuờng pháp tắc thiên địa từ Thánh đạo Tàn giới tuôn ra.

Những sinh cơ này, những pháp tắc này toàn bộ tràn vào trong cây Hỗn độn, cây Hỗn độn với mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ phát triển khỏe khoắn. Một trượng, hai trượng...mười trượng, mười một trượng...

Sinh cơ quay lại này tuyệt đối vẫn là sinh cơ của cây Hỗn độn, chỉ có điều so với sinh cơ lúc trước cây Hỗn độn phát ra lại càng nồng đậm, càng thâm hậu, càng vĩnh cửu hơn. Đây là sinh cơ Hỗn độn của khí tức Hỗn độn nguyên thủy, đây là quà tặng ngược lại của Thánh đạo giới thực sự.

Cho dù Diệp Mặc đã là một Hỗn Nguyên Thánh Đế, cũng bị niềm vui to lớn này đập trúng, hắn cuối cùng hiểu hàm nghĩa của hai chữ "cam lòng".

Cam lòng bỏ cũ có mới, nếu hắn không nỡ bỏ cây Hỗn độn ra, làm sao có thể có được quà tặng sinh cơ cường đại như này?

Diệp Mặc chỉ trong nháy mắt liền hiểu sinh cơ này từ đâu mà đến, những sinh cơ này một số là số mệnh của Nhân tộc, cờn nữa chính là sinh cơ tiền thân của cây Hỗn độn. Cây Hỗn độn trong Thánh đạo giới bị tàn phá, sinh cơ lại tản mát trong tàn giới hỗn độn, cũng không tiêu tán. Bây giờ hắn mang cây Hỗn độn đến nơi này khôi phục lại Thánh đạo Tàn giới, sau khi khôi phục Thánh đạo Tàn giới rồi, sinh cơ Hỗn độn vốn dĩ của nó lại lần nữaphản hồi lại, cái này tương đương với vật quay về chủ cũ, cũng tương đương với quà tặng vô tư của Thánh đạo giới.

Vạn vật đều có linh, huống chi là Thánh đạo giới cường đại?

Hắn mang cây Hỗn độn đi khôi phục Thánh đạo giới, quy tắc thiên địa vô tận của Thánh đạo giới, khiến hắn nắm được thần thông thiên địa, nắm được thần tông của bản thân, trở thành Hỗn Nguyên Thánh Đế. Đồng thời, cây Hỗn độn của hắn, cũng được lợi cực lớn, quay về trạng thái hỗn độn. Không chỉ như vậy, còn đồng thời trong sinh cơ dung hòa với vô số pháp tắc.

- Trăm trượng...nghìn trượng...

Cây Hỗn độn cao lớn đến vạn trượng lúc này mới dừng lại, sinh cơ nồng đậm đến cực điểm khiến toàn thể Tiên nhân trong Thánh đạo Tàn giới đều cảm thấy cơ duyên vô tận.

Diệp Mặc đưa tay thu hồi lại cây Hỗn độn cao vạn trượng, vui vẻ đồng thời cũng cực kỳ cảm thán. Vốn dĩ một cây Hỗn độn không biết cao bao nhiêu, đây chỉ là một số sinh cơ còn sót lại do cây Hỗn độn cũ để lại, lại khiến cây Hỗn độn của hắn hình thành đại thụ cao vạn trượng.

Cây Hỗn độn cũ cũng không biết bao nhiêu năm trước bị đánh ta, không ngờ hôm nay vẫn để cho hắn có được lợi như này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện