Trò chơi trong sân bỗng nhiên bị một bánh sinh nhật lớn xuất hiện đánh gảy. Người đưa bánh đi khỏi, các sinh viên nhìn bánh ngọt ba tầng xa hoa cùng mặt trên bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” thật to, hai mặt nhìn nhau.
” Ai sinh nhật vậy?”
” Không biết.”
Tiểu Hòa cũng hiếu kì nhìn mọi người. Triệu Tiểu Yên nhìn hắn bộ dáng một chút cũng chưa tự giác, vẻ mặt hắc tuyến.
Nhạc Tại Uyên hợp thời tiêu sái đi ra. Hắn cũng không nói gì, chính là ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía tiểu Hòa. Tiểu Hòa nhận thấy ánh mắt hắn, mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục nhìn chung quanh tìm kiếm bạn nào sinh nhật.
Một nam sinh cao cao tráng tráng thực nhăn nhó sờ đầu đi ra.” Hình như là ta…… hôm nay là ngày sinh của ta.”
Tiểu Hòa đứng gần hắn, lập tức thực nhiệt tình thật lòng chúc mừng hắn:” Sinh nhật vui vẻ.”
” Cám ơn.” Nam sinh thực thẹn thùng nói lời cảm tạ.
Nhạc Tại Uyên cùng Triệu Tiểu Yên đồng thời giật lăng mình. Nhạc Tại Uyên khụ một chút nói:” Kỳ thật hôm nay chủ yếu là mượn sinh nhật của bạn Lý Đại Hải và bạn Quý Tử Hòa, chúc mừng quân huấn viên mãn chấm dứt, mọi người một tháng này đều vất vả.”
” Lớp trưởng ngươi cũng sinh nhật hôm nay à?”
Mọi người đều đến chúc mừng.
” Không phải a.” Tiểu Hòa đầu tiên là nghi hoặc lắc đầu, sau nghĩ nghĩ hiểu được.” Chứng minh nhân dân ghi là ngày hôm nay, nhưng đó là viết sai rồi.”
Năm xưa, lúc báo sinh nhật, Quý ông nội lão hồ đồ đem ngày sinh âm lịch báo lên. Chân chính ngày sinh của tiểu Hòa còn hơn một tháng nữa.
Trên đường quay về trường học, Triệu Tiểu Yên thở phì phì ăn món quà chocolate vốn là quà sinh nhật , bất quá nhớ đến sắc mặt phụ đạo viên ngay lúc đó, lập tức lại vèo bật cười.
@
Nguyên ngày 30, tiểu Hòa trải qua thật sự có ý nghĩa, Mập Mạp cũng quá đắc rất có ý nghĩa.
Tiểu Hòa là bởi vì bỏ hết một buổi sáng rốt cục học xong cưỡi xe đạp, Mập Mạp là bởi vì đối với cân nặng bản thân có tân nhận thức. Trong quá trình dạy tiểu Hòa đạp xe đạp, Mập Mạp nghĩ muốn dạy hắn làm sao để đạp xe chở người. Kết quả Mập Mạp một tòa thịt như vậy ngồi xuống yên sau, lốp xe đạp cũ của Hạ Kình nổ cái bùm.
Hai người đành phải khiêng xe đi tìm thợ sửa. Thợ sửa xe đẩy đẩy cặp kính lão, thực tinh chuẩn hạ phán đoán:” Đây là bị thanh sắt đập trúng phải không? Biến thành hình dạng này, thanh sắt kia chắc cực kỳ nặng cân lắm!”
Mập Mạp rầu rĩ nói:” Ngài thật thông minh, tròn 200 kg.”
Sau lại toàn bộ lốp sau xe đều thay đổi. Tiểu Hòa vì an ủi trái tim thiếu nam bị thương của Mập Mạp, mời hắn đi căn tin ăn cơm. Mập Mạp đem tâm tình buồn bực phát huy đầy đủ trên cơm trưa. Đáng thương tiểu Hòa túi tiền biến mất một mảng lớn. Ăn xong cơm trưa, tiểu Hòa thu thập một balo quần áo nhỏ, đội nón cỏ nhỏ mới mua, mang theo bản đồ, đạp xe xuất phát. Mục tiêu: xuyên qua Bắc Kinh, đón Hạ đại ca tan tầm.
@
Tiểu Hòa muốn làm chuyện này đã thật lâu. Hạ Kình từng nói qua nơi bản thân công tác, tiểu Hòa vụng trộm ghi nhớ. Sau đó tiểu Hòa lấy bản đồ nghiên cứu, phát hiện giao thông ở Bắc Kinh thật sự quá đơn giản, trên bản đồ liền khoanh tròn bốn hình vuông, đều là đường thẳng. Chỉ cần đi như vậy, sau đó đi như vậy, là có thể đến chỗ Hạ đại ca……
Quả thực so với bản đồ méo mó khúc khúc trong trò chơi tốt hơn nhiều, hơn nữa không cần tránh quái vật ==
Tin tưởng mười phần, tiểu Hòa dưới ánh đại thái dương buổi trưa không sợ, chạy xuyên qua thành phố Bắc Kinh . Đạp a đạp, đạp a đạp, sau đó phát hiện…… Bắc Kinh thật ghê gớm……
Bị hai lần lạc đường nho nhỏ , dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của một đại thẩm tìm được lộ chính xác, lại uống hai ly chè đá đậu xanh, sắp bị phơi nắng hóa, tiểu Hòa rốt cục ở 5 giờ chiều tới được tòa building công ty của Hạ Kình.
Tiểu Hòa nhìn lên tòa building cao lớn, bỗng nhiên nhớ đến TV trình chiếu cảnh bạn trai gương mẫu đi đưa đón bạn gái đi làm mỗi ngày, không khỏi lắc đầu cảm khái– làm bạn trai tốt thật vất vả quá.

Xe dựng ở một bên, tiểu Hòa chạy đến bồn hoa dưới gốc cây đối diện tòa nhà ngồi xuống, cầm mũ rơm quạt quạt. Bên cạnh cách đó không xa là một ông lão mang kính râm kéo đàn nhị hồ buồn bã. Khu vực này toàn là các xí nghiệp lớn, đại công ti, các thành phần trí thức trên đường lớn đi vội vàng tự nhiên sẽ để mắt tới một lão mù chi nha chi nha kéo đàn nhị hồ mà dứng lại. Cho nên trước mặt ông lão một người cũng không có, cái bát trước mặt cũng trống trơn.
Tiểu Hòa ngồi cách ông cụ không xa , nghe xong một hồi cảm thấy ông kéo đàn không tệ lắm, đi đến trước mặt ông lão nhẹ nhàng thả xuống một đồng xu, nghĩ nghĩ, lại thả thêm một đồng .
Bất tri bất giác, trước mặt ông lão mù nhiều người hẳn lên, vây quanh vài tầng, có nam có nữ. Tiểu Hòa ngại mình chắn đến tầm mắt bọn họ, nhích qua bên cạnh một chút, vòng vây cũng di qua theo.
Tiểu Hòa trong nháy mắt nhìn nhìn bọn họ.
Bọn họ cũng nhìn tiểu Hòa.
Tiểu Hòa quay đầu nhìn nhìn lại cái bát trước mặt ông cụ, bên trong vẫn là hai tiền xu của mình, không khỏi nghi hoặc, vì sao những người này đứng nghe xong lâu như vậy cũng không trả thù lao?
Tiểu Hòa toàn bộ chính là trong suốt, trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt liền biểu hiện ra . Đôi mắt to long lanh lập tức đem nghi vấn rõ ràng chuyển đạt cho mọi người vây quanh xem.
Người vây xem đều đỏ mặt. Có vị nam sĩ khụ một tiếng, dẫn đầu ném ít tiền lẻ đi vào, những người khác cũng đều làm theo. Có một tiểu thư ăn mặc cao nhã mạnh mở bóp tiền của mình, kết quả phát hiện không có tiền lẻ, vội quýnh lên, thế nhưng ném tờ một trăm đồng vào.
Tiểu Hòa không tái để ý bọn họ, chỉ là nhón chân nhìn tòa cao ốc đối diện, một hồi cặp mắt sáng lên, đẩy ra đám người chạy đi.
@
Hạ Kình cùng vài đồng sự đi ra tòa nhà. Một trong các đồng sự vừa đi vừa cùng hắn thảo luận vấn đề còn di lưu hôm nay. Hạ Kình tuy rằng vội vả đi đón tiểu Hòa, nhưng không thể không kiên nhẫn giải thích rõ ràng vấn đề cho đồng sự hiểu.
Nam nhân tuổi trẻ, dáng người cao, mặc áo sơmi thẳng bạch, nghiêng đầu lắng nghe đồng sự hỏi, bộ dạng phong thần tuấn lãng, ánh mắt chuyên chú thật sự, dẫn tới các đồng nghiệp nữ trẻ tuổi vừa tan tầm đi ra từ cao ốc liên tiếp ghé mắt.
Tiểu Hòa xuyên qua cánh cửa bằng thủy tinh của tòa nhà ngơ ngác nhìn hắn.
Hiện tại Hạ đại ca dường như hơi khác so với lúc chung một chỗ với hắn . Nhưng là khác ở chỗ nào thì hắn không nói được……
Hạ Kình chú ý tới các đồng nghiệp bỗng khác thường mới quay đầu lại. Các đồng nghiệp này bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác, hắn chