Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc cứ thế đứng ven đường, lẳng lặng nhìn Lôi Vô Kiệt phóng từng quả pháo hoa lên. Hai người vẫn luôn cãi vã lúc này lại rất yên tĩnh.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Sắt hỏi.

“Nhớ lại lúc nhỏ, mỗi năm Tết Nguyên Tiêu đến đều đi ngắm đại hội pháo hoa, khi ta còn thấp bé, luôn bị người ta che khuất. Phụ thân bèn cõng ta lên vai.” Tư Không Thiên Lạc nhẹ giọng nói: “Ngươi thì sao, đang nghĩ gì vậy?”

Tiêu Sắt mỉm cười nói: “Ta đang nghĩ, nếu người của Lôi gia bảo biết thuốc nổ của mình bị dùng như vậy, khéo sẽ tức chết mất.”

Tư Không Thiên Lạc cũng mỉm cười, không nói gì nữa.

Lôi Vô Kiệt ở bên kia xé một miếng vải rách trên người xuống, giơ trước mặt, mọi người lao nhao mở hầu bao, từng đồng tiền nối tiếp nhau được ném lại. Không bao lâu sau trước mặt Lôi Vô Kiệt đã hóa thành một đống tiền đồng nho nhỏ. Lôi Vô Kiệt vui mừng ra mặt, Tiêu Sắt khẽ lắc đầu: “Đúng là đồ chưa hiểu chuyện đời.”

“Ngươi hiểu chuyện đời rồi chẳng phải giờ cũng phải chịu đói à.” Tư Không Thiên Lạc nói.

Lúc này lại có cô bé ôm đóa hoa đi qua bên cạnh bọn họ, nhìn Tư Không Thiên Lạc một cái rồi ngừng lại nói: “Tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp như vậy, bảo tướng công của tỷ mua cho tỷ một bông hoa đi.”

Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc, lắc đầu: “Ta không thích hoa.”

Tiêu Sắt cũng kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Trọng điểm là chuyện tướng công chứ...”

“Nhưng tỷ nhìn xem, tất cả mọi người đều có hoa mà, giờ đang là lễ Hoa Thần của Cửu Tiêu thành. Các cô gái nơi này đều có phong tục cắm hoa đấy.” Cô bé bán hoa hai mắt rưng rưng không chịu đi.

Tư Không Thiên Lạc còn định nói gì đó, Tiêu Sắt lại bước tới, nhận lấy một đóa hoa sơn trà trong tay cô bé, xoay người cắm lên búi tóc của Tư Không Thiên Lạc.

“Nhập gia tùy tục vậy, coi như xin Hoa Thần phù hộ cho chúng ta.” Tiêu Sắt nói.

Tư Không Thiên Lạc có võ nghệ cao cường nhưng lại cố tình không né tránh hành động nhẹ nhàng bâng quơ này của Tiêu Sắt. Cô ngẩn người, gương mặt lập tức đỏ bừng, không biết mình nên phản ứng ra sao, chỉ có thể quay người đi.

Gương mặt Tiêu Sắt vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên, nhìn đóa hoa trà trên búi tóc tới ngẩn người.

“Cái này...” Cô bé bán hoa nhỏ giọng gọi.

“Tiêu Sắt khôi phục tinh thần hỏi: “Sao cơ?”

Ánh mắt cô bé bán hoa vẫn điềm đạm đáng yêu: “Công tử, công tử còn chưa trả tiền mà...”

Tiêu Sắt cảm thấy thời gian như đột nhiên ngưng đọng, luồng chí khí tiêu sái vừa rồi đột nhiên mất sạch, chỉ còn nụ cười lúng túng cứng đờ trong gió.

“Hóa ra không có tiền mới là trọng điểm.” Tiêu Sắt cười khổ một tiếng.

“Nhận lấy.” Một giọng nói sang sảng vang lên. Cô bé bán hoa vội vàng quay đầu lại, một đồng tiền rơi xuống bông hoa.

“Cầm lấy đi.” Lôi Vô Kiệt ngồi dưới đất mỉm cười nhìn sang bên này.

Cô bé bán hoa lập tức gật đầu, xoay người chạy đi.

Lúc này Lôi Vô Kiệt đột nhiên đứng dậy, hai tay đẩy ra, chỉ thấy một đốm lửa hiện lên trên tay hắn. Hắn tung người nhảy lên mái hiên.

“Công phu tốt lắm.” Gã cao to vừa rồi còn trình diễn màn dùng ngực đập đá không nhịn được tán thưởng.

Hai tay Lôi Vô Kiệt kéo thành một vệt lửa, nhìn Tiêu Sắt dưới lầu mỉm cười.

“Hắn cười gì vậy?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

“Hắn vẫn luôn thích cười ngây ngô như thế, ai mà biết cười cái gì.” Tiêu Sắt nhún vai.

Lôi Vô Kiệt đột nhiên phẩy ống tay áo, đóa hoa lửa kia đột nhiên kéo dài. Hắn tung người đột nhiên khiêu vũ trên mái hiên. Áo đỏ quay cuồng, tia lửa bay lượn, còn rực rỡ mỹ lệ hơn pháo hoa nổ giữa không trung.

“Đây là... thần tiên à?” Trên đường có đứa bé kinh ngạc há hốc miệng cảm thán.

“Là Nhược Y Kiếm Vũ. Là điệu nhảy mà Diệp Nhược Y đã truyền thụ cho hắn trong Bách Hoa hội ngày trước.” Tiêu Sắt nói.

Lôi Vô Kiệt đột nhiên nhảy xuống, ngọn lửa trong tay hắn đã như một con rồng dài. Hắn hạ xuống đất, nhẹ nhàng vung ống tay áo, chuỗi lửa kia bay thẳng lên trời, tổ tung giữa không trung.

“Tiêu Sắt, chúng ta sẽ không chết.” Lôi Vô Kiệt trầm giọng nói.

“Nếu ngươi còn rêu rao như vậy khiến người ngoài trăm dặm đều biết nơi này có đệ tử Lôi môn thả pháo hoa. Thế thì cho dù chúng ta không chết nhưng cũng sắp chết đến nơi rồi.” Tiêu Sắt lười biếng nói.

Lôi Vô Kiệt mỉm cười, xoay người cuốn đống tiền đồng trên mặt đất, mỉm cười bước vào một quán rượu bên cạnh: “Đi thôi, không nói chuyện chết hay không chết, dẫn các ngươi đi ăn một bữa đã. Giờ tới phiên ta có tiền.”

Tiểu nhị trong quán rượu lập tức dùng ánh mắt sùng kính tiếp đón: “Các vị đại hiệp, muốn gọi gì không?”

Lôi Vô Kiệt lập tức vui vẻ: “Đại hiệp, nhìn ta giống đại hiệp à?”

Tiểu nhị lập tức gật đầu: “Đúng là có phong phạm của đại hiệp!”

“Được rồi, vậy cho ba bát mỳ Dương Xuân, ba chén Lão Tào Thiêu!” Lôi Vô Kiệt hào sảng nói.

Sắc mặt tiểu nhị lập tức chán nản, thấy Lôi Vô Kiệt nói rất nghiêm trang, chỉ có thể chạy đi, miệng lẩm bẩm thì thầm: “Đại hiệp cái quái gì, đồ quỷ nghèo!”

Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc cất bước định đi, đáng tiếc trong bụng trống trơn. Mỳ Dương Xuân cũng là mỳ, chỉ đành ngồi xuống trước mặt Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt thấy thần sắc bọn họ bèn thở dài: “Ai, đừng như vậy chứ. Tiếp theo đường xá xa xôi, chúng ta chỉ có chút tiền này. Bớt được chút nào hay chút đấy, ta dùng hết thuốc nổ rồi, không thể thả pháo hoa nữa, vả lại...”

“Im miệng!” Tiêu Sắt trừng mắt lườm hắn một cái.

Lôi Vô Kiệt lập tức im miệng, vừa vặn lúc này tiểu nhị bưng mỳ đi lên, lập tức cầm lên ăn vèo vèo. Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc cùng cầm đũa, ba người cứ thế lẳng lặng ăn mỳ.

“Ăn đi nào, ăn no rồi lên đường.” Lôi Vô Kiệt thấy bầu không khí xấu hổ lại mở miệng nói.

“Ngươi im ngay!” Tiêu Sắt vỗ bàn. Ăn no rồi lên đường, đây là lời nói với phạm nhân bị hành hình.

Lôi Vô Kiệt vội vàng cúi đầu ăn mỳ tiếp, lại phát hiện mỳ đã hết, chỉ có thể cầm chén Lão Tào Thiêu bên cạnh, định ngửa đầu uống một ngụm. Đúng lúc này lại phát hiện có một bàn tay ngăn hắn lại.

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc đều kinh hãi, người này gần như lặng lẽ không chút tiếng động tiếp cận bọn họ, thậm chí khi hắn giơ bàn tay chạm vào tay Lôi Vô Kiệt, bọn họ mới cảm thấy người này tiếp cận.

Ám Hà!

Lôi Vô Kiệt lập tức rụt tay về, lật tay đè xuống nhưng lại đánh vào khoảng không. Người kia đã cầm chén rượu nâng lên, thản nhiên nói: “Xét công phu trên tay, Lôi Vô Kiệt còn kém đôi chút.”

Giọng nói có vẻ quen thuộc.

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc ngẩng đầu nhìn kỹ lại, đồng thời kinh hãi biến sắc.

Chỉ thấy người này mặc áo đen, gương mặt mang vẻ trêu cợt, con ngươi như toát ra mấy chữ ‘đệ tử thủ tịch danh môn đại phái’ -- Đường Liên.

“Đại sư huynh ~~” Lôi Vô Kiệt kéo dài câu gọi, cảm giác xa nhà gặp người quen, lâu ngày mới thấy mặt, cứu tinh đã đến dâng lên trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện