Lý Mộng nghe thấy những lời nói của Nhiếp Hải Đường, liên tục lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, Tần Minh không thể nào giỏi như vậy được, anh ta là một tên rẻ rách, dựa vào cái gì?"
Nhiếp Hải Đường càng nói Tần Minh giỏi, Lý Mộng càng khó chịu, nhất là khi nhìn thấy bằng chứng của Nhiếp Hải Đường, việc kiếm được một triệu tiền đầu tư cổ phiếu càng kích thích cô ta hơn.
Lúc trước nói là kiếm được một trăm nghìn tệ, Lý Mộng lập tức quay lại, lừa Tần Minh bằng cách giẫm nát chiếc điện thoại Dương Uy mua cho cô ta, sau đó lại thấy Tần Minh lương thiện tặng tiền cho người khác, cô ta đã mất hết lý trí.

Bây giờ nghĩ lại, không chừng Tần Minh còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa ở sàn chứng khoán.
Vì thế nên mới không coi tám mươi tám nghìn tệ ra gì nhỉ? Thật thất sách.
Những người xung quanh rất ngạc nhiên, bàn tán về lời nói của Nhiếp Hải Đường, trong đó có rất nhiều người giàu thực thụ.
"Này, trên tạp chí tài chính mới nhất ngày hôm qua nói rằng có người đã âm thầm ra tay cứu tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị tránh khỏi bị thu mua.

Chắc không phải là tên nhóc này đấy chứ?"
"Cô Nhiếp nói rằng người tên nhóc này quen là một ông lớn trong thị trường chứng khoản.
"Thằng nhóc này có mối quan hệ thâm sâu, sao phóng viên của tạp chí tài chính không mọi thông tin của cậu ta nhỉ."
"Chậc, cứ tưởng là đồng thau, nhưng hóa ra lại là vua chúa, chẳng trách có thể cùng cô chủ nhà họ Nhiếp ăn cơm."
"Đúng thế, gần đây thị trường chứng khoán rất ảm đạm, cậu ta có thể tìm được cổ phiếu tăng giá, còn kiếm được một triệu, chất thật đấy."

"Đây là dáng vẻ mà các sinh viên đại học bây giờ nên có, tuy có bản lĩnh nhưng khiêm tốn."
"Hai người cướp chỗ của người khác vẫn còn không biết xấu hổ ở lại đây à?"
"Anh bạn trẻ, không chế thì ghép bàn với chúng tôi đi? Chúng ta nói chuyện thị trường chứng khoán đi, thế nào?"
"Anh bạn trẻ, ngồi chỗ tôi đi.

Tôi mời, chỗ của tôi rất rộng, còn có cả điều hòa nữa, rất thoải mái."
Bằng cách nào đó, Tần Minh đột nhiên trở thành một miếng thịt thơm phức, mọi người tranh nhau lôi kéo, Tần Minh dở khóc dở cười, anh đúng là người đã giúp nhà họ Nhiếp, nhưng anh thật sự không đầu tư cổ phiếu, chỉ trách cái miệng của Nhiếp Hải Đường. 
Lúc này, ông chủ của Tiểu Giang Nam cũng đã đến, anh ta hỏi rõ đầu đuôi sự việc, lập tức giận dữ mắng tên giám đốc: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Công bằng là quy tắc duy nhất ở nhà hàng này, người đến trước được phục vụ trước là công bằng tốt nhất! Là sự tôn trọng dành cho mỗi khách hàng, cậu không cần phải giữ chức giám đốc này nữa, đi chạy bàn đi.

Lệ, lần này cô làm rất tốt, cô đã làm ở đây mấy năm rồi, luôn làm rất tốt.

Tôi đã muốn thăng chức cho cô từ lâu rồi, sau này cô hãy đảm nhiệm chức vụ giám đốc sảnh đi.
Nhân viên phục vụ nữ lúc trước đột nhiên được thăng chức, vui mừng liên tục cảm ơn, tên giám đốc coi thường Tần Minh thì buồn bã, hoàn toàn tuyệt vọng.

Tiền lương và quyền lực của giám đốc và nhân viên chạy bàn cách nhau một trời một vực.
Ông chủ của Tiểu Giang Nam mỉm cười, nói: "Hai vị, tôi rất xin lỗi, vị trí này vẫn dành cho hai vị.

Vì sự sơ suất của nhân viên nhà hàng chúng tôi, nên chi phí bữa ăn hôm nay của hai vị sẽ được giảm giá năm mươi phần trăm."
Dương Uy và Lý Mộng nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, bây giờ cho dù có ngang ngược vô lý đến đầu cũng vô dụng, ông chủ nhà người ta đích thân đến đuổi đi rồi.
Dương Uy tức giận: "Có gì ghê gớm chứ, tôi không ăn nữa, hừ, bên cạnh cũng có nhà hàng."
Tần Minh buồn cười nói: "Chỗ nào cũng có nhà hàng, nhưng quanh đây chỉ có một nhà hàng ba sao Michelin mà thôi.

Dương Uy, cậu giả vờ không đúng chỗ rồi."
Nhiếp Hải Đường đột nhiên kêu lên, nói: "Thực ra hai người cũng không cần rời đi.

Tôi quên mất là mình đã đặt chỗ rồi.

Chậc chậc, vừa nhìn thấy hai người tôi liền nổi giận, vừa nổi giận liền quên luôn, thực ra hôm nay tôi đặt chỗ trên tầng ba."

Nhiếp Hải Đường đưa xác nhận đặt chỗ trong điện thoại di động ra, đó là chỗ VIP cao cấp nhất trên tầng ba.
Tên giám đốc bị giáng chức đột nhiên nói không nên lời, cô chủ của tôi ơi, nếu cô lấy ra sớm hơn thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy rồi? Mấy người cãi nhau vì một chỗ ngồi làm cái gì? Chức giám đốc của ông đấy.
Những người bên cạnh kinh ngạc: "Ôi, trên tầng ba đấy, nghe nói khi ăn cơm còn có người tấu nhạc đấy, mỗi món ăn đều được đầu bếp chính đích thân chế biến."
"Đâu chỉ có thể ăn ở tầng ba ít nhất cũng phải tiêu tốn ba mươi nghìn, đại gia bình thường sẽ không đến đó.

Đến đó không phải để ăn cơm mà là hưởng thụ đẳng cấp"
"Tôi nghe nói ăn cơm tại tầng ba, bát đũa đều là đồ sứ của thị trấn Cảnh Đức thời Dân Quốc, cái cảm giác dùng đồ cổ quý giá để ăn cơm ấy, bát đũa còn đắt hơn cả thức ăn."
"Chậc chậc, thế mới là hưởng thụ cao cấp."
Lý Mộng nghe thấy những người xung quanh đang bàn tán, vừa ngưỡng mộ vừa đổ kỵ, tại sao cô ta không được, Tần Minh lại được?
Vừa rồi bọn họ còn không ngừng cười nhạo Tần Minh nghèo rớt mồng tơi, kết quả Tần Minh biết đầu tư cổ phiếu, việc tranh giành chỗ ngồi lại càng là một trò cười, Tần Minh và Nhiếp Hải Đường tay trong tay đi lên tầng ba, đó là nơi phục vụ cao cấp nhất của nhà hàng này.
Trước khi đi, Tần Minh còn quay đầu nhìn hai người kia, giống như đang nhìn hai con khỉ vậy.
Lý Mộng không chịu được ánh mắt của Tần Minh, nghiến răng tức giận nói: "Dương Uy, chúng ta cũng lên tầng ba đi."
Dương Uy giật mình, hắn ta biết rõ mức chi phí trên tầng ba, vì để dỗ dành Lý Mộng, gần đây hắn ta xin người nhà rất nhiều tiền rồi, người nhà còn hoài nghi hắn ta dính vào chơi gái, cờ bạc, nghiện hút nữa.

Hắn ta không thể xin thêm tiền được.
Dương Uy rất không tình nguyện, nói: "Nhưng mà, Mộng Mộng..."
Lý Mộng tức giận dậm chân, nói: "Nhưng mà cái gì? Anh để Tần Minh vượt mặt như vậy à?"
Dương Uy khổ tâm, hắn ta cảm thấy cô bạn gải Lý Mộng thực sự là cái máy tiêu tiền, những người bạn gái trước đây của hắn ta cũng không tiêu nhiều tiền như vậy.
Lý Mộng tự ý quyết định, nói: "Phục vụ, chúng tôi cũng muốn ăn cơm trên tầng ba, mau chuẩn bị đi."
Lệ - nhân viên phục vụ vừa được thăng chức giám đốc gượng cười nói: "Hai vị, vị trí trên tầng ba cần đặt trước, đồng thời còn phải là hội viên VIP cao cấp của nhà hàng nữa, chỉ cần trong thẻ có năm trăm nghìn là có thể trở thành hội viên VIP của nhà hàng ạ.

"
Dương Uy liền ủ rũ, còn ăn uống gì nữa chứ?
Bây giờ trong thẻ của hắn ta chỉ có mười nghìn tệ, vốn dĩ chỉ đủ để ăn uống, dạo phố, mua quần áo, xem phim và thuê phòng khách sạn thôi, thật sự không thể vượt mức được.
Dương Uy tức giận nói: "Lên cái gì mà lên? Thích thì cô lên một mình đi, ông đây đã chi cho cô bao nhiêu tiền rồi hả? Chẳng thu được cái gì, còn phải bỏ ra năm trăm nghìn tệ để gia nhập hội viên VIP? Một năm nhà tôi mới kiếm được năm trăm nghìn thôi.

"
Lý Mộng giận dữ mắng: "Dương Uy anh giỏi lắm, lúc trước khi theo đuổi tôi, nói cái gì mà có thể để tôi thỏa mãn tất cả, bây giờ thì sao? Không thỏa mãn được gì cả.


Anh là đồ tồi, đồ vô dụng.

Lần nào Tần Minh cũng cưỡi lên đầu anh, nhưng anh lại coi như không có chuyện gì, anh còn là đàn ông nữa không?"
Dương Uy bị mắng một trận, mặt đỏ bừng, rất nhiều người xung quanh đang nhìn hắn ta chỉ trỏ, những lời đàm tiểu làm cho hắn ta bực mình khó chịu.
Hắn ta nổi giận đùng đùng, bốp, giơ tay tát một cái, chửi bởi: "Lý Mộng, chúng ta chia tay đi, cái đồ đĩ nhà cô, ông đây không thèm loại thối nát như cô, Tần Minh ngủ với cô một đêm hết bốn mươi tám tệ, tôi không thèm đôi giày rách như cô."
Nói xong, Dương Uy rời đi luôn.
Bốn mươi tám tệ, giày rách, chia tay, hàng loạt từ ngữ tràn ngập trong đầu Lý Mộng, cô ta đột nhiên bị kích thích mạnh mẽ.
Lý Mộng cũng hoàn toàn bùng nổ: "Dương Uy, anh là tên khốn kiếp, anh không phải là đàn ông, anh còn không bằng tên rẻ rách như Tần Minh.

Anh nhỡ kỹ đấy, là anh không xứng với tôi.

Anh cho rằng tôi lo không tìm được bạn trai sao? Một đống người tốt hơn anh cần tôi.

"
Nữ giám đốc bên cạnh hỏi: "Thưa cô, vậy cô có gọi món nữa không?"
Lý Mộng tức giận mắng: "Không ăn nữa, cái nhà hàng rách nát gì vậy, ăn một bữa cơm thôi mà cũng đắt như vậy, rõ ràng là nhà hàng chuyên lừa khách."
Ha ha ha, những người xung quanh cười ha hả, tuy mức chi phí của Tiểu Giang Nam rất cao, nhưng mức chi phí ở tầng một khá hợp lý, Lý Mộng nói Tiểu Giang Nam là nhà hàng lừa khách làm cho mọi người chê cười.
Lý Mộng vừa bị mất mặt vừa bị đá, tức nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn lên tầng ba rồi lủi thủi đi về.
Mà lúc này, trên tầng ba, Nhiếp Hải Đường chống cằm cười híp mắt, nhìn Tần Minh khiến anh hoang mang, con bé này hôm nay bị làm sao vậy? Ánh mắt có gì đó sai sai.

- --------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện