Hoàng cung Thiên Khải.

Trong một căn phòng nhỏ tĩnh lặng.

Nóc nhà có khói tím bốc lên, khí tím vốn tượng trưng cho cao quý, có dấu

hiệu của đế vương hay thánh nhân, nhưng làn khói tím kia không hề có

cảm giác khoáng đạt mà ngược lại mang theo khí tức quỷ dị.

Có điều khí tím kia nhanh chóng trở nên mông lung rồi biến mất, một nam

tử trung niên mặc áo vàng chờ ngoài phòng, mặt trắng không râu, trong

ánh mắt toát lên vẻ âm hàn, hắn thấy khí tím biến mất mới nhẹ nhàng đẩy

cửa đi vào trong phòng.

Trong phòng là một người trung niên đang ngồi trên giường, mặc bộ mãng

bào màu tím, làn da còn nhẵn nhụi hơn những cô gái trẻ tuổi. Ánh mắt hắn

đột nhiên mở ra, toát lên vẻ tàn nhẫn yêu dị.

“Đại tổng quản!” Nam tử vội vàng đi lên.

Nam tử trung niên được gọi là đại tổng quản chậm rãi nhả một hơi, sau đó

thở dài nói: “Lý tiên sinh ở học đường không hổ là thiên hạ đệ nhất được

mọi người công nhận. Đã lâu vậy rồi, một chưởng lúc đó đến giờ mới thật

sự khỏi.”

Nam tử áo vàng cau mày nói: “Lý tiên sinh khủng khiếp đến vậy cơ à?”

Nam tử trung niên gật nhẹ đầu: “Lúc đó ta ngồi trong kiệu, hắn đi ngang

qua bên ngoài kiệu. Ta dùng Hư Hoài Công thăm dò hắn, hắn trực tiếp lật

tay một cái, dùng chưởng khí đánh vỡ Hư Hoài Công của ta, trực tiếp đả

thương kinh mạch của ta.”

Nam tử áo vàng nghi hoặc: “Nhưng Khâm Thiên Giám quốc sư đại nhân

cũng so chiêu với hắn, nghe nói chỉ tĩnh dưỡng hai ngày là bình an vô sự.”

“Quốc sư Tề Thiên Trần và Lý tiên sinh là người chung đường, chắc chắn

bọn họ không giao thủ thật sự.” Nam tử trung niên vuốt ve nhẫn mã não

trong tay, trầm giọng nói.

Nam tử áo vàng gật nhẹ đầu, không nói gì thêm. Từ nhỏ hắn và vị đại tổng

quản này lớn lên cạnh nhau, hiểu rõ võ công của hắn. Trong Thiên Khải

Thành hiện tại, sau khi Lý tiên sinh đi khỏi, người có thể giao thủ với đại

tổng quản Trọc Thanh công công chỉ còn lại mình quốc sư Tề Thiên Trần.

Năm xưa khi Thái An Đế chinh chiến bốn phương, Trọc Thanh công công

cũng trong quân ngũ. Lúc đó, tuy còn trẻ nhưng hắn đã nổi tiếng hung ác,

công phu Toái Tâm Tỏa Cốt chấn nhiếp phân nửa thiên hạ. Đến nay vẫn có

người nói trong hoàng cung của Thiên Khải Thành có một ma đầu thủ đoạn

độc ác.

“Hôm nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì?” Đại tổng quản Trọc Thanh nhướn

mày nói.

Nam tử áo vàng bước tới: “Có một người muốn gặp ngươi.”

Trọc Thanh nhìn ra ngoài cửa: “Hắn tới rồi à?”

“Phải.” Nam tử áo vàng gật đầu.

“Ngươi cảm thấy phần thắng của hắn có lớn không?” Đại tổng quản Trọc

Thanh cúi đầu mỉm cười.

Nam tử áo vàng do dự một chút, cuối cùng gật nhẹ đầu: “Xét theo thân thế

thì hiện tại hắn có hy vọng nhất.”

“Nếu có hy vọng nhất, hắn đã chẳng tới tìm ta.” Đại tổng quản Trọc Thanh

vẫn mỉm cười điềm nhiên: “Tài năng của hắn không bằng Cảnh Ngọc

Vương, càng không bằng vị Lang Gia Vương giờ còn chưa chịu xưng vương,

chỉ có thân thế mà thôi. Hoàng đế đại nhân hiện giờ, trước có thân thế tốt

không?”

“Vâng vâng vâng.” Nam tử áo vàng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, xưng phải

liên tục.

“Nhưng chỉ có người như vậy thì chúng ta mới khống chế được.” Đại tổng

quản Trọc Thanh ngẩng đầu lên: “Ai có thể thuần phục được Lang Gia

Vương điện hạ kia? Lý tiên sinh, nhưng ta không phải Lý tiên sinh. Đâu phải

chúng ta muốn tìm minh quân.”

Nam tử áo vàng sửng sốt: “Ý của đại tổng quản là...”

“Hôn quân chẳng tốt hơn à.” Đại tổng quản Trọc Thanh cười ha hả: “Để hắn

vào!”

Nam tử áo vàng gật nhẹ đầu, đi ra ngoài phòng, vào trong sân, nơi đó có

một cỗ kiệu nóc vàng đang đỗ. Trên kiệu này thêu hình Thần Điểu Đại

Phong, đây là tiêu chí riêng của hoàng tộc họ Tiêu. Một nam tử áo xanh đi

xuống khỏi kiệu, trong lòng thoáng thấy không vui, dù sao có rất ít người

đủ tư cách để hắn chờ lâu như vậy.

“Thanh Vương điện hạ.” Nam tử áo trắng nhỏ giọng hô.

“Sao vậy? Trọc Lạc công công?” Thanh Vương khẽ nhíu mày.

Nam tử áo vàng được gọi là Trọc Lạc công công thở dài: “Lát nữa Thanh

Vương điện hạ gặp đại tổng quản đừng để lộ cái vẻ không cam lòng này.”

Thanh Vương trong lòng giận dữ nhưng sau đó lại thở dài một tiếng, hai

hàng mi chậm rãi giãn ra, mỉm cười xán lạn: “Tổng quản chưởng sách đại

nhân, thế này được chưa?”

Trọc Lạc công công xoay người, nghĩ tới hai chữ ‘hôn quân’ của đại tổng

quản, không nhịn được mỉm cười: “Thanh Vương điện hạ, mời theo ta.”

Thanh Vương điện hạ theo Trọc Lạc công công đi vào, hắn ở trong cung rất

nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên tới nơi ở của đại tổng quản Trọc

Thanh. Đại tổng quản Trọc Thanh làm thư đồng bên cạnh Thái An Đế từ

nhỏ, còn theo Thái An Đế xuất chinh, có địa vị bất phàm trong số các công

công. Nhưng cung điện của hắn lại ở một nơi cực kỳ vắng vẻ trong cung,

vừa nhỏ vừa tồi tàn. Hắn nói với mọi người là mình thích yên tĩnh, nhưng

trong cung có đủ các lời đồn; trong đó lời đồn mơ hồ nhất là đại tổng quản

Trọc Thanh tu luyện một môn tà công, tà công cần máu đồng tử, cho nên

thường xuyên nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc ở đây...

Thanh Vương cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, không nhịn được run cầm cập.

Trong phòng u ám, đại tổng quản Trọc Thanh đang ngồi trên giường, thấy

Thanh Vương đến cũng không quỳ xuống hành lễ. Đây là đặc ân mà Thái

An Đế ban cho hắn, thấy đế vương cũng có thể không quỳ, huống chi một

vương gia.

“Thanh Vương điện hạ đột nhiên đến thăm, cần làm chuyện gì à?” Đại tổng

quản Trọc Thanh nghiêng đầu nói.

Thanh Vương điện hạ hắng giọng một cái, tìm một cái ghế ngồi xuống nói:

“Tiêu Nhược Phong, hắn định vào phủ.”

Đại tổng quản Trọc Thanh điềm nhiên ồ’ một tiếng: “Thế thì sao?”

Thanh Vương điện hạ hơi nôn nóng: “Hắn mà vào phủ thì sẽ là Lang Gia

Vương danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó chẳng phải khí thế của hai

huynh đệ Cảnh Ngọc Vương và Lang Gia Vương càng mạnh mẽ hơn à?”

Đại tổng quản Trọc Thanh mỉm cười, cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn mã não:

“Lang Gia Vương là bệ hạ phong, chính hắn không muốn vào phủ là vì

không muốn đoạt mất danh tiếng của huynh trưởng, cũng coi như để

Thanh Vương điện hạ được lợi. Bây giờ hắn chỉ bỏ thứ vốn thuộc về mình

vào túi thôi. Thanh Vương điện hạ vội vàng như vậy có ích gì?”

“Vậy ta cứ để thế rồi bị vượt qua? Cứ tiếp tục như vậy, sau này truyền ngôi

làm gì có phần của ta!” Thanh Vương vội vàng la lên.

Trọc Lạc công công ở bên cạnh lau mồ hôi trán, thầm nghĩ: Đã bảo thái độ

của ngươi phải tốt một chút mà! Nhưng đại tổng quản Trọc Thanh lại có vẻ không hề để ý, chỉ hỏi ngược lại

đầy ẩn ý: “Năm xưa làm sao ngươi lại lên làm Thanh Vương?”

“Bởi vì...” Thanh Vương cắn răng nói: “Vì ta có công xét xử họ Diệp mưu

phản!”

“Ha ha ha ha ha ha.” Đại tổng quản Trọc Thanh cười ha hả, cười tới mức

Thanh Vương da đầu tê dại, cười tới mức Trọc Lạc đổ mồ hôi lạnh khắp

người.

“Hay cho câu có công xét xử mưu phản.” Đại tổng quản Trọc Thanh vỗ đùi:

“Vậy còn một công lao lớn nữa, ngươi có muốn không? Có công lao này, ta

đảm bảo trên cuộn sách truyền ngôi kia sẽ viết tên ngươi.”

“Là gì!” Thanh Vương đứng bật dậy

Đại tổng quản Trọc Thanh không trực tiếp trả lời, chỉ giơ một ngón tay chỉ

ra ngoài cửa: “Lần này, chiến công của ngươi ở phía tây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện