Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Thành Nam An
Mưa dầm kéo dài.
Nhưng vùng đất dưới cửa thành lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng giọt mưa rơi trên dù giấy trúc vang vọng không ngừng.
Tách, tách tách.
Lý Hàn Y nhìn người áo đen sắc mặt lạnh lùng như nước, nói: “Ngươi đã thu hồi thân phận của mình một lần nữa, không còn là Khôi?”
Tô Mộ Vũ gật đầu, dù giấy hơi nghiêng chặn trước mặt hắn, khiến Lý Hàn Y không thấy được thần sắc của hắn. Tô Mộ Vũ chậm rãi đi về phía Lý Hàn Y, mỗi bước đi đều khiến bọt nước bắt tung tóe, nhưng tiếng bước chân của hắn lại rất nhỏ, gần như không tạo ra âm thanh. Chỉ có tiếng nước mưa gõ trên mặt dù hết sức rõ ràng.
“Cho nên hiện giờ ngươi là gia chủ của Tô gia?” Lý Hàn Y lại hỏi.
Tô Mộ Vũ dừng chân cách Lý Hàn Y năm bước, gật đầu.
“Ngươi ngăn ta ở đây là định giết ta?” Lý Hàn Y lạnh lùng nói.
Tô Mộ Vũ dưới dù không đáp, cũng không tỏ ý kiến gì.
“Dẫu sao cũng không phải tới ôn chuyện.” Lý Hàn Y cười.
Tô Mộ Vũ nâng dù giấy cũng mỉm cười: “Trên thế gian này chắc không ai thật sự giết chết Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên được, ta tới đây chỉ để ngăn cản ngươi.”
“Ngăn cản ta?” Lý Hàn Y nhíu mày.
“Đường tới Lôi môn ta đã cản. Mời Kiếm Tiên về Tuyết Nguyệt thành.” Tô Mộ Vũ nói rất cung kính nhưng ý tứ lại có phần cuồng ngạo.
“Mời ta về?” Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng. “Dựa vào ngươi ư?”
Tô Mộ Vũ xoay nhẹ cây dù trúc, từng giọt nước mưa chậm rãi xoay tròn xung quanh chiếc dù. “Dựa vào đao của ta. Ta có mười bảy thanh đao, một thanh kiếm. Hôm nay cho dù gãy ở đây cũng phải ngăn ngươi lại.”
Lý Hàn Y không nói gì, tay trái nhẹ nhàng nâng kiếm.
Ánh mắt Tô Mộ Vũ nhìn sang thanh trường kiếm này: “Hạng ba trong thập đại danh kiếm, Thiết Mã Băng Hà. Nghe nói kiếm thế bá đạo như kỵ binh đạp tan đồng bằng, nhưng cũng ác độc dị thường, khi rút kiếm ra khỏi vỏ có thể chặt đứt tuyết rơi trên bầu trời.”
“Tô Mộ Vũ, thật ra lúc đó gặp ngươi ta đã rất muốn tỷ thí với ngươi một trận. Đáng tiếc lúc đó là minh hữu, giờ coi như bù đắp một tiếc nuối năm xưa.” Lý Hàn Y nắm chặt thanh kiếm trong tay, hàn khí đột nhiên bùng lên trên thân kiếm.
Tô Mộ Vũ mỉm cười, tay vẫn xoay nhẹ cây dù, chỉ có tốc độ xoay càng lúc càng nhanh: “Tiếc nuối như vậy cũng đọng trong lòng ta đã nhiều năm.”
Lý Hàn Y không nói thêm, lệ khí tỏa ra trên người tỏa ra làm căng phồng trường bào rộng thùng thình, ống tay áo không ngừng lay động.
Tô Mộ Vũ đột nhiên ngừng xoay dù, những giọt nước mưa xoay tròn xung quanh dù trúc lập tức đổ xuống. Ngay trong khoảnh khắc đó, cây dù trúc kia đột nhiên nổ ‘ầm’ một tiếng, như đóa hoa nở rộ chỉ trong chớp mắt, tất cả nan dù vỡ tan, để lộ ra lưỡi đao sắc bén bên trong. Mười bảy nan dù nổ tung, mười bảy lưỡi đao mỏng bắn ra, găm trên tường thành. Tô Mộ Vũ cầm thanh kiếm sắc bén trong cán dù, nhảy thẳng tới, đâm về phía Lý Hàn Y.
“Kiếm của ta tên là Tế Vũ (mưa phùn). Thiết Mã Băng Hà của ngươi có thể chặt đứt bông tuyết, nhưng mưa thì sao? Mưa không thể bị chặt đứt.” Nhát đâm của Tô Mộ Vũ bị Lý Hàn Y né tránh, hắn chợt nghiêng người sang phải, né tránh đòn phản kích của Lý Hàn Y.
“Lên!” Lý Hàn Y đột nhiên quát lớn một tiếng, Thiết Mã Băng Hà trong tay phải vẽ thành một đóa hoa kiếm, không ngờ sau đó lại chém thẳng xuống.
Tô Mộ Vũ kinh ngạc, vội vàng lùi lại phía sau: “Năm đó ngươi ra tay kéo hoa sơn trà khắp núi, ta tưởng rằng kiếm pháp nào của ngươi cũng ưu nhã sâu xa như vậy, không ngờ hôm nay ra tay lại sắc bén như vậy, còn là cách dùng đao nặng nữa!”
“Đánh với một sát thủ, cần gì phải nói chuyện ưu nhã sâu xa cơ chứ?” Lý Hàn Y rút kiếm đuổi theo, lại vung kiếm chén tới.
Tô Mộ Vũ cong người xuống, tiết tấu của hắn đã bị Lý Hàn Y áp chế tới tận cùng, trường kiếm trong tay không thể thi triển được, chỉ có thể né tránh liên tục. Mưa đột nhiên nặng hạt, nước mưa gõ lên mặt đất phủ đá xanh tạo thành tiếng vang tí tách, nhưng giờ phút này Tô Mộ Vũ chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của bản thân.
Tay phải Lý Hàn Y vung mạnh Thiết Mã Băng Hà, khí thế như sấm sét, hoàn toàn không giống dáng vẻ Kiếm Tiên lúc bình thường mà như mãnh thú trên chiến trường, nhe nanh giương vuốt. Cô cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải bảo ta trở về Tuyết Nguyệt thành à? Vậy thì lấy thành ý của ngươi ra đây.”
Tô Mộ Vũ xoay tròn thanh kiếm trong tay, thanh kiếm được hắn gọi là ‘Tế Vũ’ đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại, cuốn lấy Thiết Mã Băng Hà của Lý Hàn Y. Lý Hàn Y cảm thấy lực lượng trên thân kiếm đột nhiên biến mất, trong lòng kinh hãi, vội vàng vung quyền. Lúc này Tô Mộ Vũ cũng rút kiếm về, đạp chân lui lại phía sau.
Lý Hàn Y đứng đó, cầm kiếm trong tay, đột nhiên nhắm hai mắt lại. Hai tay áo vốn bay phần phật đột nhiên yên tĩnh lại, phảng phất như khí thế lôi đình trên người tiêu tan chỉ trong chớp mắt. Tô Mộ Vũ biết, Lý Hàn Y đang tích lũy khí thế, tiếp đó cô sẽ càng thêm đáng sợ.
“Nếu đã vậy, để ta cho kiếm tiên thấy nhiều thành ý hơn nhé!” Tay trái của Tô Mộ Vũ đột nhiên cử động, mười bảy lưỡi đao mỏng đang cắm trên tường thành cũng chuyển động theo. Lý Hàn Y mở mắt, phát hiện rất nhiều sợi tơ gần như trong suốt nối liền tay trái của Tô Mộ Vũ với mười bảy lưỡi đao mỏng kia.
“Đao Ti.” Lý Hàn Y nhẹ giọng nói.
Đao Ti của Ám Hà, binh khí duy nhất trên đời chỉ có lưỡi đao, không có thân đao.
Tô Mộ Vũ quát lớn một tiếng, tay trái kéo mạnh một cái, mười bảy lưỡi đao mạnh bay vụt từ trên tường xuống, đánh úp tới sau lưng Lý Hàn Y. Lý Hàn Y xoay tròn thanh kiếm của mình, mười bảy lưỡi đao mỏng kia bị Thiết Mã Băng Hà đánh trúng đột nhiên tản ra. Lý Hàn Y cũng dừng người lại.
Mười bảy lưỡi đao mỏng bắt đầu múa trong nước mưa, bay lượn không chút quy tắc, như được thần nhân khống chế, tung hoành khắp nơi. Nhưng thực tế kẻ khống chế chúng chỉ là tay trái không ngừng cử động của Tô Mộ Vũ.
Nhưng lúc này Lý Hàn Y lại ngừng hành động, những phi kiếm xoay tròn quanh cô cũng không tấn công nữa. Sau đó có một lưỡi đao mỏng đâm về phía cô, Lý Hàn Y cũng bắt đầu hành động. Cô đột nhiên múa lên. Tay áo bay tứ tán, áo đen múa lượn, Lý Hàn Y vung kiếm, bắt đầu một điệu kiếm vũ tuyệt thế. Mười bảy lưỡi đao mỏng bắt đầu bay múa xung quanh cô, cô vung kiếm, múa tay áo, cúi người, tiếng kim loại vang lên lanh lảnh như tiếng đàn. Thần thái Lý Hàn Y đổi thành phấn chấn, một kiếm một điệu nhảy chẳng khác nào thần nhân. Mười bảy lưỡi đao mỏng không ngừng tiếp cận nhưng không tìm được chút sơ hở nào, còn Lý Hàn Y đứng giữa khu rừng kim loại đó, vung kiếm múa một điệu kiếm vũ tuyệt thế.
Tô Mộ Vũ kéo mạnh tay trái rồi lại đột nhiên buông lỏng tay. Những lưỡi đao mỏng đang múa lượn giữa không trung như mất đi nơi chống đỡ, cũng vung xuống như Tô Mộ Vũ. Nam nhân kia vung thanh kiếm trong tay nhảy về phía Lý Hàn Y. Lý Hàn Y dừng lại, cắm mạnh Thiết Mã Băng Hà xuống đất, kiếm thế lập tức phun trào. Mười bảy lưỡi đao mỏng đang chém xuống lập tức bắn văng ra. Ngay khoảnh khắc này chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ xuyên qua làn mưa, đâm thẳng tới yết hầu của Lý Hàn Y.
“Tế Nhận Trường Hồng, đến lúc tất sát lại vung tới, Uyển Nhược Mộ Vũ. Tên hay lắm.” Lý Hàn Y gật đầu.
***
Thành Nam An
Mưa dầm kéo dài.
Nhưng vùng đất dưới cửa thành lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng giọt mưa rơi trên dù giấy trúc vang vọng không ngừng.
Tách, tách tách.
Lý Hàn Y nhìn người áo đen sắc mặt lạnh lùng như nước, nói: “Ngươi đã thu hồi thân phận của mình một lần nữa, không còn là Khôi?”
Tô Mộ Vũ gật đầu, dù giấy hơi nghiêng chặn trước mặt hắn, khiến Lý Hàn Y không thấy được thần sắc của hắn. Tô Mộ Vũ chậm rãi đi về phía Lý Hàn Y, mỗi bước đi đều khiến bọt nước bắt tung tóe, nhưng tiếng bước chân của hắn lại rất nhỏ, gần như không tạo ra âm thanh. Chỉ có tiếng nước mưa gõ trên mặt dù hết sức rõ ràng.
“Cho nên hiện giờ ngươi là gia chủ của Tô gia?” Lý Hàn Y lại hỏi.
Tô Mộ Vũ dừng chân cách Lý Hàn Y năm bước, gật đầu.
“Ngươi ngăn ta ở đây là định giết ta?” Lý Hàn Y lạnh lùng nói.
Tô Mộ Vũ dưới dù không đáp, cũng không tỏ ý kiến gì.
“Dẫu sao cũng không phải tới ôn chuyện.” Lý Hàn Y cười.
Tô Mộ Vũ nâng dù giấy cũng mỉm cười: “Trên thế gian này chắc không ai thật sự giết chết Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên được, ta tới đây chỉ để ngăn cản ngươi.”
“Ngăn cản ta?” Lý Hàn Y nhíu mày.
“Đường tới Lôi môn ta đã cản. Mời Kiếm Tiên về Tuyết Nguyệt thành.” Tô Mộ Vũ nói rất cung kính nhưng ý tứ lại có phần cuồng ngạo.
“Mời ta về?” Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng. “Dựa vào ngươi ư?”
Tô Mộ Vũ xoay nhẹ cây dù trúc, từng giọt nước mưa chậm rãi xoay tròn xung quanh chiếc dù. “Dựa vào đao của ta. Ta có mười bảy thanh đao, một thanh kiếm. Hôm nay cho dù gãy ở đây cũng phải ngăn ngươi lại.”
Lý Hàn Y không nói gì, tay trái nhẹ nhàng nâng kiếm.
Ánh mắt Tô Mộ Vũ nhìn sang thanh trường kiếm này: “Hạng ba trong thập đại danh kiếm, Thiết Mã Băng Hà. Nghe nói kiếm thế bá đạo như kỵ binh đạp tan đồng bằng, nhưng cũng ác độc dị thường, khi rút kiếm ra khỏi vỏ có thể chặt đứt tuyết rơi trên bầu trời.”
“Tô Mộ Vũ, thật ra lúc đó gặp ngươi ta đã rất muốn tỷ thí với ngươi một trận. Đáng tiếc lúc đó là minh hữu, giờ coi như bù đắp một tiếc nuối năm xưa.” Lý Hàn Y nắm chặt thanh kiếm trong tay, hàn khí đột nhiên bùng lên trên thân kiếm.
Tô Mộ Vũ mỉm cười, tay vẫn xoay nhẹ cây dù, chỉ có tốc độ xoay càng lúc càng nhanh: “Tiếc nuối như vậy cũng đọng trong lòng ta đã nhiều năm.”
Lý Hàn Y không nói thêm, lệ khí tỏa ra trên người tỏa ra làm căng phồng trường bào rộng thùng thình, ống tay áo không ngừng lay động.
Tô Mộ Vũ đột nhiên ngừng xoay dù, những giọt nước mưa xoay tròn xung quanh dù trúc lập tức đổ xuống. Ngay trong khoảnh khắc đó, cây dù trúc kia đột nhiên nổ ‘ầm’ một tiếng, như đóa hoa nở rộ chỉ trong chớp mắt, tất cả nan dù vỡ tan, để lộ ra lưỡi đao sắc bén bên trong. Mười bảy nan dù nổ tung, mười bảy lưỡi đao mỏng bắn ra, găm trên tường thành. Tô Mộ Vũ cầm thanh kiếm sắc bén trong cán dù, nhảy thẳng tới, đâm về phía Lý Hàn Y.
“Kiếm của ta tên là Tế Vũ (mưa phùn). Thiết Mã Băng Hà của ngươi có thể chặt đứt bông tuyết, nhưng mưa thì sao? Mưa không thể bị chặt đứt.” Nhát đâm của Tô Mộ Vũ bị Lý Hàn Y né tránh, hắn chợt nghiêng người sang phải, né tránh đòn phản kích của Lý Hàn Y.
“Lên!” Lý Hàn Y đột nhiên quát lớn một tiếng, Thiết Mã Băng Hà trong tay phải vẽ thành một đóa hoa kiếm, không ngờ sau đó lại chém thẳng xuống.
Tô Mộ Vũ kinh ngạc, vội vàng lùi lại phía sau: “Năm đó ngươi ra tay kéo hoa sơn trà khắp núi, ta tưởng rằng kiếm pháp nào của ngươi cũng ưu nhã sâu xa như vậy, không ngờ hôm nay ra tay lại sắc bén như vậy, còn là cách dùng đao nặng nữa!”
“Đánh với một sát thủ, cần gì phải nói chuyện ưu nhã sâu xa cơ chứ?” Lý Hàn Y rút kiếm đuổi theo, lại vung kiếm chén tới.
Tô Mộ Vũ cong người xuống, tiết tấu của hắn đã bị Lý Hàn Y áp chế tới tận cùng, trường kiếm trong tay không thể thi triển được, chỉ có thể né tránh liên tục. Mưa đột nhiên nặng hạt, nước mưa gõ lên mặt đất phủ đá xanh tạo thành tiếng vang tí tách, nhưng giờ phút này Tô Mộ Vũ chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của bản thân.
Tay phải Lý Hàn Y vung mạnh Thiết Mã Băng Hà, khí thế như sấm sét, hoàn toàn không giống dáng vẻ Kiếm Tiên lúc bình thường mà như mãnh thú trên chiến trường, nhe nanh giương vuốt. Cô cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải bảo ta trở về Tuyết Nguyệt thành à? Vậy thì lấy thành ý của ngươi ra đây.”
