"Tần Minh, dạo này cậu bận gì thế? Không thấy cậu hoài thôi.Sách cầm đi cho cậu rồi đấy, mau đến phòng 501, là tiết của lão Tiêu đấy"
Tần Minh vừa trở lại trường học thì nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng, giục anh nhanh chóng đến học môn kinh tế học đại cương.

Anh cũng vô cùng phiền muộn, ông thầy Tiêu này và Hà Khâu môn toán cao cấp đều là hạng người hay bợ đít, ghét nghèo ưa giàu, đặc biệt là rất ghét sinh viên nghèo như Tần Minh, bởi vì anh không tặng quà ngày nhà giáo và sinh nhật của ông ta.

Thật ra, ban đầu Tần Minh có tặng quà, đó là một chiếc bút máy hơn năm mươi tệ, anh cảm thấy rất quý rồi, kết quả trong số những món quà lão Tiêu nhận được, thứ rẻ nhất lại chính là chiếc bút máy của anh.

Lúc đó Triệu Phú Quý cầm đầu cười nhạo Tần Minh làm anh bẽ mặt.

Tuy Tần Minh cấp tốc chạy về nhưng vẫn đến muộn, Tần Minh đứng ở cửa hô báo cáo, thấy mới chỉ có nửa lớp đến.

Tần Minh thầm thở phào, đến muộn còn hơn là không đến, tiết kinh tế học đại cương của lão Tiêu vô cùng nặng nề, nhiều người nghe không vào, đến lớp cũng chỉ ngủ gật, anh đến cũng là nế mặt lắm rồi.

Sắc mặt lão Tiêu u ám, có thể thấy hôm nay tâm trạng của ông ta không tốt.

Lão Tiêu cố ý làm lơ Tần Minh vài phút rồi mới hờ hững liếc anh một cái, nói với giọng lạnh nhạt: "Vào đi"
Tần Minh đi đến chỗ các anh em của minh, thể nhưng lại thấy người đẹp của lớp là Trương Tiểu Nghiên đang khóc nức nở, hai mắt cô ấy đỏ hoe.

Tần Minh hỏi: "Ai bắt nạt hoa khôi lớp chúng ta thể? Lão Tiêu à?"

Triệu Lập Ngưu lắc đầu nói: "Không phải, Tiếu Nghiên bị mất tiền"
Tần Minh ồ một tiếng, hỏi: "Cậu ấy livestream khá nổi tiếng mà? Đâu thiếu tiền"
Lương Thiếu Dũng mỉm cười bất đắc dĩ, nói: Hôm qua cậu ấy rút tiền ra cất trong va li, có vẻ như là định mang đi quyên, hình như thành phố Quảng tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện của Đêm tiệc Hoa Nghị, cậu ấy đi quyên tiền.

Nhưng mà hôm qua có người ở trường theo đuổi hot girl bình dân của trường rất phô trương mà đúng không, đông người lắm, cậu ấy kéo va li đi hóng hớt, kết quả hóng kiểu gì mà mất cả va li, tiền bay luôn"
Tần Minh cạn lời, không phải là ngày hôm qua anh gây ra hỗn loạn, dẫn đến việc Trương Tiểu Nghiên đánh mất số tiền đó đấy chứ? Anh cũng không ngờ Trương Tiểu Nghiên lại có lòng bác ái đến vậy, livestream kiếm tiền sau đó lại đi quyên tiên, bây giờ tiên mất rồi, có lẽ cô ấy cực kỳ đau lòng.

Bỗng nhiên, lão Tiêu lớn tiếng khiển trách: "Tần Minh, Lương Thiếu Dũng các cậu thì thầm to nhỏ gì đấy? Đến lớp là để nói chuyện à? Mấy cậu coi lớp tôi là cái gì? Không muốn đến thì có thế cút.

Ngày nào cũng đến muộn, lần trước thầy Hà môn toán cao cấp cũng phàn nàn về cậu rồi đấy, không tôn trọng thầy cô, lần nào đi học cũng đến muộn.

Môn kinh tế học đại cương kỳ này trừ mười điểm"
What? Tần Minh nghệt mặt chẳng hiểu ra sao, anh mới đến muộn một buổi thôi mà, ông ta không mắng mấy người suốt ngày cúp học thì thôi, sao lại mắng anh? Lại còn trừ mười điểm? Đúng là đáng ghét.

Nhưng đối phương là giảng viên, Tần Minh chỉ có thể bĩu môi rồi ngoan ngoãn ngồi học.

"Thầy ơi, thầy nói thế là sai rồi"
Triệu Phú Quý bỗng cao giọng nói: "Tần Minh phải đi làm mà thấy, đi làm quan trọng lắm.

Thầy nhìn cậu ta mà xem, cả người toàn mùi rượu, tinh thần uể oải, chắc chắn là ngày hôm qua đi tham gia tiệc xã giao"
Dương Uy trông có vẻ hả hê: "Ha ha, chưa biết chừng là làm nhân viên phục vụ ở quán bar nào ấy chứ"
Triệu Phú Quý chế nhạo: "Dương Uy, cậu sai rồi, bây giờ Tần Minh lợi hại lắm.

Cậu ta quen biết mấy sếp lớn giàu có chơi chứng khoán, ngày nào cũng đi đút lót người ta đấy.

Nói thật, thầy à thầy không có gì để dạy cậu ta nữa rồi.

Cậu ta theo sếp lớn đì uống rượu, tối muộn cũng không về ký túc xá, nếu bạn cùng phòng không giục về thì có lẽ cậu ta cũng không đến lớp học đâu"
Những lời này đúng là giết người không dao.

Tiết học của lão Tiêu khá nặng nề nên rất nhiều người cúp học, ông ta ghét cúp học nhất, bởi vậy Tần Minh đến muộn ông ta cũng không nổi giận.

Nhưng những gì Triệu Phú Quý nói rõ ràng là chỉ Tần Minh khinh thường lão Tiêu, lòng tự tôn của ông ta bị giẫm đạp.

Lão Tiêu châm chọc: "Thế à? Tần Minh, thì ra cậu hiểu hết rồi à.

Vậy cậu đến lớp của tôi làm gì nữa? Đi thi luôn đi.

Tôi cho cậu trọn điểm luôn"

Tần Minh trợn trắng mắt, điểm danh cũng tính điểm đấy được chưa hả? "Đi ra ngoài!"
Lão Tiêu đuổi Tần Minh đi luôn không chút kiêng dà.

Tần Minh ngớ người, nói: "Thầy à, em không quen biết sếp lớn nào hết, không thể tin lời của Triệu Phú Quý được"
Triệu Phú Quý mỉa mai: "Trên người cậu toàn mùi rượu, hôm qua cũng không về ký túc xá, vậy cậu làm gì? Cậu và Lý Mộng chia tay, không đến nhà nghỉ được.

Chẳng lẽ là đi làm trai bao?"
"Ha ha.."
Mấy bạn học phe Triệu Phú Quý nhao nhao cười nhạo.

Lão Tiêu vỗ bàn, nói: "Nghe đi, xem đi, các bạn học đều hiểu rõ con người cậu thế cơ mà.

Tần Minh, cậu là sinh viên nghèo, không cố gắng học tập, cả ngày chỉ nghĩ đến công việc, lại còn hám của, bấu víu sếp lớn, đi tiếp rượu, cậu làm mất mặt sinh viên, làm mất mặt Đại học công nghệ tỉnh Hoa quá.

Tôi thật là xấu mặt khi có sinh viên như cậu.

Đến lớp học của tôi mà cả người bẩn thỉu, cậu có tôn trọng tôi chút nào không?"
Tần Minh bị mắng như thế thì vô cùng tức giận.

Anh không đổi quần áo sạch sẽ là bởi vì hôm qua uống say với Thích Vân Đông, sau khi tỉnh lại vội vàng làm việc, buổi sáng ngủ được một tiếng lại vội vàng chạy đến lớp, kết quả bị hiểu lầm thành ra như vậy, anh cũng rất tức giận.

Lão Tiêu lại quát mắng: "Đúng là người nghèo chí ngắn, phải học tập nghiêm túc, sau này tìm công việc tốt mới là đường ra, lên đại học không cố gắng học tập, ngày ngày chỉ biết đi làm thêm, đúng không có chí hướng, cút ra ngoài đi."
Hôm nay lão Tiêu ăn thuốc nổ à? Tần Minh bị quát mắng, mặt đỏ như đit khỉ, nếu bị yêu cầu ra ngoài, vậy thì anh ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Đột nhiên, Trương Tiểu Nghiên thốt lên: "Nhưng mà thầy ơi, Tần Minh là sinh viên có thành tích cao nhất trong lớp"
Lão Tiêu thấy có học sinh phản bác mình thì càng giận hơn, quát: "Trương Tiểu Nghiên, thành tích của cô cao lắm à? Suốt ngày chỉ nghĩ đến việc livestream, sao cô không sang trường nghệ thuật bên cạnh ấy? Sáng sớm đến lớp đã khóc sướt mướt, cô khóc than đấy à?"
Vợ con của lão Tiêu chạy mấy hay sao mà mới sáng ra đã nối nóng như vậy rồi.

Tần Minh thấy không vừa mắt, đứng dậy nói: "Thầy Tiêu, thầy quá đáng quá đấy, Tiểu Nghiên không làm gì sai cả.

Thây dựa vào đâu mà mảng cậu ấy? Tuy em đến muộn nhưng hôm qua em học đến khuya mới đi học muộn chứ không phải như Triệu Phú Quý nói, một người bình thường như em nào biết sếp lớn gì.

Tại sao thầy chỉ tin lời nói của cậu ta mà không tin lời em?"
Lão Tiêu nói với giọng khinh thường: "Một đứa nhà nghèo như cậu không đi làm thêm thì là gì? Học phí hàng năm đều nộp muộn hai, ba tháng, Triệu Phú Quý nói sai à? Rõ ràng là bản thân có vấn đề lại còn khăng khăng không thừa nhận, đã thế còn trách bạn học.

Tôi gặp nhiều người nghèo khó rồi, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cậu.

Cậu lại còn dám cãi, môn kinh tế học đại cương kỳ này cậu không cần thi nữa đâu, thi cũng không đạt.


Tôi nói rồi"
"Ha ha...!
Đám Triệu Phú Quý che miệng cười gian tà, mưu kế thực hiện được làm cậu ta rất sung sướng.

Lão Tiêu đã nói đến mức này, những người khác cũng không dám dây vào việc này, Trương Tiểu Nhiên cũng cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.

Ông ta hét lên: "Chưa cút đi à? Muốn tôi tự đuổi cậu ra ngoài hay sao? Đi đến nhà bếp mà rửa bát, làm công việc có tiền đồ của cậu đi"
Tần Minh tức giận cầm sách rời đi.

Tuy nhiên, anh vừa ra đến cửa thì đụng phải hiệu trưởng, một người phụ nữ xinh đẹp hơn năm mươi tuổi.

Tần Minh vội vàng đỡ hiệu trưởng Liêu Thanh và xin lỗi liên tục: "Xin, xin lỗi cô, hiệu trưởng, em không nhìn thấy cô."
Liêu Thanh cau mày, nói: "Bây giờ đang là giờ học mà, em đi đâu đấy?"
Giọng nói khinh thường của lão Tiêu vang lên từ trong lớp học: "Cậu ta nói không muốn học môn của tôi mà muốn đi làm thêm"
"Ha ha ha..."
Trong lớp có mấy người cười to.

Triệu Phú Quý quấy rối: "Hiệu trường, nhà bạn Tần Minh nghèo, không đi làm thêm thì không có tiền ăn cơm.

Với cậu ta đi làm còn quan trọng hơn đi học"
Dương Uy cũng nói: "Chẳng phải thế à, cả người sặc mùi rượu, tối hôm qua mới đi làm, hôm nay lại đi tiếp.

Đúng là thanh niên làm thêm tích cực."
Mã Phi phụ họa: "Đỗ nghèo khỉ đi học làm cái gì, học xong giáo dục bắt buộc đến công trường chuyển khác là được rồi.

Đã nghèo thì nghèo cả đời thôi.

Hiệu trưởng không cần quan tâm cậu ta đâu ạ, người như thế hết thuốc chữa rồi"
Liêu Thanh nghe những lời đánh giá của đám người này về Tần Minh, bà ta khẽ cau mày, ánh mắt nhìn anh thay đổi.

Tần Minh khổ não, nói: "Cô hiệu trưởng, cô nghe em giải thích".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện