Năm đó, Thiên Khải Thành có trận tuyết rơi lớn nhất trong vòng chục năm

qua.

Trong lầu son, lò lửa cháy cả ngày, tiếng ca hát ríu rít, rượu thịt vui vẻ, cảnh

tượng vẫn rất phồn hoa. Nhưng ven đường Thiên Khải lại đầy những xác

chết cóng, nhưng chỉ hôm sau là bị giáo úy tuần tra kéo đi, đưa lên xe

chuyển ra bãi tha ma ngoài thành. rất nhiều người còn không biết liệu hôm

sau mình có sống được không. Tuy vậy, vẫn có càng nhiều người chạy vào

trong Thiên Khải Thành, vì ở Thiên Khải Thành nếu may mắn còn sống tiếp

được, ở nơi khác thì chỉ có cách chờ chết.

Lạc Lý vào Thiên Khải Thành đúng năm đó, khi đó hắn chín tuổi, tổ tiên hắn

cũng từng là tướng lĩnh lập công khi Bắc Ly khai quốc, vốn cũng coi là quý

tộc. Có điều sau này gia cảnh sa sút, cha hắn mắc bệnh mất sớm, mấy

người ca ca chia gia sản lưu vong bốn phía. Lạc Lý chỉ nhận được chút bạc ít

ỏi, cứ thế đi vào Thiên Khải Thành. Nhưng một đứa trẻ chín tuổi làm sao

sống sót trong tòa thành hổ lang này được? Hôm đó hắn lẻn vào gian nhà của một phú ông, trộm mười mấy cái bánh

bao nhét vào người, nhưng lúc ra lại bị phát hiện. Vì vậy hắn chạy một

mạch, mười mấy gia đinh cầm gậy đuổi theo sau. Thật ra mười mấy cái

bánh bao có đáng gí với phú ông như vậy?

Lạc Lý cũng nghĩ vậy, mãi tới khi bị ép vào trong ngõ nhỏ, không còn

đường trốn, thấy đám gia đinh hung ác cầm gậy đi tới, hắn mới hiểu.

Bọn chúng đuổi theo không phải vì mười mấy cái bánh bao mà là để hưởng

thụ cảm giác ức hiếp người khác, hưởng thụ cảm giác hư ảo khi nhìn từ trên

cao xuống.

Lạc Lý rút con dao găm trong lòng ra, đây là thứ duy nhất mà cha để lại cho

hắn: “Ai dám tới đây, ta giết.”

Đám gia đinh cười phá lên: “Ngươi giết thử xem!”

Lạc Lý cắn răng lao thẳng tới.

Sắc máu lóe lên.

Nụ cười của tên gia đinh cầm đầu cứng lên trên mặt, hắn cúi đầu nhìn

xuống, không thể tin nổi, sau đó phát hiện có máu tươi từ trên cổ hắn từ từ

chảy xuống, nhanh chóng thấm đẫm vạt áo trước ngực. Hắn sờ cổ, sau đó

ngã quỵ xuống đất.

“Ta tên Lạc Lý, tổ tiên là Tiếu Hổ tướng quân Lạc Trạch!” Lạc Lý cắn răng nói.

Hắn biết hắn sắp chết, cho nên lần đầu tiên nói câu mà mình luôn muốn

nói này.

Hắn là Lạc Lý, hậu nhân của danh tướng, không phải loại tiểu nhân vật chết

bên lề đường cũng không ai để ý!

Đám gia đinh kia lúc đầu sợ hãi, nhưng đang chiếm ưu thế nhân số nên

cảm giác sợ hãi này nhanh chóng hóa thành phẫn nộ. Bọn họ giơ gậy, đập

xuống như điên.

Lạc Lý nhắm mắt, hạ giọng nói: “Cha...”

Sau đó cổ áo của hắn bị kéo lên, đột nhiên đẩy về phía sau, thoát khỏi gậy

gộc của đám người kia. Hắn kinh ngạc quay đầu lại, thấy một nam tử trung

niên mặc đồ đen tay cầm kiếm đang đứng đó. Nam tử này xoa đầu Lạc Lý:

“Là Cát Hầu kiếm của Tiếu Hổ tướng quân, ngươi không nói sai.”

Lạc Lý kinh hãi: “Ngươi biết Lạc Trạch!”

“Đùa gì vậy, Tiếu Hổ tướng quân đã chết mấy trăm năm rồi.” Nam tử trung

niên lắc đầu: “Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ con.”

Đám gia đinh kia nổi giận, có một người quát lớn: “Chuyện của Từ phủ

chúng ta, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào.”

Nam tử trung niên nhìn người nằm dưới đất, thần sắc lạnh lùng: “Trẻ con

sức yếu, người dưới đất còn cứu được, nhưng đợi thêm lát nữa là chết thật

đấy.”

Người vừa rồi còn định mắng nhưng lại bị kéo về, hạ giọng nói: “Hình như

là người của quan phủ...”

“Người của quan phủ?”

“Gần đây nghe được một số lời đồn... Tốt nhất là đừng dây vào.”

Nam tử trung niên vỗ kiếm bên hông: “Các ngươi có thể thử xem, nhưng

sức ta thì đủ, xuất kiếm là chết người đấy.”

Đám gia đinh do dự một chút, nhanh chóng cõng người dưới đất lên quay

đầu bỏ đi.

Nam tử trung niên cúi đầu nhìn Lạc Lý, giơ tay nắm xương cốt hắn: “Là phôi

tốt để tập võ, đến Thiên Khải Thành bao lâu rồi?”

“Nửa năm.”

“Một mình?”

“Ừ.”

“Một đứa bé mà sống được nửa năm ở Thiên Khải Thành, cũng khá dẻo dai

đấy.” Nam tử trung niên vỗ đầu hắn: “Sau này phải chú ý một chút.”

Sau đó Lạc Lý thấy hắn từ từ đi xa, mãi tới khi sắp biến mất cuối con phố

dài.

Lạc Lý đột nhiên thấy muốn khóc, lần trước hắn khóc là khi cha qua đời. Sau

này tới Thiên Khải Thành, có mấy lần hắn suýt nữa không sống nổi nhưng

lại chưa bao giờ khóc. Nhưng lần này hắn rất muốn khóc, tới cuối cùng

thậm chí ánh mắt mông lung, không biết rốt cuộc nam tử kia đã đi hay

chưa. Ngay lúc Lạc Lý sắp quay đầu lại, một bàn tay to lớn đặt lên đầu hắn.

“Sau này ngươi đi theo ta, ta dạy võ công cho ngươi.”

“Nhưng ta có một điều kiện.”

“Ngươi phải thay ta, bảo vệ chu toàn cho Ảnh tông của chúng ta.”

“Ảnh tông là gì?”

“Sau này ngươi sẽ biết. Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Lạc Lý.”

“Cái tên này không tốt, sau này ngươi tên là Lạc Thanh Dương. Bởi vì ngươi

sẽ nhanh chóng một bước lên mây, kề cận thiên tử.”

“Lạc Thanh Dương...” Lạc Lý nhỏ giọng đọc lại cái tên này.

Nhiều năm sau ở Thiên Khải Thành, dường như trên chính con đường năm

xưa, lại như là không phải.

Nhưng vẫn hai người đó.

Nhưng một người đã là thiếu niên lỗi lạc, một người đã là ông lão tóc

trắng.

Mấy năm gần đây, sư phụ đã già đi nhiều, thời gian tám năm mà trên người

ông lại như hai mươi năm.

“Xuất kiếm đi!” Ông lão gầm lên.

Trường bào của Lạc Thanh Dương bay phất phới, trường kiếm trong tay

bỗng đập mạnh xuống đất, sau đó đột nhiên vung lên trời: “Đắc tội! Sư

phụ.”

Khoảnh khắc này, tất cả các Ảnh vệ nằm dưới đất đều trợn tròn hai mắt.

Tuy Lạc Thanh Dương là người mạnh nhất trong các Ảnh vệ thế hệ này,

nhưng xưa nay bọn họ chưa bao giờ thấy Lạc Thanh Dương như vậy.

Khoảnh khắc đó kiếm khí bộc phát, tuy cách xa mà vẫn cảm thấy đau đớn

như đao cắt. Mà Lạc Thanh Dương cũng không định thu liễm những kiếm

khí này, ánh mắt của hắn bắt đầu đỏ bừng, tung người lao lên, đón lấy

thanh kiếm trên trời, từ trên cao nhìn xuống ông lão.

Ông lão gật đầu: “Tốt lắm. Ngươi đã vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, vi sư nên

chúc mừng. Không chuẩn bị lễ vật gì khác, đành tặng ngươi một kiếm.”

Lạc Thanh Dương nắm lấy thanh kiếm trên không, đột nhiên chém xuống.

Kiếm khí như cầu vồng xuyên qua cả con phố.

Ông lão tóc trắng phất phới, cầm kiếm khiêu vũ, vẽ một vòng tròn xung

quanh, ngăn cản chiêu kiếm từ trên trời giáng xuống của Lạc Thanh Dương.

“Còn chưa đủ!” Ông lão hét lớn.

“A!” Lạc Thanh Dương gầm lên, kiếm thế càng mạnh mẽ, suýt nữa phá tan

vòng tròn của ông lão kia.

“Ngươi đã đáp ứng ta, sẽ bảo vệ Ảnh tông.” Ông lão trầm giọng nói.

“Nhưng sư muội, không nên là vật hy sinh của Ảnh tông.” Lạc Thanh Dương

rút kiếm vung lên.

Rốt cuộc vòng tròn kia cũng xuất hiện kẽ hở.

Nhưng dường như kiếm khí của Lạc Thanh Dương cũng tới lúc cạn kiệt, hắn

ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Ngọc vương phủ, sau đó nhắm mắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện