Mỗi ngày Ninh Khinh Tuyết đều dậy muộn hơn Hứa Vy, nhưng hôm nay lúc Ninh Khinh Tuyết thức dậy rửa mặt, thì phát hiện Hứa Vy vẫn chưa đi làm, không khỏi tò mò cô hỏi:
-Hứa Vy, hôm nay cô không đi làm sao? -Hôm nay nghỉ phép, Ninh Khinh Tuyết, mỗi ngày cô đều nhìn ngắm những thứ hoa cỏ kia không thấy chán sao?
Bởi vì có một thời gian sống cùng với nhau, Ninh Khinh Tuyết và Hứa Vy đã dần dần thân thiết hơn, không còn lạ lẫm như lúc đầu nữa.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu,
-Không đâu, mỗi ngày thấy chúng lớn lên, tôi cảm thấy rất vui.
Hứa Vy hơi khựng lại, cô thật sự không thể lý giải được hành động của Ninh Khinh Tuyết. Cứ cho là ban đầu Diệp Mặc cũng yêu thích cỏ cây, nhưng cũng không nhìn ngắm chúng một cách mê mẩn như Ninh Khinh Tuyết, nhiều nhất cũng là mỗi ngày tốn chút thời gian chăm chút, thời gian còn lại thì làm những việc khác.
Hứa Vy đang định nói gì đột nhiên bị tiếng động phá cánh cửa làm cho giật mình, cái chậu cầm trên tay rơi xuống đất.
Hai người đàn ông hung dữ xông vào, nhưng khi nhìn thấy Hứa Vy đang sợ hãi đứng một bên thì có vẻ ngạc nhiên. Bọn họ không ngờ người ở cùng với Ninh Khinh Tuyết hôm nay lại không đi làm, nhưng ánh mắt bọn họ cũng chỉ thoáng lướt qua, rồi lập tức không nhìn Hứa Vy nữa.
-Tên tiện nhân kia, mày lừa tiền của ông, còn dám trốn ở đây à, đi, theo bọn tao về.
Một trong hai tên tiến về trước lôi Ninh Khinh Tuyết đi.
Ninh Khinh Tuyết lập tức muốn tránh ra, không ngờ tên kia nhìn thấy luống hoa mà Ninh Khinh Tuyết đang chăm sóc, gã thuận tay với lấy một cây gậy, định đập vào nhánh hoa, còn la lớn rằng:
-Mày lừa tiền của ông, còn dám trốn ở đây trồng hoa, ông đây đập hết hoa lá thối của mày.
-Không được.
Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy cây gậy kia muốn đập vào luống hoa, đập kiểu này, cho dù là hoa sắt thì cũng bị nát vụn, cô hốt hoảng chắn ngay trước mặt luống hoa.
Bụp.
Một gậy đánh trúng ngay lưng của Ninh Khinh Tuyết.
"Phụt" Ninh Khinh Tuyết phun ra một ngụm máu, rơi ngay vào luống hoa, lập tức ngất đi. Hứa Vy la lên một tiếng "Á", cô phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Hai gã kia không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế, một gậy này gã đã dùng hết sức, đánh vào một người phụ nữ, kết quả là thế đấy. Bọn họ chỉ muốn đưa cô ta đi, nhưng họ không ngờ, người phụ nữ kia lại vì luống hoa mà đỡ một gậy của gã.
-Đi thôi.
Hai gã đàn ông thấy rằng sự việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát, lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi bỏ đi.
Lúc cảnh sát và Lý Mộ Mai, còn có Tô Tịnh Văn đến thì Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.
-Xương lưng bị nứt, gân cốt bị gãy 60%, phổi bị tổn thương nghiêm trọng. Cho dù có chữa trị hết sức thì cũng chỉ sống được ba năm, vả lại cũng chỉ nằm được trên giường. Còn nếu không chữa trị, thì còn sống một tháng nữa thôi.
Bệnh viện giỏi nhất Ninh Hải, sau khi chuyên gia kiểm tra, đã đưa ra kết luận như thế.
-Cho dù tôi có tán gia bại sản, cũng phải tìm cho ra tên hung thủ trừng trị đích đáng.
Ninh Trung Phi vô cùng phẫn nộ, Ninh Khinh Tuyết là con gái duy nhất của ông ta, vì đứa con gái này mà ông thậm chí không ngần ngại trở mặt với cha và anh em trong nhà.
Một người phụ nữ nhìn có vẻ trên dưới ba mươi, chỉ biết ôm lấy cánh tay của Ninh Khinh Tuyết mà khóc. Bà ta là mẹ của cô, Lam Dụ.
-Khinh Tuyết, mẹ sẽ không để con bị đánh oan đâu.
Khóc được một lúc Lam Dụ đứng dậy, dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chồng mình một lúc rồi nói:
-Em phải tìm Tố Tố ra mặt để trả thù này cho Khinh Tuyết, cho dù nhà họ Tống to bằng trời, thì em cũng không để yên đâu.
Trước kia mỗi lần vợ nhắc đến Tố Tố, thì Ninh Trung Phi cũng đều khuyên giải, đều nói cô ta là người ẩn môn, không tiện ra mặt, nhưng lần này kỳ lạ là Ninh Trung Phi đã không nói gì, mà tím tái mặt mũi gật gật đầu nói: Bạn đang đọc chuyện tại
-Cho dù có trả giá tất cả, anh cũng không để Khinh Tuyết bị đánh oan đâu.
-Mẹ…
Ninh Khinh Tuyết lần đầu tiên mở mắt, thì nhìn thấy mình nằm trong một căn phòng màu trắng, toàn thân đau nhức dữ dội.
-Khinh Tuyết, con tỉnh rồi?
Lam Dụ mau chóng chạy lại giường, nắm chặt tay con gái.
-Con đau lắm…
Ninh Khinh Tuyết nói được một câu, mồ hôi túa cả ra.
Lam Dụ thấy nhói trong lòng, con gái đau trên thân xác, bà thì đau trong lòng, lúc này bà ước gì được thay con chịu cảnh đau đớn này, nhưng bà chỉ biết an ủi rằng:
-Khinh Tuyết, đừng sợ, mẹ nhất định sẽ trị khỏi cho con.
Ninh Khinh Tuyết giẫy giụa lắc đầu:
-Con muốn về nhà, mẹ, hãy đưa con đến căn nhà đó, con biết mình, con không muốn chữa trị nữa.
Ninh Khinh Tuyết nghĩ đến viễn cảnh trong lòng, mình đã bị thương như thế, cho dù có trị khỏi, kết quả tốt nhất cũng chỉ là nằm trên giường nửa quãng đời còn lại. Cô không còn sợ chết, nhưng không muốn tiếp tục ở lại đây, thật đáng tiếc, trước khi chết không thể gặp Diệp Mặc lần cuối cùng, để nói lời xin lỗi.
-Khinh Tuyết, không được kích động, hãy nghe lời mẹ, ở lại bệnh viện, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho con. Con hãy yên tâm, mẹ sẽ ở đây với con.
Lam Dụ làm sao không biết tấm lòng con gái, lòng đau như cắt.
Ninh Khinh Tuyết muốn lắc đầu, nhưng một cơn đau ập đến, cô cắn chặt răng nói:
-Mẹ, mẹ muốn con chết không nhắm mắt sao? Con chỉ muốn về căn nhà đó thôi, mẹ hãy đưa con về đó đi, xin mẹ đấy.
Thở gấp một hơi, Ninh Khinh Tuyết nói lại lần nữa:
-Mẹ, hãy đem cái hòm thuốc đến cho con…
Nói xong Ninh Khinh Tuyết khép mắt lại, cơn đau đã không cho phép cô nói thêm nữa, lại một lần nữa ngất đi.
Lam Dụ đứng dậy, chùi đôi mắt đẫm lệ,
-Trung Phi, tại sao khi Khinh Tuyết trở về, nó cứ một mực ở tại căn nhà đó? Nó và Diệp Mặc đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Trung Phi lắc đầu, im lặng một lúc rồi nói:
-Con bé chỉ có ước nguyện đó thôi, nếu như bệnh viện không thể chữa trị triệt để, thì cứ đưa nó đến đó đi. Chúng ta sẽ tìm bác sĩ có thể chữa trị trên cả nước, chỉ cần một tia hi vọng, anh cũng không từ bỏ, hãy để hòm thuốc cạnh đầu giường của nó đi, đừng để khi tỉnh dậy nó lại không nhìn thấy.
Lam Dụ gật gật đầu, đồng ý cách nghĩ của chồng.
…
Diệp Mặc không trực tiếp đến Lạc Thương mà Trì Uyển Thanh giới thiệu, hắn muốn tự mình tìm xem, có thể tìm được việc hay không. Nếu thực sự tìm không được, thì đến công ty của chị họ Uyển Thanh làm. Nhưng trước tiên, hắn phải đi Ninh Hải, lấy chút đất trong bồn hoa ở trong vườn nhỏ của nhà mình đi, còn cái hòm thuốc của mình cũng phải đem đi.
Mục đích lấy bùn đất của hắn là để xét nghiệm, hắn muốn tìm một phòng thí nghiệm xét nghiệm xem những bùn đất này rốt cục có những thành phần gì, đề "cỏ Ngân Tâm" sống lại, mà tại sao nơi Lưu Xà lại không thể làm cho "cỏ Ngân Tâm" nảy mầm được.
Về đến Ninh Hải, Diệp Mặc đoán rằng giờ này Hứa Vy đã đi làm rồi, mới lặng lẽ đi đến khu vườn nhỏ.
Nhưng khi Diệp Mặc đến bên cạnh luống hoa, một bệch máu trên luống hoa khiến hắn có chút sợ hãi, tuy vết máu đã khô, nhưng có vẻ như không lâu lắm, huống hồ tại sao trên luống hoa lại có nhiều máu thế kia?