Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Ngươi là ai?” Minh Đức Đế ngẩng đầu, mũi kiếm đặt trên cằm hắn.

Người tới im lặng không nói gì, mũi kiếm tiến về phía trước một tấc.

“Lý Hàn Y to gan!” Cẩn Tuyên công công phẫn nộ quát lớn: “Ngươi tưởng mình bước vào cảnh giới Kiếm Tiên là thật sự vô địch thiên hạ chắc?”

Minh Đức Đế gật đầu: “Hóa ra là nhị thành chủ Tuyết Nguyệt thành, hình như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, nhưng ta thấy gương mặt ngươi lại khá quen thuộc. Ngươi là con gái của người bên dưới đúng không?”

Tuy Lý Hàn Y dùng khăn xám che mặt, nhưng vẫn bị nhận ra thân phận, cô hơi nhíu mày, im lặng không nói gì.

“Ngươi muốn điều kiện gì?” Cuối cùng Minh Đức Đế cũng nói câu này ra miệng, hắn thân là cửu ngũ chí tôn, có gần vạn binh sĩ hộ giá, bên cạnh có không dưới năm vị cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh nhưng vẫn không thể không mở miệng bàn bạc điều kiện với đối phương.

Cuối cùng Lý Hàn Y nói: “Ta muốn mang hai người bên dưới đi.”

Minh Đức Đế lắc đầu: “Hai người bên dưới, ngươi chỉ có thể mang một đi.”

Thần sắc Lý Hàn Y hơi tức giận, trường kiếm trong tay ngâm vang.

Tề Thiên Trần thở dài: “Lý thành chủ, có một số việc không phải dùng một thanh kiếm là giải quyết được, xin ngài thu tay lại.”

Ánh mắt Lý Hàn Y lạnh lẽo như băng giá: “Tề thiên sư, ngươi định cản ta?”

Tề Thiên Trần phẩy nhẹ phất trần, từ từ xê dịch kiếm của Lý Hàn Y ra: “Cha mẹ ngươi đưa ngươi ra khỏi Thiên Khải thành là vì không muốn ngươi động chạm vào những chuyện trong triều đình như thế này. Sao ngươi phải phụ tấm lòng khổ nhọc của bọn họ?”

Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng, bước vào trong pháp trường, đánh một kiếm ép lui tứ đại tổng quản, nâng Lý Tâm Nguyệt đang ngã ngồi dậy, sau đó dưa mắt nhìn Lang Gia Vương vẫn luôn lẳng lặng đứng yên chính giữa pháp trường. Ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong tay Lý Hàn Y, xích sắt trên tay Lang Gia Vương rơi thẳng xuống đất.

“Ngăn hắn lại!” Minh Đức Đế đứng bật dậy.

Nhưng không ai hành động, thất đại thiên sư, ngũ đại tổng quản, thậm chí cả nam tử tóc dài cầm Vô Cực côn kia đều không vọng động. Bởi vì bọn họ đều thấy vị vương gia mặc áo trắng kia đột nhiên mỉm cười, dường như trong nụ cười đó còn mang theo chút bi ai và trào phúng. Hắn đi tới trước mặt Lý Tâm Nguyệt đã trọng thương nằm trên mặt đất, nhỏ giọng nói vào tai bà vài câu, tiếp đó lại nhặt thanh kiếm của Lý Tâm Nguyệt rơi trên mặt đất, đưa mắt nhìn Minh Đức Đế ngồi trong triều, nói câu cuối cùng trong cuộc đời này.

“Ca ca.”

Lang Gia Vương nâng kiếm cứa mạnh một đường trên cổ mình, máu tươi phun ra ào ào.

Mọi người trong pháp trường lẳng lặng chứng kiến hết thảy, máu tươi phun cao ba thước, nhuộm đỏ toàn đài hành hình. Minh Đức Đế lùi lại ba bước, người cứng đờ ngã xuống trên ghế ngọc. Nam tử tóc dài thu hồi Vô Cực côn, quay người bỏ đi. Bạch Hổ trong Thiên Khải tứ thủ hộ, sau hôm đó không một ai thấy hắn. Ngũ đại tổng quản lập tức hô nâng loan giá thiên tử, đưa Minh Đức Đế về cung. Tục truyền sau khi Minh Đức Đế hồi cung tới Bình Thanh điện, ngồi trong điện không ăn không uống đờ đãn suốt ba ngày ba đêm.

Còn trên pháp trường vẫn chưa yên tĩnh lại, gần vạn Vũ Lâm quân tạo thành một vòng vây xung quanh Lý Hàn Y, từ từ ép sát vào trong. Lý Hàn Y xuất kiếm phá tan không trung, chỉ thẳng vào yết hầu của thiên tử, đây đã là tội nghịch thiên. Nếu Vũ Lâm quân buông tha cho cô, như vậy Tạ Lăng Vân cũng khó mà thoát tội.

Nhưng Kiếm Tiên có thể giết bao nhiêu người? Ngày trước Lý Tâm Nguyệt có thể dùng một chiêu kiếm phá trăm quân mặc giáp, Lý Hàn Y thân là kiếm tiên, một khi nổi giận liệu có giết tới mấy ngàn người không? Tạ Lăng Vân do dự, Vũ Lâm quân từ từ đẩy tới. Lúc này Tề Thiên Trần vẫn chưa hề rời khỏi lại đi xuống, hắn ngăn chính giữa Vũ Lâm quân và Lý Hàn Y. Tạ Lăng Vân lập tức phất tay ý bảo binh sĩ dừng lại. Tề Thiên Trần thân là giam chính của Khâm Thiên giám, tuy chức quan không quá cao nhưng chắc chắn là một trong những người lợi hại nhất trong Thiên Khải thành.

Tề Thiên Trần chỉ nói một câu: “Dùng sáu ngàn quân giáp sắt đổi lấy một lời hứa của bệ hạ, Tạ tướng quân thấy có đáng không?”

Tạ Lăng Vân do dự một chút rồi gọi quan truyền lệnh: “Truyền lệnh xuống, tam quân lui binh, về doanh!”

Lúc này Lý Tâm Nguyệt đã mất đi thần trí, Tề Thiên Trần đi qua, vuốt trán Lý Tâm Nguyệt, truyền chân khí vào cơ thể bà. Lúc này Lý Tâm Nguyệt mới từ từ tỉnh lại.

Tề Thiên Trần hỏi: “Vừa rồi Lang Gia Vương đã nói gì với ngươi?”

Lý Tâm Nguyệt lắc đầu không đáp.

Tạ Tuyên không hỏi tiếp, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài pháp trường.

Lý Hàn Y đỡ Lý Tâm Nguyệt dậy hỏi: “Mẫu thân, tới Tuyết Nguyệt thành hay Kiếm Trủng?”

Lý Tâm Nguyệt lắc đầu: “Tới Lôi gia bảo.”

Lý Hàn Y ngồi trước cửa gian nhà tranh, nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Năm đó cô dẫn mẹ về Lôi gia bảo, nhưng Lý Tâm Nguyệt không cho phép cô đi vào, chỉ một mình bước vào gặp một người. Đó là đệ đệ của Lôi Mộng Sát, Lôi Mộng Thần, cũng là thúc phụ của Lôi Vô Kiệt. Còn họ nói gì, rốt cuộc Lý Tâm Nguyệt có gặp Lôi Vô Kiệt hay không, Lý Hàn Y đều không biết. Cô chỉ biết khi Lý Tâm Nguyệt đi ra có giao cho cô một tấm lệnh bài, nếu một ngày nào đó Lôi Vô Kiệt đủ tư cách thì đưa lệnh bài này cho hắn.

Đó là một tấm lệnh bài tinh xảo được tạo bằng vàng ròng, trên đó có khắc một con rồng phun lửa.

Cuối cùng Lý Tâm Nguyệt trở lại Kiếm Trủng, trải qua thời gian cuối đời tại đó. Ngày trong pháp trường, bà đã bị trọng thương, dựa vào luồng tiên thiên cương khí mà Tề Thiên Trần truyền vào cơ thể mới miễn cưỡng sống sót. Thật ra bà chưa chắc đã phải chết, Tề Thiên Trần có cách cứu bà mười ngày đương nhiên cũng có cách cứu bà mười năm. Nhưng lời nói cuối cùng Lang Gia Vương thì thầm vào tai bà, Lý Tâm Nguyệt lại không thể nói cho Tề Thiên Trần. Bà ở lại Kiếm Tâm nhai trong Kiếm Trủng mười ngày, đó là nơi bà và Lôi Mộng Sát gặp nhau. Mười ngày sau, Lý Tâm Nguyệt nhắm mắt bình yên rời khỏi trần thế.

Bà và Lôi Mộng Sát quen nhau trong giang hồ, bà là truyền nhân của Kiếm Trủng, vốn chỉ chìm đắm trong kiếm thuật nhưng Lôi Mộng Sát lại có khí hướng với thiên hạ, cho nên bà đi theo Lôi Mộng Sát đánh tới Thiên Khải thành. Thật ra Thiên Khải tứ thủ hộ, bát trụ quốc gì đó, bà đều không để tâm, trong lòng bà chỉ có Lôi Mộng Sát. Thế nhưng người đàn ông đó đã chết trận trên sa trường. Cuối cùng bà lựa chọn đứng về phía Lang Gia Vương, không ngại xung đột với Minh Đức Đế, tất cả chỉ là vì Lang Gia Vương là bằng hữu duy nhất trong cuộc đời của Lôi Mộng Sát, chỉ thế mà thôi.

Lý Hàn Y lấy tấm lệnh bài kia ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh trăng như nước chiếu lên tay cô khiến kiếm tiên tuyệt thế bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Cô xoay người, phát hiện đệ tử của mình, cũng là em trai mình Lôi Vô Kiệt vẫn đứng yên tại đó, sắc mặt trầm tĩnh, an nhàn.

Tất cả đều là số mệnh, Lý Hàn Y nhẹ nhàng thở dài, đi tới vài bước, đặt tấm lệnh bài đang cầm vào tay Lôi Vô Kiệt.

“Đây là lệnh bài của mẫu thân, từ nay về sau nó được truyền tới tay ngươi.”

“Ngươi chính là tứ thủ hộ Thiên Khải thế hệ này, vị trí phía đông, Thanh Long!’

Lôi Vô Kiệt lặng lẽ nhận lấy tấm lệnh bài này: “Con trai Lôi Vô Kiệt, chắc chắn sẽ không phụ sứ mệnh của mẫu thân.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện