Bộp!
Ông cụ Hoàng Kỳ đứng bên cạnh đánh gã ta một cái rồi mắng: “Thằng cháu này chẳng có tiền đồ gì cả.
Một đứa con gái thôi mà, sao có thể quan trọng bằng hô hấp pháp của nhà họ Mộc chứ?”
Hoàng Tín mím môi: “Ông cố...!cháu thích Nhiếp Hải Đường mà.
Cháu không muốn để cô ấy nghĩ rằng cháu chỉ quan tâm đến bí tịch hô hấp pháp đó thôi.
Làm vậy thì cháu sẽ không thể theo đuổi cô ấy được mất”.
Bốp! Bố của Hoàng Tín đứng bên cạnh cũng gõ vào đầu con trai, mắng: “Nghe lời chú và ông cố nội của con đi.
Bây giờ Tần Minh đang bị khích tướng rồi, người ta có câu nếu kiêu ngạo quá thì kiểu gì cũng thua, đây là cơ hội tốt cho con.
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào con đấy”.
Nhóm người bên Hoàng Phái đứng thành một vòng tròn, một mình Tần Minh đứng đối mặt với nhóm người Hoàng Tín, Lưu Hạo Vũ.
Tần Minh cố ý nói: “Vừa nãy tôi nghĩ lại rồi, lấy hô hấp pháp của nhà họ Mộc ra để đánh cược có vẻ hơi lỗ mãng, tôi muốn đổi.”
Những người xung quanh lập tức phản bác lại: “Không được, không được đổi ý! Đàn ông nên nói một là một
Tần Minh cố ý tỏ vẻ ngượng nghịu, sau đó lại giống như thẹn quá hóa giận: “Được lắm, không đổi thì không đổi.
Mấy người nghĩ rằng mấy người có thể thắng được tôi chắc? Ăn nắm đấm của tôi đi này!”
Hừ.
Tần Minh lập tức tung ra một nắm đấm.
Anh cố ý đánh chậm lại, nhưng vẫn giữ nguyên lực của cú đấm, sau đó anh đâm trúng vào tường, một tiếng động lớn vang lên, phần gạch men vỡ vụn dưới đất.
Mọi người thấy vậy thì đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hoàng Tín lên tiếng: “Tần Minh, một mình cậu muốn đánh hết cả nhóm chúng tôi à?”
Tần Minh khinh khỉnh đáp: “Đúng vậy, nếu như các anh thua thì đừng bao giờ làm phiền đến những cô gái của tôi nữa, sau này còn phải chặn những người muốn làm phiền các cô ấy lại”
Hoàng Tín: “Ha ha ha, cậu tự tin thái quá rồi đấy, đã nghĩ kỹ chưa, có dám một chấp cả nhóm sáu người chúng tôi không?”
Lưu Hạo Vũ cũng mắng: “Đừng tưởng rằng mới đi theo Trương Chân Nhân học vài ngày là đã thành vô địch thiên hạ rồi”
Vèo vèo vèo, nhóm người Hoàng Tín đều biết rằng Tần Minh khá mạnh, nên lập tức tách nhau ra, tạo thành một vòng vây.
Bây giờ Tần Minh đang phải diễn kịch, tất nhiên là anh
cũng phải giả vờ rằng mình đang khá nông nổi và ngốc nghếch, anh cứ thể đánh bừa xung quanh như thể đang quá tức giận nên mất lý trí.
Mà Tần Minh đánh vào người nào thì người đó sẽ cố tình bỏ trốn, rồi những người khác sẽ nhân cơ hội đó mà đánh lén anh.
Mặc dù Tần Minh là người rất khỏe, nhưng anh đánh không trúng, như vậy chỉ tổ phí sức mà thôi.
Điều này là vì Tần Minh đã cố ý đánh chậm lại, đồng thời cũng là vì anh không muốn thắng.
Người nhà họ Mộc thấy thế thì rất sốt ruột, mà nhóm người Hoàng Phái thì ai nấy lại lộ rõ vẻ hưng phấn, chỉ cần Tần Minh thua thì họ sẽ ép Tần Minh giao quyền hô hấp pháp của nhà họ Mộc ra.
Mà Tần Minh đánh đấm một lúc thì thở hồng hộc, cả người toàn là mồ hôi.
Anh cố ý quát lớn: “Chỉ biết trốn tránh thôi, mấy người là chuột đấy à?”.
Ông cụ Hoàng Kỳ đứng bên cạnh đánh gã ta một cái rồi mắng: “Thằng cháu này chẳng có tiền đồ gì cả.
Một đứa con gái thôi mà, sao có thể quan trọng bằng hô hấp pháp của nhà họ Mộc chứ?”
Hoàng Tín mím môi: “Ông cố...!cháu thích Nhiếp Hải Đường mà.
Cháu không muốn để cô ấy nghĩ rằng cháu chỉ quan tâm đến bí tịch hô hấp pháp đó thôi.
Làm vậy thì cháu sẽ không thể theo đuổi cô ấy được mất”.
Bốp! Bố của Hoàng Tín đứng bên cạnh cũng gõ vào đầu con trai, mắng: “Nghe lời chú và ông cố nội của con đi.
Bây giờ Tần Minh đang bị khích tướng rồi, người ta có câu nếu kiêu ngạo quá thì kiểu gì cũng thua, đây là cơ hội tốt cho con.
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào con đấy”.
Nhóm người bên Hoàng Phái đứng thành một vòng tròn, một mình Tần Minh đứng đối mặt với nhóm người Hoàng Tín, Lưu Hạo Vũ.
Tần Minh cố ý nói: “Vừa nãy tôi nghĩ lại rồi, lấy hô hấp pháp của nhà họ Mộc ra để đánh cược có vẻ hơi lỗ mãng, tôi muốn đổi.”
Những người xung quanh lập tức phản bác lại: “Không được, không được đổi ý! Đàn ông nên nói một là một
Tần Minh cố ý tỏ vẻ ngượng nghịu, sau đó lại giống như thẹn quá hóa giận: “Được lắm, không đổi thì không đổi.
Mấy người nghĩ rằng mấy người có thể thắng được tôi chắc? Ăn nắm đấm của tôi đi này!”
Hừ.
Tần Minh lập tức tung ra một nắm đấm.
Anh cố ý đánh chậm lại, nhưng vẫn giữ nguyên lực của cú đấm, sau đó anh đâm trúng vào tường, một tiếng động lớn vang lên, phần gạch men vỡ vụn dưới đất.
Mọi người thấy vậy thì đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hoàng Tín lên tiếng: “Tần Minh, một mình cậu muốn đánh hết cả nhóm chúng tôi à?”
Tần Minh khinh khỉnh đáp: “Đúng vậy, nếu như các anh thua thì đừng bao giờ làm phiền đến những cô gái của tôi nữa, sau này còn phải chặn những người muốn làm phiền các cô ấy lại”
Hoàng Tín: “Ha ha ha, cậu tự tin thái quá rồi đấy, đã nghĩ kỹ chưa, có dám một chấp cả nhóm sáu người chúng tôi không?”
Lưu Hạo Vũ cũng mắng: “Đừng tưởng rằng mới đi theo Trương Chân Nhân học vài ngày là đã thành vô địch thiên hạ rồi”
Vèo vèo vèo, nhóm người Hoàng Tín đều biết rằng Tần Minh khá mạnh, nên lập tức tách nhau ra, tạo thành một vòng vây.
Bây giờ Tần Minh đang phải diễn kịch, tất nhiên là anh
cũng phải giả vờ rằng mình đang khá nông nổi và ngốc nghếch, anh cứ thể đánh bừa xung quanh như thể đang quá tức giận nên mất lý trí.
Mà Tần Minh đánh vào người nào thì người đó sẽ cố tình bỏ trốn, rồi những người khác sẽ nhân cơ hội đó mà đánh lén anh.
Mặc dù Tần Minh là người rất khỏe, nhưng anh đánh không trúng, như vậy chỉ tổ phí sức mà thôi.
Điều này là vì Tần Minh đã cố ý đánh chậm lại, đồng thời cũng là vì anh không muốn thắng.
Người nhà họ Mộc thấy thế thì rất sốt ruột, mà nhóm người Hoàng Phái thì ai nấy lại lộ rõ vẻ hưng phấn, chỉ cần Tần Minh thua thì họ sẽ ép Tần Minh giao quyền hô hấp pháp của nhà họ Mộc ra.
Mà Tần Minh đánh đấm một lúc thì thở hồng hộc, cả người toàn là mồ hôi.
Anh cố ý quát lớn: “Chỉ biết trốn tránh thôi, mấy người là chuột đấy à?”.
Danh sách chương