Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Thế nhưng sau khi Lôi Vô Kiệt hết sức hăng hái đi được vài bước, khi quay đầu lại phát hiện Tiêu Sắt vẫn lười biếng ngồi trên ghế, thong dong uống từng chén một.
“Sao không đi?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt nhướn mày: “Đã trả tiền chưa?”
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy bầu máu nóng đang dâng lên đầy người bị tưới một chậu nước lạnh, lục trên người được một chút bạc vụn cuối cùng, lại đi về để lên bàn: “Tiểu nhị, tính... tính tiền.”
Ban đầu tiểu nhị thấy hắn uy vũ bất phàm, dung mạo lại tuấn tú như vậy, vốn tưởng rằng công tử giàu có thế nhưng lúc trả tiền lại bủn xỉn như vậy, sau khi thu bạc mặt hắn lạnh tanh đi ra ngoài.
“Giờ đã đi được chưa?” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt uống một chén rượu, gật nhẹ đầu một cái: “Không đi.”
“Lại vì sao nữa!” Lôi Vô Kiệt nổi giận, thế nhưng bị Tiêu Sắt trừng mắt một cái, lửa giận lập tức tắt ngúm.
Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Đi, được. Đăng Thiên các, không leo. Ngươi là đệ tử của Lôi môn, cần gì phải đi leo Đăng Thiên các kia, cầm danh thiếp rồi nghênh ngang vào thẳng là được.”
“Ta không có danh thiếp.” Lôi Vô Kiệt hạ giọng nói.
“Cái gì?” Tiêu Sắt sửng sốt.
“Ta không có danh thiếp.” Giọng nói của Lôi Vô Kiệt nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lần này Tiêu Sắt lại nghe rất rõ, hắn lặp lại lần nữa mang theo vẻ uy hiếp: “Người không có danh thiếp? Ngươi đường đường đệ tử Lôi gia bảo, ngươi lại nói với ta ngươi không có danh thiếp? Ngươi không có danh thiếp thì tới Tuyết Nguyệt thành làm gì.”
Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái: “Thật ra lần này ta tự ý chạy tới, Trong danh sách Lôi gia bảo đi tới Tuyết Nguyệt thành năm nay không có ta. Bởi vì, ta là...”
“Bởi vì, ngươi là... đệ tử của Lôi Oanh.” Tiêu Sắt nhíu mày một cái.
Lôi Vô Kiệt gật đầu đáp: “Đúng, ta là đệ tử của Lôi Oanh. Sư phụ cũng là một người khác thường trong Lôi gia bảo, ngoại trừ ta ra không có ai nói chuyện với ông ấy. Ngày đó ông ấy cho ta cái bọc này, bảo ta tới Tuyết Nguyệt thành, gặp một người. Vì vậy ta đã tới đây.”
Chân mày của Tiêu Sắt càng nhíu chặt, cuối cùng lại không mắng tiếp.
“Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ leo lên Đăng Thiên các.” Lôi Vô Kiệt thề thốt rất chân thành: “Bạc đang nợ ngươi cũng sẽ trả.”
“Muốn gặp người ngươi nói cần tới tầng thứ mấy?” Tiêu Sắt hỏi.
“Chắc là tầng thứ mười sáu.” Lôi Vô Kiệt mỉm cười đáp.
“Ta đoán được đại khái người mà ngươi muốn gặp là ai rồi.” Tiêu Sắt đứng dậy đi ra ngoài. “Nhưng với tu vi của ngươi hiện giờ, không leo được đến đó.”
Lôi Vô Kiệt đi theo, vỗ vỗ cái bọc dài: “Thật ra dọc con đường này ta vẫn ẩn giấu một thủ đoạn, hơn nữa mấy tháng nay ta đánh đi đánh lại bộ La Hán quyền kia, đã ngộ được đôi chút đạo lý.”
Hai người chỉ chậm rãi đi về phía trước như vậy, khi đi ngang qua một quán rượu, Tiêu Sắt đột nhiên dừng chân, mũi hít hít: “Thơm quá.” Hắn ngẩng đầu thấy trên bảng hiệu có ghi: Đông Quy.
“Ngươi ở đây chờ ta đã.” Lôi Vô Kiệt vỗ lên vai Tiêu Sắt một cái. “Ta đi leo các, khi leo được đến tầng thứ mười sáu, gặp được người ta cần gặp, ta sẽ trở lại tìm ngươi.”
Tiêu Sắt nhìn hắn một cái như đang suy tư.
“Mang năm trăm lượng bạc trở lại tìm ngươi!” Lôi Vô Kiệt vội vàng bồi thêm một câu.
Tiêu Sắt thở dài không nói gì, Lôi Vô Kiệt đã bước nhanh về phía trước. Tiêu Sắt nhớ tới đêm tuyết hôm đó, thiếu niên này cũng sải bước đi thẳng tới Tuyết Lạc sơn trang của mình, toàn thân mang theo khí thế hăng hái.
“Ngươi cảm thấy hắn leo được mấy tầng?” Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên. Tiêu Sắt quay đầu lại, thấy một người đàn ông để ria mép đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào chẳng hay. Người nọ mới chừng ba mươi tuổi, thân mặc một bộ áo dài màu xanh, thần sắc lười biếng, mái tóc dài bông xõa, tinh thần có phần mệt mỏi, nhưng giữa hai hàng mi có một luồng khí kiệt xuất không cách nào che giấu, đứng cạnh Tiêu Sắt mặc một bộ quần áo màu xanh, ngược lại như đôi huynh đệ lâu ngày gặp lại.
“Tầng mười một. Chắc là vừa vặn qua được Trưởng Lão các, tầng mười sáu thì không cần phải nghĩ.” Tiêu Sắt quay người lại nói.
Người đàn ông để ria mép kia vuốt ria, lắc đầu: “Nếu mở cái bọc kia ra có thể tới tầng mười hai.”
“Chỉ hơn có một tầng?” Tiêu Sắt nhíu mày.
“Trên tầng mười, mỗi một tầng là một cảnh giới.” Người đàn ông kia cười một tiếng.
“Ngươi hiểu rõ vậy à?” Tiêu Sắt hỏi.
“Ta mở quán rượu ở đây đã hơn mười năm.” Người đàn ông kia đứng dưới tấm biển ‘Đông Quy’, giọng nói khá tự hào.
“Vừa rồi cũng có một tiểu nhị nói mình ở đây đã mười mấy năm, nhưng những thứ hắn biết có vẻ không nhiều như ngươi.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
“Cái đấy thì đương nhiên rồi.” Người đàn ông kia chỉ vào trong nhà, sau đó hít mạnh một cái ngửi mùi thơm: “Vì rượu của ta thơm hơn hắn.”
“Có rượu gì?” Tiêu Sắt hỏi.
"Rượu Thiệu Hưng Hoa Điêu Đỗ Khang, rượu Lan Lăng Mỹ Tửu Trạng Nguyên Hồng, rượu Tảo Tập Mỹ Tửu Hồng Mao Tửu, rượu Dương Cao Mỹ Tửu Ngũ Gia Bì, rượu Nữ Nhi Tửu Trúc diệp Thanh, Linh Tửu Hạc Niên Cống, rượu phần hoa hạnh "Đồng Thịnh Kim". Khách quan muốn uống loại nào?" Người đàn ông gọi xong mấy cái tên này cảm thấy cũng mình say ngất ngư.
“Đã đến Tuyết Nguyệt thành, đương nhiên phải uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt.” Tiêu Sắt lại chẳng hề lựa chọn.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt?” Người đàn ông kia mỉm cười, vung nhẹ tay lên, một đóa hoa sơn trà trong tay cô gái bán hoa thơm ven đường rơi vào trong tay hắn. “Ta đi cất rượu ngay bây giờ.”
“Bây giờ mới cất có phải hơi muộn rồi không?” Tiêu Sắt chẳng hề kinh ngạc trước cái vung tay ảo diệu thần kỳ của hắn.
“Không muộn, có rượu càng cũ uống càng ngon, có rượu lại càng mới uống càng ngon. Phong Hoa Tuyết Nguyệt, không thể chờ một giây một phút, khi rượu được ủ thành công là lúc nó đẹp nhất. Không cần nôn nóng, tối nay trăng đẹp, uống được.” Người đàn ông kia cầm đóa hoa sơn trà đi vào trong quán rượu.
Tiêu Sắt suy nghĩ một lúc về ý tứ trong lời nói của người đàn ông này, sau đó cũng mỉm cười, định theo chân hắn đi vào nhưng lại vô tình liếc mắt thấy cô gái bán hoa tươi bị hái mất hoa sơn trà. Cô gái ấm ức hai mắt mở tròn, sắp khóc đến nơi. Hắn thở dài, trong đầu thầm nghĩ sao mình cứ luôn gặp mấy chuyện xúi quẩy phải tiêu tiền thế này, chỉ có thể lấy một khối bạc vụn trong lòng ra, ném cho cô gán bán hoa tươi.
Cô gái bán hoa tươi kia thấy thế mỉm cười, nhận bạc nói một câu cám ơn rồi chạy mất. Tiêu Sắt không buồn để ý, chỉ quay đầu sang nhìn người mặc áo đỏ kia đã sắp đi tới chân Đăng Thiên các.
Tiêu Sắt đi vào trong quán rượu, phát hiện người đàn ông để ria mép đã đi đâu không biết, trong quán rượu tiếng người huyên náo, làm ăn rất tốt. Tiêu Sắt tìm một góc ngồi xuống, một tiểu nhị bước tới tiếp đón: “Khách quan cần gì ạ.”
“Ta hẹn ông chủ của các ngươi tối nay uống một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bây giờ cứ tùy ý lấy cho ta chút rượu giết thời gian là được.” Tiêu Sắt lười biếng nói.
“Khách quan nói đùa rồi, rượu trong tiểu quán chúng tôi đều là tuyệt phẩm, nào có rượu giết thời gian gì. Tiểu nhân xin tự đề cử. Cứ gọi Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược, mỗi loại một chung đi.” Tiểu nhị nói một lèo tên mười hai loại rượu.
“Trong đó có gì cần chú ý?” Tiêu Sắt hơi cau mày.
“Tổng cộng mười hai chung, bằng hữu của khách quan cứ leo được một tầng các thì uống một chung. Sau mười hai chén, bằng hữu của khách quan cũng sẽ trở về. Lúc đó là uống được Phong Hoa Tuyết Nguyệt kia.” Tiểu nhị vẫn mỉm cười đáp.
Rõ ràng quán rượu này không phải hạng phàm, nhưng lòng hiếu kỳ của Tiêu Sắt lại bị khơi dậy, trong lòng không hề lo sợ, chỉ gật đầu một cái nói: “Được, vậy thì gọi mười hai chung.”
Tiểu nhị nhanh chóng bưng mười hai chung rượu lên, xếp thành hình chữ nhất trên một cái bàn dài, cực kỳ bắt mắt. Mọi người xung quanh không nhịn được quay sang nhìn người áo xanh trẻ tuổi tuấn tú này, nhỏ giọng bàn tán. Tiêu Sắt chẳng buồn để ý tới, chỉ uống từng ngụm một không nhanh không chậm. Thế nhưng mới uống xong chén thứ nhất, Lôi Vô Kiệt mặc áo đỏ đã đạp cửa đi vào, thấy tư thế uống rượu của Tiêu Sắt không khỏi kinh ngạc: “Tiêu Sắt, ngươi có cần gấp như vậy không? Bây giờ đã bày tiệc ăn mừng cho ta rồi à?”
Tiêu Sắt càng kinh ngạc: “Ngươi mới tới tầng thứ nhất đã bị đánh ngã rồi à?”
Lôi Vô Kiệt thở dài, ngồi xuống ngửa đầu lên uống cạn một bát rượu Tang Lạc, lắc đầu nói: “Sao mà thế được.”
“Thế thì sao lại về?” Tiêu Sắt không hiểu.
“Ài, người giữ các nói đã là giờ tuất. Đăng Thiên các đóng cửa, phải chờ đến mai!” Lôi Vô Kiệt đầy tiếc nuối đáp.
Tiêu Sắt á khẩu không trả lời được, chỉ muốn trả lại bàn rượu.
Lúc này, tại cửa thành một con ngựa già nua mệt mỏi lung lay đi vào, một người bộ dáng như thư đồng dắt con ngựa, trên lưng cõng một thanh kiếm gỗ đào. Còn phía trước hắn là một thư sinh cõng rương sách vẻ mặt mừng rỡ nhìn cảnh tượng trong thành, miệng lẩm bẩm: “Tuyết Nguyệt thành này đúng là thú vị hơn Thanh Thành sơn nhiều.”
Vẻ mặt thư đồng cõng kiếm gỗ đào đầy khinh thường: “Tuyết Nguyệt thành là phàm thành, Thanh Thành sơn là tiên sơn. Tiểu sư thúc, ngươi thật quá dung tục.”
“Tục thì tục chứ.” Thư sinh kia cười nói: “Các ngươi là tu đạo, còn ta là luyện kiếm. Đâu có gia nhập tiên môn của các ngươi. Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu sư thúc, phải gọi ta là công tử.”
“Công cái rắm.” Thư đồng chẳng hề nể mặt.
Thư sinh lúng túng gãi đầu một cái mắng: “Há mồm là cứt đái rắm, đây là đạo tu tiên của ngươi đấy à?”
Thư đồng khinh thường hừ một tiếng: “"Đạo khả đạo, phi hằng đạo. Danh khả danh, phi hằng danh. Ngươi thì hiểu cái rắm gì.”
“Được, ta không hiểu.” Thư sinh lườm hắn một cái, tức giận nói: “Cũng không hiểu Vô Lượng kiếm thuật kia đâu, ngươi đi tìm người khác mà học.”
“Được thôi.” Thư đồng chẳng hề sợ hãi. “Vậy ta sẽ về nói với sư tổ, ngươi lén lút chạy tới Tuyết Nguyệt thành!”
“Nếu gặp được người kia thật, sư phụ vui còn chẳng đủ, sẽ không trách móc gì ta.” Thư sinh mỉm cười, nhìn tòa Đăng Thiên các phía xa.
“Trên Đăng Thiên các thật sự có người như thần tiên à, ngay cả sư tổ cũng để ý tới.” Thư đồng nghiêng đầu, không hiểu nổi.
“Đương nhiên rồi, để xem xem vị ở bên trên kia có hợp với sư phụ không.” Thư sinh lại cười, nói một câu đại nghịch bất đạo.
“Bao giờ thì lên các?” Thư đồng hỏi.
Thư sinh lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, giả vờ giả vịt vung vung một hồi, sau đó duỗi tay bắt lấy một cây thăm bằng trúc vừa bay lên. Hắn cau mày xem cả nửa ngày rồi mới nói: “Trưa mai.”
Thư đồng chứng kiến hành động đoán thăm của thư sinh kia lập tức nổi nóng. Ngón tay hắn vung lên, một luồng kiếm khí lập tức cắt đứt lá thăm kia, thư đồng nói với giọng chế nhạo: “Công tử, ngươi cầm ngược lá thăm rồi!”
***
Thế nhưng sau khi Lôi Vô Kiệt hết sức hăng hái đi được vài bước, khi quay đầu lại phát hiện Tiêu Sắt vẫn lười biếng ngồi trên ghế, thong dong uống từng chén một.
“Sao không đi?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt nhướn mày: “Đã trả tiền chưa?”
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy bầu máu nóng đang dâng lên đầy người bị tưới một chậu nước lạnh, lục trên người được một chút bạc vụn cuối cùng, lại đi về để lên bàn: “Tiểu nhị, tính... tính tiền.”
Ban đầu tiểu nhị thấy hắn uy vũ bất phàm, dung mạo lại tuấn tú như vậy, vốn tưởng rằng công tử giàu có thế nhưng lúc trả tiền lại bủn xỉn như vậy, sau khi thu bạc mặt hắn lạnh tanh đi ra ngoài.
“Giờ đã đi được chưa?” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt uống một chén rượu, gật nhẹ đầu một cái: “Không đi.”
“Lại vì sao nữa!” Lôi Vô Kiệt nổi giận, thế nhưng bị Tiêu Sắt trừng mắt một cái, lửa giận lập tức tắt ngúm.
Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Đi, được. Đăng Thiên các, không leo. Ngươi là đệ tử của Lôi môn, cần gì phải đi leo Đăng Thiên các kia, cầm danh thiếp rồi nghênh ngang vào thẳng là được.”
“Ta không có danh thiếp.” Lôi Vô Kiệt hạ giọng nói.
“Cái gì?” Tiêu Sắt sửng sốt.
“Ta không có danh thiếp.” Giọng nói của Lôi Vô Kiệt nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lần này Tiêu Sắt lại nghe rất rõ, hắn lặp lại lần nữa mang theo vẻ uy hiếp: “Người không có danh thiếp? Ngươi đường đường đệ tử Lôi gia bảo, ngươi lại nói với ta ngươi không có danh thiếp? Ngươi không có danh thiếp thì tới Tuyết Nguyệt thành làm gì.”
Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái: “Thật ra lần này ta tự ý chạy tới, Trong danh sách Lôi gia bảo đi tới Tuyết Nguyệt thành năm nay không có ta. Bởi vì, ta là...”
“Bởi vì, ngươi là... đệ tử của Lôi Oanh.” Tiêu Sắt nhíu mày một cái.
Lôi Vô Kiệt gật đầu đáp: “Đúng, ta là đệ tử của Lôi Oanh. Sư phụ cũng là một người khác thường trong Lôi gia bảo, ngoại trừ ta ra không có ai nói chuyện với ông ấy. Ngày đó ông ấy cho ta cái bọc này, bảo ta tới Tuyết Nguyệt thành, gặp một người. Vì vậy ta đã tới đây.”
Chân mày của Tiêu Sắt càng nhíu chặt, cuối cùng lại không mắng tiếp.
“Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ leo lên Đăng Thiên các.” Lôi Vô Kiệt thề thốt rất chân thành: “Bạc đang nợ ngươi cũng sẽ trả.”
“Muốn gặp người ngươi nói cần tới tầng thứ mấy?” Tiêu Sắt hỏi.
“Chắc là tầng thứ mười sáu.” Lôi Vô Kiệt mỉm cười đáp.
“Ta đoán được đại khái người mà ngươi muốn gặp là ai rồi.” Tiêu Sắt đứng dậy đi ra ngoài. “Nhưng với tu vi của ngươi hiện giờ, không leo được đến đó.”
Lôi Vô Kiệt đi theo, vỗ vỗ cái bọc dài: “Thật ra dọc con đường này ta vẫn ẩn giấu một thủ đoạn, hơn nữa mấy tháng nay ta đánh đi đánh lại bộ La Hán quyền kia, đã ngộ được đôi chút đạo lý.”
Hai người chỉ chậm rãi đi về phía trước như vậy, khi đi ngang qua một quán rượu, Tiêu Sắt đột nhiên dừng chân, mũi hít hít: “Thơm quá.” Hắn ngẩng đầu thấy trên bảng hiệu có ghi: Đông Quy.
“Ngươi ở đây chờ ta đã.” Lôi Vô Kiệt vỗ lên vai Tiêu Sắt một cái. “Ta đi leo các, khi leo được đến tầng thứ mười sáu, gặp được người ta cần gặp, ta sẽ trở lại tìm ngươi.”
Tiêu Sắt nhìn hắn một cái như đang suy tư.
“Mang năm trăm lượng bạc trở lại tìm ngươi!” Lôi Vô Kiệt vội vàng bồi thêm một câu.
Tiêu Sắt thở dài không nói gì, Lôi Vô Kiệt đã bước nhanh về phía trước. Tiêu Sắt nhớ tới đêm tuyết hôm đó, thiếu niên này cũng sải bước đi thẳng tới Tuyết Lạc sơn trang của mình, toàn thân mang theo khí thế hăng hái.
“Ngươi cảm thấy hắn leo được mấy tầng?” Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên. Tiêu Sắt quay đầu lại, thấy một người đàn ông để ria mép đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào chẳng hay. Người nọ mới chừng ba mươi tuổi, thân mặc một bộ áo dài màu xanh, thần sắc lười biếng, mái tóc dài bông xõa, tinh thần có phần mệt mỏi, nhưng giữa hai hàng mi có một luồng khí kiệt xuất không cách nào che giấu, đứng cạnh Tiêu Sắt mặc một bộ quần áo màu xanh, ngược lại như đôi huynh đệ lâu ngày gặp lại.
“Tầng mười một. Chắc là vừa vặn qua được Trưởng Lão các, tầng mười sáu thì không cần phải nghĩ.” Tiêu Sắt quay người lại nói.
Người đàn ông để ria mép kia vuốt ria, lắc đầu: “Nếu mở cái bọc kia ra có thể tới tầng mười hai.”
“Chỉ hơn có một tầng?” Tiêu Sắt nhíu mày.
“Trên tầng mười, mỗi một tầng là một cảnh giới.” Người đàn ông kia cười một tiếng.
“Ngươi hiểu rõ vậy à?” Tiêu Sắt hỏi.
“Ta mở quán rượu ở đây đã hơn mười năm.” Người đàn ông kia đứng dưới tấm biển ‘Đông Quy’, giọng nói khá tự hào.
“Vừa rồi cũng có một tiểu nhị nói mình ở đây đã mười mấy năm, nhưng những thứ hắn biết có vẻ không nhiều như ngươi.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
“Cái đấy thì đương nhiên rồi.” Người đàn ông kia chỉ vào trong nhà, sau đó hít mạnh một cái ngửi mùi thơm: “Vì rượu của ta thơm hơn hắn.”
“Có rượu gì?” Tiêu Sắt hỏi.
"Rượu Thiệu Hưng Hoa Điêu Đỗ Khang, rượu Lan Lăng Mỹ Tửu Trạng Nguyên Hồng, rượu Tảo Tập Mỹ Tửu Hồng Mao Tửu, rượu Dương Cao Mỹ Tửu Ngũ Gia Bì, rượu Nữ Nhi Tửu Trúc diệp Thanh, Linh Tửu Hạc Niên Cống, rượu phần hoa hạnh "Đồng Thịnh Kim". Khách quan muốn uống loại nào?" Người đàn ông gọi xong mấy cái tên này cảm thấy cũng mình say ngất ngư.
“Đã đến Tuyết Nguyệt thành, đương nhiên phải uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt.” Tiêu Sắt lại chẳng hề lựa chọn.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt?” Người đàn ông kia mỉm cười, vung nhẹ tay lên, một đóa hoa sơn trà trong tay cô gái bán hoa thơm ven đường rơi vào trong tay hắn. “Ta đi cất rượu ngay bây giờ.”
“Bây giờ mới cất có phải hơi muộn rồi không?” Tiêu Sắt chẳng hề kinh ngạc trước cái vung tay ảo diệu thần kỳ của hắn.
“Không muộn, có rượu càng cũ uống càng ngon, có rượu lại càng mới uống càng ngon. Phong Hoa Tuyết Nguyệt, không thể chờ một giây một phút, khi rượu được ủ thành công là lúc nó đẹp nhất. Không cần nôn nóng, tối nay trăng đẹp, uống được.” Người đàn ông kia cầm đóa hoa sơn trà đi vào trong quán rượu.
Tiêu Sắt suy nghĩ một lúc về ý tứ trong lời nói của người đàn ông này, sau đó cũng mỉm cười, định theo chân hắn đi vào nhưng lại vô tình liếc mắt thấy cô gái bán hoa tươi bị hái mất hoa sơn trà. Cô gái ấm ức hai mắt mở tròn, sắp khóc đến nơi. Hắn thở dài, trong đầu thầm nghĩ sao mình cứ luôn gặp mấy chuyện xúi quẩy phải tiêu tiền thế này, chỉ có thể lấy một khối bạc vụn trong lòng ra, ném cho cô gán bán hoa tươi.
Cô gái bán hoa tươi kia thấy thế mỉm cười, nhận bạc nói một câu cám ơn rồi chạy mất. Tiêu Sắt không buồn để ý, chỉ quay đầu sang nhìn người mặc áo đỏ kia đã sắp đi tới chân Đăng Thiên các.
Tiêu Sắt đi vào trong quán rượu, phát hiện người đàn ông để ria mép đã đi đâu không biết, trong quán rượu tiếng người huyên náo, làm ăn rất tốt. Tiêu Sắt tìm một góc ngồi xuống, một tiểu nhị bước tới tiếp đón: “Khách quan cần gì ạ.”
“Ta hẹn ông chủ của các ngươi tối nay uống một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bây giờ cứ tùy ý lấy cho ta chút rượu giết thời gian là được.” Tiêu Sắt lười biếng nói.
“Khách quan nói đùa rồi, rượu trong tiểu quán chúng tôi đều là tuyệt phẩm, nào có rượu giết thời gian gì. Tiểu nhân xin tự đề cử. Cứ gọi Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược, mỗi loại một chung đi.” Tiểu nhị nói một lèo tên mười hai loại rượu.
“Trong đó có gì cần chú ý?” Tiêu Sắt hơi cau mày.
“Tổng cộng mười hai chung, bằng hữu của khách quan cứ leo được một tầng các thì uống một chung. Sau mười hai chén, bằng hữu của khách quan cũng sẽ trở về. Lúc đó là uống được Phong Hoa Tuyết Nguyệt kia.” Tiểu nhị vẫn mỉm cười đáp.
Rõ ràng quán rượu này không phải hạng phàm, nhưng lòng hiếu kỳ của Tiêu Sắt lại bị khơi dậy, trong lòng không hề lo sợ, chỉ gật đầu một cái nói: “Được, vậy thì gọi mười hai chung.”
Tiểu nhị nhanh chóng bưng mười hai chung rượu lên, xếp thành hình chữ nhất trên một cái bàn dài, cực kỳ bắt mắt. Mọi người xung quanh không nhịn được quay sang nhìn người áo xanh trẻ tuổi tuấn tú này, nhỏ giọng bàn tán. Tiêu Sắt chẳng buồn để ý tới, chỉ uống từng ngụm một không nhanh không chậm. Thế nhưng mới uống xong chén thứ nhất, Lôi Vô Kiệt mặc áo đỏ đã đạp cửa đi vào, thấy tư thế uống rượu của Tiêu Sắt không khỏi kinh ngạc: “Tiêu Sắt, ngươi có cần gấp như vậy không? Bây giờ đã bày tiệc ăn mừng cho ta rồi à?”
Tiêu Sắt càng kinh ngạc: “Ngươi mới tới tầng thứ nhất đã bị đánh ngã rồi à?”
Lôi Vô Kiệt thở dài, ngồi xuống ngửa đầu lên uống cạn một bát rượu Tang Lạc, lắc đầu nói: “Sao mà thế được.”
“Thế thì sao lại về?” Tiêu Sắt không hiểu.
“Ài, người giữ các nói đã là giờ tuất. Đăng Thiên các đóng cửa, phải chờ đến mai!” Lôi Vô Kiệt đầy tiếc nuối đáp.
Tiêu Sắt á khẩu không trả lời được, chỉ muốn trả lại bàn rượu.
Lúc này, tại cửa thành một con ngựa già nua mệt mỏi lung lay đi vào, một người bộ dáng như thư đồng dắt con ngựa, trên lưng cõng một thanh kiếm gỗ đào. Còn phía trước hắn là một thư sinh cõng rương sách vẻ mặt mừng rỡ nhìn cảnh tượng trong thành, miệng lẩm bẩm: “Tuyết Nguyệt thành này đúng là thú vị hơn Thanh Thành sơn nhiều.”
Vẻ mặt thư đồng cõng kiếm gỗ đào đầy khinh thường: “Tuyết Nguyệt thành là phàm thành, Thanh Thành sơn là tiên sơn. Tiểu sư thúc, ngươi thật quá dung tục.”
“Tục thì tục chứ.” Thư sinh kia cười nói: “Các ngươi là tu đạo, còn ta là luyện kiếm. Đâu có gia nhập tiên môn của các ngươi. Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu sư thúc, phải gọi ta là công tử.”
“Công cái rắm.” Thư đồng chẳng hề nể mặt.
Thư sinh lúng túng gãi đầu một cái mắng: “Há mồm là cứt đái rắm, đây là đạo tu tiên của ngươi đấy à?”
Thư đồng khinh thường hừ một tiếng: “"Đạo khả đạo, phi hằng đạo. Danh khả danh, phi hằng danh. Ngươi thì hiểu cái rắm gì.”
“Được, ta không hiểu.” Thư sinh lườm hắn một cái, tức giận nói: “Cũng không hiểu Vô Lượng kiếm thuật kia đâu, ngươi đi tìm người khác mà học.”
“Được thôi.” Thư đồng chẳng hề sợ hãi. “Vậy ta sẽ về nói với sư tổ, ngươi lén lút chạy tới Tuyết Nguyệt thành!”
“Nếu gặp được người kia thật, sư phụ vui còn chẳng đủ, sẽ không trách móc gì ta.” Thư sinh mỉm cười, nhìn tòa Đăng Thiên các phía xa.
“Trên Đăng Thiên các thật sự có người như thần tiên à, ngay cả sư tổ cũng để ý tới.” Thư đồng nghiêng đầu, không hiểu nổi.
“Đương nhiên rồi, để xem xem vị ở bên trên kia có hợp với sư phụ không.” Thư sinh lại cười, nói một câu đại nghịch bất đạo.
“Bao giờ thì lên các?” Thư đồng hỏi.
Thư sinh lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, giả vờ giả vịt vung vung một hồi, sau đó duỗi tay bắt lấy một cây thăm bằng trúc vừa bay lên. Hắn cau mày xem cả nửa ngày rồi mới nói: “Trưa mai.”
Thư đồng chứng kiến hành động đoán thăm của thư sinh kia lập tức nổi nóng. Ngón tay hắn vung lên, một luồng kiếm khí lập tức cắt đứt lá thăm kia, thư đồng nói với giọng chế nhạo: “Công tử, ngươi cầm ngược lá thăm rồi!”
Danh sách chương