Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Đông Quân ngồi trong phòng, nhìn con rắn đỏ lặng

lẽ nằm dưới ánh nến, không hề có ý xê dịch. Ôn Hồ Tửu nhíu mày: “Xem ra

Đường môn rất lớn, đi lâu như vậy mà chưa xong.”

Bách Lý Đông Quân hơi mệt, buồn ngủ, nhưng nghĩ tới Nam Cung Xuân

Thủy thân phận thật là Lý tiên sinh không rõ tung tích, cố gắng xốc lại tinh

thần.

“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nếu Tiểu Hồng có động tĩnh, ta sẽ đánh thức

ngươi. Lát nữa sẽ phải đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh, không nghỉ ngơi cho

tốt thì không giúp gì được đâu.” Ôn Hồ Tửu khuyên.

“Được, nếu có tin tức, cậu phải đánh thức ta ngay nhé. Đối với ta vị bằng

hữu này rất quan trọng!” Bách Lý Đông Quân nghiêm mặt nói.

“Ngủ đi.” Ôn Hồ Tửu vung tay, vẩy bột phấn trong tay áo, Bách Lý Đông

Quân chỉ hít một hơi là lập tức ‘nằm sấp’ xuống bàn. Thấy Bách Lý Đông

Quân đã ngủ, Ôn Hồ Tửu chăm chú nhìn con rắn đỏ, con rắn đột nhiên run

lên, Ôn Hồ Tửu ngồi thẳng dậy, nhưng con rắn đỏ lại nhanh gục đầu xuống,

còn có vẻ ủ rũ hơn lúc vừa rồi. Ôn Hồ Tửu giơ tay ấn nhẹ lên đầu rắn đỏ,

miệng lẩm bẩm: “Chắc Tiểu Thanh xà bị ngươi bắt mất rồi?”

Đường môn.

Trong một khoảng sân nhỏ tĩnh lặng.

Ôn Lâm cầm tẩu thuốc giơ tay nắm lấy cổ con rắn xanh nhỏ, tiếp đó thảnh

thơi hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra khỏi miệng rồi mới nhìn con rắn

xanh đã thoi thóp: “Đồ chơi lặt vặt của Ôn gia mà dám đi lung tung trong

địa bàn Đường môn của ta à?”

Thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng đón lấy con rắn xanh từ tay ông lão, khẽ

vuốt ve, giọng điệu lại hơi bất kính với ông lão: “Một con rắn xanh chất

lượng rõ tốt, chắc chắn Ôn gia gia đã nuôi như bảo bối, ngươi mà giết nó đi

thì con rắn đỏ kia làm gì bây giờ?” Thiếu niên vừa nói vừa nghịch con rắn

xanh, rắn xanh ra sức chạy khỏi bàn tay hắn. Thiếu niên lại ấn nhẹ một cái

lên đầu nó, nó lập tức hôn mê bất tỉnh. Thiếu niên mỉm cười, cất nó vào tay

áo.

Ông lão cười lạnh một tiếng: “Số mạng người chết dưới tay cũng phải hơn

một ngàn rồi, sao bây giờ lại tiếc rẻ tính mạng một con rắn?”

“Ngươi nói vậy là sai rồi, một trăm năm trước trong trận chiến ở Đường Cô

Quan, ta đã giết một vạn người.” Thiếu niên nói nhẹ như mây gió, khiến

người nghe khó mà tin là thật. “Khi đó cha ngươi còn chưa ra đời đâu.”

Ông lão gõ mạnh tẩu thuốc xuống bàn: “Trên giang hồ ta được người ta gọi

là lão thái gia. Không ngờ ở đây lại bị một thiếu niên lấy tuổi tác ra lên mặt,

nói ra chắc không ai dám tin.’

“Nếu ngươi nói ra, sẽ có người dám tin thôi. Nhưng vấn đề là, ngươi có

dám nói ra không?” Giọng điệu của thiếu niên rất lạnh nhạt nhưng lại mang

đầy ý uy hiếp.

Ông lão khẽ nhíu mày: “Ta có thể giết ngươi.”

Thiếu niên gật nhẹ đầu: “Ta tin.”

Ông lão càng nhíu mày sâu hơn.

“Cho nên ta tới tìm ngươi.” Thiếu niên cười khanh khách.

Nếp nhăn như đao khắc trên mặt ông lão như càng sâu thêm, lão lại bỏ

thêm chút thuốc vào trong tẩu, châm vào ánh nến rồi hít một hơi thật sâu.

Sau khi im lặng một lúc lâu, ông lão mới chậm rãi nói: “Đường môn đã

truyền thừa được hơn ba trăm năm, bây giờ tới tay ta cũng coi như một

trong những môn phái đứng đầu giang hồ...”

“Sao lúc già ngươi lại lắm lời thế? Chẳng phải hồi trẻ ngươi ghét nhất là nói

chuyện à, ngứa mắt thì cho một thanh phi đao đánh chết là được?” Thiếu

niên mất kiên nhẫn ngắt lời lão.

Ông lão thở thở dài não nề: “Đường môn...”

“Lão già nhà ngươi than thở cái nỗi gì? Đúng là phiền chết đi được, gia chủ

của một trong tam đại thế gia giang hồ mà ngồi đây ủ rũ. Cái gì mà thà gặp

Diêm Vương chớ chọc Đường môn, Diêm Vương nghe xong chắc chỉ muốn

khóc.” Thiếu niên ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ông lão vung tẩu thuốc, cả giận nói: “Ta không dám.”

Thiếu niên mỉm cười, vỗ vai ông lão: “Yên tâm đi, trên đời này ngoài ngươi

ra thì chỉ có tên tiểu đồ đệ của ta là biết thân phận ta. Không ai tới làm

phiền ngươi đâu, hay là ngươi có thể... mượn đao giết người.”

Ông lão nhìn thoáng qua thiếu niên, phỏng đoán ý tứ trong lời nói của hắn.

Thiếu niên cũng thở dài một tiếng: “Ngươi cứ nghĩ về ta như vậy làm gì,

ngươi là một lão hồ ly, nhưng ta là hồ ly đã thành tinh. Ngươi có nghĩ nữa,

liệu có nghĩ hơn ta được không? Đường môn của ngươi gia sản lớn, đâu

phải ta nói diệt là diệt, đúng không?”

Ông lão lập tức cảm thấy trong lòng tự tin hơn: “Cho dù là Lý tiên sinh,

muốn diệt Đường môn ta thì đúng là quá coi thường chúng ta rồi.”

Thiếu niên khẽ gật đầu: “Thế nên mới nói, cùng lắm là ta tới Lôi gia bảo

ngồi một lúc, ngươi biết ta có một đệ tử họ Lôi, từng được Lôi gia bảo gửi

gắm kỳ vọng. Ta cứ từ từ nâng Lôi gia bảo lên, nâng tới minh chủ võ lâm

nhé?”

Ông lão ho khan một tiếng: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”

Thiếu niên cao giọng cười dài: “Mấy trăm năm rồi mà Đường môn luôn như

vậy, nhắc tới họ Lôi mới thấy sự tình nghiêm trọng, đúng là yêu nhau bằng

chết.”

Bên ngoài Cẩm Thành.

Có không ít xe ngựa đang lục tục vào thành, đều là những môn phái tới

tham gia đại hội thử độc ngày mai. Bọn họ đều là mười mấy người một đội,

ít nhất cũng phải ba bốn người kết bạn cùng đi. Một thiếu niên ôm trường

thương xen lẫn trong đám người, có vẻ không hòa hợp. Hắn đứng ngoài

cổng Đường môn, nhìn từng người đi vào nhưng không hề nóng nảy, lúc

buồn chán lại lúc lắc bình rượu treo trên trường thương.

“Nếu hôm nay không gặp được ta thì không đủ thuốc ăn, sẽ phải chết ở

đây, có lo lắng không?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, người trung niên

nho nhã cõng rương thuốc xuất hiện sau lưng thiếu niên cầm thương.

Thiếu niên cầm thương xoay người lại, nhìn người trung niên kia. Người

trung niên mặc một bộ áo xám tuy hơi cũ kỹ nhưng được giặt giũ sạch sẽ,

cõng một hòm thuốc, trên người tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, đúng là có

đôi chút dáng vẻ của thần y hành y cứu thế. Lần đầu tiên giọng điệu của

thiếu niên cầm trường thương với ân nhân cứu mạng trở nên hiền lành hơn

đôi chút, nhưng nội dung vẫn cực kỳ hùng hổ: “Sợ quái gì chứ? Chết trong

giang hồ còn hơn chết vì mài thuốc.”

“Xem ra tới Thiên Khải Thành một chuyến vẫn không mài được nhuệ khí của

ngươi.” Người trung niên thở dài, vuốt sợi râu dài: “Đồ đệ ngoan của ta, Tư

Không Trường Phong.”

“Rất xin lỗi, ngươi không phải sư phụ của ta, Tân Bách Thảo.” Tư Không

Trường Phong tức giận trả lời.

Tư Không Trường Phong mỉm cười, ném một bình thuốc cho Tư Không

Trường Phong, sau đó đi vào Đường môn: “Thôi bỏ đi, ăn xong bình thuốc

này thì chúng ta mỗi người một ngả. Sau này hành tẩu giang hồ, nếu thấy

loại người không biết trời cao đất rộng như ngươi bị người ta đánh gần

chết, nhờ dùng tay nghề mà ta dạy cho ngươi cứu chữa, cũng coi như

không phụ lòng ta đã đạy ngươi mấy thứ y thuật gà mờ kia.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện