Hạ Khinh Y nhìn thời gian, đã qua một lúc lâu rồi mà Tiểu Hòa còn chưa đến. Anh định gửi tin nhắn nhưng lại thôi, đi mọt vòng quanh đại sảnh rồi bước đến phía cửa.
Còn chưa đi ra đến cửa, Hạ Khinh Y đã thấy bóng dáng Tiểu Hòa. Cậu quay lưng về phía anh, ngồi bó gối, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nghe tiếng bước chân, Tiểu Hòa ngoảnh đầu lại:
“Hạ đại ca.”
Cậu nở nụ cười, trên mặt lại viết rõ “tôi đang không vui”. Hạ Khinh Y ngồi xuống cạnh cậu, hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Hòa rầu rĩ:
“Tôi đang đấu tranh tư tưởng, không biết có nên nói với huynh hay không.”
Hạ Khinh Y cười cười:
“Nói với ta chuyện gì? Kể tội Hồng Hạnh?”
“Hồng Hạnh đại ca rất tốt.” – Tiểu Hòa hơi do dự, cuối cùng vẫn nói:
“Hạ đại ca, Phi Lục là người xấu.”
Hạ Khinh Y phải mất một lúc mới nghĩ ra Phi Lục là ai:
“Nàng ta xấu thế nào?”
“Phi Lục từng đốt nhà của tôi, là nhà tranh mà Mộ Dung thúc để lại ấy, nàng ấy còn đập phá quán mì của tôi nữa.” – Tiểu Hòa càng nói càng ấm ức:
“Nàng ấy cũng vào hội sao?”
Tiểu Hòa nghiêng đầu hỏi Hạ Khinh Y, phát hiện sắc mặt anh không được tốt lắm. Tuy bình thường biểu cảm của Hạ Khinh Y cũng chẳng đa dạng, bình thường luôn là bộ mặt lạnh lùng, còn bây giờ… Tiểu Hòa không dám nói tiếp nữa, cậu giật nhẹ tay áo anh:
“Hạ đại ca?”
“Ta sẽ không cho nàng ta vào hội!”
“Thật sao?” – Tiểu Hòa vui vẻ hỏi.
“Ừ.”
Tiểu Hòa cười toe toét, nhanh chóng loại bỏ chuyện Phi Lục ra khỏi đầu.
“Hạ đại ca, tôi muốn điền nguyện vọng học ngành hóa sinh, tôi với huynh sẽ học chung một ngành.”
“Ngành hóa sinh? Cậu muốn học cùng ta sao?” – Hạ Khinh Y nhìn Tiểu Hòa đang tràn đầy hưng phấn:
“Tiểu Hòa, rất có thể ta không ở lại trường nữa.”

Tiểu Hòa ngây ra, hỏi anh:
“Hả?”
“Có thể sẽ không học chung với Tiểu Hòa nữa.” – Hạ Khinh Y mỉm cười:
“Đi ăn cơm thôi.”
“Tại sao?” – Tiểu Hòa không chịu đi.
“Hạ đại ca tìm được một công việc rất tốt, bỏ qua thì thật đáng tiếc.”
Hạ Khinh Y nhìn cậu, đáy lòng gợn lên vài đợt sóng. Công việc kia tốt thật, nhưng anh quyết định nhận làm có bao nhiêu phần là vì bản thân? Hạ Khinh Y không rõ, anh chỉ biết việc nên làm nên ít gần gũi với người thiếu niên trước mặt…
Tiểu Hòa đăng xuất, ngẩn người ôm sách. Bố mở cửa đi vào:
“Tiểu Hòa, hay là như vậy đi, nguyện vọng 1 điền ngành tài chính, nguyện vọng 2 là nghề kĩ sư làm vườn, con thấy sao?”
“Tùy mọi người thôi ạ.”
Tiểu Hòa cắm mặt vào sách, cậu không quan tâm nữa.

Tháng sáu, kỳ thi đại học trọng điểm chính thức bắt đầu. Lần này Tiểu Hòa thi ở trường mẹ dạy. Hà Dực thi cách cậu một phòng, cậu ta chạy qua chào hỏi, nói cũng thi đại học A.
Tiểu Hòa thi xong mẹ mới hỏi cậu làm bài như thế nào. Tiểu Hòa bảo cũng ổn, so với thi tốt nghiệp có lẽ còn ổn hơn.
Người nhà yên tâm rồi. Bà nội nói:
“Kể từ bây giờ con muốn chơi gì cũng được, bà nội không cấm nữa.”
“Vâng.”
Được nới lỏng, Tiểu Hòa liền vào game. Cậu vừa online đã nhận được vài tin nhắn.
Phong Hồi Tuyết: “Tiểu đệ thi tốt không? Vào đại học A OK chứ?”
Tiểu Đinh Đang: “Tỷ thi chán quá. Đề khó!”
Tiểu Hòa trả lời từng tin nhắn một. Hạ Khinh Y lúc này mới gửi tin”
“Tiểu Hòa, đến ngoại lâu!”
“Được.” – Tiểu Hòa trả lời, có phần buồn bã vì không được học cùng Hạ Khinh Y. Rồi lại nghĩ sao phải buồn, trong trò chơi vẫn được theo anh đấy thôi!
Tiểu Hòa nhanh chóng tới ngoại lâu. Tiểu Hòa vốn nghĩ chỉ có Hạ Khinh Y, lên tầng hai thì thấy cả Phi Lúc, Thu Thủy Y Nhân, Hồng Hạnh cùng ngồi đó.
Tiểu Hòa đứng ở cầu thang, nhìn Hạ Khinh Y.

Phi Lục cắn môi, đi đến chỗ, ánh mắt lảng ra chỗ khác, nói nhanh:
“Tiểu Hòa Lưu Thủy, xin lỗi, trước đây ta không nên làm vậy”
Tiểu Hòa ngạc nhiên, nói:
“Tôi có thể tha thứ, nhưng tỷ thật sự cảm thấy bản thân mình trước đây không đúng sao?”
Cậu nghĩ gì nói vậy, nhưng người khác lại nghĩ cậu đang cố tình gây khó dễ. Hồng Hạnh đập bàn:
“Tiểu Hòa thật cứng.”
Thu Thủy Y Nhân xấu hổ, nói với Hạ Khinh Y:
“Người cần xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, anh cho Phi Lục vào hội được chưa?”
Hạ Khinh Y nói:
“Chuyện vào hội trước đó tôi đã từ chối rồi.”
Thu Thủy Y Nhân không biết nói gì, Phi Lục lại tức giận:
“Vậy sao còn bảo ta đi nhận lỗi?”
Hạ Khinh Y nhìn ả, cất giọng nhàn nhạt:
“Cô là con gái, ta không muốn làm khó cô, nếu cô muốn nhận lỗi thì tốt nhất nên thành tâm, nếu không muốn thì thôi, ta còn biện pháp khác.”
Phi Lục hơi sợ, ả nhìn Thu Thủy Y Nhân.
Thu Thủy Y Nhân cũng muốn nói đỡ vài câu, Phi Lục trước đây vẫn luôn theo nàng, nay lại vì nàng mà chịu nhục, nàng rất muốn phất áo rời khỏi, nhưng nghĩ đến Nguyệt Tại Thủy Thiên lại không cam lòng. Trả thù hắn ta trong hiện thực là bất khả thi, trong game còn có thể dựa vào Hạ Khinh Y. Nghĩ đến Nguyệt Tại Thủy Thiên, trong lòng Thu Thủy Y Nhân lại bùng lên lửa hận.
Nàng nhìn Hạ Khinh Y, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nguyệt Tại Thủy Thiên bỏ rơi nàng, nàng hận hắn, lúc trước nàng phản bội Hạ Kình, anh chắc chắn hận nàng vô cùng. Hôm nay làm khó nàng vì một chuyện nhỏ như vậy, khẳng định là anh vẫn nhớ chyện xưa.
Thu Thủy Y Nhân nghĩ thế, trong lòng dịu lại, có chút áy náy xen lẫn hổ thẹn, kèm theo tia vui mừng. Chuyện Phi Lục nên dừng ở đây thôi, nàng nhẹ giọng nói:
“Anh sao lại kích động vì chuyện không đáng chứ? Từ bao giờ anh lại thích lo việc của người khác thế?”
Khẩu khí đã thay đổi đi ít nhiều, nàng cười hiền:
“Em thay mặt Phi Lục xin lỗi Tiểu Hòa, có được không?”
Hạ Khinh Y nhìn Phi Lục, Phi Lục lại nhìn Thu Thủy Y Nhân, miễn cưỡng nói với Tiểu Hòa một lần nữa:
“Xin lỗi cậu.”
Tiểu Hòa thôi không làm khó ả nữa, cậu lắc đầu:

“Tôi không đêr bụng đâu.”
“Ăn cơm đi.”
Hạ Khinh Y nhìn Thu Thủy Y Nhân, dù sao cũng là người cũ, anh dịu giong:
“Em rảnh thì gọi điện về nhà, dì không liên lạc được với em, hôm qua dì gọi cho tôi, em đừng để bà lo lắng.”
Nói xong đứng dậy đưa Tiểu Hòa xuống tầng. Thu Thủy Y Nhân ngơ ngẩn nhìn theo bóng anh, cảm xúc rất hỗn tạp.
Tiểu Hòa cùng Hồng Hạnh sau Hạ Khinh Y, Tiểu Hòa nói nhỏ với Hồng Hạnh:
“Hồng Hạnh ca, sao đệ thấy Hạ đại ca không vui vậy?”
“Hỏi thừa, có ai gặp người yêu cũ lại vui vẻ bao giờ không? Lão Đại gần đây rất lạ, cứ ngẩn người ra, chẳng biết là suy nghĩ cái gì nữa. Vừa rồi còn nổi nóng nữa.” – Hồng Hạnh gõ đầu cậu, nói tiếp:
“Là vì cậu cả đấy!”
“Vì đệ?”
“Tiểu Hòa!” – Hạ Khinh Y quay đầu lại gọi.
“Vâng.” – Tiểu Hòa đi song song với anh.
“Thi tốt không?”
“Tốt hơn so với lần trước.”
“Có tự tin vào đại học A không?”
“Tự tin.” – Tiểu Hòa gật đầu.
Hạ Khinh Y không nói nữa, trầm mặc nhìn cậu.
“Hạ đại ca?”
Tiểu Hòa nghi hoặc nhìn anh, cậu cảm thấy ánh mắt anh giống như là đang luyến tiếc không muốn rời, cậu đang đứng cạnh anh mà.
Hạ Khinh Y xoa đầu cậu:
“Tiểu Hòa, sau này ta rất bận, từ bây giờ cậu…” – ngập ngùng một chút rồi nói:
“Cậu đi theo Hồng Hạnh đi!”
Hồng Hạnh cười đểu:
“Lão Đại, huynh muốn đệ làm bảo mẫu sao?”
“Vâng.” Tiểu Hòa gật đầu.
Hạ Khinh Y mỉm cười, thu tay, nói với Hồng Hạnh mấy câu rồi rời đi. Tiểu Hòa bóng anh gần khất, cảm thấy khó chịu, lại không rõ nguyên nhân.
Tựa như là, đột nhiêu Tiểu Hòa và Hạ Khinh Y có thêm khoảng cách.
Anh đối xử với cậu vẫn rất tốt, vẫn hay đưa cậu đi ăn, vẫn dẫn cậu đi đánh quái. Nhưng mà, trực giác mách bảo, Hạ đại ca giống đang muốn rời xa cậu…


“Hạ đại ca, đi câu cá được không?” – Tiểu Hòa cao hứng.
“Tiểu Hòa, hôm nay Hạ đại ca gặp mặt vài người trong hội. Trang bị lần trước ta đưa dùng có tốt không?”
“Dùng rất tốt.”
“Vậy là được rồi.” – Anh xoa tóc cậu rồi xoay người rời đi.
“Hạ đại ca, dạy tôi thổi sáo đi!”
“Tiểu Hòa, hôm nay ta rất bận?”
“Còn ngày mai?” – Tiểu Hòa không bỏ cuộc.
Hạ Khinh Y tránh ánh mắt của cậu:
“Tiểu Hòa, Lạc Anh Hoa thổi sáo rất hay, cậu tìm nàng học đi.”

“Hạ đại ca!” – Tiểu Hòa vui vẻ gọi.
“Tiểu Hòa, có chuyện gì?” – Hạ Khinh Y ôn nh hỏi.
“Không có, chỉ là tự nhiên muốn gọi.” Tiểu Hòa nhìn Thu Thủy Y Nhân đứng phía sau anh, cúi đầu nói.
“Hồng Hạnh đại ca, đệ rất đáng ghét đúng không?” – Tiểu Hòa hỏi trong lúc đánh quái.
“Nói vớ vẩn, cậu rất đáng yêu.” – Hồng Hạnh đáp.
“Vậy tại sao Hạ đại ca không để ý tới đệ nữa?”
“Sax!” – Hồng Hạnh vỗ vai Tiểu Hòa:
“Lão Đại là nam nhân trưởng thành sinh lý bình thường, gần gũi với người khác giới là chuyện đương nhiên, suốt ngày ở với cậu thì mới có vấn đề. MK, ngây người cái gì, còn không nhanh nhặt đồ!”
Tiểu Hòa đi nhặt vật phẩm quái rớt, trong lòng buồn bã. Mấy ngày nay cậu không gặp Hạ Khinh Y, anh cũng không nhắn tin cho cậu, cậu gửi tin cũng ít thấy hồi âm. Tuy không phải việc quan trọng, chỉ là nói cậu đang làm việc gì, anh không trả lời cũng là chuyện bình thường, nhưng Tiểu Hòa cẫn cảm thấy khó chịu.
Lúc còn trên đảo, dẫu có gửi tin nhắn nhạt nhẽo thế nào thì Hạ Khinh Y vẫn trả lời lại…
Nhìn kinh nghiệm đầy lên rất nhiều, Tiểu Hòa nói:
“Hồng Hạnh đại ca, sau này huynh không cần đi với đệ nữa.”
Mỗi ngày đi với Hồng Hạnh đều nhận được rất nhiều kinh nghiệm miễn phí, Tiểu Hòa thấy thật là tốt, cũng hơi ngại. Trước kia cậu hay thấy Hồng Hạnh kêu gào lập tổ đội đánh quái, thì ra là muốn hưởng không điểm kinh nghiệm.
Hồng Hạnh gật gật:
“Được rồi, mỗ đây là tiện tay kéo cậu.”
Hồng Hạnh gần đây rất bận, gã đang phải chuẩn bị kiến thành, quả thật không có thời gian kéo Tiểu Hòa. Hồng Hạnh liền giao cậu cho người trong hội, nhưng người ta cũng bận rộn. Tiểu Hòa cấp thấp, không giúp được gì. Vì thế cách vài hôm lại đổi đội một lần, Tiểu Hòa cùng người này luyện cấp mấy ngày, ngày sau lại đổi người khác…
Tiểu Hòa chợt phát hiện ra, bản thân lại giống như trước đây, chỉ có một mình…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện