Trương Tình Tình ngăn Tần Minh lại, nói: "Cậu được lắm, Tần Minh, chúng tôi rủ cậu đi tắm suối nước nóng, thế mà cậu lại đi giao đồ ăn? Cậu có xứng với kỳ vọng của Hải Đường không?"
Ba người Chu Vũ, Trương Hạo Vân và Triệu Thác đều ngạc nhiên nhìn Tần Minh, làm thế nào mà một cậu shipper lại chiếm được trái tim của Nhiếp Hải Đường? Cậu ta có ưu điểm gì vậy? "Ừm? Chủ tịch câu lạc bộ?"
Tần Minh phát hiện đám người Trương Tình Tình đang chuẩn bị xuất phát đi trang viên Nam Sơn, liền nói: "Thật ngại quá, tôi còn phải giao đồ ăn, nhưng khi giao xong tôi sẽ đến đó, mọi người đi trước đi"
Nói xong, Tần Minh vội vàng đạp xe đạp rời đi, dù sao nếu giao chậm đồ cho khách thì lần sau khách sẽ đặt quán khác, Tần Minh biết rất rõ chuyện này.
Trương Tình Tình bị bơ đi nên tức giận, mắng: "Này này, cái đồ giẻ rách nhà cậu, số cậu vất vả cả đời "
Trương Tình Tình vội vàng kéo tay Nhiếp Hải Đường, nói: "Hải Đường, cậu nhìn cậu ta đi, thật đáng ghét, kiếm tiền còn quan trọng hơn cả cậu."
Nhiếp Hải Đường nói: "Anh ấy đã nói với tớ trước rồi, nói là có việc bận, nhưng anh ấy nói chắc chắn sẽ đến.Chúng ta mau xuất phát đi, nếu không sẽ tắc đường đấy"
Vương Hiểu Lê nói: "Không phải, Hải Đường, tôi khuyên cậu đừng quan tâm đến tên giẻ rách này nữa, không có tiền, cũng không có bản lĩnh, có ích gì chứ?"
Vương Tĩnh cũng bình tĩnh nói: "Ra ngoài ăn chơi cũng phải đế phụ nữ bỏ tiên, người đàn ông như vậy giữ lại làm gì? Chẳng lẽ hàng khủng, kỹ năng tốt?"
Trương Tình Tình mắng: "Chết đi, là Tần Minh mặt dày bám lấy Hải Đường của chúng ta, Hải Đường còn chưa đồng ý làm bạn gái của cậu ta đâu, còn chưa nắm tay ấy.
Đâu có hiểu biết sâu rộng như cậu"
Miệng Vương Tĩnh giật giật, hừ nói: "Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, Trương Tình Tình, nói nhỏ một chút đi"
Nhiếp Hải Đường đỏ mặt, người ngoài làm sao có thể biết giữa cô và Tần Minh đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nụ hôn đầu đã trao rồi, cơ thể dường như cũng bị nhìn thấy một chút.
Đương nhiên, cô thích Tần Minh không phải vì những nguyên nhân thô tục như vậy, mà là bởi vì Tần Minh là người đơn thuần, coi trọng tình cảm.
Triệu Thác nhìn Nhiếp Hải Đường, trong lòng ghen tị không nói nên lời, mặc dù bốn cô gái có mặt ở đây đều khá xinh đẹp, nhưng Nhiếp Hải Đường chắc chắn là người nổi bật nhất, anh ta cũng thích hoa khôi của trường chứ.
Nhưng anh ta không tán được nên đành lùi lại một bước, theo đuổi Trương Tình Tình.
Anh ta cũng quen Tần Minh, lần trước mời thành viên câu lạc bộ cầu lông ăn cơm ở Tần Lâu, Tần Minh mặc cả quần áo của nhân viên phục vụ đi vào, bị anh ta đuổi đi.
Chuyện xảy ra trên du thuyền mấy ngày trước khiến anh ta thay đổi cách nhìn về Tần Minh, dù sao có thế quen biết người nhà giàu cũng là một loại năng lực.
Nhưng hôm nay, trong lòng anh ta cực kỳ mất cân bằng khi nhìn thấy Tần Minh có thể tán đổ được Nhiếp Hải Đường, tên giẻ rách đó dựa vào đâu chứ? Dựa vào việc cậu ta nghèo rớt mồng tơi à? Triệu Thác nói: "Chậc, tên nhóc này may mắn thật đấy"
Trương Tình Tình cáu kỉnh nói: "Được rôi, vậy chúng ta đi trước đi."
Bên kia, Tần Minh chăm chỉ giao đồ ăn cho đến khi Bạch Ngọc Thuần về đến nơi.
Bạch Ngọc Thuần thở hồng hộc chạy về, nói: "Xin lỗi Tần Minh, em về muộn mất rồi.Phù, phù...không làm lỡ việc của anh chứ?"
Tần Minh nói: "À, không sao.Em cũng đừng cố quá, không phải anh đã sắp xếp chỗ ở cho cô rồi sao? Ở đó chắc không có áp lực gì chứ"
Bạch Ngọc Thuần nói: "Đúng vậy, nhưng nếu có thời gian thì vẫn phải kiếm tiền chứ.Chúng em đều là người nghèo mà."
Tần Minh cười nói: "Không sao, anh chỉ đi chơi thôi.Đi sớm hay muộn cũng không sao, nếu em mất công việc làm thêm thì khó †ìm việc khác lắm"
Bạch Ngọc Thuần sững lại, hỏi: "Là, là đi cùng với Nhiếp, Nhiếp Hải Đường sao?"
Tần Minh đột nhiên xấu hổ, cười ngốc nghếch, nói: "Đúng vậy, sao ngay cả em cũng phát hiện ra rồi? Ha ha ha, đúng là cô ấy"
Trong lòng Bạch Ngọc Thuần chua xót, cắn môi giả vờ rất vui vẻ, nói: "Vâng, chúc mọi người đi chơi vui vẻ.Tạm biệt anh"
Tần Minh đi rồi, Bạch Ngọc Thuần vân ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng xa xăm của anh, cô không biết sau này còn có bao nhiêu cơ hội gặp được Tần Minh nữa, bởi vì anh đã thuộc về một người phụ nữ khác.
Khi Tần Minh ra khỏi trường, Tống Dĩnh đã sắp xếp máy bay trực thăng ở địa điểm gần nhất để Tần Minh đến trang viên Nam Sơn.
Khi Tần Minh đến trang viên Nam Sơn, phát hiện ra Nhiếp Hải Đường và những người khác vẫn chưa đến.
Xét cho cùng, trang viên Nam Sơn cũng là khu du lịch nghỉ dưỡng thuộc tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, ngoài những dịch vụ vô cùng sang trọng, nơi đây còn nối tiếng với suối nước nóng tự nhiên.
Tần Minh hỏi Tống Dĩnh: "Bạn bè tôi đến thì dùng phòng tốt nhất, không cần họ thanh toán tiền, tôi sẽ mời họ"
Tống Dĩnh nói: "Khu homestay Ngự Lâm Các là tiêu chuẩn cao nhất của chúng ta, được trang trí theo phong cách cung đình thời cổ đại, cũng được tích hợp các cơ sở vật chất tốt nhất của trang viên Nam Sơn, cũng là khu suối nước nóng lớn nhất"
Tần Minh chọn xong khu nghỉ dưỡng thì điện thoại đổ chuông, Nhiếp Hải Đường quan tâm hỏi: "Tần Minh, bây giờ đang rất tắc đường, lát nữa anh tới thì đừng đi đường nội thành.Đi vòng lên cao tốc chắc sẽ nhanh hơn đấy."
Bên kia điện thoại, Vương Hiểu Lê chế giễu nói: "Hải Đường, cậu nên hỏi cậu ta, đã giao xong đồ chưa? Đã kiếm được một trăm tệ chưa?"
Mặt Tần Minh sầm lại, người phụ nữ hợm hĩnh này, lát nữa sẽ khiến mấy người giật mình.
Tần Minh vừa nghịch điện thoại vừa chờ ở lối vào sảnh chính, anh liếc nhìn Tổng Dĩnh, nhớ tới trước đây vì công việc nên cô thường xuyên bận rộn đến nửa đêm, bây giờ cô lại lãng phí thời gian ở đây vì việc riêng của mình.
Anh nói: "Tiểu Dĩnh, cô đi làm việc của mình đi, phần còn lại tôi sẽ tự mình xử lý"
Tổng Dĩnh chấn động, cô ta kinh ngạc nhìn Tần Minh, bởi vì Tần Minh đã thay đổi cách xưng hô với cô ta, cô ta vui mừng một cách khó hiểu.
Cô ta dịu dàng nói: "Cậu chủ, vậy tôi báo cho ông Mã một tiếng, nếu có chuyện gì, ông Mã sẽ xử lý thay"
Tống Dĩnh vừa đi, Trương Tình Tình và những người khác liền tới.
Vừa mới bước vào Trương Tình Tình đã nói: "Chao ôi, trang viên Nam Sơn này thật khí phái, không khí cũng trong lành hơn nhiều.Mọi người có thấy chiếc trực thăng kia không? Chậc chậc, những ai có thể đến đây đều tượng trưng cho địa vị.Trong một thành phố lớn lại ẩn giấu một trang viên nghỉ dưỡng như thế này, thật may mắn khi có thể đến đây."
Nhưng mà, mấy người mới đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, bởi vì họ nhìn thấy Tần Minh, tất cả đều kinh ngạc.
Sao Tần Minh có thể sớm hơn họ được? "Ối? Tần Minh?"
"Ôi, cậu biết bay đấy à? Tại sao cậu lại đến trước rồi?"
"Không phải chứ? Nhanh hơn cả chúng tôi?"
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Tần Minh cảm thấy rất đắc ý, máy bay trực thăng đương nhiên nhanh hơn nhiều, anh cười nói: "Tôi không biết bay, ngồi trực thăng đến"
Tần Minh nói thật, nhưng Trương Tình Tình không tin, nói: "Cậu bốc phét chứ gì, cậu mà ngồi máy bay trực thăng á? Cậu cố ý đúng không?"
Tần Minh hỏi: "Cố ý gì chứ?"
Vương Hiểu Lê vỗ tay, nói: "Ô, tôi hiểu rồi.Tần Minh, cậu cố ý nói là đi giao đồ ăn, thật ra là để lừa chúng tôi, cậu lặng lẽ đến đây trước.Tránh phải xấu hổ vì không có ô tô đưa Hải Đường đi, sợ chúng tôi sẽ nói xấu cậu."
Trương Tình Tình đầu như gà mổ thóc, nói: "Chứ còn gì nữa.Đã nói ngay từ đầu là đàn ông lái xe đến.Tần Minh, cậu gọi xe cũng không đưa Hải Đường đi cùng, sợ mất mặt chứ gì"
Vương Tĩnh lặng lẽ lắc đầu: "Đàn ông thật giả tạo, hờ hờ"
Tần Minh híp mát, anh đỡ trán, cạn lời.
Thời buổi bây giờ, nói thật cũng bị người ta nghi ngờ? Anh thật sự đã đi giao đồ ăn rồi, cũng thật sự ngồi trực thăng đến.
Biết trước như vậy thì sẽ bảo Tống Dĩnh đừng đi rồi.
Nhiếp Hải Đường rất khó chịu khi thấy họ nghi ngờ Tần Minh như vậy, nói: "Được rồi, mọi người đều đến đông đủ chẳng phải được rồi sao? Chúng ta chọn khu nào vậy?"
Tần Minh lập tức lấy thẻ phòng ra, nói: "Tôi vừa đã đặt phòng ở Ngự Lâm Các rồi, bây giờ có thể đi..."
Chưa dứt lời, Trương Tình Tình đột nhiên nổi giận, kinh hãi hét lên: "Cái gì? Tần Minh, anh muốn chết à".
Ba người Chu Vũ, Trương Hạo Vân và Triệu Thác đều ngạc nhiên nhìn Tần Minh, làm thế nào mà một cậu shipper lại chiếm được trái tim của Nhiếp Hải Đường? Cậu ta có ưu điểm gì vậy? "Ừm? Chủ tịch câu lạc bộ?"
Tần Minh phát hiện đám người Trương Tình Tình đang chuẩn bị xuất phát đi trang viên Nam Sơn, liền nói: "Thật ngại quá, tôi còn phải giao đồ ăn, nhưng khi giao xong tôi sẽ đến đó, mọi người đi trước đi"
Nói xong, Tần Minh vội vàng đạp xe đạp rời đi, dù sao nếu giao chậm đồ cho khách thì lần sau khách sẽ đặt quán khác, Tần Minh biết rất rõ chuyện này.
Trương Tình Tình bị bơ đi nên tức giận, mắng: "Này này, cái đồ giẻ rách nhà cậu, số cậu vất vả cả đời "
Trương Tình Tình vội vàng kéo tay Nhiếp Hải Đường, nói: "Hải Đường, cậu nhìn cậu ta đi, thật đáng ghét, kiếm tiền còn quan trọng hơn cả cậu."
Nhiếp Hải Đường nói: "Anh ấy đã nói với tớ trước rồi, nói là có việc bận, nhưng anh ấy nói chắc chắn sẽ đến.Chúng ta mau xuất phát đi, nếu không sẽ tắc đường đấy"
Vương Hiểu Lê nói: "Không phải, Hải Đường, tôi khuyên cậu đừng quan tâm đến tên giẻ rách này nữa, không có tiền, cũng không có bản lĩnh, có ích gì chứ?"
Vương Tĩnh cũng bình tĩnh nói: "Ra ngoài ăn chơi cũng phải đế phụ nữ bỏ tiên, người đàn ông như vậy giữ lại làm gì? Chẳng lẽ hàng khủng, kỹ năng tốt?"
Trương Tình Tình mắng: "Chết đi, là Tần Minh mặt dày bám lấy Hải Đường của chúng ta, Hải Đường còn chưa đồng ý làm bạn gái của cậu ta đâu, còn chưa nắm tay ấy.
Đâu có hiểu biết sâu rộng như cậu"
Miệng Vương Tĩnh giật giật, hừ nói: "Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, Trương Tình Tình, nói nhỏ một chút đi"
Nhiếp Hải Đường đỏ mặt, người ngoài làm sao có thể biết giữa cô và Tần Minh đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nụ hôn đầu đã trao rồi, cơ thể dường như cũng bị nhìn thấy một chút.
Đương nhiên, cô thích Tần Minh không phải vì những nguyên nhân thô tục như vậy, mà là bởi vì Tần Minh là người đơn thuần, coi trọng tình cảm.
Triệu Thác nhìn Nhiếp Hải Đường, trong lòng ghen tị không nói nên lời, mặc dù bốn cô gái có mặt ở đây đều khá xinh đẹp, nhưng Nhiếp Hải Đường chắc chắn là người nổi bật nhất, anh ta cũng thích hoa khôi của trường chứ.
Nhưng anh ta không tán được nên đành lùi lại một bước, theo đuổi Trương Tình Tình.
Anh ta cũng quen Tần Minh, lần trước mời thành viên câu lạc bộ cầu lông ăn cơm ở Tần Lâu, Tần Minh mặc cả quần áo của nhân viên phục vụ đi vào, bị anh ta đuổi đi.
Chuyện xảy ra trên du thuyền mấy ngày trước khiến anh ta thay đổi cách nhìn về Tần Minh, dù sao có thế quen biết người nhà giàu cũng là một loại năng lực.
Nhưng hôm nay, trong lòng anh ta cực kỳ mất cân bằng khi nhìn thấy Tần Minh có thể tán đổ được Nhiếp Hải Đường, tên giẻ rách đó dựa vào đâu chứ? Dựa vào việc cậu ta nghèo rớt mồng tơi à? Triệu Thác nói: "Chậc, tên nhóc này may mắn thật đấy"
Trương Tình Tình cáu kỉnh nói: "Được rôi, vậy chúng ta đi trước đi."
Bên kia, Tần Minh chăm chỉ giao đồ ăn cho đến khi Bạch Ngọc Thuần về đến nơi.
Bạch Ngọc Thuần thở hồng hộc chạy về, nói: "Xin lỗi Tần Minh, em về muộn mất rồi.Phù, phù...không làm lỡ việc của anh chứ?"
Tần Minh nói: "À, không sao.Em cũng đừng cố quá, không phải anh đã sắp xếp chỗ ở cho cô rồi sao? Ở đó chắc không có áp lực gì chứ"
Bạch Ngọc Thuần nói: "Đúng vậy, nhưng nếu có thời gian thì vẫn phải kiếm tiền chứ.Chúng em đều là người nghèo mà."
Tần Minh cười nói: "Không sao, anh chỉ đi chơi thôi.Đi sớm hay muộn cũng không sao, nếu em mất công việc làm thêm thì khó †ìm việc khác lắm"
Bạch Ngọc Thuần sững lại, hỏi: "Là, là đi cùng với Nhiếp, Nhiếp Hải Đường sao?"
Tần Minh đột nhiên xấu hổ, cười ngốc nghếch, nói: "Đúng vậy, sao ngay cả em cũng phát hiện ra rồi? Ha ha ha, đúng là cô ấy"
Trong lòng Bạch Ngọc Thuần chua xót, cắn môi giả vờ rất vui vẻ, nói: "Vâng, chúc mọi người đi chơi vui vẻ.Tạm biệt anh"
Tần Minh đi rồi, Bạch Ngọc Thuần vân ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng xa xăm của anh, cô không biết sau này còn có bao nhiêu cơ hội gặp được Tần Minh nữa, bởi vì anh đã thuộc về một người phụ nữ khác.
Khi Tần Minh ra khỏi trường, Tống Dĩnh đã sắp xếp máy bay trực thăng ở địa điểm gần nhất để Tần Minh đến trang viên Nam Sơn.
Khi Tần Minh đến trang viên Nam Sơn, phát hiện ra Nhiếp Hải Đường và những người khác vẫn chưa đến.
Xét cho cùng, trang viên Nam Sơn cũng là khu du lịch nghỉ dưỡng thuộc tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, ngoài những dịch vụ vô cùng sang trọng, nơi đây còn nối tiếng với suối nước nóng tự nhiên.
Tần Minh hỏi Tống Dĩnh: "Bạn bè tôi đến thì dùng phòng tốt nhất, không cần họ thanh toán tiền, tôi sẽ mời họ"
Tống Dĩnh nói: "Khu homestay Ngự Lâm Các là tiêu chuẩn cao nhất của chúng ta, được trang trí theo phong cách cung đình thời cổ đại, cũng được tích hợp các cơ sở vật chất tốt nhất của trang viên Nam Sơn, cũng là khu suối nước nóng lớn nhất"
Tần Minh chọn xong khu nghỉ dưỡng thì điện thoại đổ chuông, Nhiếp Hải Đường quan tâm hỏi: "Tần Minh, bây giờ đang rất tắc đường, lát nữa anh tới thì đừng đi đường nội thành.Đi vòng lên cao tốc chắc sẽ nhanh hơn đấy."
Bên kia điện thoại, Vương Hiểu Lê chế giễu nói: "Hải Đường, cậu nên hỏi cậu ta, đã giao xong đồ chưa? Đã kiếm được một trăm tệ chưa?"
Mặt Tần Minh sầm lại, người phụ nữ hợm hĩnh này, lát nữa sẽ khiến mấy người giật mình.
Tần Minh vừa nghịch điện thoại vừa chờ ở lối vào sảnh chính, anh liếc nhìn Tổng Dĩnh, nhớ tới trước đây vì công việc nên cô thường xuyên bận rộn đến nửa đêm, bây giờ cô lại lãng phí thời gian ở đây vì việc riêng của mình.
Anh nói: "Tiểu Dĩnh, cô đi làm việc của mình đi, phần còn lại tôi sẽ tự mình xử lý"
Tổng Dĩnh chấn động, cô ta kinh ngạc nhìn Tần Minh, bởi vì Tần Minh đã thay đổi cách xưng hô với cô ta, cô ta vui mừng một cách khó hiểu.
Cô ta dịu dàng nói: "Cậu chủ, vậy tôi báo cho ông Mã một tiếng, nếu có chuyện gì, ông Mã sẽ xử lý thay"
Tống Dĩnh vừa đi, Trương Tình Tình và những người khác liền tới.
Vừa mới bước vào Trương Tình Tình đã nói: "Chao ôi, trang viên Nam Sơn này thật khí phái, không khí cũng trong lành hơn nhiều.Mọi người có thấy chiếc trực thăng kia không? Chậc chậc, những ai có thể đến đây đều tượng trưng cho địa vị.Trong một thành phố lớn lại ẩn giấu một trang viên nghỉ dưỡng như thế này, thật may mắn khi có thể đến đây."
Nhưng mà, mấy người mới đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, bởi vì họ nhìn thấy Tần Minh, tất cả đều kinh ngạc.
Sao Tần Minh có thể sớm hơn họ được? "Ối? Tần Minh?"
"Ôi, cậu biết bay đấy à? Tại sao cậu lại đến trước rồi?"
"Không phải chứ? Nhanh hơn cả chúng tôi?"
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Tần Minh cảm thấy rất đắc ý, máy bay trực thăng đương nhiên nhanh hơn nhiều, anh cười nói: "Tôi không biết bay, ngồi trực thăng đến"
Tần Minh nói thật, nhưng Trương Tình Tình không tin, nói: "Cậu bốc phét chứ gì, cậu mà ngồi máy bay trực thăng á? Cậu cố ý đúng không?"
Tần Minh hỏi: "Cố ý gì chứ?"
Vương Hiểu Lê vỗ tay, nói: "Ô, tôi hiểu rồi.Tần Minh, cậu cố ý nói là đi giao đồ ăn, thật ra là để lừa chúng tôi, cậu lặng lẽ đến đây trước.Tránh phải xấu hổ vì không có ô tô đưa Hải Đường đi, sợ chúng tôi sẽ nói xấu cậu."
Trương Tình Tình đầu như gà mổ thóc, nói: "Chứ còn gì nữa.Đã nói ngay từ đầu là đàn ông lái xe đến.Tần Minh, cậu gọi xe cũng không đưa Hải Đường đi cùng, sợ mất mặt chứ gì"
Vương Tĩnh lặng lẽ lắc đầu: "Đàn ông thật giả tạo, hờ hờ"
Tần Minh híp mát, anh đỡ trán, cạn lời.
Thời buổi bây giờ, nói thật cũng bị người ta nghi ngờ? Anh thật sự đã đi giao đồ ăn rồi, cũng thật sự ngồi trực thăng đến.
Biết trước như vậy thì sẽ bảo Tống Dĩnh đừng đi rồi.
Nhiếp Hải Đường rất khó chịu khi thấy họ nghi ngờ Tần Minh như vậy, nói: "Được rồi, mọi người đều đến đông đủ chẳng phải được rồi sao? Chúng ta chọn khu nào vậy?"
Tần Minh lập tức lấy thẻ phòng ra, nói: "Tôi vừa đã đặt phòng ở Ngự Lâm Các rồi, bây giờ có thể đi..."
Chưa dứt lời, Trương Tình Tình đột nhiên nổi giận, kinh hãi hét lên: "Cái gì? Tần Minh, anh muốn chết à".
Danh sách chương