Lâm Vũ Nhu nói dối.
Hang động do cô ta đào, cô ta trốn đến hang động phía trước dễ bề điều tra, đều là nói dối.
Cô ta thật sự không chịu nổi khi Mộc Tiêu Kiều tỉnh lại, cô ta phải nhìn người đàn ông mình thích ôm người phụ nữ khác, có lẽ còn sẽ trách cứ cô ta.
Cô ta gạt tuyết trên con đường trước mắt ra hai bên đồng thời cảnh giác với xung quanh, cô ta cắn môi quật cường: “Tôi cướp lấy hạnh phúc cho bản thân thì có gì là sai? Cho dù dùng chút thủ đoạn cũng đâu có lỗi gì? Chẳng phải cô cũng ép Tần Minh ở rể sao cô Mộc?”
“Không biết rõ ràng là có thể giả vờ vô tội à? Nói cứ như tôi là một con đĩ thảo mai ấy”
“Lâm Vũ Như tôi đây dù gì cũng từng học đại học, cũng có liêm sỉ đấy”.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Lâm Vũ Nhu vội vàng tìm đóng tuyết rồi nấp vào đó.
Một lát sau, Triệu Tinh chạy đến hiện trường, trông bà ta có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động của bà ta.
Triệu Tinh hỏi: “Tìm được Tần Minh chưa?”
“Thưa bà chủ, chắc hẳn cậu ta đang ở gần đây, người phụ nữ của cậu ta trúng độc, không biết bây giờ đang trốn ở chỗ nào.
Vừa nãy cậu ta xuất hiện tấn công người của chúng ta”.
“Ôi Thượng đế, trời quá lạnh, tôi cần whisky
Triệu Tinh bất mãn: “Chúng ta có hơn năm mươi người đi giết một mình cậu ta, giờ lại chỉ còn mười chín người.
Thế mà các anh còn nói mình là sát thủ chuyên nghiệp à?"
Đám sát thủ cũng vô cùng bất mãn: “Hỡi Thượng đế, chúng tôi chưa bao giờ đi đánh nhau mà không có bất kỳ trang bị gì, lại còn ở nơi quỷ quái trong núi rừng của Hoa Hạ này nữa.
Nước Mỹ chúng tôi không hề có kiểu núi rừng ma quỷ thế này, đi đường khó khăn, còn lắm vùng lầy nữa chứ.”
“Bà chủ, điều kiện tự nhiên ở đây quá tồi tệ.
Nếu là bình thường, chúng tôi sẽ có máy bay không người lái đi điều tra.
Thời đại nào rồi, giết người còn lạc hậu thế này đây
Triệu Tinh nghe đám sát thủ này phàn nàn thì càng tức giận hơn: “Chẳng phải là do quá cấp bách à? Hơn nữa, hoàn cảnh tuyết phủ khắp núi thế này đã làm các anh sợ hãi rồi à? Thế sao Tần Minh không sao cả? Lấy tinh thần của người Anglo-Saxon các anh ra đi.”
“Giết được Tần Minh thì mỗi người một trăm triệu đô, có làm không?”
Có tiền mua tiên cũng được, thăng thêm tiền lương là những sát thủ này đều không có ý kiến gì nữa.
Họ tiếp tục bước đi giữa trời tuyết rơi, lục soát khắp nơi..
Hang động do cô ta đào, cô ta trốn đến hang động phía trước dễ bề điều tra, đều là nói dối.
Cô ta thật sự không chịu nổi khi Mộc Tiêu Kiều tỉnh lại, cô ta phải nhìn người đàn ông mình thích ôm người phụ nữ khác, có lẽ còn sẽ trách cứ cô ta.
Cô ta gạt tuyết trên con đường trước mắt ra hai bên đồng thời cảnh giác với xung quanh, cô ta cắn môi quật cường: “Tôi cướp lấy hạnh phúc cho bản thân thì có gì là sai? Cho dù dùng chút thủ đoạn cũng đâu có lỗi gì? Chẳng phải cô cũng ép Tần Minh ở rể sao cô Mộc?”
“Không biết rõ ràng là có thể giả vờ vô tội à? Nói cứ như tôi là một con đĩ thảo mai ấy”
“Lâm Vũ Như tôi đây dù gì cũng từng học đại học, cũng có liêm sỉ đấy”.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Lâm Vũ Nhu vội vàng tìm đóng tuyết rồi nấp vào đó.
Một lát sau, Triệu Tinh chạy đến hiện trường, trông bà ta có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động của bà ta.
Triệu Tinh hỏi: “Tìm được Tần Minh chưa?”
“Thưa bà chủ, chắc hẳn cậu ta đang ở gần đây, người phụ nữ của cậu ta trúng độc, không biết bây giờ đang trốn ở chỗ nào.
Vừa nãy cậu ta xuất hiện tấn công người của chúng ta”.
“Ôi Thượng đế, trời quá lạnh, tôi cần whisky
Triệu Tinh bất mãn: “Chúng ta có hơn năm mươi người đi giết một mình cậu ta, giờ lại chỉ còn mười chín người.
Thế mà các anh còn nói mình là sát thủ chuyên nghiệp à?"
Đám sát thủ cũng vô cùng bất mãn: “Hỡi Thượng đế, chúng tôi chưa bao giờ đi đánh nhau mà không có bất kỳ trang bị gì, lại còn ở nơi quỷ quái trong núi rừng của Hoa Hạ này nữa.
Nước Mỹ chúng tôi không hề có kiểu núi rừng ma quỷ thế này, đi đường khó khăn, còn lắm vùng lầy nữa chứ.”
“Bà chủ, điều kiện tự nhiên ở đây quá tồi tệ.
Nếu là bình thường, chúng tôi sẽ có máy bay không người lái đi điều tra.
Thời đại nào rồi, giết người còn lạc hậu thế này đây
Triệu Tinh nghe đám sát thủ này phàn nàn thì càng tức giận hơn: “Chẳng phải là do quá cấp bách à? Hơn nữa, hoàn cảnh tuyết phủ khắp núi thế này đã làm các anh sợ hãi rồi à? Thế sao Tần Minh không sao cả? Lấy tinh thần của người Anglo-Saxon các anh ra đi.”
“Giết được Tần Minh thì mỗi người một trăm triệu đô, có làm không?”
Có tiền mua tiên cũng được, thăng thêm tiền lương là những sát thủ này đều không có ý kiến gì nữa.
Họ tiếp tục bước đi giữa trời tuyết rơi, lục soát khắp nơi..
Danh sách chương