Tô Mộ Vũ xoay tròn thanh kiếm trong tay, thanh kiếm được hắn gọi là ‘Tế Vũ’ đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại, cuốn lấy Thiết Mã Băng Hà của Lý Hàn Y. Lý Hàn Y cảm thấy lực lượng trên thân kiếm đột nhiên biến mất, trong lòng kinh hãi, vội vàng vung quyền. Lúc này Tô Mộ Vũ cũng rút kiếm về, đạp chân lui lại phía sau.
Lý Hàn Y đứng đó, cầm kiếm trong tay, đột nhiên nhắm hai mắt lại. Hai tay áo vốn bay phần phật đột nhiên yên tĩnh lại, phảng phất như khí thế lôi đình trên người tiêu tan chỉ trong chớp mắt. Tô Mộ Vũ biết, Lý Hàn Y đang tích lũy khí thế, tiếp đó cô sẽ càng thêm đáng sợ.
“Nếu đã vậy, để ta cho kiếm tiên thấy nhiều thành ý hơn nhé!” Tay trái của Tô Mộ Vũ đột nhiên cử động, mười bảy lưỡi đao mỏng đang cắm trên tường thành cũng chuyển động theo. Lý Hàn Y mở mắt, phát hiện rất nhiều sợi tơ gần như trong suốt nối liền tay trái của Tô Mộ Vũ với mười bảy lưỡi đao mỏng kia.
“Đao Ti.” Lý Hàn Y nhẹ giọng nói.
Đao Ti của Ám Hà, binh khí duy nhất trên đời chỉ có lưỡi đao, không có thân đao.
Tô Mộ Vũ quát lớn một tiếng, tay trái kéo mạnh một cái, mười bảy lưỡi đao mạnh bay vụt từ trên tường xuống, đánh úp tới sau lưng Lý Hàn Y. Lý Hàn Y xoay tròn thanh kiếm của mình, mười bảy lưỡi đao mỏng kia bị Thiết Mã Băng Hà đánh trúng đột nhiên tản ra. Lý Hàn Y cũng dừng người lại.
Mười bảy lưỡi đao mỏng bắt đầu múa trong nước mưa, bay lượn không chút quy tắc, như được thần nhân khống chế, tung hoành khắp nơi. Nhưng thực tế kẻ khống chế chúng chỉ là tay trái không ngừng cử động của Tô Mộ Vũ.
Nhưng lúc này Lý Hàn Y lại ngừng hành động, những phi kiếm xoay tròn quanh cô cũng không tấn công nữa. Sau đó có một lưỡi đao mỏng đâm về phía cô, Lý Hàn Y cũng bắt đầu hành động. Cô đột nhiên múa lên. Tay áo bay tứ tán, áo đen múa lượn, Lý Hàn Y vung kiếm, bắt đầu một điệu kiếm vũ tuyệt thế. Mười bảy lưỡi đao mỏng bắt đầu bay múa xung quanh cô, cô vung kiếm, múa tay áo, cúi người, tiếng kim loại vang lên lanh lảnh như tiếng đàn. Thần thái Lý Hàn Y đổi thành phấn chấn, một kiếm một điệu nhảy chẳng khác nào thần nhân. Mười bảy lưỡi đao mỏng không ngừng tiếp cận nhưng không tìm được chút sơ hở nào, còn Lý Hàn Y đứng giữa khu rừng kim loại đó, vung kiếm múa một điệu kiếm vũ tuyệt thế.
Tô Mộ Vũ kéo mạnh tay trái rồi lại đột nhiên buông lỏng tay. Những lưỡi đao mỏng đang múa lượn giữa không trung như mất đi nơi chống đỡ, cũng vung xuống như Tô Mộ Vũ. Nam nhân kia vung thanh kiếm trong tay nhảy về phía Lý Hàn Y. Lý Hàn Y dừng lại, cắm mạnh Thiết Mã Băng Hà xuống đất, kiếm thế lập tức phun trào. Mười bảy lưỡi đao mỏng đang chém xuống lập tức bắn văng ra. Ngay khoảnh khắc này chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ xuyên qua làn mưa, đâm thẳng tới yết hầu của Lý Hàn Y.
“Tế Nhận Trường Hồng, đến lúc tất sát lại vung tới, Uyển Nhược Mộ Vũ. Tên hay lắm.” Lý Hàn Y gật đầu.
Danh sách chương