Có thể nói bên phía bãi rác của trường đông đúc nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.
Khoảnh khắc Nhiếp Hải Đường nói cô nói mình là bạn gái của Tần Minh, tất cả mọi người đều sững sờ.
ở trong hay ngoài trường, Nhiếp Hải Đường luôn nhận được sự chú ý.

Dù sao cô cũng là gia đình quyền quý, lại còn là người đẹp, được rất nhiều sinh viên trong trường ca tụng.

Hơn nữa cô giống Bạch Ngọc Thuần, đi học chưa từng yêu đương, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người ôm mộng.
Nhưng hôm nay giấc mộng đều tan vỡ rồi, Nhiếp Hải Đường là hoa đã có chủ.
Mọi người cạn lời nhìn Tần Minh.

Trông Tần Minh không có gì đặc biệt, quần áo cũng rất rẻ tiền, mặt mũi bóng dầu, tóc tại bù xù như Ổ quạ, quần jean thì giặt đến bạc màu lại còn may á đủ chỗ.
Đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà.
Why? Dựa vào cái gì chứ? Impossible! Thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Tần Minh cũng bất ngờ, chẳng phải Nhiếp Hải Đường đã nói rồi sao? Chỉ khi giải quyết xong với cả nhà Nhiếp Hải Đường rồi thì anh mới được phép công khai quan hệ, cô làm bạn gái của anh.

Sao bây giờ Nhiếp Hải Đường đã công khai luôn rồi?
Nhưng, Tần Minh cúi đầu nhìn bàn tay được cô nắm chặt, bàn tay nhỏ của cô hơi căng thẳng nhưng lại rất ấm áp.
Có chàng trai tức giận nắm chặt nắm đấm, nói: “Tôi có thể đánh tên Tần Minh đó không?”
Cô Vương cảnh cáo: “Bạn học, hãy bình tĩnh, đánh người là không đúng."
Tần Minh cũng rất bất lực khi đối mặt với sự ghen tuông đang cuộn trào mãnh liệt của mọi người, vì Liêu Thanh Tuyền mà tối qua anh đã không tắm, quay về trường mồ hôi nhễ nhại tất nhiên là cả mặt đều bóng dầu rồi, anh xấu là lỗi tại anh.
Nhưng Tần Minh cảm thấy, trên đời này không ai yêu anh hơn Nhiếp Hải Đường cả.
Trương Tình Tình cạn lời nắm chặt nắm đấm, thầm nói tiêu rồi, bạn thân mình điên rồi, cậu ấy không biết ở trường cậu ấy có sức ảnh hưởng thế nào sao?
Làm không tốt thì tạp chí Fortune cũng đến hóng hớt chuyện tình cảm của cậu ấy mất thôi.
Tên Tần Minh giẻ rách này, một khi chuyện cậu ta nghèo rớt mồng tơi bị đào ra thì chẳng phải nhà họ Nhiếp sẽ trở thành trò cười của giới thượng lưu thành phố Quảng sao?
Sau khi công khai quan hệ của hai người, Nhiếp Hải Đường thấy những người xung quanh đều ngậm miệng, cô hất cằm kiêu ngạo nói: “Vậy ai là người mất tiền? Để tôi trả lại.”
Nhóm Lý Uyển, Vương Mỹ Hà không dám nói, dù sao thì cũng không phải bọn họ mất tiền.
Bọn họ chơi với Triệu Phú Quý khá vui, bởi vì Triệu Phú Quý thường hay hẹn, ra ngoài ăn chơi đều do Triệu Phú Quý bao.

Thỉnh thoảng lên giường lại kiếm thêm được không ít tiền, còn Tần Minh là thằng giẻ rách, không có một thứ gì, chơi không đã.
Mọi người đều dồn mắt vào Trương Tiểu Nghiên, cô ấy vẫn đang trong cơn hỗn loạn.
Trương Tiểu Nghiên nói: “Quả thực hôm mất tiền tớ có thấy Tần Minh, nhưng cũng không có bằng chứng gì để nói là Tần Minh lấy tiền cả.

Vừa nãy Tần Minh cũng nói rồi, cậu ấy đi qua bãi rác rồi thấy vali của tớ, lúc cầm lên thì đã không thấy tiền đâu.”
Tần Minh gật đầu: “Tớ không trộm tiền, Tiểu Nghiên, cậu tin tớ không?”
Trương Tiểu Nghiên nhìn mắt Tần Minh, cô ấy cảm nhận được sự chân thành và quan tâm, đây là điều mà cô ấy không thấy ở các bạn học khác.
Cô ấy nói: “Ừm, tớ tin Tần Minh.

Chuyện này vẫn nên giao cho giáo viên xử lý đi.”
Đột nhiên Triệu Phú Quý sốt ruột, nói: “Không được đầu.

Giờ đều có tang chứng vật chứng cả rồi.

Tiểu Nghiên, Tần Minh đang lừa cậu.

Giao cho cảnh sát xử lý đi, để cảnh sát phán tội cậu ta.”
Nhiếp Hải Đường khoanh tay trước ngực, hất cằm, vô cùng bất mãn, nói: "Được thôi, giao cho cảnh sát xử lý đi.


Tôi hoàn toàn tin tưởng bạn trai tôi, nếu điều tra ra không đúng như vậy, tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng, cậu cứ đợi đơn kiện đi.”
Ôi, cô gái đáng yêu thật hung dữ.
Tần Minh nhìn Nhiếp Hải Đường, trái tim như tan chảy, thật muốn ôm cô nhấm nháp đôi môi nhỏ đó, nhưng mà ở đây nhiều người, không thể làm bừa được.
Có điều, Tần Minh lập tức cảm nhận được sự ghen tị của các chàng trai xung quanh, và cả ánh mắt hằn học như đang muốn tần anh một trận của bọn họ.
Triệu Phú Quý vẫn không bỏ cuộc, nói: “Vậy Tần Minh nói xem, hôm đó cậu làm gì? Hôm đó Vương Thành Hổ tỏ tình với hoa khôi Bạch Ngọc Thuần, rất nhiều người tham gia cuộc vui.

Gặp mặt Tiểu Nghiên xong cậu đã đi đâu? Làm gì? Cậu nói đi, nói cho rõ.”
Tần Minh cau mày, hôm đó anh đi tìm anh chàng shipper của công ty Foody mượn xe điện, sau đó đi cứu Bạch Ngọc Thuần.
Bạch Ngọc Thuần có thể làm chứng cho anh.
Nhưng anh không thể nói được.
Việc anh phóng xe cứu người gây ầm ĩ như vậy, nếu công bố ra thì sẽ mang đến những lời đánh giá không tốt cho Bạch Ngọc Thuần, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến Nhiếp Hải Đường.
Triệu Phú Quý thấy Tần Minh im lặng thì lập tức vui mừng, nói: “Hừ, thế nào? Không có gì để nói đúng không? Tiền thì cậu phải trả, tội trộm tiền cậu cũng phải đền đủ.
Mã Phi - đàn em của Triệu Phú Quý hống hách nói: “Cậu muốn dựa vào phụ nữ để thoát tội trộm cắp là điều tuyệt đối không thể được.”
Lúc này, Nhiếp Hải Đường cũng hết cách, tiền thì cô có thể bỏ ra, nhưng cái mũ trộm tiền thì làm sao có tháo xuống được?
Mặc dù cô tin Tần Minh sẽ không trộm tiền, nhưng cô không thể nào cản những người này vu khống Tần Minh được.
Bên cạnh có người không nhịn được, nói: “Nhiếp Hải Đường, tôi thấy cậu đừng giúp tên giẻ rách này nữa.

Cậu ta trộm tiền đã có đầy đủ tang chứng vật chứng, cậu ta lại không giải thích được hôm đó cậu ta làm gì, đúng là có tật giật mình mà.”
“Còn phải nói, đàn ông tốt nhiều là thế, hà cớ gì phải tìm một tên giẻ rách chứ? Lại còn khiếm khuyết nhân phẩm.
Trái tim Phương Tiến Thăng của câu lạc bộ cầu lông như bị dao cứa, không ngờ nữ thần anh ta thầm yêu lại ở bên Tần Minh.

Anh ta ghen tị, muốn chia cắt bọn họ, anh ta lớn giọng nói: “Đây không phải việc của Nhiếp Hải Đường, là Tần Minh dẻo mồm dẻo miệng lừa người ta.

Mọi người còn nhớ chuyện xôn xao ầm ĩ trên diễn đàn của trường trước đây chứ? Tên Tần Minh này bội nghĩa bạc tình, vứt bỏ mối tình đầu."
“Ôi chao, tôi nhớ chứ, tên này đúng là cặn bã."
“Cũng có lúc mắt nữ thần không được tốt.”
Thấy những người này bị dẫn dắt cuốn theo, khơi lại chuyện cũ, Nhiếp Hải Đường lớn giọng phản bác: “Những chuyện đó đều là giả, mọi người có biết phân biệt thật giả không thể?
Nhưng, được mấy người nghe cô nói chứ?
Người vây xem phần lớn đều là người hóng hớt, còn người dẫn dắt hoàn toàn là cố ý khơi lại chuyện cũ.
Nhiếp Hải Đường cũng hết cách, cô kéo tay Tần Minh, nói: “Tần Minh, làm thế nào bây giờ? Bọn họ, bọn họ vu khống anh.”

Tần Minh cười nói: "Cây ngay không sợ chết đứng, anh không làm thì sợ gì chứ? Kệ họ muốn nói gì thì nói.”
Lúc này, cô Vương xua tay tỏ ý bảo mọi người im lặng: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng ồn nữa, giải tán lên lớp đi.

Giáo viên sẽ xử lý chuyện này, tôi vừa nhận được điện thoại của sở cảnh sát, họ nói đã có tiến triển mới về chuyện bạn Tiểu Nghiên bị mất tiền, họ sẽ đến ngay.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, một chiếc xe cảnh sát lái vào.
Bốn cảnh sát trông già dặn kinh nghiệm xuống xe, một nữ cảnh sát trẻ tuổi xinh đẹp trong đó chính là người tối qua đã bắt Vương Phượng.
Nữ cảnh sát tụt lại phía sau nhận ra Tần Minh, nghiêng đầu mỉm cười: “Bạn học, chúng ta đúng là có duyên đấy.

Vụ ẩu đả ở KFC lần trước có cậu, khách sạn Quốc Long bị tình nghi bắt cóc cô chủ nhà giàu cũng có cậu, hôm qua bắt được nhóm ma túy mại dâm có cậu, hôm nay giải quyết một vụ án mất tài sản cũng có cậu.

Một ngày cậu không gây rắc rối cậu thấy ngứa ngáy trong người à?”
Khóe miệng Tần Minh co giật, ý gì vậy chứ? Anh không nhớ mình đã gặp nữ cảnh sát này bao nhiêu lần nữa.
Vả lại, gì mà anh gây rắc rối chứ? Đều là những chuyện phiền phức này tự tìm đến anh mà.
Cô Vương nói với đội trưởng đi đầu: “Đội trưởng Phạm, vụ án có tiến triển rồi à? Có phải là camera quay được gì không?”
Vị cảnh sát cười nói: “Chúng tôi phá án không chỉ dựa vào camera."
Đội trưởng Phạm cười nói: “Đúng vậy cô Vương, theo thông tin mà Trương Tiểu Nghiên cung cấp, cô ấy rút tiền ở ngân hàng vào đêm hôm trước khi mất, có một xấp tiền mới và cả số seri, trong ngân hàng có ghi lại.

Mấy ngày gần đây, trong ngân hàng Xây dựng gần trường đại học có người liên tục gửi tiền với dãy số seri đó, chính là xấp tiền giấy mà Trương Tiểu Nghiên mất.”
Đã biết được xấp tiền với số seri thì tất nhiên cũng biết được thẻ ngân hàng gửi tiền, từ đó biết tên của chủ thẻ.
Lý Uyển và Vương Mỹ Hà vội hỏi: “Có phải Tần Minh không?”
Mọi người cũng im lặng, sợ sẽ bỏ lỡ điểm quan trọng tiếp theo.
Đội trưởng Phạm lắc đầu, nói: “Không phải bạn Tần Minh này, tối qua cậu ấy đã giúp chúng tôi phá được một vụ án lớn, không có ở ngân hàng để gửi tiền”
Nhiếp Hải Đường vội hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai? Bạn trai tôi bị vu khống như vậy, còn người đó thì ung dung thoải mái, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó.”
Đội trưởng Phạm nhớ lại đoạn video camera ghi lại ở ngân hàng hôm qua, lập tức chuyển tầm mắt sang bạn học cùng lớp của Tần Minh, cuối cùng dừng lại ở....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện