Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Đỉnh Thương Sơn.

Nho sĩ trung niên mặc áo đen ngồi ngay ngắn tại đó, trước mặt đặt một bàn cờ, bên cạnh đặt một thanh trường thương màu ô kim.

Thương Tiên, Tư Không Trường Phong.

Tay hắn cầm quân cờ màu trắng, trầm ngâm một lát mới đặt một quân cờ xuống.

“Đùng” một tiếng, hắn đặt một quân cờ xuống, bàn cờ lại có thêm một cái lỗ.

Tư Không Trường Phong cười khổ một tiếng, nói: “Người còn nhớ chuyện ta nói với ngươi mấy hôm trước không. Ở nước Vu Điền ta gặp đệ tử Lôi môn bên cạnh Đường Liên kia, hắn biết Hỏa Chước thuật, nếu ta đoán không lầm, hắn là đệ tử của Lôi Oanh.”

“Nghe nói lúc này hắn đã bước vào Hạ Quan thành, đang leo Đăng Thiên các. Nếu ta đoán không lầm, chắc hắn tới vì ngươi. Ta e ngươi không thoát nổi khoản nợ với Lôi Oanh rồi.”

“Hừ.” Tiếng hừ lạnh vang lên không biết từ đâu.

“Hơn nữa đứa trẻ kia cũng mặc áo đỏ, giống hệt mẫu thân nó năm xưa.” Tư Không Trường Phong lại đặt một quân cờ xuống.

Thế nhưng người nấp trong bóng tối kia lại không dùng kiếm khí đục lỗ nữa, im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi: “Ngươi có chắc đúng là người đó không?”

“Nếu ngươi thấy ngươi cũng biết ngay. Ánh mắt đó giống hệt mẫu thân hắn. Nhưng tính cách ngây ngô kia rõ ràng là giống cha.” Tư Không Trường Phong cười nói.

“Hạt giống đã trưởng thành, từng quân cờ đều đã vào ván.” Người trong bóng tối thở dài.

“Đúng vậy, Đường Liên là hạt giống, Thiên Lạc là hạt giống, bây giờ hạt giống thứ ba rốt cuộc cũng bước vào ván. Ước định mười bốn năm trước cũng sắp đến lúc thực hiện.” Tư Không Trường Phong thấy đối phương không còn hứng thú chời cờ, bèn thu bàn cờ lại: “Lần này chưa thủng mấy lỗ, về sửa lại chút, lần sau còn đánh được.”

“Quân cờ đã vào cuộc, vậy người chơi cờ thì sao?”

Tư Không Trường Phong đứng dậy, nhấc thương dưới đất lên: “Trên ván cờ này không có người chơi, ai ai cũng là quân cờ. Nếu nhất định phải nói có người chơi cờ, như vậy khi ván cờ chính thức bắt đầu, hắn đã chết.”

“Chúng ta có thể đi lại không?” Tư Không Trường Phong cảm thấy một đợt lá rụng thổi qua trước mắt, một người mặc áo trắng cầm trường kiếm đứng quay lưng về phía hắn.

Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Quân tử không đi lại.”

“Nhưng ta không phải là quân tử.” Người cầm trường kiếm kia đi về phía trước.

Tư Không Trường Phong đi theo: “Định tới gặp đứa bé kia à? Với năng lực của đứa bé kia, vốn dĩ nhiều nhất là lên tới tầng thứ mười hai, nhưng có một kẻ nhiều chuyện mời hắn uống một bình Phong Hoa Tuyết Nguyệt, hiện giờ công lực của hắn tăng liền ba tầng, e rằng có thể bước lên tầng mười sáu thật.”

“Phong Hoa Tuyết Nguyệt? Là hắn à?”

“Đúng vậy, là hắn.”

“Hôm nay hắn đang ở đâu? Sao không đến cùng ngươi?”

“Hắn muốn cất cái Mạnh Bà Thang kia, nói phải tới tiên sơn nơi hải ngoại tìm kiếm thuốc dẫn cuối cùng.”

“Mạnh Bà Thang? Hắn muốn quên chuyện quá khứ đến vậy sao?”

“Hắn chỉ muốn quên một chuyện thôi. Nhưng vì quên chuyện đó, cho dù quên hết mọi việc, hắn cũng hoàn toàn không để ý.”

“Thằng điên.”

“Không phải chỉ mình hắn là thằng điên, ngoại trừ đệ tử của Lôi Oanh ra còn có đệ tử của một thằng điên khác cũng tới, còn giả bộ làm thư sinh, mang theo một tiểu đạo sĩ, cưỡi một con ngựa già nghiêng ngả đi vào thành.”

“Đạo sĩ? Ngươi bảo hắn à?” Người cầm kiếm đứng dậy.

“Núi Thanh Thành, Triệu Ngọc Chân.” Tư Không Trường Phong chậm rãi nói, chẳng qua chữ ‘Chân’ cuối cùng còn chưa nói xong, bóng trắng đã lóe lên, người cầm kiếm đã lao vút xuống chân núi.

“Ài. Hôm nay tầng mười bốn do khuê nữ nhà ta trấn thủ, ta còn chẳng vội như ngươi.” Tư Không Trường Phong thở dài, cũng tung người nhảy tới, lao nhanh xuống chân núi.

Đường Liên nhìn con chim lớn như ẩn như hiện sau lưng Lôi Vô Kiệt, cau mày nói: “Đây là cảnh giới thứ sáu của Hỏa Chước thuật, Già Lâu La? Mới là cảnh giới thứ sáu đã có uy lực như vậy rồi, năm xưa Lôi Oanh tiền bối lên tới cảnh giới thứ chín, uy thế còn đến nhường nào?”

“Sư huynh, đắc tội.” Lôi Vô Kiệt bước tới một bước, tay phải vung mạnh quyền ra.

Quyền chưa tới, khí đã tới! Lôi môn Vô Phương quyền!

Ngoài dự kiến của Lôi Vô Kiệt, chiêu Vô Phương quyền này chỉ là hư trương thanh thế nhưng Đường Liên lại chẳng hề né tránh, vai phải dính trọn một đòn. Đường Liên đau đớn trợn mắt nhe răng, ôm bả vai lui lại ba bước, hét lớn: “Thật lợi hại!”

“Hả?” Lôi Vô Kiệt đờ ra tại chỗ..

“Quả không hổ danh cao thủ của Lôi gia bảo! Vô Phương quyền này e rằng đã có công lực chín tầng!” Đường Liên than thở, ra vẻ khâm phục.

“Sư huynh nói linh tinh gì thế? Ta chỉ tùy tiện đánh một quyền thôi mà!” Lôi Vô Kiệt vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo.

“Xem Thiên La Địa Võng của ta!” Tay phải của Đường Liên vung lên, Thiên La Địa Võng mà Đao Ti của Ám Hà đã bố trí đột nhiên xiết chặt lại, nếu là người thường chắc chắn đã bị xiết tới chia năm xẻ bảy dưới đòn này!

Nhưng Lôi Vô Kiệt không phải người thường. Khi vận Hỏa Chước thuật tới cảnh giới Già Lâu La, xung quanh cơ thể Lôi Vô Kiệt đã được khí của Hỏa Chước thuật bao phủ, binh khí bình thường muốn làm thương tổn tới hắn, trước hết phải phá vớ được luồng khí của Hỏa Chước thuật này đã. Thế nhưng Ám Hà Đao Ti đâu phải binh khí bình thường.

“Phá!” Lôi Vô Kiệt lập tức vận chân khí toàn thân chống đỡ Thiên La Địa Võng trận do Đao Ti tạo thành.

Thế nhưng Đao Ti kia tới cách thân thể Lôi Vô Kiệt hơn một thước đã cháy sạch, Lôi Vô Kiệt đang muốn đánh một trận thật lớn cũng choáng váng đầu óc: “Sư huynh, đây mà là Đao Ti à? Đây là tơ nhện hả, kéo một cái đã đứt rồi.”

“Nói bậy, rõ ràng là Hỏa Chước thuật của ngươi thật sự quá lợi hại! Đao Ti của ta là vũ khí tuyệt đỉnh trong thiên hạ, thế nhưng vẫn bị ngươi phá vỡ.” Đường Liên nói rất đường hoàng: “Người đi đi, ta không phải đối thủ của ngươi.”

Lôi Vô Kiệt dở khóc dở cười: “Sư huynh, ngươi diễn kịch kém quá. Huống chi nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi muốn nương tay thì cứ nương tay, ta sẽ không nói với người khác đâu mà.”

Đường Liên cả giận nói: “Ta đường đường đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, ngươi nói ai nương tay? Ăn một phát Phật Nộ Đường Liên của ta.” Đường Liên giả bộ định lấy ra. Lôi Vô Kiệt vừa nghe bốn chữ ‘Phật Nộ Đường Liên’ lập tức sợ tới mức run lên bần bật, chân khí vừa buông ra lại nâng về. Kết quả Đường Liên moi chỗ nọ móc chỗ kia cả nửa ngày mới nói: “Lúc ra ngoài vội quá, hình như quên không mang theo.”

“Sư huynh...” Lôi Vô Kiệt đã không còn lời nào để nói.

Trong số các đệ tử đông đảo của Tuyết Nguyệt thành, Đường Liên luôn luôn dùng hình tượng nghiêm túc, ổn thỏa để tiếp xúc với người khác. Lúc này hắn cũng lười giả bộ tiếp, vẫy tay ném một lọ thuốc cho Lôi Vô Kiệt: “Uống nó vào, sau đó lên tầng mười lăm đi.”

“Cái gì đây?” Lôi Vô Kiệt nhận lấy bình thuốc, vẫn không hiểu gì cả.

“Người biết Đường môn là thế gia ám khí đệ nhất giang hồ, vậy ngươi có biết độc của Đường môn cũng nổi tiếng như Ôn gia, Nam Cương Vu gia không.” Đường Liên ngạo nghễ đáp.

“Đương nhiên biết.” Lôi Vô Kiệt vội vàng gật đầu.

“Bình thuốc này tên là Băng Thanh Thủy, người thường uống vào thì máu huyết toàn thân sẽ đóng băng chỉ trong chốc lát, ngã xuống chết ngay. Nhưng ngươi thì khác, sau khi ngươi vận Già Lâu La cảnh cảm thấy ra sao?” Đường Liên hỏi.

Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng: “Toàn thân nóng bỏng, như rơi vào lò lửa.”

“Quả nhiên là vậy, vừa rồi nhìn ngươi vận công ta đoán nội lực của ngươi đã đủ để vận Già Lâu La cảnh nhưng thân thể của ngươi vẫn chưa thể gánh vác được. Nếu vận công quá lâu, ta sợ ngươi sẽ tự khiến mình bị thương. Cho nên ta cho ngươi bình Băng Thanh Thủy này. Sau khi uống nó vào, ít nhất có thể bảo vệ tâm mạch của ngươi không bị đốt cháy.” Đường Liên nói.

Lôi Vô Kiệt cảm kích gật đầu, cầm bình thuốc uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chảy xuống ngực, vốn là độc dược khiến người ta mất mạng trong chớp mắt nhưng lúc này lại có tác dụng thần kỳ. Hắn chỉ cảm thấy cảm giác nóng bức vừa rồi đã lập tức giảm bớt, chỉ thấy thoải mái không nói nên lời, nhưng Hỏa Chước thuật vẫn giữ ở cảnh giới Già Lâu La, không hề suy giảm. Hắn vui mừng nói: “Quả nhiên hữu dụng, đa tạ sư huynh.”

“Đúng rồi, ngươi nói sau khi ngươi vào thành từng có một người mời ngươi uống ba chén Phong Hoa Tuyết Nguyệt, sau đó giúp ngươi tăng thêm ba tầng cảnh giới.” Đường Liên đột nhiên nhớ ra một chuyện hỏi: “Hắn trông thế nào? Khoảng bao nhiêu tuổi?”

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ nói nói: “Chắc khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc quần áo màu xanh, không buộc tóc, để ria mép. Trông giống Tiêu Sắt, khi nói chuyện có vẻ khá lười biếng.”

Đường Liên nhíu mày: “Chẳng lẽ là...”

“Sư huynh, ta phải leo các đây. Ngươi có đề nghị gì với ta về tầng mười lăm không?” Lôi Vô Kiệt cầm lấy cái bọc, định leo lên trên.

Đường Liên khôi phục tinh thần, cười nói: “Tầng mười lăm là trưởng lão giữ các. Ở đây, người giữ các mỗi ngày đều thay đổi, nhưng trưởng lão giữ các đã ở đó mười năm rồi. Hơn nữa, nếu ngươi gặp ông ấy, chắc sẽ cảm thấy rất thân thiết.”

“Rất thân thiết?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.

“Đúng vậy, rất thân thiết. Bởi vì ông ấy họ Lôi.” Đường Liên chậm rãi nói.

“Lôi?” Lôi Vô Kiệt cả kinh.

“Đúng vậy, cùng chữ Lôi với ngươi. Ông ấy từng rất nổi danh trên giang hồ, chắc ngươi đã từng nghe tới ông ấy.” Đường Liên nhìn theo hướng lên tầng trên: “Ông ấy chính là Lôi Vân Hạc!”

Lôi Vô Kiệt ngây ra tại chỗ.

Đương nhiên hắn từng nghe danh Lôi Vân Hạc, năm đó Lôi môn có hai người trẻ tuổi ra ngoài, dắt tay nhau gần như lật nghiêng cả giang hồ. Một người là sư phụ của Lôi Vô Kiệt, Lôi Oanh, một người là Lôi Vân Hạc. Khác với Lôi Oanh, Lôi Vân Hạc đến từ chi chính của Lôi môn, là con trai trưởng của gia chủ Lôi môn đời trước Lôi Lạc Thạch. Nghe nói Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật thất truyền đã lâu của Lôi môn đã từng tái hiện trên tay hắn, thậm chí là người thiếu chút nữa bước lên chức vị gia chủ. Chẳng qua cuối cùng hắn đột nhiên biệt tăm biệt tích, ngay tên của hắn cũng trở thành một cấm kỵ trong Lôi gia bảo. Thậm chí có người đồn đại hắn bị đệ đệ của mình, cũng là gia chủ đương nhiệm của Lôi môn Lôi Thiên Hổ giết chết. Thế nhưng không ngờ hóa ra hắn chỉ ở trong Tuyết Nguyệt thành.

Người như vậy trấn thủ tầng thứ mười lăm? Mặc dù Tuyết Nguyệt thành được xưng là võ lâm đệ nhất thành, thế nhưng như vậy có khoa trương quá không? Với thanh danh của hắn năm xưa, đáng ra phải sánh vai với ba vị thành chủ Tuyết Nguyệt thành chứ.

“Tuyết Nguyệt thành có tất cả là hai mươi tám vị trưởng lão, không có xếp hạng võ lực nhưng mọi người đều công nhận trưởng lão giữ các là yếu nhất trong đó.” Đường Liên thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Lôi Vô Kiệt, cười nói: “Chắc chắn ngươi đang nghĩ, Lôi Vân Hạc từng suýt chút nữa lên tới chức gia chủ Lôi môn, sao chỉ có chút trình độ như vậy. Khi ngươi thấy hắn, ngươi sẽ biết.”

Tuy trong lòng Lôi Vô Kiệt vẫn còn kinh ngạc nhiên không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu với Đường Liên rồi chạy lên tầng mười lăm.

Đường Liên ở phía sau nói một câu không nặng không nhẹ: “Ta vẫn luôn muốn biết trong cái bọc của ngươi để cái gì.”

Lôi Vô Kiệt không quay đầu lại, lên thẳng tầng mười lăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện