- Bố, sao bố lại quay về? Tô Tĩnh Văn quay lại trại an dưỡng tư nhân nhà mình, cái đầu tiên nhìn thấy không ngờ là bố của mình, từ lúc mẹ trở thành người thực vật, bố gần như dồn hết tâm trí vào quan trường. Công ty của mẹ cũng là Tô Tĩnh Văn đang quản lý, chỉ là cô cũng bởi vì chuyện của mẹ, chuyện của công ty xử lý rất lộn xộn.
Nhưng cũng chính như vậy, bố cũng không hề hỏi qua, rất ít khi đến trại an dưỡng tư nhân của Tô gia thăm mẹ. Nhưng Tô Tĩnh Văn không biết hôm nay vì sao bố lại đến đây.
- Hừ, cha không đến, con còn không biết sẽ làm gì, mua về nhiều thứ vớ vẩn như vậy, lần này thậm chí cả chuyện bùa phép cũng tin, có phải tiếp theo đến thầy nhảy cũng mời về?
Vẻ mặt Tô Kiến Trung u ám, rõ ràng là rất không hài lòng với con gái.
Tô Tĩnh Văn vừa nghe, liền biết là Uông Bằng mách lẻo, trong lòng thấy con lừa này rất trơ trẽn. Tuy nhiên cô cũng rất bất mãn với bố của mình, cứ trầm mặc như vậy, không muốn trả lời.
- Thế nào, không nói được à, bây giờ con lập tức vứt hết những đồ vớ vẩn trong nhà đi…
Giọng điệu Tô Trung Kiến cứng rắn nói.
- Bố, sau khi mẹ sinh bệnh, bố đã làm những gì, bố chỉ đến thăm mẹ một lần lúc mẹ hôn mê, mấy năm nay, bố ở đâu? Bố tự hỏi lòng mình, xem bố có lỗi với mẹ không? Con làm gì, trong lòng con tự biết, không cần bố quản. Mẹ từ trước tới giờ chưa hề trách việc bố ở bên ngoài có bồ, nhưng còn bố thì sao, đã từng nghĩ cho mẹ chút nào chưa?
Tô Tĩnh Văn sau một lúc trầm mặc, chợt nói.
- Con…
Tô Kiến Trung bị nói cho đỏ mặt, giơ tay lên muốn cho con gái một cái tát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy quật cường của con gái, tay lại chậm rãi để xuống.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, mình thật sự không có tư cách nói con gái, ông quả thực có lỗi với vợ con. Công ty của vợ bây giờ là do con gài quản lý, ông cũng không có giúp đỡ gì.
- Được rồi, cha biết cha không quản được con rồi, cha chỉ hy vọng đây là lần cuối cùng con mê tín, sau này đừng có tiếp tục làm như vậy nữa, con là người đã được học qua giáo dục đại học, lẽ nào đến cái này cũng không hiểu. Đừng vì những kẻ giả thần giả thánh ngoài đường mà tạo ra khoảng cách với Uông Bằng, phải biết rằng lời thật thì khó nghe.
Tô Kiến Trung có chút bất đắc dĩ nói.
Trong lòng Tô Tĩnh Văn cười lạnh, cô đương nhiên bố mình tại sao muốn cô ở bên Uông Bằng, bố muốn tiến thêm một bước, bắt buộc phải có sự giúp đỡ của bố Uông Bằng. Mà Tô Kiến Trung mặc dù đã là thị trưởng của cấp thành phố, nhưng những người mà Tô gia chú trọng bồi dưỡng lại không có tên của bố cô, không có sự giúp đỡ của Tô gia, Tô Kiến Trung nếu không tự tìm quan hệ, có lẽ cả đời ông cũng chỉ dừng ở chức thị trưởng.
Trên thực tế Tô Kiến Trung quả thức là nghĩ như vậy, thế lực của Uông gia không hề nhỏ hơn Tô gia, mà Tô gia cũng không phải là gia tộc lớn ở thủ đô, đối tượng bồi dưỡng chỉ có thể là mấy người có tiềm lực. Ông có thể lên chức thị trưởng, quả thực là đã cố hết sức rồi. Hơn nữa ông cứ tiếp tục không nhờ thế lực bên ngoài, có lẽ dần dần ông sẽ biến mất khỏi tầm mắt của Tô gia. Một khi ông mượn thế lực của Uông gia để tiến thêm một bước, nói không chừng ông cụ sẽ một lần nữa bắt đầu coi trọng tiềm lực của ông.
Mặc dù biết sự tính toán của bố, nhưng Tô Tịnh Văn cũng không nói gì, Uông Bằng mặc dù có diện mạo anh tuấn, nhưng Tô Tĩnh Văn thấy, chỉ là chiếc gối thêu hoa mà thôi. Nói anh ta là con lừa bảnh bao, bên trong là một bụng quê mùa, đúng là một chút cũng không sai.
Nhìn thấy con gái đi vào phòng an dưỡng của mẹ, Tô Kiến Trung định mở miệng nói cái gì, nhưng cũng thôi, ông hiểu suy nghĩ của mình quả thực không có lợi cho con gái, nghĩ đi nghĩ lại, cũng cùng đi vào, tuy nhiên ông chỉ đứng ở ngoài cửa, không có đủ dũng khí đối mặt với người vợ đã hôn mê ba năm vẫn không tỉnh lại.
Người phụ nữ xinh đẹp nằm trên giường thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt có đến ba phần giống Tô Tĩnh Văn, tuy nhiên lại đóng chặt hai mắt lại, đôi mày dường như hơi có chút nhăn lại.
Thấy Tô Tĩnh Văn đi vào, cô y tá vẫn ngồi ở đầu giường vội vàng đứng lên, chào hỏi Tô Tĩnh Văn và lui ra.
Nhìn thấy mẹ vẫn hôn mê, đôi mắt Tô Tĩnh Văn đỏ lên, đã mấy năm rồi, mặc dù cô vẫn không từ bỏ, nhưng nỗi khổ sở trong chuyện này cô lại không có cách nào khóc lóc kể lể với người khác, chỉ có lúc đêm khuya thanh vắng, nhào vào đầu giường mẹ khóc một trận.
Lấy ra hai lá "Thanh thần phù" mà Diệp Mặc bán cho cô ra, Tô Tĩnh Văn có một chút hoảng hốt, tuy rằng biết rõ bùa này là gạt người đấy, nhưng cô vẫn không thể kìm nén nổi trong lòng kích động, dường như sau khi lôi lá bùa này ra, mẹ thật sự có thể tỉnh lại.
Nhìn con gái có chút đang tự lừa dối bản thân, Tô Kiến Trung lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục nói chuyện. Ông muốn đợi con gái sau khi dùng xong lá bùa này, ông sẽ từ từ nói chuyện với con gái.
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên đứng lên, lui ra phía sau hai bước, giương một tay lên, 'Thanh thần phù' trong tay đã bị ném hướng về phía người phụ nữ nằm trên giường, miệng khẽ quát một tiếng "lâm".
Nhìn thật giống như con gái đang giả thần giả thánh, Tô Kiến Trung không hề có suy nghĩ buồn cười trong đầu, trong lòng chỉ có một chút bất an và áy náy. Vì mẹ mình, con gái đã học qua đại học cũng bắt đầu tin những loại chuyện này rồi.
Tuy nhiên Tô Kiến Trung lập tức liền cho rằng hai mắt của mình có vấn đề, lá bùa bị con gái ném ra, sau khi con gái nói một chữ "lâm", không ngờ biến thành vô số hào quang màu trắng, những hào quang này không ngờ đều bay hết vào bên trong cơ thể vợ mình, hơn nữa bốn phía xung quanh rơi lả tả xuống một ít tro.
Nếu không phải cả căn phòng đột nhiên sáng lên, mắt của ông còn bị ánh sáng chiếu vào rất khó chịu, ông thậm chí cho rằng đó là ảo giác của mình. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Tĩnh Văn cũng ngây dại, cô cho rằng bùa văng ra rồi, nói một chữ, cứ tiếp tục sẽ nằm ở trên chăn của mẹ, sau đó cô liền chuẩn bị tiếp tục kêu gọi mẹ của mình.
Nhưng, sự việc thật nằm ngoài dự liệu của cô, lá bùa mà cô ném ra ngoài hóa thành vô số những tia sáng màu trắng mát mẻ, sau đó những ánh sáng đó chưa chui vào thân thể của mẹ, mà lá bùa mà cô ném ra lại không thấy nữa, ngược lại nhìn thấy một đám tro nhỏ rơi xuống xung quanh.
Tô Tĩnh Văn chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, cô biết rất nhiểu kẻ giả thần thánh dùng hiện tượng hóa học để lừa gạt người, nhưng cô cũng là sinh viên giỏi khoa khoa học tự nhiên, hiện tượng này, cô không có cách nào dùng phản ứng háo học để giải thích, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây quả thật là bùa sao?
Nghĩ đến lá bùa này có thể thật sự có hiệu quả, Tô Tĩnh Văn cả người run rẩy, nếu quả thật như vị đại sư bán bùa kia nói, mẹ đáng nhẽ phải tỉnh lại mới đúng.
Nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Văn rốt cuộc không nén nổi kích động, thoáng chốc đã vọt tới bên giường mẹ.