Trương Tiểu Nghiên đi rồi, để lại bóng người thướt tha của cô ấy.
Trương Tiểu Nghiên rất xinh đẹp, mặt xinh ngực nở, da trắng đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, có chút mềm mại, cách làm người cũng không tệ.
Cô ấy và Lý Mộng là hai đóa kim hoa trong lớp, quan hệ với Tần Minh cũng rất tốt.
Mấu chốt là cô ấy có tinh thần trọng nghĩa.
Lúc trước Tần Minh bị Lý Mộng đá, để phủi sạch chuyện mình ngoại tình, Lý Mộng còn thoá mạ Tần Minh đủ thứ.
Trong số nữ sinh cùng lớp chỉ có Trương Tiểu Nghiên dám lên tiếng giúp Tần Minh.
Không ngờ một người tốt như vậy lại gặp phải chuyện này, đúng là ông trời không công bằng.
Tôn Chí Bằng vỗ vai Tần Minh, nói: "Đừng nhìn nữa, người †a đi xa rồi.
Chúng ta cũng không thể lấy ra một lúc năm trăm nghìn được, mà có lấy ra được thì cũng sẽ tiếc mà đưa cho người khác"
Triệu Lập Ngưu nói: "Thật ra số tiền kia đều là do donate và các fans top đầu livestream gửi tặng, thuộc về Tiểu Nghiên, cho dù cô ấy có đánh mất cũng không phải chịu trách nhiệm gì.Tuy nhiên có rất nhiều fans hưởng ứng lời kêu gọi quyên góp tiền của cô ấy nên mới donate, nếu Tiểu Nghiên không đi quyên góp tiền, chẳng khác nào lừa tiên cả.Vậy thì sau này cũng đừng mơ làm streamer nữa"
Tần Minh nghe thế thì tiếc hận lắm, sự nghiệp livestream của Trương Tiểu Nghiên mới vừa nổi lên lại chìm xuống sao? "Ô? Tần Minh, mày lại ăn cỏ gần hang à?"
Dương Uy và Mã Phi còn đứng một bên, cười nhạo nói: "Mày tưởng ai cũng ngu ngốc như Lý Mộng à? Chỉ dăm ba câu đã bị tên giẻ rách như mày lừa? Mày tưởng trong xã hội này cứ học giỏi là tốt rồi sao?"
Mã Phí nói: "Chẳng phải học giỏi rồi cũng thành người làm thuê sao? Tốt nghiệp tương đương với thất nghiệp.Con nhà giàu như anh Phú Quý và anh Dương Uy mới trâu bò, vừa tốt nghiệp đã làm sếp người ta rồi"
Dương Uy đắc ý dào dạt lấy mười nghìn tệ từ trong túi ra, nói: "Hôm qua người nhà lại cho tao mười nghìn tệ tiền tiêu vặt.Ha ha, Tần Minh, ba mày làm thêm quản lý kho cho tao một tháng cũng mới được ba nghìn năm trăm tệ.Chậc chậc...ba nghìn năm trăm, dù không ăn không uống thì cũng phải mất bao lâu mới tích đủ năm trăm nghìn? Đứa con ngoan, mau tính thử cho chúng tao đi nào?"
"Ha ha ha..."
Đám người xung quanh không ngừng cười †o, cực kỳ khinh thường lòng tốt của Tần Minh.
"Rõ ràng không có năng lực, còn giả vờ có lòng tốt, muốn giúp Trương Tiểu Nghiên á? Hay là mày muốn làm tâm trạng Trương Tiểu Nghiên càng xấu thêm, rôi nhân cơ hội chiếm lợi từ Tiểu Nghiên?".
ngôn tình tổng tài
"Tên giẻ rách, không biết tự lượng sức mình"
"Con trai lớn, chưa nghe câu kiến càng hám cây, châu chấu đá xe à? Nhìn lại xem mày đi làm part time thì kiếm được bao nhiêu tiền?"
Các bạn học vừa cười nhạo vừa tản ra, Triệu Lập Ngưu kéo Tần Minh, nói: "Thôi, Tiểu Minh, đừng chấp nhặt với mấy người này.
Chuyện của Trương Tiểu Nghiên cũng là tự cô ấy tạo thành, chúng ta không giúp được cô ấy đâu"
Tần Minh thở dài, một cô gái tốt như Trương Tiểu Nghiên mà lại phải bị Triệu Phú Quý hại đời sao? Anh tức không chịu được.
Anh lập tức đi theo Triệu Phú Quý và Trương Tiểu Nghiên, bọn họ đi vào góc tiếng Anh trong khuôn viên của trường.
Trương Tiểu Nghiên cúi đầu, khóc đến nỗi mắt sưng đỏ, Triệu Phú Quý thì đắc ÿ dào dạt, cực kỳ kiêu ngạo.
Triệu Phú Quý nói: "Thế nào hả Trương Tiểu Nghiên? Tôi có vé vào cửa đêm tiệc của Hoa Nghị, ba tôi lấy được rồi, cậu làm bạn gái của tôi rồi vào đó là có thể chứng minh với fans là cậu dùng tiền quyên góp mua được vé vào cửa.Vậy là cậu không cần sợ bị người ta mắng lừa tiên nữa đúng không?"
Trương Tiểu Nghiên cản môi, hỏi: "Đêm nay tôi phải ngủ với cậu thật sao?"
Triệu Phú Quý nói: "Đương nhiên là làm bạn gái của tôi thì phải ngủ cùng tôi rồi, chuyện này bình thường lắm mà? Có cặp bạn trai bạn gái nào mà không lên giường đâu? Tiểu Nghiên, trừ tôi ra, còn có ai có thể giúp được cậu? Đừng nói là cậu đang trông cậy vào tên giẻ rách Tần Minh kia giúp cậu nhé? Ha ha ha, gần đây cậu ta cũng khá trâu bò, quen biết một vài người có tiền thì cảm thấy mình rất lợi hại.
Nhưng muốn cậu ta lấy tiền ra, cậu ta có lấy được không?"
Sắc mặt Trương Tiểu Nghiên tái nhợt, giọng nói yếu ớt: "Tôi nghĩ lại đã, đêm nay sẽ trả lời cậu"
Triệu Phú Quý kích động xoa tay, nói: "Được, cậu cứ nghĩ thông suốt rồi gọi cho tôi.
Tiểu Nghiên, cậu cứ yên tâm, chúng ta là bạn cùng lớp ba năm, tôi vẫn luôn thích cậu.
Những người được gọi là bạn gái của tôi cũng đều là vật thay thế của cậu mà thôi.
Chỉ cần có được cậu, tôi sẽ tu tâm dưỡng tính, toàn tâm toàn ý đổi xử tốt với cậu, sẽ không làm loạn nữa đâu."
Không ngờ Trương Tiểu Nghiên phải đồng ý với Triệu Phú Quý, trong lòng Tần Minh cực kỳ khó chịu.
Tần Minh sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, anh đuổi theo Trương Tiểu Nghiên đến tận ký túc xá nữ.
Nhưng lúc này, trong ký túc xá nữ có rất nhiều người.
Một người đàn ông người đầy mùi rượu bông xuất hiện trong một đám nữ sinh thanh xuân xinh đẹp, lập tức làm các nữ sinh xung quanh ghét bỏ.
Tần Minh mới vừa đi đến cửa ký túc xá, một nữ sinh bỗng nhiên kêu to: "Ôi, Linh Linh, cái tên giẻ rách Tần Minh kia lại tới tìm cậu kìa."
Tần Minh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy là Trân Mục Linh cùng với mấy nữ sinh khác.
Một nữ sinh đứng bên cạnh nói: "Chậc, lại là cái tên giẻ rách thối tha này, phiền quá.
Hôm kia, lúc ngồi du thuyền của Triệu Thác ra biển để xã giao, tên này có quen biết mà cũng không cứu hết chúng ta lên, lúc ấy chúng ta phiêu bạt ở trên biển khổ sở biết bao"
Trần Mục Linh nói: "Cũng không thể trách cậu ta được, cậu ta chỉ là con nhà nghèo lên quét dọn cho chủ của chiếc thuyền lớn kia thôi.Có thể dẫn theo vài người đã là tốt lắm rồi"
Tần Minh trực tiếp làm lơ, đi lướt qua trước mặt bọn họ, anh muốn tìm Trương Tiểu Nghiên.
Mấy nữ sinh ríu rít nói không ngừng: "Này này này, thái độ của cậu là gì đấy? Cậu dám làm lơ sự tôn tại của Linh Linh nhà chúng tôi sao? Cậu tưởng đây là ký túc xá nam sinh hả?"
"Ai ui, cậu không hiểu rồi Tiểu Lệ.Tớ từng xem một vài cách tán gái trên mạng, nói là đàn ông muốn hấp dẫn phụ nữ, có tiền sẽ khoe ra tiền, đẹp trai thì dựa vào sức hút, có sở trường đặc biệt thì sẽ dùng sở trường đặc biệt.Còn mấy tên giẻ rách chỉ có thể dựa vào da mặt dày, giả vờ thanh cao thôi.Chiêu này của cậu ta gọi là lạt mềm buộc chặt, cậu mà mở miệng mắng cậu ta là cậu mắc mưu rồi"
"Uầy, mưu mô như vậy cơ à.Chậc...Chẳng những là tên cặn bã, lại còn mưu mô"
"Chẳng phải hôm qua cái cô Bạch Ngọc Thuần kia được người khác giải cứu đó sao? Có lẽ cậu ta cũng không muốn diễn nữa nên mới nghĩ đến Linh Linh của chúng ta.
Giăng lưới rộng bắt nhiều cá, chẳng phải đây là kịch bản của mấy tên cặn bã đó sao."
"Đúng rồi, trước cửa bệnh viện cậu ta còn diễn khổ nhục kế nữa.Hừ, tên cặn bã"
Tần Minh đen mặt, nói: "Này mấy cô, các cô mắng đủ chưa? Xin tránh ra."
Cô nàng Tiểu Lệ kia lại ưỡn ngực bước lên một bước, nói: "Chúng tôi vẫn chưa măng đủ đâu, ai bảo suốt ngày cậu cứ chắn trước đường mà Linh Linh nhà chúng tôi phải đi qua làm gì, tới tìm cảm giác tôn tại à? Chỉ bằng dáng vẻ nghèo kiết xác của cậu mà cũng không biết xấu hổ dán lên Linh Linh nhà chúng tôi sao? Tránh ra á? Phía trước là ký túc xá nữ, một tên đàn ông như cậu đi vào ký túc xá nữ làm cái gì? Rình coi hay gì?"
Có vẻ như các nữ sinh cực kỳ mẫn cảm với hai chữ rình coi, vừa nghe thấy hai chữ này là ôm tay lui về phía sau ba bước.
Kể từ lần trước, Trần Mục Linh bị Tần Minh chơi đùa một trận ở trên du thuyền thì rất khó chịu với Tần Minh, luôn muốn trị Tần Minh một trận.
Cô ta đột nhiên lớn tiếng khóc thút thít: "Hu hu...Tần Minh, cậu là người xấu.Không ngờ cậu lại rình coi tôi và các nữ sinh trong ký túc xá chúng tôi tâm rửa.Cậu có còn là con người không?"
Phốc, ngực Tần Minh như bị người ta đập mạnh một cái.
Trần Mục Linh muốn làm gì thế? Nhìn dáng vẻ nũng nịu, vừa nói vừa khóc này của Trần Mục Linh, các nữ sinh xung quanh nổi giận, rốt cuộc tên nhóc này muốn làm sao? "Đánh chết cậu ta đi"
"Đánh chết cái tên thích rình coi người khác này đi"
Tần Minh giải thích: "Hiếu lầm rồi, các người hiểu lầm rồi.Là cô ta đổ oan cho tôi"
Nhưng các nữ sinh đang mân cảm thì làm gì có ai chịu nghe Tần Minh nói, một đám tụ tập lại, đuối theo lôi kéo Tần Minh, muốn bắt anh đến phòng làm việc của chủ nhiệm để điều tra.
Trần Mục Linh đứng sau đám người thì cười tươi vì trò đùa dai, còn đắc ý lắc lư cơ thể trước mặt Tần Minh, nghịch ngợm le lưỡi, đắc ý nói: "Chẳng phải đã trị được cậu rồi sao? Xem cậu có dễ chịu không, hừ, cái tên giẻ rách như cậu, rõ ràng muốn theo đuổi tôi, còn làm bộ không phải.
Tôi rất ghét mấy người không thành thật"
Dù sao Tần Minh cũng là đàn ông, bị các nữ sinh mạnh mẽ vây quanh, bọn họ còn bị Tần Minh ăn bớt đủ thứ, khó tránh khỏi sinh ra phản ứng sinh lý.
Mãi đến khi Tần Minh lao ra khỏi vòng vây, không biết tại sao trong tay mình lại có thêm một miếng băng vệ sinh và một bộ nội y của nữ.
Anh sợ tới mức nhanh chóng ném đi.
Trải qua sự quấy rầy của Trần Mục Linh, Tần Minh không đến gần ký túc xá nữ được nữa.
Anh đành phải mở internet livestream ra, nhìn xem Trương Tiểu Nghiên có ở đó không.
Mở điện thoại, vào phòng livestream của Trương Tiểu Nghiên, Tần Minh vui sướng nói: "Quả nhiên là đang ở đây, mẹ, không vào phòng livestream này xem được.".
Trương Tiểu Nghiên rất xinh đẹp, mặt xinh ngực nở, da trắng đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, có chút mềm mại, cách làm người cũng không tệ.
Cô ấy và Lý Mộng là hai đóa kim hoa trong lớp, quan hệ với Tần Minh cũng rất tốt.
Mấu chốt là cô ấy có tinh thần trọng nghĩa.
Lúc trước Tần Minh bị Lý Mộng đá, để phủi sạch chuyện mình ngoại tình, Lý Mộng còn thoá mạ Tần Minh đủ thứ.
Trong số nữ sinh cùng lớp chỉ có Trương Tiểu Nghiên dám lên tiếng giúp Tần Minh.
Không ngờ một người tốt như vậy lại gặp phải chuyện này, đúng là ông trời không công bằng.
Tôn Chí Bằng vỗ vai Tần Minh, nói: "Đừng nhìn nữa, người †a đi xa rồi.
Chúng ta cũng không thể lấy ra một lúc năm trăm nghìn được, mà có lấy ra được thì cũng sẽ tiếc mà đưa cho người khác"
Triệu Lập Ngưu nói: "Thật ra số tiền kia đều là do donate và các fans top đầu livestream gửi tặng, thuộc về Tiểu Nghiên, cho dù cô ấy có đánh mất cũng không phải chịu trách nhiệm gì.Tuy nhiên có rất nhiều fans hưởng ứng lời kêu gọi quyên góp tiền của cô ấy nên mới donate, nếu Tiểu Nghiên không đi quyên góp tiền, chẳng khác nào lừa tiên cả.Vậy thì sau này cũng đừng mơ làm streamer nữa"
Tần Minh nghe thế thì tiếc hận lắm, sự nghiệp livestream của Trương Tiểu Nghiên mới vừa nổi lên lại chìm xuống sao? "Ô? Tần Minh, mày lại ăn cỏ gần hang à?"
Dương Uy và Mã Phi còn đứng một bên, cười nhạo nói: "Mày tưởng ai cũng ngu ngốc như Lý Mộng à? Chỉ dăm ba câu đã bị tên giẻ rách như mày lừa? Mày tưởng trong xã hội này cứ học giỏi là tốt rồi sao?"
Mã Phí nói: "Chẳng phải học giỏi rồi cũng thành người làm thuê sao? Tốt nghiệp tương đương với thất nghiệp.Con nhà giàu như anh Phú Quý và anh Dương Uy mới trâu bò, vừa tốt nghiệp đã làm sếp người ta rồi"
Dương Uy đắc ý dào dạt lấy mười nghìn tệ từ trong túi ra, nói: "Hôm qua người nhà lại cho tao mười nghìn tệ tiền tiêu vặt.Ha ha, Tần Minh, ba mày làm thêm quản lý kho cho tao một tháng cũng mới được ba nghìn năm trăm tệ.Chậc chậc...ba nghìn năm trăm, dù không ăn không uống thì cũng phải mất bao lâu mới tích đủ năm trăm nghìn? Đứa con ngoan, mau tính thử cho chúng tao đi nào?"
"Ha ha ha..."
Đám người xung quanh không ngừng cười †o, cực kỳ khinh thường lòng tốt của Tần Minh.
"Rõ ràng không có năng lực, còn giả vờ có lòng tốt, muốn giúp Trương Tiểu Nghiên á? Hay là mày muốn làm tâm trạng Trương Tiểu Nghiên càng xấu thêm, rôi nhân cơ hội chiếm lợi từ Tiểu Nghiên?".
ngôn tình tổng tài
"Tên giẻ rách, không biết tự lượng sức mình"
"Con trai lớn, chưa nghe câu kiến càng hám cây, châu chấu đá xe à? Nhìn lại xem mày đi làm part time thì kiếm được bao nhiêu tiền?"
Các bạn học vừa cười nhạo vừa tản ra, Triệu Lập Ngưu kéo Tần Minh, nói: "Thôi, Tiểu Minh, đừng chấp nhặt với mấy người này.
Chuyện của Trương Tiểu Nghiên cũng là tự cô ấy tạo thành, chúng ta không giúp được cô ấy đâu"
Tần Minh thở dài, một cô gái tốt như Trương Tiểu Nghiên mà lại phải bị Triệu Phú Quý hại đời sao? Anh tức không chịu được.
Anh lập tức đi theo Triệu Phú Quý và Trương Tiểu Nghiên, bọn họ đi vào góc tiếng Anh trong khuôn viên của trường.
Trương Tiểu Nghiên cúi đầu, khóc đến nỗi mắt sưng đỏ, Triệu Phú Quý thì đắc ÿ dào dạt, cực kỳ kiêu ngạo.
Triệu Phú Quý nói: "Thế nào hả Trương Tiểu Nghiên? Tôi có vé vào cửa đêm tiệc của Hoa Nghị, ba tôi lấy được rồi, cậu làm bạn gái của tôi rồi vào đó là có thể chứng minh với fans là cậu dùng tiền quyên góp mua được vé vào cửa.Vậy là cậu không cần sợ bị người ta mắng lừa tiên nữa đúng không?"
Trương Tiểu Nghiên cản môi, hỏi: "Đêm nay tôi phải ngủ với cậu thật sao?"
Triệu Phú Quý nói: "Đương nhiên là làm bạn gái của tôi thì phải ngủ cùng tôi rồi, chuyện này bình thường lắm mà? Có cặp bạn trai bạn gái nào mà không lên giường đâu? Tiểu Nghiên, trừ tôi ra, còn có ai có thể giúp được cậu? Đừng nói là cậu đang trông cậy vào tên giẻ rách Tần Minh kia giúp cậu nhé? Ha ha ha, gần đây cậu ta cũng khá trâu bò, quen biết một vài người có tiền thì cảm thấy mình rất lợi hại.
Nhưng muốn cậu ta lấy tiền ra, cậu ta có lấy được không?"
Sắc mặt Trương Tiểu Nghiên tái nhợt, giọng nói yếu ớt: "Tôi nghĩ lại đã, đêm nay sẽ trả lời cậu"
Triệu Phú Quý kích động xoa tay, nói: "Được, cậu cứ nghĩ thông suốt rồi gọi cho tôi.
Tiểu Nghiên, cậu cứ yên tâm, chúng ta là bạn cùng lớp ba năm, tôi vẫn luôn thích cậu.
Những người được gọi là bạn gái của tôi cũng đều là vật thay thế của cậu mà thôi.
Chỉ cần có được cậu, tôi sẽ tu tâm dưỡng tính, toàn tâm toàn ý đổi xử tốt với cậu, sẽ không làm loạn nữa đâu."
Không ngờ Trương Tiểu Nghiên phải đồng ý với Triệu Phú Quý, trong lòng Tần Minh cực kỳ khó chịu.
Tần Minh sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, anh đuổi theo Trương Tiểu Nghiên đến tận ký túc xá nữ.
Nhưng lúc này, trong ký túc xá nữ có rất nhiều người.
Một người đàn ông người đầy mùi rượu bông xuất hiện trong một đám nữ sinh thanh xuân xinh đẹp, lập tức làm các nữ sinh xung quanh ghét bỏ.
Tần Minh mới vừa đi đến cửa ký túc xá, một nữ sinh bỗng nhiên kêu to: "Ôi, Linh Linh, cái tên giẻ rách Tần Minh kia lại tới tìm cậu kìa."
Tần Minh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy là Trân Mục Linh cùng với mấy nữ sinh khác.
Một nữ sinh đứng bên cạnh nói: "Chậc, lại là cái tên giẻ rách thối tha này, phiền quá.
Hôm kia, lúc ngồi du thuyền của Triệu Thác ra biển để xã giao, tên này có quen biết mà cũng không cứu hết chúng ta lên, lúc ấy chúng ta phiêu bạt ở trên biển khổ sở biết bao"
Trần Mục Linh nói: "Cũng không thể trách cậu ta được, cậu ta chỉ là con nhà nghèo lên quét dọn cho chủ của chiếc thuyền lớn kia thôi.Có thể dẫn theo vài người đã là tốt lắm rồi"
Tần Minh trực tiếp làm lơ, đi lướt qua trước mặt bọn họ, anh muốn tìm Trương Tiểu Nghiên.
Mấy nữ sinh ríu rít nói không ngừng: "Này này này, thái độ của cậu là gì đấy? Cậu dám làm lơ sự tôn tại của Linh Linh nhà chúng tôi sao? Cậu tưởng đây là ký túc xá nam sinh hả?"
"Ai ui, cậu không hiểu rồi Tiểu Lệ.Tớ từng xem một vài cách tán gái trên mạng, nói là đàn ông muốn hấp dẫn phụ nữ, có tiền sẽ khoe ra tiền, đẹp trai thì dựa vào sức hút, có sở trường đặc biệt thì sẽ dùng sở trường đặc biệt.Còn mấy tên giẻ rách chỉ có thể dựa vào da mặt dày, giả vờ thanh cao thôi.Chiêu này của cậu ta gọi là lạt mềm buộc chặt, cậu mà mở miệng mắng cậu ta là cậu mắc mưu rồi"
"Uầy, mưu mô như vậy cơ à.Chậc...Chẳng những là tên cặn bã, lại còn mưu mô"
"Chẳng phải hôm qua cái cô Bạch Ngọc Thuần kia được người khác giải cứu đó sao? Có lẽ cậu ta cũng không muốn diễn nữa nên mới nghĩ đến Linh Linh của chúng ta.
Giăng lưới rộng bắt nhiều cá, chẳng phải đây là kịch bản của mấy tên cặn bã đó sao."
"Đúng rồi, trước cửa bệnh viện cậu ta còn diễn khổ nhục kế nữa.Hừ, tên cặn bã"
Tần Minh đen mặt, nói: "Này mấy cô, các cô mắng đủ chưa? Xin tránh ra."
Cô nàng Tiểu Lệ kia lại ưỡn ngực bước lên một bước, nói: "Chúng tôi vẫn chưa măng đủ đâu, ai bảo suốt ngày cậu cứ chắn trước đường mà Linh Linh nhà chúng tôi phải đi qua làm gì, tới tìm cảm giác tôn tại à? Chỉ bằng dáng vẻ nghèo kiết xác của cậu mà cũng không biết xấu hổ dán lên Linh Linh nhà chúng tôi sao? Tránh ra á? Phía trước là ký túc xá nữ, một tên đàn ông như cậu đi vào ký túc xá nữ làm cái gì? Rình coi hay gì?"
Có vẻ như các nữ sinh cực kỳ mẫn cảm với hai chữ rình coi, vừa nghe thấy hai chữ này là ôm tay lui về phía sau ba bước.
Kể từ lần trước, Trần Mục Linh bị Tần Minh chơi đùa một trận ở trên du thuyền thì rất khó chịu với Tần Minh, luôn muốn trị Tần Minh một trận.
Cô ta đột nhiên lớn tiếng khóc thút thít: "Hu hu...Tần Minh, cậu là người xấu.Không ngờ cậu lại rình coi tôi và các nữ sinh trong ký túc xá chúng tôi tâm rửa.Cậu có còn là con người không?"
Phốc, ngực Tần Minh như bị người ta đập mạnh một cái.
Trần Mục Linh muốn làm gì thế? Nhìn dáng vẻ nũng nịu, vừa nói vừa khóc này của Trần Mục Linh, các nữ sinh xung quanh nổi giận, rốt cuộc tên nhóc này muốn làm sao? "Đánh chết cậu ta đi"
"Đánh chết cái tên thích rình coi người khác này đi"
Tần Minh giải thích: "Hiếu lầm rồi, các người hiểu lầm rồi.Là cô ta đổ oan cho tôi"
Nhưng các nữ sinh đang mân cảm thì làm gì có ai chịu nghe Tần Minh nói, một đám tụ tập lại, đuối theo lôi kéo Tần Minh, muốn bắt anh đến phòng làm việc của chủ nhiệm để điều tra.
Trần Mục Linh đứng sau đám người thì cười tươi vì trò đùa dai, còn đắc ý lắc lư cơ thể trước mặt Tần Minh, nghịch ngợm le lưỡi, đắc ý nói: "Chẳng phải đã trị được cậu rồi sao? Xem cậu có dễ chịu không, hừ, cái tên giẻ rách như cậu, rõ ràng muốn theo đuổi tôi, còn làm bộ không phải.
Tôi rất ghét mấy người không thành thật"
Dù sao Tần Minh cũng là đàn ông, bị các nữ sinh mạnh mẽ vây quanh, bọn họ còn bị Tần Minh ăn bớt đủ thứ, khó tránh khỏi sinh ra phản ứng sinh lý.
Mãi đến khi Tần Minh lao ra khỏi vòng vây, không biết tại sao trong tay mình lại có thêm một miếng băng vệ sinh và một bộ nội y của nữ.
Anh sợ tới mức nhanh chóng ném đi.
Trải qua sự quấy rầy của Trần Mục Linh, Tần Minh không đến gần ký túc xá nữ được nữa.
Anh đành phải mở internet livestream ra, nhìn xem Trương Tiểu Nghiên có ở đó không.
Mở điện thoại, vào phòng livestream của Trương Tiểu Nghiên, Tần Minh vui sướng nói: "Quả nhiên là đang ở đây, mẹ, không vào phòng livestream này xem được.".
Danh sách chương