- Ông diệt khẩu tôi có tác dụng gì không? Chẳng lẽ ông không biết đối với thứ này toàn bộ thế giới đều biết đến rồi ư, đồ ngu.
Văn Đông châm chọc nhìn tên họ Cung nói.
- Cô không nên kích động, Văn Đông, muốn giết cô không là ý của tôi, là...
Cung Hội Sơn không kịp nói ra ai bảo y giết Văn Đông, bởi vì Văn Đông đã nổ súng.
- Tôi không cần biết.
Văn Đông sắc mặt khôi phục bình thường, một phát bắn chết Cung Hội Sơn.
Diệp Mặc nghĩ đến việc Văn Đông sẽ hỏi lai lịch của mình, dù nàng hỏi, Diệp Mặc cũng sẽ không nói, hắn tới nơi này chỉ là vì năm mươi nghìn tệ, chỉ là không nghĩ đến tiền này khó lấy như vậy, nếu không phải hắn cẩn thận, nói không chừng cũng sẽ bị hủy ở trong này.
Nhưng không nghĩ tới Văn Đông cũng không hỏi cái gì, mà là nói với Diệp Mặc:
- Chúng ta đi thôi, vừa rồi giết hai người hẳn là bảo vệ cửa, nơi này phỏng chừng đã không có người. Tôi thả quả bom cho nổ nơi này.
Diệp Mặc trong lòng tự nhủ cô mà có bom ư? Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Văn Đông đã từ hông gỡ ra một chùm bom. Cô không ngờ thật sự mang theo bom, hơn nữa còn là dắt bên hông, điều này nói rõ đồng hồ hẹn giờ cô cầm lúc nãy cũng là thật. Người phụ nữ này là người điên, nếu cô cho nổ bom, mình chẳng phải là...
Diệp Mặc tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng hắn không nói nhiều, cảnh tượng nguy hiểm mình thấy nhiều rồi, lúc này đây cũng không cần quan tâm nhiều.
Xe chạy ra khỏi ngôi nhà đó tầm hai mươi phút thì một tiếng nổ kinh thiên khiến Diệp Mặc thậm chí còn có thể nghe thấy.
- Anh đi Quế Lâm, vì sao không ngồi máy bay?
Văn Đông trầm mặc thật lâu sau mới hỏi, cô hiện tại đã biết Diệp Mặc không phải người tầm thường. Điều này cũng giải thích vì sao từ lúc bắt đầu đến càng về sau Diệp Mặc biểu hiện đều rất điềm tĩnh, hiện tại Diệp Mặc không nói lời nào, cô đương nhiên hiểu được Diệp Mặc trong lòng khó chịu. Hơn nữa nếu như không có Diệp Mặc, hôm nay cô cũng sẽ cùng những người này đồng quy vu tận, căn bản là không thể sống sót.
Cô cũng không sợ chết, nhưng cô chết thì số tiền này không có cách nào dùng vào mục đích thực tế, cô không cam lòng. Tuy rằng cô không nói ra, nhưng nội tâm đối với Diệp Mặc lại rất cảm kích.
- Không có chứng minh thư.
Diệp Mặc trả lời đơn giản, không cần nói hắn không có chứng minh thư, cho dù hắn có chứng minh thư, nói không chừng hắn cũng không dám dùng.
Tống Thiếu Văn chính là do hắn giết, mà hắn cũng mất tích vào đêm hôm đó, Tống gia sớm hay muộn sẽ tra được trên đầu của hắn, điểm này, Diệp Mặc đã sớm biết. Dùng chứng minh thư mua vé máy bay, chẳng phải là cho Tống gia manh mối, hiện tại hắn còn không có năng lực cùng Tống gia trực tiếp đối thoại.
Sau khi tay của Uông Bằng lành, hắn liền nổi lên lòng cảnh giác, cao thủ thế giới này không phải chỉ có một mình hắn.
Lại trầm mặc một hồi, Văn Đông nói:
- Lần này cảm ơn anh rồi, không có anh, tôi nói không chừng đã mất mạng rồi. Vốn năm mươi ngàn kia cho anh quá ít, nhưng những số tiền này cũng không phải tôi dùng, là có tác dụng khác. Cái rương có trang bị mô hình anh lấy đi, vật kia rất đáng tiền, với thân thủ của anh hẳn là có thể bảo vệ nó, không nên hỏi tôi là vật gì, tôi biết cũng không nhiều.
- Nhưng nếu như anh tin tưởng ta, còn ba giờ là có thể tới Hồ Dương, Hồ Dương là một vùng núi khá chếch, ở nơi đó tôi có thể giúp anh làm một tấm chứng minh thư, hơn nữa là đồ thật.
Đối với cái gì mô hình tư liệu kia, Diệp Mặc thật không để ở trong lòng, vài thứ kia, hắn muốn hay không căn bản là không sao cả. Nhưng chứng minh thư thứ này quả thật rất cần thiết, hiện tại Văn Đông không ngờ có thể giúp hắn làm một tấm chứng minh thư thật, hắn đương nhiên đồng ý, vội vàng nói:
- Tôi tin, đương nhiên tin, tôi đang cần một tấm chứng minh thư.
Về phần thù lao và những thứ khác, Diệp Mặc có năm mươi ngàn tệ đã đủ rồi, hắn đối với tiền không xem trọng, chỉ cần đủ dùng là tốt rồi. Đô la Mỹ là Văn Đông cho hắn, hắn cảm thấy sử dụng rất phiền toái, còn phải đi đổi.
Văn Đông đối với Diệp Mặc nổi lên thiện cảm, người này chẳng những bản lĩnh lớn đến thái quá, hơn nữa còn dễ nói chuyện, đối với tiền cũng không xem trọng, lấy thân thủ của hắn, muốn giết mình, cướp tiền trên người cô căn bản là đơn giản giống như ăn cơm uống nước. Nhưng Diệp Mặc từ khi bắt đầu đến bây giờ, cho tới bây giờ đều không có liếc mắt một cái đến hòm tiền của mình. Thậm chí không để ý đến thù lao chỉ có năm mươi ngàn tệ tiền, lại phải mạo phiêu lưu lớn như vậy.
Từ đầu đến cuối, Diệp Mặc đều không hỏi cô là ai, đang làm gì, đi nơi nào, giống như hắn là một người đi ngang qua đường, có lẽ hắn đúng là một người đi ngang qua. Nhưng hắn tuyệt đối không phải một người đi ngang qua bình thường.
- Anh có điện thoại không?
Văn Đông nổi lên tâm tư muốn kết giao với Diệp Mặc.
- Không có, tôi thích yên lặng.
Lời nói Diệp Mặc khiến Văn Đông hiểu được, hắn không thích kết giao với người khác.
Văn Đông không nói gì nữa, cô không muốn làm một người phụ nữ chán ghét.
Ba giờ sau, xe đến Hồ Dương, Diệp Mặc tiến vào một khách sạn nhỏ, mà Văn Đông chụp một tấm ảnh của Diệp Mặc liền đi ra ngoài. Văn Đông ngày hôm sau lúc trở lại đã là ba giờ chiều.
Tuy nhiên cô quả thật không có khoác lác, chứng minh thư của Diệp Mặc đã làm xong, tên gọi vẫn là Diệp Mặc, tuy nhiên chỗ ở là Hồ Dương một chốn nông thôn. Diệp Mặc cũng không để ý, ở cái thế giới này, người gọi tên Diệp Mặc nhiều lắm. Văn Đông giao cho Diệp Mặc năm mươi ngàn tệ, còn đem cái rương chứa văn kiện và mô hình cũng cho Diệp Mặc, cô nói cái này đã không còn hữu dụng đối với cô nữa rồi.
Diệp Mặc thấy thứ này cũng không nặng, cái rương vẫn như cũ, tìm một cái túi nhựa, đem đồ vật này đặt vào, nhét vào trong túi đeo trên lưng của mình rồi cùng Văn Đông cáo biệt.
...
Đêm hôm đó Diệp Mặc ngồi xe tới một thành phố Hàm Sơn ở phía Nam của tỉnh Hồ Trung. Hàm Sơn là thành phố nằm giáp ranh giữa tỉnh Hồ Trung và tỉnh Tương Hoài, mà Tương Hoài lại liền với tỉnh Quý Nam. Quý Tương đại lĩnh xuyên Hồ Trung, Tương Hoài, Quý Nam là ba tỉnh lớn, thuộc một dãy núi chính của Hoa Hạ.
Diệp Mặc muốn đi Quế Lâm thuộc tỉnh Quế Nam, hắn bây giờ đang ở Hàm Sơn, nhất định phải đi qua tỉnh Tương Hoài mới có thể tiến vào Quế Nam, sau đó lại đến thành phố phía nam của Quế Nam chính là Quế Lâm.
Sau khi tới Hàm Sơn Diệp Mặc trên đường đi bắt đầu không phải gấp gáp. Dù sao nơi này cách Ninh Hải đã mấy ngàn dặm, cho dù là Tống gia biết Diệp Mặc giết Tống Thiếu Văn, cũng tạm thời không thể đến nơi đây. Hơn nữa theo Diệp Mặc thấy, khi Tống gia chạy xe BMW tới được Ninh Hải, lại từ Ninh Hải tra ra tin tức hắn đã mất tích, cũng cần một khoảng thời gian.
Ở Hàm Sơn ở một đêm, ngày hôm sau Diệp Mặc đi ra ngoài mua ít đồ ăn, hắn muốn thay đổi một bộ quần áo mới trên người mình. Vì phòng ngừa bị người khác lại dùng súng chỉa vào, Diệp Mặc đi vào một cửa hàng ngũ kim mua một bao đinh sắt, đinh sắt rất nhỏ, một bao có mấy trăm cái. Đối với người khác mà nói dùng đinh sắt làm ám khí rất thái quá, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói lại đủ rồi.
Mua xong đinh sắt, Diệp Mặc lại tùy ý đi dạo ở trong chợ, Diệp Mặc phát hiện quần áo nơi này đều rất đắt, đều là các cửa hàng với thương hiệu nổi tiếng. Đối với Diệp Mặc mà nói, y phục của hắn chỉ cần có thể mặc, thoạt nhìn phù hợp cơ thể hắn là được, đối với thương hiệu hắn luôn luôn không để ý. Chẳng lẽ thương hiệu tốt, còn có thể tốt hơn so với quần áo Tu Chân giới luyện chế. Hơn nữa, hắn cũng không có bao nhiêu tiền.
Diệp Mặc với y phục như vậy cứ đi dạo trong các cửa hàng quần áo với những thương hiệu nổi tiếng, đương nhiên không ai ngước lên nhìn hắn.
Cũng may Diệp Mặc cũng không thèm để ý, hắn đang muốn đi ra ngoài. Lại thấy một gã áo mũ chỉnh tề, đưa tay lấy cái ví của một người trung niên đang kẹp ở cánh tay, mà người đàn ông trung niên này lại đang gọi điện thoại, thần sắc có chút gấp, ông ta không phát hiện mình đang bị tên kia trộm đồ.
Tên trộm? Chiếc ví mà người trung niên này kẹp ở trong cánh tay là da thật đấy, tên trộm này làm thế nào mới có thể làm rách nó? Thời điểm Diệp Mặc đang tò mò chăm chú nhìn, bên cạnh có một gã thanh niên cũng áo mũ chỉnh tề đi đến trước mặt Diệp Mặc, hạ giọng nói:
- Tiểu tử, nhìn nữa tao móc mắt mày, cút cho tao.
Diệp Mặc ánh mắt lạnh lùng, giơ chân lên một cái, liền đá vào trên mặt người thanh niên bảo hắn cút này.