Hóa ra trước khi rời đi, Liễu Lan đã đặt máy nghe trộm cỡ nhỏ ở văn phòng Tần Minh
Liễu Lan nghe cuộc đối thoại của hai người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đầy ắp vẻ nghi ngờ.

Hình như sau khi cô ta rời đi, Tần Minh không nói nhiều thông tin có tác dụng.

Ngược lại còn kể ra đông đảo bạn gái của mình? Còn muốn tìm đất nước một chồng nhiều vợ để di dân?
Liễu Lan mỉa mai với vẻ khinh thường: "Đúng là đàn ông, ha ha.


Anh ta không nói một số kế hoạch hành động tiếp theo của mình sao? Xem ra chỉ có thể hành động khi anh ta vào núi"
Liễu Lan để máy nghe trộm xuống, lợi dụng internet mã hóa liên lạc với Triệu Tinh: "Ngày mai bà phải tìm được một người dẫn đường đến đại trại Lâm Thị, nếu không chúng ta sẽ lạc đường."
"Yên tâm, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.

Cậu ta sẽ phải chết"
Đêm nay, Phương Cửu Thông một mình chèo thuyền lên núi để hoàn thành chuyện thầy giao.

Người nhà họ Lý và Hoàng phải đến để truy tìm anh ta, đồng thời ở cùng một khách sạn với Tần Minh.

Đêm nay, Triệu Tinh tự mình từ nước M đến thành phố Đại Dung, phối hợp với Liễu Lan kính trọng Thường Hồng Hi như thành chủ đánh đòn phủ đầu Tần Minh.

Còn Tần Minh đang cùng vệ sĩ kiêm anh em tốt của mình là A Long uống đến say mèm.

Sáng sớm hôm sau, Tần Minh cảm thấy quần áo của mình bị người khác cởi ra, vì say rượu không biết gì nên đầu óc anh nôn nao, đau nhức.

Anh mở mắt ra liền nhìn thấy Nhiếp Hải Đường đang lau người và rửa mặt cho anh.


Tần Minh phát hiện mình chỉ còn mặc mỗi quần sịp, vội vàng nói: "Làm, làm gì thế? Hải Đường, cái, cái này cũng không cần gấp như vậy đâu đúng không?"
Nhiếp Hải Đường hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, nhưng rất vui vẻ, nói: "Tối hôm qua anh uống say rồi đúng không? Hừ, may anh còn biết đường gõ cửa nhà em."
Tần Minh khó hiểu: "Anh gõ cửa nhà em à?"
Tần Minh kinh ngạc, hôm qua anh uống say rồi mơ hồ nhớ nói là muốn về nhà ngủ, sau một hồi băn khoăn giữa ba người phụ nữ là Mộc Tiêu Kiều, Nhiếp Hải Đường và Lâm Vũ Nhu, cuối cùng anh đã chọn Nhiếp Hải Đường.

Nhiếp Hải Đường vừa rửa mặt cho Tần Minh vừa nói: "Đúng vậy, anh gõ cửa nhà em lúc hơn bốn giờ sáng, say như ma men.

Vừa vào nhà liền động tay với người ta"
Tần Minh vô cùng gượng gạo, sao tối qua anh không nhớ rõ mình đã làm gì nhỉ.

Tần Minh thận trọng hỏi: "Vậy anh không làm gì em đúng không?"
Nhiếp Hải Đường hai tay chống eo, hờn dỗi nói: "Sao hả? Anh còn không muốn à?"
Tần Minh nói: "Không, không phải, anh không muốn làm chuyện đó với em, bản thân lại không rõ ràng, lại giống..."
Nhiếp Hải Đường tiếp tục lau người cho anh và nói: "Vậy thì không có, em chỉ bị anh ôm rồi ngủ một đêm thôi, nói thật, anh uống nhiều rượu như vậy hội chết đi được.


Sau này anh đừng uống nhiều như vậy nữa, nếu muốn uống thì phải nói trước cho em biết, em còn biết đường đưa anh về."
Tần Minh đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy Nhiếp Hải Đường, vùi đầu vào lồng ngực đầy đặn của cô, Nhiếp Hải Đường không chuẩn bị gì, nhưng cô cũng không ngăn cản, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Minh.

Sau một hồi cọ đi cọ lại, Tân Minh nói đùa: "Hải Đường, anh say rồi, may mà có em chăm sóc cho anh cả đêm.

Anh say khướt như vậy đến tìm em, em có vui không?"
"Không" Nhiếp Hải Đường giả và tức giận, nói: "Anh phải chia tay với Mộc Tiêu Kiều em mới vui."
Tần Minh sững sờ, sau đó nói: "Chao ôi, em xem anh, quên mất hôm nay phải xuất phát đi thể trại nhà họ Lâm rồi, bây giờ mấy giờ rồi, anh phải đi ngay đây."
Nhiếp Hải Đường nói: "Đã mười giờ hơn rồi, rất muộn rồi đấy, em đã lau người cho anh rồi, mặc quần áo vào là có thể đi luôn."
Tần Minh vội vàng mặc quần áo vào, vì anh nên đã làm lỡ giờ đưa tang của chị Bạch Anh và những người khác thì sẽ khiến anh rất khó chịu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện