Cánh hoa hồng phủ kín đường đi trong Cảnh Ngọc vương phủ, Dịch Văn
Quân ngồi trong kiệu qua, nghe bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống,
tiếng chúc mừng, tiếng nói cười, tiếng động huyên náo nhưng trong lòng
lại cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh như mặt nước.
Cho dù không dám ôm hy vọng, nhưng khi thật sự diễn ra, vẫn tạo thành
thất vọng rất lớn.
Kiệu hoa từ biệt viện đến Cảnh Ngọc vương phủ, thời gian chỉ một nén
hương nhưng Dịch Văn Quân lại cảm thấy dài dằng dặc như đi cả đời. Cô
hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên gặp Lạc sư
huynh, lần đầu tiên luyện võ với cha, lần đầu tiên ra khỏi Thiên Khải Thành
thực hiện nhiệm vụ, lần đầu tiên trèo lên núi cao, lần đầu tiên thấy biển lớn,
lần đầu tiên bị cha trách mắng, lần đầu iên thất vọng về Lạc sư huynh, lần
đầu tiên gặp Diệp Đỉnh Chi...
“Đến rồi.” Đại quản gia hạ giọng nói.
Kiệu hoa dừng lại, Dịch Văn Quân thở dài, thầm nghĩ trong lòng: Thôi. Cô
chậm rãi ngưng tụ khí huyết.
Giữa lễ đường, kinh mạch đứt thành từng khúc, hộc máu mà chết, tuy khó
coi nhưng có thể khiến đám người kia cảm nhận được tinh thần không chịu
khuất phục của mình. Cô mỉm cười, bước ra khỏi kiệu hoa.
Nếu không phải có khăn đỏ cô dâu che mặt, mọi người sẽ thấy giờ phút
này trên gương mặt cô là nụ cười lạnh lẽo và quyết liệt, đây không phải nụ
cười nên có trên một cô gái sắp bái đường.
Nhưng bọn họ không thấy, vẫn dựa theo lễ tiết, chậm rãi dẫn Dịch Văn
Quân vào trong sảnh.
Trong lễ đường, Tiêu Nhược Phong và Cảnh Ngọc Vương đứng cạnh nhau.
Tiêu Nhược Phong sắc mặt hơi tái, có khi lại không nhịn được ho khan một
tiếng. Cảnh Ngọc Vương cau mày nói: “Không sao chứ?”
Tiêu Nhược Phong lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi. Huynh trưởng tới nghênh
đón tân nương tử của mình đi.”
“Ha ha ha, được.” Cảnh Ngọc Vương nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hắn
quay đầu lại nhìn ra cổng, dáng dấp Cảnh Ngọc Vương không coi là tuấn tú
nhưng mang chút trang trọng và kiên nghị của hoàng gia, cũng là đối
tượng được nhiều tiểu thư quý tộc coi trọng.
Dịch Văn Quân đi vào trong sảnh, Cảnh Ngọc Vương giơ tay dắt cô, đi về
phía lễ đường.
Cuối cùng cũng kết thúc. Nhìn Cảnh Ngọc Vương nắm tay Dịch Văn Quân,
Tiêu Nhược Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đột
nhiên phát hiện kinh mạch trong tay Dịch Văn Quân phình lên, đây là dấu
hiệu cưỡng ép hội tụ chân khí. Như vậy Dịch Văn Quân chỉ có thể có một
trong hai dự định, một là lao tới giết Cảnh Ngọc Vương, hai là tự sát!
Không thể để ý tới lễ tiết trong đám hỉ nữa! Tiêu Nhược Phong chuẩn bị lao
tới chế ngự Dịch Văn Quân.
Nhưng đột nhiên, bên ngoài lễ đường vang lên tiếng gầm giận dữ.
Đám người cùng quay đầu lại, ngay cả Cảnh Ngọc Vương và Dịch Văn Quân
cũng đứng yên tại chỗ.
“Hây a!” Tiếng gầm kia lại vang lên, âm thanh dường như ở rất xa, bên
ngoài Cảnh Ngọc vương phủ, nhưng tiếng gầm kia thật quá vang dội, khiến
cho đám người nghe được vẫn ầm ầm như sấm nổ.
“Hây a!” Tiếng rống lại vang lên.
Hai tay Dịch Văn Quân nắm chặt góc áo, trong lòng thầm nhủ: Là chàng, là
chàng. Chàng đến rồi.
Bên ngoài Cảnh Ngọc vương phủ, binh sĩ khôi ngô cõng Diệp Đỉnh Chi thấy
bất đắc dĩ, rõ ràng cái gã trên lưng mình đã sắp mất mạng rồi, nhưng hắn
tỉnh lại từ lúc nào không biết, còn gào thét không cam lòng như vậy. Mọi
người trong lễ đường mà còn cảm thấy vang dội, hắn ở ngay bên cạnh, suýt
nữa thì điếc tai.
“Vô dụng thôi.” Binh sĩ khôi ngô vỗ đầu hắn: “Ngươi còn chẳng đi đường
được, làm sao tới cướp dâu?”
“Hây a!” Diệp Đỉnh Chi cắn răng nhìn tấm biển Cảnh Ngọc vương phủ, con
mắt trợn trừng như muốn rách.
Chỉ cách có một bước, cách có một bước thôi.
Nhưng vì sao không qua được!
“Hây a!” Diệp Đỉnh Chi không cam lòng, hắn hận mình không đủ mình, hận
mình không làm được!
Thị vệ của Cảnh Ngọc vương phủ nhanh chóng tiến tới, binh sĩ kia lấy ra
lệnh bài tùy thân của Lang Gia Vương, cười bồi nói: “Ngại quá, đột nhiên
phát điên. Ta mang hắn đi ngay đây.”
“Hây a!” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu, dừng hết sức lực trên người, cuối cùng
tiếng hô cũng khàn khàn.
“Đừng hô nữa.” Binh sĩ đập đầu hắn một cái, cuối cùng cũng khiến hắn hôn
mê bất tỉnh. Binh sĩ mỉm cười với các thị vệ rồi đi về phía xe ngựa.
Tiếng rống nhanh chóng biến mất, người trong sảnh nhỏ giọng bàn tán với
nhau vài câu, nhưng cuối cùng tất cả đều trở lại bình thường. Tiêu Nhược
Phong nheo mắt nhìn lại, kinh mạch của Dịch Văn Quân đã khôi phục bình
thường. Hắn thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Rõ ràng mình đã vì tư lợi bản thân mà phá hủy hạnh phúc của hai người.
Nhưng chí ít thời khắc cuối cùng, Dịch Văn Quân biết, cô không bị phụ
lòng.
Chỉ cần hắn còn sống, cô còn sống, mọi chuyện còn chưa kết thúc. Dịch Văn
Quân cúi đầu suy nghĩ.
“Có sao không?” Cảnh Ngọc Vương hạ giọng hỏi, giọng nói dịu dàng.
“Hành lễ đi.” Dịch Văn Quân đáp không chút tình cảm, không dịu dàng
cũng không phẫn nộ.
Bên ngoài Cảnh Ngọc vương phủ, binh sĩ ném Diệp Đỉnh Chi lên xe ngựa,
đột nhiên vung roi: “Nếu không phải vì ngươi, ta đã được ăn bữa tiệc cưới
mười hai món kia rồi.”
Xe ngựa nghênh ngang rời khỏi, binh sĩ ngâm nga khúc ca dao trong quân
ngũ, lanh lảnh nhưng lại rầu rĩ chán nản.
“Tuy ăn tới mức muốn ói ra rồi.” Binh sĩ mỉm cười: “Nếu có thể, ta muốn ăn
tiệc cưới của ngươi hơn, có rượu, có gà quay là được rồi.”
Một chiếc xe ngựa khác thì chậm rãi đi vào địa điểm chiêu đãi khách quý
của Thiên Khải Thành. Bách Lý Thành Phong từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn
về xa xăm, chậm rãi thở dài.
Nếu trẻ hơn hai mươi tuổi, chắc hắn cũng rút kiếm đứng chung với những
người trẻ tuổi này? Trong xe ngựa vang lên tiếng thở dài, Bách Lý Đông Quân mở mắt. Y đang
nằm ngất thì bị mấy tiếng gầm đánh thức, nhưng y đã cách Cảnh Ngọc
vương phủ rất xa, đáng lẽ không nghe thấy tiếng rống từ xa như vậy. Y giãy
dụa định ra khỏi xe ngựa, nhưng bước chân lảo đảo, ngã thẳng xuống đất.
“Tiểu công tử...” Đánh xe vội vàng đi tới dìu y.
Bách Lý Thành Phong quay đầu lại nhìn: “Không cam lòng à? Nhưng ngươi
có cách nào đây?”
Bách Lý Đông Quân hạ giọng quát: “Cút.”
“Mang bọn họ về Càn Đông Thành, nhốt tiểu công tử lại. Người còn lại nếu
đồng ý ở lại thì ở lại, không đồng ý thì để hắn đi.” Bách Lý Thành Phong nói
với đánh xe.
Người đánh xe do dự một chút: “Còn chỗ hầu gia thì sao?”
“Ta sẽ tới giải thích.” Bách Lý Thành Phong nhìn Bách Lý Đông Quân: “Ta biết
mẹ ngươi luyện ngươi thành bách độc bất xâm, Nhuyễn Cốt Tán vô dụng
với ngươi. Lão Trần, mặc Thiên Long Tỏa lên người nó.”
Người đánh xe sững sờ: “Thiên Long Tỏa?”
“Mặc vào!”
Trong buổi tối trong rất yên bình này, một buổi hôn lễ hoa lệ được tiến
hành thuận lợi trong vương phủ, hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Thiên Khải
Thành. Một dẫn theo lệnh bài của Lang Gia vương phủ, một treo quân kỳ
của Trấn Tây Hầu, không ai dám ngăn cản.
Chính vào ngày hôm ấy, các thiếu niên gặp nhau, rồi cũng ngày hôm ấy, họ
chia lìa. Cuối cùng bọn họ không thể hoàn thành tâm nguyện của mình,
đồng thời từ ngày đó trở đi, bọn họ sẽ đi về những hướng khác nhau.
Người ở trong bóng tối đã thấy kết quả mà mình mong muốn, lại rục rịch.
Quân ngồi trong kiệu qua, nghe bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống,
tiếng chúc mừng, tiếng nói cười, tiếng động huyên náo nhưng trong lòng
lại cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh như mặt nước.
Cho dù không dám ôm hy vọng, nhưng khi thật sự diễn ra, vẫn tạo thành
thất vọng rất lớn.
Kiệu hoa từ biệt viện đến Cảnh Ngọc vương phủ, thời gian chỉ một nén
hương nhưng Dịch Văn Quân lại cảm thấy dài dằng dặc như đi cả đời. Cô
hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên gặp Lạc sư
huynh, lần đầu tiên luyện võ với cha, lần đầu tiên ra khỏi Thiên Khải Thành
thực hiện nhiệm vụ, lần đầu tiên trèo lên núi cao, lần đầu tiên thấy biển lớn,
lần đầu tiên bị cha trách mắng, lần đầu iên thất vọng về Lạc sư huynh, lần
đầu tiên gặp Diệp Đỉnh Chi...
“Đến rồi.” Đại quản gia hạ giọng nói.
Kiệu hoa dừng lại, Dịch Văn Quân thở dài, thầm nghĩ trong lòng: Thôi. Cô
chậm rãi ngưng tụ khí huyết.
Giữa lễ đường, kinh mạch đứt thành từng khúc, hộc máu mà chết, tuy khó
coi nhưng có thể khiến đám người kia cảm nhận được tinh thần không chịu
khuất phục của mình. Cô mỉm cười, bước ra khỏi kiệu hoa.
Nếu không phải có khăn đỏ cô dâu che mặt, mọi người sẽ thấy giờ phút
này trên gương mặt cô là nụ cười lạnh lẽo và quyết liệt, đây không phải nụ
cười nên có trên một cô gái sắp bái đường.
Nhưng bọn họ không thấy, vẫn dựa theo lễ tiết, chậm rãi dẫn Dịch Văn
Quân vào trong sảnh.
Trong lễ đường, Tiêu Nhược Phong và Cảnh Ngọc Vương đứng cạnh nhau.
Tiêu Nhược Phong sắc mặt hơi tái, có khi lại không nhịn được ho khan một
tiếng. Cảnh Ngọc Vương cau mày nói: “Không sao chứ?”
Tiêu Nhược Phong lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi. Huynh trưởng tới nghênh
đón tân nương tử của mình đi.”
“Ha ha ha, được.” Cảnh Ngọc Vương nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hắn
quay đầu lại nhìn ra cổng, dáng dấp Cảnh Ngọc Vương không coi là tuấn tú
nhưng mang chút trang trọng và kiên nghị của hoàng gia, cũng là đối
tượng được nhiều tiểu thư quý tộc coi trọng.
Dịch Văn Quân đi vào trong sảnh, Cảnh Ngọc Vương giơ tay dắt cô, đi về
phía lễ đường.
Cuối cùng cũng kết thúc. Nhìn Cảnh Ngọc Vương nắm tay Dịch Văn Quân,
Tiêu Nhược Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đột
nhiên phát hiện kinh mạch trong tay Dịch Văn Quân phình lên, đây là dấu
hiệu cưỡng ép hội tụ chân khí. Như vậy Dịch Văn Quân chỉ có thể có một
trong hai dự định, một là lao tới giết Cảnh Ngọc Vương, hai là tự sát!
Không thể để ý tới lễ tiết trong đám hỉ nữa! Tiêu Nhược Phong chuẩn bị lao
tới chế ngự Dịch Văn Quân.
Nhưng đột nhiên, bên ngoài lễ đường vang lên tiếng gầm giận dữ.
Đám người cùng quay đầu lại, ngay cả Cảnh Ngọc Vương và Dịch Văn Quân
cũng đứng yên tại chỗ.
“Hây a!” Tiếng gầm kia lại vang lên, âm thanh dường như ở rất xa, bên
ngoài Cảnh Ngọc vương phủ, nhưng tiếng gầm kia thật quá vang dội, khiến
cho đám người nghe được vẫn ầm ầm như sấm nổ.
“Hây a!” Tiếng rống lại vang lên.
Hai tay Dịch Văn Quân nắm chặt góc áo, trong lòng thầm nhủ: Là chàng, là
chàng. Chàng đến rồi.
Bên ngoài Cảnh Ngọc vương phủ, binh sĩ khôi ngô cõng Diệp Đỉnh Chi thấy
bất đắc dĩ, rõ ràng cái gã trên lưng mình đã sắp mất mạng rồi, nhưng hắn
tỉnh lại từ lúc nào không biết, còn gào thét không cam lòng như vậy. Mọi
người trong lễ đường mà còn cảm thấy vang dội, hắn ở ngay bên cạnh, suýt
nữa thì điếc tai.
“Vô dụng thôi.” Binh sĩ khôi ngô vỗ đầu hắn: “Ngươi còn chẳng đi đường
được, làm sao tới cướp dâu?”
“Hây a!” Diệp Đỉnh Chi cắn răng nhìn tấm biển Cảnh Ngọc vương phủ, con
mắt trợn trừng như muốn rách.
Chỉ cách có một bước, cách có một bước thôi.
Nhưng vì sao không qua được!
“Hây a!” Diệp Đỉnh Chi không cam lòng, hắn hận mình không đủ mình, hận
mình không làm được!
Thị vệ của Cảnh Ngọc vương phủ nhanh chóng tiến tới, binh sĩ kia lấy ra
lệnh bài tùy thân của Lang Gia Vương, cười bồi nói: “Ngại quá, đột nhiên
phát điên. Ta mang hắn đi ngay đây.”
“Hây a!” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu, dừng hết sức lực trên người, cuối cùng
tiếng hô cũng khàn khàn.
“Đừng hô nữa.” Binh sĩ đập đầu hắn một cái, cuối cùng cũng khiến hắn hôn
mê bất tỉnh. Binh sĩ mỉm cười với các thị vệ rồi đi về phía xe ngựa.
Tiếng rống nhanh chóng biến mất, người trong sảnh nhỏ giọng bàn tán với
nhau vài câu, nhưng cuối cùng tất cả đều trở lại bình thường. Tiêu Nhược
Phong nheo mắt nhìn lại, kinh mạch của Dịch Văn Quân đã khôi phục bình
thường. Hắn thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Rõ ràng mình đã vì tư lợi bản thân mà phá hủy hạnh phúc của hai người.
Nhưng chí ít thời khắc cuối cùng, Dịch Văn Quân biết, cô không bị phụ
lòng.
Chỉ cần hắn còn sống, cô còn sống, mọi chuyện còn chưa kết thúc. Dịch Văn
Quân cúi đầu suy nghĩ.
“Có sao không?” Cảnh Ngọc Vương hạ giọng hỏi, giọng nói dịu dàng.
“Hành lễ đi.” Dịch Văn Quân đáp không chút tình cảm, không dịu dàng
cũng không phẫn nộ.
Bên ngoài Cảnh Ngọc vương phủ, binh sĩ ném Diệp Đỉnh Chi lên xe ngựa,
đột nhiên vung roi: “Nếu không phải vì ngươi, ta đã được ăn bữa tiệc cưới
mười hai món kia rồi.”
Xe ngựa nghênh ngang rời khỏi, binh sĩ ngâm nga khúc ca dao trong quân
ngũ, lanh lảnh nhưng lại rầu rĩ chán nản.
“Tuy ăn tới mức muốn ói ra rồi.” Binh sĩ mỉm cười: “Nếu có thể, ta muốn ăn
tiệc cưới của ngươi hơn, có rượu, có gà quay là được rồi.”
Một chiếc xe ngựa khác thì chậm rãi đi vào địa điểm chiêu đãi khách quý
của Thiên Khải Thành. Bách Lý Thành Phong từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn
về xa xăm, chậm rãi thở dài.
Nếu trẻ hơn hai mươi tuổi, chắc hắn cũng rút kiếm đứng chung với những
người trẻ tuổi này? Trong xe ngựa vang lên tiếng thở dài, Bách Lý Đông Quân mở mắt. Y đang
nằm ngất thì bị mấy tiếng gầm đánh thức, nhưng y đã cách Cảnh Ngọc
vương phủ rất xa, đáng lẽ không nghe thấy tiếng rống từ xa như vậy. Y giãy
dụa định ra khỏi xe ngựa, nhưng bước chân lảo đảo, ngã thẳng xuống đất.
“Tiểu công tử...” Đánh xe vội vàng đi tới dìu y.
Bách Lý Thành Phong quay đầu lại nhìn: “Không cam lòng à? Nhưng ngươi
có cách nào đây?”
Bách Lý Đông Quân hạ giọng quát: “Cút.”
“Mang bọn họ về Càn Đông Thành, nhốt tiểu công tử lại. Người còn lại nếu
đồng ý ở lại thì ở lại, không đồng ý thì để hắn đi.” Bách Lý Thành Phong nói
với đánh xe.
Người đánh xe do dự một chút: “Còn chỗ hầu gia thì sao?”
“Ta sẽ tới giải thích.” Bách Lý Thành Phong nhìn Bách Lý Đông Quân: “Ta biết
mẹ ngươi luyện ngươi thành bách độc bất xâm, Nhuyễn Cốt Tán vô dụng
với ngươi. Lão Trần, mặc Thiên Long Tỏa lên người nó.”
Người đánh xe sững sờ: “Thiên Long Tỏa?”
“Mặc vào!”
Trong buổi tối trong rất yên bình này, một buổi hôn lễ hoa lệ được tiến
hành thuận lợi trong vương phủ, hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Thiên Khải
Thành. Một dẫn theo lệnh bài của Lang Gia vương phủ, một treo quân kỳ
của Trấn Tây Hầu, không ai dám ngăn cản.
Chính vào ngày hôm ấy, các thiếu niên gặp nhau, rồi cũng ngày hôm ấy, họ
chia lìa. Cuối cùng bọn họ không thể hoàn thành tâm nguyện của mình,
đồng thời từ ngày đó trở đi, bọn họ sẽ đi về những hướng khác nhau.
Người ở trong bóng tối đã thấy kết quả mà mình mong muốn, lại rục rịch.
Danh sách chương