Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Đám người Lôi Vô Kiệt được Lạc Minh Hiên dẫn đường chạy thẳng tới một sơn cốc, có điều bên ngoài sơn cốc là một đầm lầy, trên đầm lầy cắm chi chít những thanh kiếm gãy lớn lớn nhỏ nhỏ, phải có khoảng gần ngàn thanh.
Lôi Vô Kiệt vội vàng ghìm cương ngựa, thần sắc hưng phấn: “Ta biết rồi, nơi này chính là... Nơi này chính là...!”
“Đúng vậy, phía sau sơn cốc là thế gia đúc kiếm đệ nhất thiên hạ, Kiếm Tâm trủng, đây chỉ là nơi vào - cửa của kiếm trủng.” Lạc Minh Hiên cười nói: “Nhưng trong đầm lầy này có bố trí trận pháp, chỉ người hộ kiếm của Kiếm Tâm trủng biết đường vào, người không biết đường bước vào sẽ bị đầy lầy nuốt chửng. Giờ chúng ta cần chờ bọn họ.”
“Nhị đệ, để ta đoạn hậu, ngươi dẫn bọn họ qua trận trước đi.” Một tiếng gầm vang lên, đám người Lôi Vô Kiệt vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy bảy sát thủ Ám Hà, đuổi theo Hà Khứ Hà Tòng của Kiếm Tâm trủng chạy về phía này, thân thể hai người đều có vết thương, có vẻ đã bị thương không nhẹ.
Hà Tòng chạy qua bên cạnh bọn họ, hạ giọng nói: “Nhìn kỹ bước chân của ta, không được sai một bước! Nhớ kỹ đấy!” Tiếp đó mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên một tảng đá trên đầm lầy, tiếp đó lại nhảy một cái, mười mấy lần tung người đã nhảy tới bên kia đầm lầy. Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc ôm Tiêu Sắt nhảy theo, Lạc Minh Hiên thấy Hà Khứ một mình đánh với bảy người, thân pháp nhanh tới mức khó lòng nắm bắt nhưng lại bị lưỡi đao lớn của Tô Xương Ly đánh cho không ngừng lui lại. Lạc Minh Hiên lập tức bước lên trước một bước, vung ống tay áo: “Xem ám khí của ta đây!”
Lại thấy mấy chục viên xúc xắc bay về phía đám người Tô Xương Ly, khiến cả đám vội vàng giơ kiếm đón đỡ. Hà Khứ nhân cơ hội thở lấy hơi, lập tức nắm lấy Lạc Minh Hiên tung người nhảy về phía sau thối lui. Tạ Hồi Tạ Linh có thân pháp tốt nhất trong Ám Hà lao tới, cười lạnh một tiếng, cũng tung người nhảy vào trong đầm lầy, nhảy từng bước thôi, từng bước giống hệt nhau, chỉ chậm hơn đúng ba bước.
Tô Hồng Tức và Tô Tử Y đang định đuổi theo, lại thấy Tô Xương Ly giơ lưỡi đao lớn ra ngăn cản hai người.
“Sao vậy?” Tô Hồng Tức hỏi.
Tô Xương Ly nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nhíu mày: “Hai người bọn họ đã chết.”
“Biến trận!’ Hà Khứ mang theo Lạc Minh Hiên nhảy ra bước cuối cùng.
Hà Tòng gật đầu, bàn tay ấm vào một hốc cái hốc trên đá núi bên cạnh, vặn một cái. Chỉ thấy toàn bộ đầm lầy đều như sống lại, những thanh kiếm sứt mẻ kia nhanh chóng thay đổi vị trí. Tạ Hội và Tạ Linh kinh hãi, vội vàng nhảy bước cuối cùng nhưng vẫn rơi xuống đầm lầy, không kịp câu cứu một tiếng đã bị nuốt trọn.
“Trận pháp ở cửa kiếm trủng có mười hai loại biến hóa, hai người bọn họ quá sơ ý rồi.” Giọng nói của Mộ Anh lạnh lùng vang lên.
Tô Xương Ly suy nghĩ, cắm mạnh thanh kiếm lớn vào trong đất, trầm giọng nói: “Kiếm Tâm trủng chỉ có một cửa vào, tương tự, cũng chỉ có một cửa ra.”
Hai huynh đệ Hà Khứ Hà Tòng không nhiều lời, vội vàng dẫn đám người Lôi Vô Kiệt vào trong sơn cốc. Sau khi đám người đi vào một sơn đạo tối đen chật hẹp hết thời gian một nén nhang, Lôi Vô Kiệt cảm thấy phái trước có ánh sáng mơ hồ, tăng tốc chạy nhanh khỏi cửa động, không khỏi ồ lên một tiếng kinh ngạc.
Đây là một thế giới nho nhỏ.
Một thế giới của kiếm.
Trong sơn cốc là từng gian nhà đúc kiếm san sát, trong nhà là từng người cao lớn để trần đầu đầy mồ hôi đang đúc kiếm, trên đường có người điều khiển xe ngựa chạy qua, phía sau xe ngựa bày từng thanh kiếm, thân kiếm tỏa sáng lóng lánh, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
“Nhiều kiếm quá.” Hai mắt Lôi Vô Kiệt bừng sáng.
Hà Tòng cười ngượng ngùng: “Nhưng những thanh kiếm đó bị đem đi hủy.”
“Hả?” Lôi Vô Kiệt cả kinh.
“Nơi này là Kiếm Tâm trủng, chỉ rèn kiếm tốt nhất thiên hạ, tất cả những thanh kiếm không được coi là thượng phẩm đều sẽ bị đem hủy, những thi thể kiếm ngươi thấy ngoài cửa Kiếm Trủng chính là những thanh kiếm thất bại đó!” Hà Tòng ngạo nghễ nói, nhưng vừa dùng sức nói chuyện, miệng vết thương trên người đã bung miệng, máu tươi chảy ra.
Hà Tòng vội vàng đỡ hắn: “Tạm thời đừng nói chuyện, giờ lập tức tới Kiếm các tìm lão gia tử thôi.”
Chỉ thấy một cỗ xe ngựa xé gió chạy tới, trên đó là hai cô gái giống nhau như đúc, gương mặt không hẳn xinh đẹp nhưng vô cùng khí khái, dung mạo còn mạnh mẽ hơn nam tử. Điểm khác nhau duy nhất là một người có nốt ruồi giữa trán. Hai cô thấy mọi người, vội vàng ghìm cương ngựa. Cô gái có nốt ruồi giữa trán nhìn Hà Khư Hà Tòng, kinh hãi nói: “Sao bảo ra ngoài cốc đón khách từ Tuyết Nguyệt thành tới cơ mà? Sao lại bị thương tới nước này?”
“Nói ra thì dài lắm.” Hà Tòng thở dài: “Các vị này chính là khách từ Tuyết Nguyệt thành tới.”
Cô gái kia ngẩn người, hỏi lại: “Trong thư viết chỉ có một người thôi mà?”
“Không kịp giải thích.” Hà Tòng ôm Hà Khứ lên xe ngựa. “Tới Kiếm Các chữa thương trước đã.”
Tư Không Thiên Lạc cũng vội vàng ôm Tiêu Sắt lên xe: “Sư đệ của ta cũng bị thương, hôn mê đã lâu. Xin các vị chữa trị cho hắn.”
Cô gái kia thấy ánh mắt khẩn khoản của Tư Không Thiên Lạc, không hề do dự lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ta dẫn các ngươi tới Kiếm Các trước đã, Vô Thiên, ngươi dẫn hai vị khách Tuyết Nguyệt thành này theo sau.”
Cô gái bên cạnh gật đầu, xoay người xuống xe ngựa. Cô gái có nốt ruồi giữa trán lập tức vung roi ngựa, xe ngựa lao nhanh về phái một gian các.
“Hà Khứ Hà Tòng, Vô Pháp Vô Thiên. Đây hẳn là hai tỷ muội hộ kiếm của Kiếm Tâm trủng, Vô Pháp Vô Thiên.” Lạc Minh Hiên nói.
Cô gái vừa xoay người xuống ngựa gật đầu: “Đúng vậy, tại hạ Vô Thiên.”
Lạc Minh Hiên ôm quyền: “Đệ tử của trưởng lão Tuyết Nguyệt thành, Lạc Minh Hiên.”
Vô Thiền gật đầu: “Ngươi là người trên thư, vậy vị này là...”
Lôi Vô Kiệt cũng vội vàng ôm quyền: “Đệ tử nhị thành chủ Lý Hàn Y của Tuyết Nguyệt thành, Lôi Vô Kiệt.”
Vô Thiên kinh ngạc: “Đồ đệ của Kiếm Tiên? Sao trong thư không nhắc tới?”
Lôi Vô Kiệt cười khổ, đành thuật lại mọi chuyện mình gặp trên đường. Hai người làm sao từ Tuyết Nguyệt thành chạy tới núi Thanh Thành, lại làm sao từ núi Thanh Thành chạy tới Lôi môn, không hiểu sao gặp hai sát thủ tuyệt đỉnh của Ám Hà đuổi giết, cuối cùng tình cờ bắn ra Thiên Thành lệnh, vừa vặn gặp Lạc Minh Hiên và Hà Khứ Hà Tòng ở gần đó nên được cứu. Nhưng đến giờ hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại bị đuổi giết.
Vô Thiên nghe xong suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Ta cũng không hiểu vì sao. Xưa nay Ám Hà giết người không bao giờ không có nguyên nhân, chắc chắn có người bỏ giá cao mua đầu các ngươi. Ta dẫn các ngươi tới gặp lão gia tử đã, có lẽ lão gia tử có cách giúp các ngươi.”
“Lão gia tử là ai?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Đương nhiên là chưởng môn của Kiếm Tâm trủng rồi! Ngốc!’ Lạc Minh Hiên khinh thường nói, sải bước đi trước.
Lôi Vô Kiệt ‘ồ’ khẽ một tiếng, như đang suy nghĩ điều gì.
***
Đám người Lôi Vô Kiệt được Lạc Minh Hiên dẫn đường chạy thẳng tới một sơn cốc, có điều bên ngoài sơn cốc là một đầm lầy, trên đầm lầy cắm chi chít những thanh kiếm gãy lớn lớn nhỏ nhỏ, phải có khoảng gần ngàn thanh.
Lôi Vô Kiệt vội vàng ghìm cương ngựa, thần sắc hưng phấn: “Ta biết rồi, nơi này chính là... Nơi này chính là...!”
“Đúng vậy, phía sau sơn cốc là thế gia đúc kiếm đệ nhất thiên hạ, Kiếm Tâm trủng, đây chỉ là nơi vào - cửa của kiếm trủng.” Lạc Minh Hiên cười nói: “Nhưng trong đầm lầy này có bố trí trận pháp, chỉ người hộ kiếm của Kiếm Tâm trủng biết đường vào, người không biết đường bước vào sẽ bị đầy lầy nuốt chửng. Giờ chúng ta cần chờ bọn họ.”
“Nhị đệ, để ta đoạn hậu, ngươi dẫn bọn họ qua trận trước đi.” Một tiếng gầm vang lên, đám người Lôi Vô Kiệt vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy bảy sát thủ Ám Hà, đuổi theo Hà Khứ Hà Tòng của Kiếm Tâm trủng chạy về phía này, thân thể hai người đều có vết thương, có vẻ đã bị thương không nhẹ.
Hà Tòng chạy qua bên cạnh bọn họ, hạ giọng nói: “Nhìn kỹ bước chân của ta, không được sai một bước! Nhớ kỹ đấy!” Tiếp đó mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên một tảng đá trên đầm lầy, tiếp đó lại nhảy một cái, mười mấy lần tung người đã nhảy tới bên kia đầm lầy. Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc ôm Tiêu Sắt nhảy theo, Lạc Minh Hiên thấy Hà Khứ một mình đánh với bảy người, thân pháp nhanh tới mức khó lòng nắm bắt nhưng lại bị lưỡi đao lớn của Tô Xương Ly đánh cho không ngừng lui lại. Lạc Minh Hiên lập tức bước lên trước một bước, vung ống tay áo: “Xem ám khí của ta đây!”
Lại thấy mấy chục viên xúc xắc bay về phía đám người Tô Xương Ly, khiến cả đám vội vàng giơ kiếm đón đỡ. Hà Khứ nhân cơ hội thở lấy hơi, lập tức nắm lấy Lạc Minh Hiên tung người nhảy về phía sau thối lui. Tạ Hồi Tạ Linh có thân pháp tốt nhất trong Ám Hà lao tới, cười lạnh một tiếng, cũng tung người nhảy vào trong đầm lầy, nhảy từng bước thôi, từng bước giống hệt nhau, chỉ chậm hơn đúng ba bước.
Tô Hồng Tức và Tô Tử Y đang định đuổi theo, lại thấy Tô Xương Ly giơ lưỡi đao lớn ra ngăn cản hai người.
“Sao vậy?” Tô Hồng Tức hỏi.
Tô Xương Ly nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nhíu mày: “Hai người bọn họ đã chết.”
“Biến trận!’ Hà Khứ mang theo Lạc Minh Hiên nhảy ra bước cuối cùng.
Hà Tòng gật đầu, bàn tay ấm vào một hốc cái hốc trên đá núi bên cạnh, vặn một cái. Chỉ thấy toàn bộ đầm lầy đều như sống lại, những thanh kiếm sứt mẻ kia nhanh chóng thay đổi vị trí. Tạ Hội và Tạ Linh kinh hãi, vội vàng nhảy bước cuối cùng nhưng vẫn rơi xuống đầm lầy, không kịp câu cứu một tiếng đã bị nuốt trọn.
“Trận pháp ở cửa kiếm trủng có mười hai loại biến hóa, hai người bọn họ quá sơ ý rồi.” Giọng nói của Mộ Anh lạnh lùng vang lên.
Tô Xương Ly suy nghĩ, cắm mạnh thanh kiếm lớn vào trong đất, trầm giọng nói: “Kiếm Tâm trủng chỉ có một cửa vào, tương tự, cũng chỉ có một cửa ra.”
Hai huynh đệ Hà Khứ Hà Tòng không nhiều lời, vội vàng dẫn đám người Lôi Vô Kiệt vào trong sơn cốc. Sau khi đám người đi vào một sơn đạo tối đen chật hẹp hết thời gian một nén nhang, Lôi Vô Kiệt cảm thấy phái trước có ánh sáng mơ hồ, tăng tốc chạy nhanh khỏi cửa động, không khỏi ồ lên một tiếng kinh ngạc.
Đây là một thế giới nho nhỏ.
Một thế giới của kiếm.
Trong sơn cốc là từng gian nhà đúc kiếm san sát, trong nhà là từng người cao lớn để trần đầu đầy mồ hôi đang đúc kiếm, trên đường có người điều khiển xe ngựa chạy qua, phía sau xe ngựa bày từng thanh kiếm, thân kiếm tỏa sáng lóng lánh, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
“Nhiều kiếm quá.” Hai mắt Lôi Vô Kiệt bừng sáng.
Hà Tòng cười ngượng ngùng: “Nhưng những thanh kiếm đó bị đem đi hủy.”
“Hả?” Lôi Vô Kiệt cả kinh.
“Nơi này là Kiếm Tâm trủng, chỉ rèn kiếm tốt nhất thiên hạ, tất cả những thanh kiếm không được coi là thượng phẩm đều sẽ bị đem hủy, những thi thể kiếm ngươi thấy ngoài cửa Kiếm Trủng chính là những thanh kiếm thất bại đó!” Hà Tòng ngạo nghễ nói, nhưng vừa dùng sức nói chuyện, miệng vết thương trên người đã bung miệng, máu tươi chảy ra.
Hà Tòng vội vàng đỡ hắn: “Tạm thời đừng nói chuyện, giờ lập tức tới Kiếm các tìm lão gia tử thôi.”
Chỉ thấy một cỗ xe ngựa xé gió chạy tới, trên đó là hai cô gái giống nhau như đúc, gương mặt không hẳn xinh đẹp nhưng vô cùng khí khái, dung mạo còn mạnh mẽ hơn nam tử. Điểm khác nhau duy nhất là một người có nốt ruồi giữa trán. Hai cô thấy mọi người, vội vàng ghìm cương ngựa. Cô gái có nốt ruồi giữa trán nhìn Hà Khư Hà Tòng, kinh hãi nói: “Sao bảo ra ngoài cốc đón khách từ Tuyết Nguyệt thành tới cơ mà? Sao lại bị thương tới nước này?”
“Nói ra thì dài lắm.” Hà Tòng thở dài: “Các vị này chính là khách từ Tuyết Nguyệt thành tới.”
Cô gái kia ngẩn người, hỏi lại: “Trong thư viết chỉ có một người thôi mà?”
“Không kịp giải thích.” Hà Tòng ôm Hà Khứ lên xe ngựa. “Tới Kiếm Các chữa thương trước đã.”
Tư Không Thiên Lạc cũng vội vàng ôm Tiêu Sắt lên xe: “Sư đệ của ta cũng bị thương, hôn mê đã lâu. Xin các vị chữa trị cho hắn.”
Cô gái kia thấy ánh mắt khẩn khoản của Tư Không Thiên Lạc, không hề do dự lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ta dẫn các ngươi tới Kiếm Các trước đã, Vô Thiên, ngươi dẫn hai vị khách Tuyết Nguyệt thành này theo sau.”
Cô gái bên cạnh gật đầu, xoay người xuống xe ngựa. Cô gái có nốt ruồi giữa trán lập tức vung roi ngựa, xe ngựa lao nhanh về phái một gian các.
“Hà Khứ Hà Tòng, Vô Pháp Vô Thiên. Đây hẳn là hai tỷ muội hộ kiếm của Kiếm Tâm trủng, Vô Pháp Vô Thiên.” Lạc Minh Hiên nói.
Cô gái vừa xoay người xuống ngựa gật đầu: “Đúng vậy, tại hạ Vô Thiên.”
Lạc Minh Hiên ôm quyền: “Đệ tử của trưởng lão Tuyết Nguyệt thành, Lạc Minh Hiên.”
Vô Thiền gật đầu: “Ngươi là người trên thư, vậy vị này là...”
Lôi Vô Kiệt cũng vội vàng ôm quyền: “Đệ tử nhị thành chủ Lý Hàn Y của Tuyết Nguyệt thành, Lôi Vô Kiệt.”
Vô Thiên kinh ngạc: “Đồ đệ của Kiếm Tiên? Sao trong thư không nhắc tới?”
Lôi Vô Kiệt cười khổ, đành thuật lại mọi chuyện mình gặp trên đường. Hai người làm sao từ Tuyết Nguyệt thành chạy tới núi Thanh Thành, lại làm sao từ núi Thanh Thành chạy tới Lôi môn, không hiểu sao gặp hai sát thủ tuyệt đỉnh của Ám Hà đuổi giết, cuối cùng tình cờ bắn ra Thiên Thành lệnh, vừa vặn gặp Lạc Minh Hiên và Hà Khứ Hà Tòng ở gần đó nên được cứu. Nhưng đến giờ hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại bị đuổi giết.
Vô Thiên nghe xong suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Ta cũng không hiểu vì sao. Xưa nay Ám Hà giết người không bao giờ không có nguyên nhân, chắc chắn có người bỏ giá cao mua đầu các ngươi. Ta dẫn các ngươi tới gặp lão gia tử đã, có lẽ lão gia tử có cách giúp các ngươi.”
“Lão gia tử là ai?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Đương nhiên là chưởng môn của Kiếm Tâm trủng rồi! Ngốc!’ Lạc Minh Hiên khinh thường nói, sải bước đi trước.
Lôi Vô Kiệt ‘ồ’ khẽ một tiếng, như đang suy nghĩ điều gì.
Danh sách chương