Tần Minh vừa lấy cái răng của Vương Thành Hổ ra, rõ ràng chính là tát thẳng vào mặt anh ta, lại làm anh ta mất thể diện.

Hôm qua, Tần Minh chỉ dùng một đấm đã đánh ngã anh ta, còn làm anh ta mất một cái răng.

Lúc đó, đầu óc anh ta hơi choáng váng, đứng cũng chẳng vững.

Nếu Tần Minh muốn đánh nhau, mấy gã đàn em của anh ta cũng cháng thể chặn được Tần Minh.

So với nói hiệu trưởng Liêu cứu Tần Minh, bảo bà ta cứu Vương Thành Hổ còn đúng hơn.

Nhưng sáng sớm nay, Vương Thành Hổ lại bỏ ra một trăm nghìn thuê một tên lưu manh không nghề nghiệp lái xe đụng hiệu trưởng Liêu bị thương, đúng là lấy oán trả ơn.

Vương Thành Hổ ghét nhất là bị mất thể diện, đặc biệt là ở trước mặt đàn em của mình.

Giờ anh ta bị mất mặt nhiều lần như vậy, làm sao chịu được chứ? Trời đất bao la, mặt mũi là lớn nhất.

Vương Thành Hổ cầm gậy và hét lớn: "Kéo con khốn Bạch Ngọc Thuần vào trong cửa hàng của tao.

Chờ ông đây đánh cho vua ăn bám Tần Minh này tàn phế, ông đây sẽ chơi cô ta ngay trước mặt thäng vô dụng này.

Mày cứ chờ đấy, đồ rác rưởi-"
Châu Vận và hai nữ sinh cùng phòng ký túc lập tức kéo Bạch Ngọc Thuần vào trong quán ăn.

Cái gì mà đóng cửa? Bọn họ cứ tông thẳng cửa vào trong.

Bầu không khí trên con đường rất căng thẳng.

Xung quanh cũng chẳng có ai ngoài hai nhóm người của Tần Minh và Vương Thành Hổ.


Vương Thành Hổ vừa đi về phía Tần Minh vừa kêu gào với đôi mắt như muốn phun ra lửa: "Tần Minh, tao muốn mày phải chết, nhưng tao sẽ không để cho mày được chết thoải mái như vậy đâu, ha ha ha ha.

Hai năm trước, tao từng hành hạ một thẳng tên là Mã Trí Đào.

Tao đánh gãy tay chân của nó trước, sau đó treo ngược lên cắt từng miếng thịt của nó như lăng trì thời cổ đại vậy."
"Sau đó tao ném nó vào trong tổ kiến.

Tiếng kêu thảm thiết của nó chính là âm thanh tuyệt vời nhất mà tao từng nghe thấy, ha ha"
"Mày sẽ thảm hơn nhiều.

Mày từng nghe nói qua về gọt gậy người chưa? Tao không chỉ muốn cưỡng hiếp Bạch Ngọc Thuần trước mặt mày, còn làm nhục cả người nhà mày trước mặt mày nữa."
"Trừ khi mày lập tức quỳ xuống và bò đến trước mặt tao, làm con chó nuôi hình người cho tao, tao sẽ suy nghĩ chỉ nhằm vào một mình mày, tha cho người nhà của mày"
Bốp một tiếng vang dội.

Tần Minh tát qua.

Vương Thành Hổ đang say sưa kêu gào nên không kịp phản ứng, hoặc chưa từng ngờ được anh sẽ thật sự dám ra tay.

Sau lưng anh ta chính là một đám anh em đấy.

Vương Thành Hổ bị đánh cho ngây người.

Anh ta nóng nảy kêu to: "Con mẹ mày, mày không hiểu tiếng người sao?"
Bốp bốp bốp! Tần Minh tát liên tục ba phát.

Với sức lực của anh, mặt Vương Thành Hổ cũng đỏ bừng.

Anh tát rất mạnh làm anh ta lệch người, láo đảo và ngã xuống đất.

Anh ta lau khóe miệng và thấy vết máu.

Vương Thành Hổ cuối cùng cũng bị đánh cho tỉnh lại.

Anh ta hét lên chói tai và vung mạnh cây gậy trong tay đánh tới.

Nhưng Tần Minh nhảy lên đá trúng cổ tay của anh ta, gậy bay đi.

Rầm một tiếng, cây gậy rơi xuống đất.

Tần Minh đá một phát lên ngực Vương Thành Hổ.

Rắc một tiếng, xương sườn bị gãy, anh ta phun ra máu.

Vương Thành Hổ bị chảy máu đầy miệng, đau đến không đứng nổi.

Chuyện này...!
xảy ra quá đột ngột, chẳng qua chỉ có mấy giây.

Mọi người tưởng Tần Minh sẽ bị Vương Thành Hổ đánh ngã, nhưng không ngờ chỉ vài ba chiêu, anh ta đã bị Tần Minh giẫm dưới chân.

Tần Minh là ai? Anh là đứa trẻ cứng đầu trong mắt giáo viên, từ bé đã suốt ngày đánh nhau.

Mặc dù anh đã bốn năm không đánh nhau nhưng công việc mỗi ngày vẫn rèn luyện cơ thể anh, duy trì năng lực tốt nhất, sự nhẫn tâm không hề biến mất, chỉ là được giấu kín trong lòng thôi.

Vương Thành Hổ lại là một gã con nhà giàu mới nổi, ngoại trừ tính tình hung hăng thì chẳng có gì, mỗi ngày không chơi gái cũng đang trên đường tới chỗ chơi gái, rượu chè gái gú đã sớm làm sức khỏe suy yếu.


Anh ta lập bang kết phái, ngoài bắt nạt các sinh viên trong trường thì làm gì có bản lĩnh gì nữa? Tần Minh chỉ dùng vài ba chiêu đã đánh ngã Vương Thành Hổ là ngoài dự đoán nhưng cũng hợp tình hợp lý.

"Mày chắc chắn phải chết, mày tuyệt đối chết chắc rồi"
Vương Thành Hổ chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, cả người đau đớn.

Anh ta nhổ máu ra: "Cùng xông lên, xử thằng nhóc này"
Đám đàn em nghe vậy thì cùng hưởng ứng.

Tổng cộng hơn hai mươi người vung đủ loại gậy sắt xông về phía Tần Minh.

A Long cười xem thường, bình tĩnh đi tới chắn trước mặt Tần Minh: "Cậu chủ yên tâm đi, không ai có thể tới gần cậu trong phạm vi một mét."
Hơn hai mươi đàn em của Vương Thành Hổ, ngoại trừ một số là kẻ tự mình sa đọa trong trường học còn có đám côn đồ lăn lộn ngoài đường.

Chúng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào danh tiếng của Vương Thành Hổ để tiếp tay làm chuyện xấu.

A Long là ai? Đó là chiến sĩ xuất sắc đã giải ngũ có thể dễ dàng đánh ngã đám vệ sĩ chuyên nghiệp lương cao của Tần Minh.

A Long như sói xông vào bây dê và đánh ngã đám đàn em, mỗi tên chỉ cần một đấm, chẳng cần nhiều hơn.

Từng nắm đấm đánh vào thịt khiến xương gãy da rách.

Những cây gậy sắt chưa kịp đánh xuống, tất cả bọn chúng đã nằm bẹp.

"AI"
"Ôi!"
"ÁI"
Đám đàn em của Vương Thành Hổ còn chẳng chạm được tới da A Long đã bị đánh ngã nằm dưới đất, đau đớn trên người làm chúng không bò dậy nối.

Có người muốn dùng xe mô tô đâm tới.

A Long tránh được, sau đó đạp một phát làm gã bay ra ngoài, quả thật là quá kém cỏi.

Vương Thành Hổ lại nổi điên nhào tới, muốn liều mạng với Tần Minh.

Nhưng anh nghiêng người tránh được nắm đấm đồng thời đấm trúng cằm anh ta, một chiêu Lư Sơn Thăng Long Bá đánh bay Vương Thành Hổ giống như đánh bóng cao su.

Bịch một tiếng, Vương Thành Hổ lại ngã xuống đất và rơi ra một cái răng.

Tần Minh đạp lên chân phải của anh ta, chỉ nghe rắc một tiếng lại gãy xương.

"A...!"
Vương Thành Hổ kêu lên như xé tim xé phổi, người cong lại và đau đớn hét to: "Thằng con hoang khốn kiếp nhà mày sẽ ngã sấp mặt.

A, chân của tao, chân của tao"
Tần Minh thờ ơ nói: "Không phải anh nói muốn giết chết tôi sao? Tới đi, tôi đang chờ anh đấy.

Tôi đang nóng lòng chờ anh giết chết tôi này"
Vương Thành Hổ không khủng hoảng mà phẫn nộ.

Anh ta phẫn nộ vì mình lại thua một lần nữa, thua một tên nghèo hèn giẻ rách không có bối cảnh, quần áo giày dép cộng lại còn chẳng tới một trăm.

Anh ta là kẻ có tiền, anh ta là giai cấp tư sản, làm sao có thể thất bại được? Tần Minh nhìn đôi mắt Vương Thành Hổ như muốn phun ra lửa, lại cười nói: "Tôi nhớ nghỉ hè thời cấp ba, đối thủ một mất một còn của tôi gọi mười mấy tên côn đồ qua đối phó với tôi.

Ha ha, nói thật, đêm đó tôi bị đánh rất thảm, nhưng bọn họ cũng chẳng được lợi.


Ba tên trong đó bị tôi cắn mất lỗ tai"
"Sau đó, cứ ba tới năm ngày, những gã lưu manh lêu lổng không có tai đó lại tới gây rắc rối cho tôi.

Số người chúng gọi tới càng lúc càng đông, lần nhiêu nhất là hơn năm mươi tên, còn được địa phương xem là sự kiện gây chấn động, chỉ là truyền thông bị ép xuống"
"Hơn năm mươi người đánh một mình tôi, anh đoán xem cuối cùng tôi thế nào?"
Tần Minh cố ý dừng lại và nhìn vào mắt Vương Thành Hổ, quả nhiên thấy có chút thay đổi.

Ánh mắt anh ta từ tức giận chuyển thành khiếp sợ.

Dường như anh ta đã ý thức được bản thân đã đánh giá thấp về anh.

Tần Minh nói tiếp: "Cuối cùng tôi bình yên học hết cấp ba lên đại học, hoàn toàn thay đổi trở thành sinh viên trí thức.

Còn chúng vẫn đang ngồi trong tù với thời gian thi hành án tới hơn hai mươi năm đấy"
Con ngươi của Vương Thành Hổ co lại, anh ta đột nhiên cười to: "Ha ha ha, mày uy hiếp tao à? Tần Minh, mày uy hiếp tao à? Ha ha ha, chỉ có người không tự tin mới phải uy hiếp người khác.

Mày đang sợ, mày sợ sau này sẽ bị tao báo thù, ha ha ha.

Tao cho mày biết, ba tao có quan hệ rộng, có tiên.

Người quản lý nhà tù ở thành phố Quảng còn từng uống trà với ba tao, chủ tịch thành phố cũng phải nể mặt ba tao.

Ba tao có tiền.

Chuyện hôm nay, ông đây chỉ cần ném một tờ chi phiếu xuống, sẽ có rất nhiều kẻ tới chịu tội thay mà tao lại chẳng sao hết.

Bởi vì ông đây có tiền"
"Tao còn nói cho mày biết, đại ca Niên - trùm xã hội đen ở phía đông thành phố là chỗ dựa vững chắc của nhà tao.

Khụ khụ...!
Mày chỉ là một thằng nghèo hèn giẻ rách lại cố ý gây thương tích cho người khác.

Hì hì, mày có tiền mời luật sư không hả? Mày tiêu đời rồi"
"Cạch"
Tần Minh lãnh đạm ném một cái điện thoại di động qua và nói: "Anh có thể thử gọi hết tất cả chỗ dựa mà anh cảm thấy hữu dụng tới đây.

Tôi chờ"
Vương Thành Hổ vội vàng cầm điện thoại di động lên và gọi tới số của ba mình: "Alo? Ba mau tới trường cứu con, con bị người ta đánh cho thương nặng rồi.

Đối phương đánh rất giỏi, ba bảo đại ca Niên phái cao thủ tới.

Hừ hừ...!
Ha ha ha, Tần Minh, mày phải chết, mày chắc chắn phải chết.

Mày tưởng đại ca Niên giống như đám sinh viên chúng tao à? Mày có đánh giỏi nữa cũng chỉ là đống cặn bã trước mặt người thật sự nhẫn tâm như đại ca Niên thôi."
Tần Minh không để ý tới Vương Thành Hổ mà bước vội vào trong quán ăn nhanh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện