Tống Dĩnh cầm con dao đi theo sau Lý Mộng, còn Lý Mộng thì vừa lau máu trên khóe miệng, vừa chửi rủa cả nhà người phụ nữ đi BMW, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị theo dõi.
Tống Dĩnh rất ghét những người bất kính với Tần Minh hoặc hãm hại anh.
Bởi vì sự xuất hiện của Tần Minh đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô ta, không có Tần Minh thì giờ cô ta vẫn đang sống một cuộc sống vô cùng gian khổ trong trại huấn luyện.
Tống Dĩnh đã điều tra chuyện của Lý Mộng từ lâu.

Lần này Lý Mộng gặp phải cô ta, cô ta nhất định phải khiến ả biến mất vĩnh viễn, không gây thêm rắc rối cho Tần Minh nữa.
Nhân lúc không có nhiều người, Tống Dĩnh định bước tới kéo Lý Mộng vào con hẻm ngập rác vắng vẻ.
Tần Minh đột nhiên xuất hiện giữ chặt tay cầm dao của cô ta, sau đó đè cô ta vào tường: “Tiểu Dĩnh, đừng làm vậy”
Tống Dĩnh cực kỳ bất ngờ: "Hả? Cậu chủ, nhưng cô ta đã gây rối với cậu nhiều lần, khiến cậu chịu ấm ức, tôi không thể cứ thế tha cho cô ta được.”
Tần Minh nhìn Lý Mộng, mặt ả bị đánh sưng húp, chân bị thương nhiều chỗ, đã mất đi phong thái ban đầu, trông ả như một người đàn bà xấu xí, vô cùng đáng thương.
Anh lắc đầu: “Chỗ này đâu đâu cũng có camera và người đi đường, cô sẽ bị phát hiện.”

Lòng Tống Dĩnh cảm thấy ấm áp, Tần Minh đang lo lắng cho cô ta sao?
Cô ta nói: “Cậu chủ yên tâm, tôi có cách giải quyết."
Tần Minh lập tức trách móc: “Tạm thời không nói giết người là sai, một khi hành động sẽ làm bẩn tay của cô.

Lý Mộng không làm gì được tôi, cô ta chỉ hám tiền và ham hư vinh thôi, tôi không để ý sự cười nhạo của cô ta vì tôi không quan tâm tiền bạc, điều tôi lo là sự an toàn của những người bên cạnh tôi.

Nếu cô vì Lý Mộng mà khiến mình gặp nguy hiểm thì tôi không thể chấp nhận được.

Đừng quên, đám người Thường Hoan còn đang muốn diệt trừ người thừa kế là tôi đấy.”
Lúc này Tống Dĩnh mới chợt nhận ra, cô ta còn phải ở bên cạnh bảo vệ Tần Minh, không thể vì một số chuyện nhỏ nhặt mà khiến tình hình trở nên nguy hiểm hoặc rời khỏi anh.
Cô ta gật đầu: “Tôi biết rồi cậu chủ, lần này coi như cô ta gặp may.

Nhưng tôi sẽ sai người đi cho cô ta nếm chút đau khổ, để cô ta kiệt sức, không còn lòng dạ tới làm phiền cậu chủ nữa."
Tần Minh nói: “Chỉ cần không chết người, cô thích làm gì cũng được."
Tần Minh thấy Tống Dĩnh đồng ý không giết Lý Mộng cũng yên tâm, thật ra vì anh còn nhớ tình cũ, anh còn đôi chút “cảm giác mối tình đầu” với Lý Mộng, hơn nữa cũng là bạn học ba năm, anh không thể tự tay diệt trừ cô ta được.
Dù sao Tần Minh cũng chỉ là một sinh viên bình thường, đánh Lý Mộng một trận, làm cô ta không lấy được số tiền mà mình luôn muốn có đã đủ trừng phạt rồi.
Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là anh không thể để Tống Dĩnh vướng vào rắc rối vì những chuyện vặt vãnh như thế.

Một khi Tống Dĩnh gặp rắc rối, anh nhất định phải đưa cô ta đi, vậy thì anh sẽ rơi vào thế bị động trong việc thừa kế di sản của người giàu nhất thế giới.
Sau khi bình tĩnh lại, Tống Dĩnh ngượng ngùng nói: “Uh, cậu chủ...!người đi đường đã xúm lại xem rồi kìa.”
Xúm lại xem? Tần Minh thầm nghĩ, một người bình thường như anh có gì để xem?
Nhưng anh nhìn kỹ lại mới thấy mình đang đè Tống Dĩnh vào tường, cơ thể cả hai kề sát nhau, ngực của Tống Dĩnh bị anh ép chặt, chỉ cần cúi đầu sẽ thấy làn da trắng như tuyết.
Vì tư thế khá mập mờ, thảo nào mọi người xung quanh đều chỉ trỏ, nói anh không đứng đắn, anh anh em em ở nơi đông người.

Mùi cơ thể Tống Dĩnh cực kỳ thơm, Tần Minh nhìn vào đôi mắt đẹp của Tống Dĩnh, bỗng nhiên có phản ứng sinh lý, thứ đó lập tức chạm vào cô ta.
Tuy cách lớp quần áo, nhưng Tống Dĩnh vẫn cảm nhận được sự căng phồng và cứng rắn của thân dưới Tần Minh, cô ta nhăn mày, chợt rên khẽ: “Ưm.

"
Tiếng rên này quá mềm mại, tai Tần Minh như muốn mang thai.
Tần Minh chắc chắn chồng của Tống Dĩnh sau này sẽ rất hạnh phúc về cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng dường như Tống Dĩnh nhận ra tiếng kêu đó không đúng lắm, cô ta lập tức đỏ mặt, để lộ điệu bộ xấu hổ của cô gái nhỏ chưa từng xuất hiện trước mặt người khác.

Tần Minh nhanh chóng buông tay, sửa lại quần áo rồi hít sâu, cấu vào tay mình để chuyển hướng sự chú ý của cơ thể, thoát khỏi bầu không khí mập mờ.
Tần Minh vội vàng đổi chủ đề để xua tan sự lúng túng: “Đúng rồi, chúng ta đi thử lễ phục đi."
Tống Dĩnh hỏi: "Vậy còn em gái của cậu chủ? Nếu cô ấy vẫn chưa có thì nhường lễ phục và trang sức cho cô ấy đi.”
Tần Minh đáp: “Tâm trạng con bé không tốt, nói là muốn về quê, tôi cho nó một trăm ngàn cầm về, tháng chín học đại học sẽ lên lại.”
Nghe xong, Tống Dĩnh hỏi tiếp: "Vậy em gái của cậu chủ có trường đại học nào rất muốn vào không? Trong Ký Nam có người đã nghỉ hưu của tập đoàn chúng ta, chúng ta cũng có chút quan hệ với Đại học Hí kịch của tỉnh Hoa trong làng đại học, chỉ cần một câu nói thôi.

Các trường khác thì cần nhờ vả, nhưng vấn đề sẽ không quá lớn.”
Sự quan tâm của Tống Dĩnh khiến Tần Minh rất vui.
Nhưng anh lắc đầu: “Không cần, làm vậy không công bằng với những người khác, hơn nữa thành tích của em gái tôi luôn rất tốt, chắc chắn con bé sẽ thi đỗ vào trường mà nó ao ước, đi thôi.”
Cửa hàng chính của Mộng Chi Phường là một cửa hàng thiết kế lễ phục theo yêu cầu rất có tiếng ở thành phố Quảng, mặc dù toàn sản phẩm trong nước của những nhà thiết kế và người thạo nghề, nhưng tác phẩm của các bậc thầy tiếng tăm cả nước đều được bày bán ở đây, nó rất nổi tiếng trong giới thời trang nội địa, giả cả không hề rẻ.
Không biết vì sao Tống Dĩnh tỏ ra hơi dè dặt, khác với hình tượng sấm rền gió cuốn ban đầu, cô ta như một cô gái nhỏ đi dạo phố cùng bạn trai.
Tần Minh tự tay chọn cho Tống Dĩnh một bộ hoa tai, dây chuyền, nhẫn, vương miện...!nguyên chất không màu và có độ tinh khiết FL cao nhất, tổng trị giá hơn ba triệu.
Nhưng Hầu Khánh trả tiền nên Tần Minh không đau lòng, anh vốn định mua vài bộ tặng cho Nhiếp Hải Đường, nhưng nghĩ lại không nên hố cấp dưới, anh là một người sếp tốt.
“Cậu chủ..".


Bỗng nhiên, Tống Dĩnh thò đầu ra từ phòng thay đồ, vẻ mặt ngượng ngùng.
Tần Minh đi tới hỏi: “Thế nào?”
Tống Dĩnh trả lời: “Tôi không với tới khóa kéo sau lưng, cậu có thể vào giúp tôi một chút được không?”
“Ực”, Tần Minh nuốt nước bọt, tại sao mấy chuyện chỉ xuất hiện trên TV lại xảy ra với anh vậy?
Nhưng anh vẫn đi vào, kéo khóa kéo thôi mà.
Phòng thử đồ rất rộng, Tống Dĩnh đang quay lưng về phía anh, để lộ tấm lưng và vòng eo thon, nhưng Tần Minh lại hoảng sợ.
Anh đã từng thấy lưng của Lý Mộng, rất thon thả và trắng nõn, nhưng Tống Dĩnh càng xinh đẹp trẻ trung hơn, trên lưng cô ta chẳng chịt vết sẹo, trong đó nhiều nhất là vết dao, thậm chỉ còn có hai vết thương do đạn bắn.
Lưng chi chít vết sẹo đến tận vai mới có chỗ da bình thường.
Bộ lễ phục Tống Dĩnh chọn thuộc kiểu cổ áo chữ V rộng khoét sâu, phần cánh tay được thêu hoa đục lỗ, phía dưới là váy dài xòe rộng mang hơi hướng bảo thủ.
Nhìn thấy cơ thể chằng chịt vết sẹo này, Tần Minh không biết trước đây Tống Dĩnh đã trải qua cuộc sống như thế nào, rồi lại không khỏi đau lòng cho cô ta.
Khóa kéo của lễ phục là kiểu giấu bên trong nên hơi phiền phức, Tần Minh nhẹ nhàng kéo lên, khi ngón tay chạm vào da Tống Dĩnh, anh rõ ràng cảm nhận được cơ thể cô ta đang run theo.
Tần Minh đột nhiên lên tiếng: “Ngày tháng trước đây hẳn là khó khăn lắm nhỉ? Sau này cô đi theo tôi, tôi nhất định sẽ không để cô phải chịu những đau khổ đó nữa.”
Tống Dĩnh kinh ngạc quay đầu lại, cô ta nghe Tần Minh cam đoan, nhìn vào mặt anh rồi khẽ gật đầu.
Đến chiều, Tần Minh tới trường học, anh vừa ngồi xuống thì không ngờ ba nuôi Thường Hồng Hi lại gọi điện cho anh.
“Ba nuôi..." Tần Minh nhỏ giọng gọi.
Thường Hồng Hi nói: “Tần Minh, trong số những người phụ trách sản nghiệp phía Bắc Hoa Hạ có tay chân của Thường Hoan, bốn nhân viên lâu năm của tập đoàn không muốn ba nói cho con biết để con tự xử lý, thử thách con một chút.

Con cố làm cho tốt, vậy nhé! Tút...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện