Nhiếp Chính Minh đi đến kéo Nhiếp Hải Đường ra, chỉ Tần Minh, quát: “Tần Minh, tôi cảnh cáo cậu bao nhiêu lần rồi? Tránh xa em gái tôi một chút.”
Nhiếp Hải Đường lập tức nghiêm mặt, buồn bã kéo tay Nhiếp Chính Minh, nói: “Ai da, anh! Em cũng đâu phải trẻ con, anh quản lý em gắt thể làm gì?”
Nhiếp Chính Minh nói: “Em gái, đừng bị tên này lừa, cậu ta không phải người tốt.
Lần trước em bị bắt cóc nhưng cậu ta lại nhàn nhã chơi gái trong phòng tổng thống của khách sạn, may mà anh đến, nếu không cậu ta bị bắt đến đồn cảnh sát rồi.
Cậu ta chẳng những không cảm kích mà còn ép anh phải xin lỗi.
Chậc, cậu ta không hề quan tâm đến em."
Diệp Hải Đường cạn lời, cô không tiện giải thích, cũng không tiện nói lúc đó cô trốn trong bồn tắm.
Vậy chẳng phải sẽ khiến anh trai hiểu lầm cô tắm chung với Tần Minh à? Cái gì? Ý anh là tắm suối nước nóng hỗn hợp nam nữ ở trang viên Nam Sơn? Đó là suối nước nóng, có thể giống nhau được sao? Nhiếp Hải Đường cảm thấy khác nhau hoàn toàn.
Tần Minh cũng trợn tròn mắt, lười phải tranh luận với người anh rể đần độn này, có đôi khi im lặng cũng rất tốt.
Nhiếp Chính Minh nói: "Em gái, em đi theo anh một lát.
Anh tốn bao nhiêu công sức mới nghe ngóng được hôm nay cậu hai nhà họ Thích sẽ đến đây, gần đây anh ta đổi xe, hành tung cũng bí hiểm, khó tìm được anh ta lắm.
Nhiếp Hải Đường nhìn về phía xa, hỏi: “Anh, em có thể làm gì chứ?”
Nhiếp Chính Minh trả lời: “Giúp anh nói vài câu hay ho.
Em gái anh xinh đẹp là thế, người đẹp nói thì biết đâu người ta đồng ý, không bán cổ phần của nhà ta ra ngoài nữa thì sao?”
Tần Minh bất mãn nói: “Có kiểu bản em gái như anh vậy à?”
Nhiếp Chính Minh tức giận: “Câm cái mồm giẻ rách của mày lại, không tiền không quan hệ, hoàn toàn không giúp được gì, chỉ biết nói đều.
Đây là chuyện liên quan đến sự sống còn của nhà họ Nhiếp bọn tao, mày không giúp được thì đứng sang một bên đi, đừng có cản đường.”
Anh ta còn nói một cách đầy hùng hồn: “Tao bán em gái sao? Tao làm thế này là anh em cùng ra trận, giải cứu gia tộc."
Tần Minh nheo mắt, trời thì nóng mà anh bảo Nhiếp Hải Đường cùng đi cầu xin người ta, đây còn là rắc rối anh gây ra, vậy mà vẫn không biết xấu hổ nói ra nữa?
Anh cũng không hoảng sợ, từ từ dạy dỗ Nhiếp Chính Minh, dạy xong anh vợ thì còn lại mẹ vợ thôi.
Ở mảnh đất trống tại ngã tư, Thích Minh Huy cầm một bảng kế hoạch nói với thị trưởng và các lãnh đạo: “Mảnh đất này được duyệt nhanh như vậy đều nhờ thị trưởng Lưu cả, ông đích thân đến đây, tôi thật sự không dám nhận.”
Thị trưởng Lưu cười nói: “Ôi dào, cậu Thích khách sáo rồi, tôi còn phải gọi ba cậu một tiếng trưởng bối ấy chứ, chuyện của cậu chẳng phải là chuyện của tôi sao? Hơn nữa, chúng tôi cũng rất hoan nghênh cậu đầu tư vào thành phố Quảng.
Có điều, mới đầu tư vài triệu, không phù hợp với phong cách của cậu Thích chút nào, viện khoa học công nghệ cao của chúng tôi vẫn còn rất nhiều đất, cũng có nhiều kênh, thỉnh thoảng còn có các cuộc triển lãm quốc tế, nếu cậu đầu tư vào viện khoa học công nghệ cao thì mới kiếm được nhiều tiền chứ."
Thích Minh Huy cười: “Vậy thì vốn đầu tư không hề nhỏ, giai đoạn nghiên cứu thôi đã ngốn hơn trăm triệu rồi, không chịu nổi khoản thuế đó.”
Thị trưởng Lưu bật cười: “Ha ha, cậu Thích không cần lo lắng, thành phố Quảng chúng tôi có chính sách giảm thuế cho doanh nghiệp khoa học công nghệ cao, thế nào? Đầu tư trước năm trăm triệu, thử xem sao?”
Ực, Tần Triều Dương ở bên cạnh nuốt nước bọt.
Anh ấy nghe nói siêu thị này phải đầu tư năm triệu đã cảm thấy là con số khổng lồ rồi, giờ nghe hai người nói chuyện, năm trăm triệu mà chỉ là thử xem sao, thế giới của người có tiền đúng là khiến người ta sợ hãi mà.
Anh ấy thầm cảm khái: “Tần Minh quen toàn nhân vật tại to mặt lớn, khà khà, em trai mình đúng là tương lai xán lạn, mình thấy tự hào quá.”
Thích Minh Huy và các vị lãnh đạo nói chuyện rất vui vẻ, đang thảo luận lát nữa sẽ đến nhà hàng Đại Trung Hoa dùng bữa, đột nhiên có một đôi nam nữ đi đến, chẳng phải là Nhiếp Chính Minh và Nhiếp Hải Đường sao?
“Chú Lưu, chú Triệu, chú Vương.” Nhiếp Chính Minh chào hỏi các lãnh đạo thành phố trước, sau đó nói với Thích Minh Huy: “Cậu Thích cũng ở đây à, đúng là tôi may mắn quá."
Thị trưởng Lưu chỉ gật đầu chào bình thường, mọi người đều biết rõ chuyện của nhà họ Nhiếp trong giới thượng lưu của thành phố Quảng.
Không biết Thích Minh Huy lấy đâu ra mười một phần trăm cổ phần của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, mà tập đoàn Dương Hòa – cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn luôn muốn chiếm lấy cả nhà họ Nhiếp - cổ đông lớn nhất.
Trước mắt, Thích Minh Huy có ý muốn bán đi số cổ phần trong tay, cho nên không cần nói cũng biết mục đích Nhiếp Chính Minh đích thân đến tìm.
Thích Minh Huy đi qua một bên, Nhiếp Chính Minh lập tức đi theo, cười nói: "Cậu Huy..."
Thích Minh Huy lập tức nghiêm mặt, Nhiếp Chính Minh thấy thế thì không dám nói tiếp.
Nhiếp Chính Minh của lúc này đâu còn chút dáng vẻ của cậu ấm nhà giàu thành phố Quảng? Mấy ngày bôn ba này đã khiến anh ta mệt mỏi rã rời, vẻ kiêu ngạo thường ngày đã biến mất lâu rồi.
So với các cậu ấm cùng đẳng cấp khác trong gia đình giàu có thì Nhiếp Chính Minh vẫn có chút mặt mũi, nhưng đứng trước nhà họ Thích thì e là ngay cả Thích Miểu Miểu cũng chẳng thèm nể mặt anh ta.
Nhiếp Chính Minh đi lên, nói: “Chào cậu Thích, tôi là Nhiếp Chính Minh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
Thích Minh Huy hơi lung lay, thực ra vừa rồi anh ta để ý thấy Tần Minh ở gần đó, cũng biết Tần Minh thích Nhiếp Hải Đường, cho nên thái độ của anh ta không còn quá lạnh lùng nữa.
Anh ta nghĩ ngợi, nói: “Không có gì để nói cả, tôi đã gợi ý cho các người rồi.
Nhiếp Chính Minh, anh nghĩ xem gần đây anh đắc tội với ai, tôi nói cho anh nghe, tôi đang trút giận thay người ta đấy, chỉ cần đối phương hết giận thì nhà họ Nhiếp các người sẽ được cứu.”
Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là khiến tất cả tại mắt từ bên ngoài đến thành phố Quảng không nhìn chằm chằm vào nhà họ Nhiếp nữa, không tìm Tần Minh từ nhà họ Nhiếp nữa, từ đó bảo vệ được hành tung của Tần Minh, đó mới là mục đích chính của Thích Minh Huy.
Mặc dù Tần Minh đã tỏ ý ông đây không biết anh có kế hoạch này, tóm lại là anh nghĩ nhiều rồi.
Nhiếp Hải Đường nhưởng mày, hơi tức giận nhìn Nhiếp Chính Minh, ông anh này đắc tội với ai thế?
Vốn còn đang tức giận vì Nhiếp Chính Minh trộm điện thoại của cô nói bậy với Tần Minh, làm hai người suýt chút nữa là chia tay, bây giờ thấy anh trai khổ sở như vậy, không kịp cạo râu thì cô lại đau lòng.
Nhiếp Hải Đường hỏi: “Cậu Thích, xin cậu...!gợi ý lại cho chúng tôi.
Anh trai tôi ngốc nghếch, nên có thể anh ấy không nhớ ra.
Rốt cuộc anh tôi đắc tội với ai?”
Thích Minh Huy lắc đầu: “Cái này không được, người đó đích thân nói rồi, phải để anh ta tự nhớ ra.
Không nhớ thì sẽ bán cổ phần, ngày tổ chức dạ tiệc từ thiện sẽ ra giá, số tiền bán cổ phần sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện Blue Sky để điều trị cho các em nhỏ ung thư máu.”
Hai anh em nghe thế thì trái tim run lên, chỉ còn ba ngày nữa là đến dạ tiệc từ thiện Hoa Nghị ELLE rồi.
Đây quả thực là đếm ngược trong dày vò mà.
Lúc này, Tần Triều Dương đi qua, nói: “Minh Huy, tôi thấy em trai tôi rồi, tôi qua đó trò chuyện vài câu, không đi ăn với mọi người được.”
Thích Minh Huy lập tức nói: “Anh Triều Dương cứ đi đi, chuyện xã giao này cứ để em là được rồi.
Trông Tần Triều Dương khá bình thường như hai anh em họ vẫn nhìn ra được Thích Minh Huy vô cùng kính trọng Tần Triều Dương khi gọi anh ấy một tiếng anh.
Hơn nữa, đi ăn cơm cùng với thị trưởng và Thích Minh Huy là cơ hội hiếm có khó tìm, thế mà Tần Triều Dương lại không hề quan tâm?
Nhiếp Hải Đường vô cùng tò mò, hỏi: “Cậu Thích, người đó là..."
Thích Minh Huy nghĩ ngợi, nói: “À, anh ấy là Tần Triều Dương.
Trong dự án siêu thị này thì xem như anh ấy là cấp trên của tôi đi.”
Nhiếp Chính Minh giật mình, người đàn ông này trông rất bình thường, cũng không có tiếng tăm gì, hơi hiền lành mà không ngờ lại là cấp trên của Thích Minh Huy?
Thích Minh Huy cũng cảm thấy Nhiếp Chính Minh hơi phiền, nói: “Đừng đến tìm tôi vì chuyện của các người nữa, có thể bắt đầu từ anh ấy.
Nếu không, muộn nữa là thật sự mất hết đấy.
Tôi đã giúp đến đây rồi mà các người còn không biết phải làm thế nào thì nhà họ Nhiếp nên đổi chủ đi.”
Nhiếp Chính Minh nghe xong, vội quay lại tìm Tần Triều Dương..
Nhiếp Hải Đường lập tức nghiêm mặt, buồn bã kéo tay Nhiếp Chính Minh, nói: “Ai da, anh! Em cũng đâu phải trẻ con, anh quản lý em gắt thể làm gì?”
Nhiếp Chính Minh nói: “Em gái, đừng bị tên này lừa, cậu ta không phải người tốt.
Lần trước em bị bắt cóc nhưng cậu ta lại nhàn nhã chơi gái trong phòng tổng thống của khách sạn, may mà anh đến, nếu không cậu ta bị bắt đến đồn cảnh sát rồi.
Cậu ta chẳng những không cảm kích mà còn ép anh phải xin lỗi.
Chậc, cậu ta không hề quan tâm đến em."
Diệp Hải Đường cạn lời, cô không tiện giải thích, cũng không tiện nói lúc đó cô trốn trong bồn tắm.
Vậy chẳng phải sẽ khiến anh trai hiểu lầm cô tắm chung với Tần Minh à? Cái gì? Ý anh là tắm suối nước nóng hỗn hợp nam nữ ở trang viên Nam Sơn? Đó là suối nước nóng, có thể giống nhau được sao? Nhiếp Hải Đường cảm thấy khác nhau hoàn toàn.
Tần Minh cũng trợn tròn mắt, lười phải tranh luận với người anh rể đần độn này, có đôi khi im lặng cũng rất tốt.
Nhiếp Chính Minh nói: "Em gái, em đi theo anh một lát.
Anh tốn bao nhiêu công sức mới nghe ngóng được hôm nay cậu hai nhà họ Thích sẽ đến đây, gần đây anh ta đổi xe, hành tung cũng bí hiểm, khó tìm được anh ta lắm.
Nhiếp Hải Đường nhìn về phía xa, hỏi: “Anh, em có thể làm gì chứ?”
Nhiếp Chính Minh trả lời: “Giúp anh nói vài câu hay ho.
Em gái anh xinh đẹp là thế, người đẹp nói thì biết đâu người ta đồng ý, không bán cổ phần của nhà ta ra ngoài nữa thì sao?”
Tần Minh bất mãn nói: “Có kiểu bản em gái như anh vậy à?”
Nhiếp Chính Minh tức giận: “Câm cái mồm giẻ rách của mày lại, không tiền không quan hệ, hoàn toàn không giúp được gì, chỉ biết nói đều.
Đây là chuyện liên quan đến sự sống còn của nhà họ Nhiếp bọn tao, mày không giúp được thì đứng sang một bên đi, đừng có cản đường.”
Anh ta còn nói một cách đầy hùng hồn: “Tao bán em gái sao? Tao làm thế này là anh em cùng ra trận, giải cứu gia tộc."
Tần Minh nheo mắt, trời thì nóng mà anh bảo Nhiếp Hải Đường cùng đi cầu xin người ta, đây còn là rắc rối anh gây ra, vậy mà vẫn không biết xấu hổ nói ra nữa?
Anh cũng không hoảng sợ, từ từ dạy dỗ Nhiếp Chính Minh, dạy xong anh vợ thì còn lại mẹ vợ thôi.
Ở mảnh đất trống tại ngã tư, Thích Minh Huy cầm một bảng kế hoạch nói với thị trưởng và các lãnh đạo: “Mảnh đất này được duyệt nhanh như vậy đều nhờ thị trưởng Lưu cả, ông đích thân đến đây, tôi thật sự không dám nhận.”
Thị trưởng Lưu cười nói: “Ôi dào, cậu Thích khách sáo rồi, tôi còn phải gọi ba cậu một tiếng trưởng bối ấy chứ, chuyện của cậu chẳng phải là chuyện của tôi sao? Hơn nữa, chúng tôi cũng rất hoan nghênh cậu đầu tư vào thành phố Quảng.
Có điều, mới đầu tư vài triệu, không phù hợp với phong cách của cậu Thích chút nào, viện khoa học công nghệ cao của chúng tôi vẫn còn rất nhiều đất, cũng có nhiều kênh, thỉnh thoảng còn có các cuộc triển lãm quốc tế, nếu cậu đầu tư vào viện khoa học công nghệ cao thì mới kiếm được nhiều tiền chứ."
Thích Minh Huy cười: “Vậy thì vốn đầu tư không hề nhỏ, giai đoạn nghiên cứu thôi đã ngốn hơn trăm triệu rồi, không chịu nổi khoản thuế đó.”
Thị trưởng Lưu bật cười: “Ha ha, cậu Thích không cần lo lắng, thành phố Quảng chúng tôi có chính sách giảm thuế cho doanh nghiệp khoa học công nghệ cao, thế nào? Đầu tư trước năm trăm triệu, thử xem sao?”
Ực, Tần Triều Dương ở bên cạnh nuốt nước bọt.
Anh ấy nghe nói siêu thị này phải đầu tư năm triệu đã cảm thấy là con số khổng lồ rồi, giờ nghe hai người nói chuyện, năm trăm triệu mà chỉ là thử xem sao, thế giới của người có tiền đúng là khiến người ta sợ hãi mà.
Anh ấy thầm cảm khái: “Tần Minh quen toàn nhân vật tại to mặt lớn, khà khà, em trai mình đúng là tương lai xán lạn, mình thấy tự hào quá.”
Thích Minh Huy và các vị lãnh đạo nói chuyện rất vui vẻ, đang thảo luận lát nữa sẽ đến nhà hàng Đại Trung Hoa dùng bữa, đột nhiên có một đôi nam nữ đi đến, chẳng phải là Nhiếp Chính Minh và Nhiếp Hải Đường sao?
“Chú Lưu, chú Triệu, chú Vương.” Nhiếp Chính Minh chào hỏi các lãnh đạo thành phố trước, sau đó nói với Thích Minh Huy: “Cậu Thích cũng ở đây à, đúng là tôi may mắn quá."
Thị trưởng Lưu chỉ gật đầu chào bình thường, mọi người đều biết rõ chuyện của nhà họ Nhiếp trong giới thượng lưu của thành phố Quảng.
Không biết Thích Minh Huy lấy đâu ra mười một phần trăm cổ phần của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, mà tập đoàn Dương Hòa – cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn luôn muốn chiếm lấy cả nhà họ Nhiếp - cổ đông lớn nhất.
Trước mắt, Thích Minh Huy có ý muốn bán đi số cổ phần trong tay, cho nên không cần nói cũng biết mục đích Nhiếp Chính Minh đích thân đến tìm.
Thích Minh Huy đi qua một bên, Nhiếp Chính Minh lập tức đi theo, cười nói: "Cậu Huy..."
Thích Minh Huy lập tức nghiêm mặt, Nhiếp Chính Minh thấy thế thì không dám nói tiếp.
Nhiếp Chính Minh của lúc này đâu còn chút dáng vẻ của cậu ấm nhà giàu thành phố Quảng? Mấy ngày bôn ba này đã khiến anh ta mệt mỏi rã rời, vẻ kiêu ngạo thường ngày đã biến mất lâu rồi.
So với các cậu ấm cùng đẳng cấp khác trong gia đình giàu có thì Nhiếp Chính Minh vẫn có chút mặt mũi, nhưng đứng trước nhà họ Thích thì e là ngay cả Thích Miểu Miểu cũng chẳng thèm nể mặt anh ta.
Nhiếp Chính Minh đi lên, nói: “Chào cậu Thích, tôi là Nhiếp Chính Minh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
Thích Minh Huy hơi lung lay, thực ra vừa rồi anh ta để ý thấy Tần Minh ở gần đó, cũng biết Tần Minh thích Nhiếp Hải Đường, cho nên thái độ của anh ta không còn quá lạnh lùng nữa.
Anh ta nghĩ ngợi, nói: “Không có gì để nói cả, tôi đã gợi ý cho các người rồi.
Nhiếp Chính Minh, anh nghĩ xem gần đây anh đắc tội với ai, tôi nói cho anh nghe, tôi đang trút giận thay người ta đấy, chỉ cần đối phương hết giận thì nhà họ Nhiếp các người sẽ được cứu.”
Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là khiến tất cả tại mắt từ bên ngoài đến thành phố Quảng không nhìn chằm chằm vào nhà họ Nhiếp nữa, không tìm Tần Minh từ nhà họ Nhiếp nữa, từ đó bảo vệ được hành tung của Tần Minh, đó mới là mục đích chính của Thích Minh Huy.
Mặc dù Tần Minh đã tỏ ý ông đây không biết anh có kế hoạch này, tóm lại là anh nghĩ nhiều rồi.
Nhiếp Hải Đường nhưởng mày, hơi tức giận nhìn Nhiếp Chính Minh, ông anh này đắc tội với ai thế?
Vốn còn đang tức giận vì Nhiếp Chính Minh trộm điện thoại của cô nói bậy với Tần Minh, làm hai người suýt chút nữa là chia tay, bây giờ thấy anh trai khổ sở như vậy, không kịp cạo râu thì cô lại đau lòng.
Nhiếp Hải Đường hỏi: “Cậu Thích, xin cậu...!gợi ý lại cho chúng tôi.
Anh trai tôi ngốc nghếch, nên có thể anh ấy không nhớ ra.
Rốt cuộc anh tôi đắc tội với ai?”
Thích Minh Huy lắc đầu: “Cái này không được, người đó đích thân nói rồi, phải để anh ta tự nhớ ra.
Không nhớ thì sẽ bán cổ phần, ngày tổ chức dạ tiệc từ thiện sẽ ra giá, số tiền bán cổ phần sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện Blue Sky để điều trị cho các em nhỏ ung thư máu.”
Hai anh em nghe thế thì trái tim run lên, chỉ còn ba ngày nữa là đến dạ tiệc từ thiện Hoa Nghị ELLE rồi.
Đây quả thực là đếm ngược trong dày vò mà.
Lúc này, Tần Triều Dương đi qua, nói: “Minh Huy, tôi thấy em trai tôi rồi, tôi qua đó trò chuyện vài câu, không đi ăn với mọi người được.”
Thích Minh Huy lập tức nói: “Anh Triều Dương cứ đi đi, chuyện xã giao này cứ để em là được rồi.
Trông Tần Triều Dương khá bình thường như hai anh em họ vẫn nhìn ra được Thích Minh Huy vô cùng kính trọng Tần Triều Dương khi gọi anh ấy một tiếng anh.
Hơn nữa, đi ăn cơm cùng với thị trưởng và Thích Minh Huy là cơ hội hiếm có khó tìm, thế mà Tần Triều Dương lại không hề quan tâm?
Nhiếp Hải Đường vô cùng tò mò, hỏi: “Cậu Thích, người đó là..."
Thích Minh Huy nghĩ ngợi, nói: “À, anh ấy là Tần Triều Dương.
Trong dự án siêu thị này thì xem như anh ấy là cấp trên của tôi đi.”
Nhiếp Chính Minh giật mình, người đàn ông này trông rất bình thường, cũng không có tiếng tăm gì, hơi hiền lành mà không ngờ lại là cấp trên của Thích Minh Huy?
Thích Minh Huy cũng cảm thấy Nhiếp Chính Minh hơi phiền, nói: “Đừng đến tìm tôi vì chuyện của các người nữa, có thể bắt đầu từ anh ấy.
Nếu không, muộn nữa là thật sự mất hết đấy.
Tôi đã giúp đến đây rồi mà các người còn không biết phải làm thế nào thì nhà họ Nhiếp nên đổi chủ đi.”
Nhiếp Chính Minh nghe xong, vội quay lại tìm Tần Triều Dương..
Danh sách chương