Nhưng anh vừa xuống lầu thì bất ngờ gặp được một người quen, là Thường Tuyết.

Thường Tuyết cao ráo, dáng người thướt tha, lời nói hay hành động đều đoan trang nhã nhặn.

Tóc đen như mực, da trắng như ngọc, mỗi nụ cười hay cái cau mày đều lộ ra thần thái khó nói thành lời.


Cô ta khoác áo choàng lông màu đỏ thẫm, bước chân vào cửa khách sạn và đang giữ những bông hoa tuyết.

Tần Minh do dự có nên đến chào hỏi hay không thì thấy một chàng trai đi vào cửa.

Chàng trai đuổi theo Thường Tuyết, nói: “Người đẹp, tôi
mời cô ăn cơm nhé? Tôi biết gần đây có một nhà hàng lẩu rất ngon”
Tần Minh nheo mắt, lẽ nào chỉ là trùng hợp?
Anh vội rời đi.

Nhưng Thường Tuyết tinh mắt lập tức nhận ra anh, hơn nữa còn sải bước đi tới, khoác tay Tần Minh: “Anh yêu ơi, anh đến rồi à”
Phụt, trong lòng Tần Minh phun ra một ngụm máu, đang đóng kịch à?
Chàng trai đó đi tới hỏi: “Cô có bạn trai rồi?”
Thường Tuyết gật đầu, đáp: “Đúng vậy, tôi với anh ấy là thanh mai trúc mã? Minh, anh nói xem có phải không?”

Ấm, Tần Minh không có gì để phản bác, điều này không sai.

Thường Tuyết lại nói: “Nhà tôi với anh ấy còn thân nhau mấy đời”
Ừm...!Tần Minh cũng không có gì để phản bác, nghiêm túc mà nói thì nhà họ Triệu và nhà họ Thường đúng là như vậy.

Thường Tuyết nói tiếp: “Anh ấy nói một mình cô đơn nên tối từ xa xôi ngàn dặm đáp máy bay đến với anh ấy, cho nên anh đừng thả thính tôi nữa, cẩn thận bạn trai tôi đánh anh đấy, anh ấy hay ghen lắm”
Tần Minh nheo mắt bảo: “Đi thôi.”
Nói xong, anh kéo Thường Tuyết rời đi.

Đi đến chỗ không có người, Tần Minh mới hỏi: “Cô biết được bao nhiêu?”
Vẻ mặt Thường Tuyết sầm xuống, nói: “Cái gì nên biết thì tôi biết hết, ba tôi đã nói với tôi chuyện của anh từ sớm rồi”
Tần Minh hỏi: “Cô không hận tôi? Dù sao thì tội giết ba cô mà, còn cướp mọi thứ của nhà họ Thường cô nữa.”
Thường Tuyết hỏi: "...Nói thế nào thì chúng ta cũng là anh em tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, vừa gặp mặt cứ phải nói chuyện này à?”

Tần Minh khăng khăng nói: “Không nói cho rõ, chẳng lẽ
tôi với cô hi hi ha ha mà kể chuyện cũ hay sao? Hai nhà chúng ta có thể nói là thân nhau bao đời, cũng có thể nói là kẻ thù truyền kiếp”
Thường Tuyết đột nhiên bật cười, dầu môi, đôi mắt long lanh mở lớn, nói: “Anh xuất hiện ở khách sạn này chắc đâu đâu cũng là vệ sĩ của anh, nếu là kẻ thù truyền kiếp thì anh ám sát tôi lâu rồi.”
Tần Minh thấy cô ta như vậy, không hiểu sao lại thấy giống với Thường Tuyết lúc nhỏ.

Anh dời mắt, nói: “Tôi không muốn giết thêm ai nữa, trong lòng tôi vẫn có thiện cảm với cô, lúc nhỏ cãi nhau nhiều.

Nhưng tôi cảm thấy cô chỉ đang muốn chinh phục tôi, muốn tôi cúi đầu trước cô thôi, không phải thật sự muốn đày đọa tôi.

Gặp ở Bắc Kinh cũng thế, tôi cảm giác cô không muốn làm theo ý của ba cô”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện