Anh nhận thấy có điều gì đó không ổn, quay đầu nhìn sang bên cạnh, anh đã kề sát một tảng đá cực lớn, hơn nữa bên cạnh anh còn có những người đang đứng xem.
Anh không còn đường lui nữa rồi!
Tần Minh cảm thấy ớn lạnh, nhận ra đây là thủ đoạn của Lý Thuấn.
Mà khoảnh khắc lúc một chân Tần Minh giẫm vào vũng nước khiến cơ thể mất thăng bằng, Lý Thuấn lập tức lộn lên không trung, mạnh mẽ tung một cú đấm xuống.
Bụp!
Tần Minh buộc phải khuỵu gối xuống để chống đỡ.
Ưu thế của Lý Thuần cũng lập tức trở nên chắc chắn hơn.
Hầu hết những người xung quanh đều ủng hộ Tần Minh,
nhìn thấy cảnh đó họ đều lo lắng cho anh.
Những lo lắng thì lo lắng, bọn họ không thể ra tay, đây là quy tắc mà Tần Minh tự lập ra.
Bịch bịch bịch, sau khi Tần Minh đánh mất cơ hội, anh bị Lý Thẩm đánh vào ngực liên tiếp hơn chục phát, đánh đến mức xương sườn anh đau nhức, tức ngực, hơi có cảm giác ngạt thở, hoa mắt chóng mặt.
Tần Minh không quan tâm được gì nhiều, anh vội vàng lùi lại, chịu hai cú đấm để kéo giãn khoảng cách.
Lý Thuấn thở dài một hơi, mười mấy cú đấm vừa rồi đánh rất sảng khoái, khiến anh ta có tự tin đánh bại được Tần Minh.
Còn Tần Minh lại ôm ngực, thầm cảm khái: “Còn có thủ đoạn này nữa cơ à, mình học được rồi.”
Lý Thuấn nói: “Cậu Tần, cậu còn non kinh nghiệm lắm, cậu không phải đối thủ của tôi đâu.
Tôi sẽ không bất cẩn như lần trước nữa, nhưng cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm cậu bị thương.
Dù sao hai nhà chúng ta cũng có giao hảo, với tư cách là tiền bối trong giới võ thuật, tôi sẽ nương tay một cách thỏa đáng”
Những gì anh ta nói khá ngạo mạn và tự tin.
Trong lòng Tầm Minh cũng bị kích thích sự hiếu thắng, anh đầm hai nắm đấm lại, nói: “Lý Thuấn, tôi đã từng thắng anh một lần thì sẽ không để thua anh đâu”.
Lý Tinh Hồng ở bên cạnh gào lên: “Tần Minh, cái vận
may phân chó của cậu cứ đợi mà thua đi, nhưng đừng có mà khóc đấy nhé.”
Tần Minh không nói lời nào, lần này anh chủ động tiến công, đánh một cách không có tuần tự, không theo tổ chức gì, vung tay vung chân mạnh mẽ, hoàn toàn dựa vào sức mạnh.
Cách đánh không có chiến thuật này dùng để đánh với những người yếu hơn Tần Minh thì còn được, nhưng đối phó với loại cao thủ trẻ tuổi như Lý Thuần thì Tần Minh đã khiến mọi người xung quanh đều phải kinh ngạc và lộ ra vẻ lo lắng.
“Ôi, cậu Tần đang nóng vội rồi.” Phương Cửu Thông lo lắng nói: “Đấu võ mà càng nôn nóng thì càng dễ mắc sai lầm”.
A Long cũng lo lắng nói: “Chắc hẳn cậu chủ không phải là người hấp tấp đâu.”
Còn Lý Tinh Hồng lại bật cười chế giễu: “Sốt ruột rồi, cậu ta sốt ruột rồi.”
Tần Minh đánh không có tổ chức, chiến thuật, ra quyền mạnh mẽ phóng khoáng.
Ngại vì lực đấm của Tần Minh bùng nổ nên Lý Thuấn cũng không chơi cứng..
Anh không còn đường lui nữa rồi!
Tần Minh cảm thấy ớn lạnh, nhận ra đây là thủ đoạn của Lý Thuấn.
Mà khoảnh khắc lúc một chân Tần Minh giẫm vào vũng nước khiến cơ thể mất thăng bằng, Lý Thuấn lập tức lộn lên không trung, mạnh mẽ tung một cú đấm xuống.
Bụp!
Tần Minh buộc phải khuỵu gối xuống để chống đỡ.
Ưu thế của Lý Thuần cũng lập tức trở nên chắc chắn hơn.
Hầu hết những người xung quanh đều ủng hộ Tần Minh,
nhìn thấy cảnh đó họ đều lo lắng cho anh.
Những lo lắng thì lo lắng, bọn họ không thể ra tay, đây là quy tắc mà Tần Minh tự lập ra.
Bịch bịch bịch, sau khi Tần Minh đánh mất cơ hội, anh bị Lý Thẩm đánh vào ngực liên tiếp hơn chục phát, đánh đến mức xương sườn anh đau nhức, tức ngực, hơi có cảm giác ngạt thở, hoa mắt chóng mặt.
Tần Minh không quan tâm được gì nhiều, anh vội vàng lùi lại, chịu hai cú đấm để kéo giãn khoảng cách.
Lý Thuấn thở dài một hơi, mười mấy cú đấm vừa rồi đánh rất sảng khoái, khiến anh ta có tự tin đánh bại được Tần Minh.
Còn Tần Minh lại ôm ngực, thầm cảm khái: “Còn có thủ đoạn này nữa cơ à, mình học được rồi.”
Lý Thuấn nói: “Cậu Tần, cậu còn non kinh nghiệm lắm, cậu không phải đối thủ của tôi đâu.
Tôi sẽ không bất cẩn như lần trước nữa, nhưng cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm cậu bị thương.
Dù sao hai nhà chúng ta cũng có giao hảo, với tư cách là tiền bối trong giới võ thuật, tôi sẽ nương tay một cách thỏa đáng”
Những gì anh ta nói khá ngạo mạn và tự tin.
Trong lòng Tầm Minh cũng bị kích thích sự hiếu thắng, anh đầm hai nắm đấm lại, nói: “Lý Thuấn, tôi đã từng thắng anh một lần thì sẽ không để thua anh đâu”.
Lý Tinh Hồng ở bên cạnh gào lên: “Tần Minh, cái vận
may phân chó của cậu cứ đợi mà thua đi, nhưng đừng có mà khóc đấy nhé.”
Tần Minh không nói lời nào, lần này anh chủ động tiến công, đánh một cách không có tuần tự, không theo tổ chức gì, vung tay vung chân mạnh mẽ, hoàn toàn dựa vào sức mạnh.
Cách đánh không có chiến thuật này dùng để đánh với những người yếu hơn Tần Minh thì còn được, nhưng đối phó với loại cao thủ trẻ tuổi như Lý Thuần thì Tần Minh đã khiến mọi người xung quanh đều phải kinh ngạc và lộ ra vẻ lo lắng.
“Ôi, cậu Tần đang nóng vội rồi.” Phương Cửu Thông lo lắng nói: “Đấu võ mà càng nôn nóng thì càng dễ mắc sai lầm”.
A Long cũng lo lắng nói: “Chắc hẳn cậu chủ không phải là người hấp tấp đâu.”
Còn Lý Tinh Hồng lại bật cười chế giễu: “Sốt ruột rồi, cậu ta sốt ruột rồi.”
Tần Minh đánh không có tổ chức, chiến thuật, ra quyền mạnh mẽ phóng khoáng.
Ngại vì lực đấm của Tần Minh bùng nổ nên Lý Thuấn cũng không chơi cứng..
Danh sách chương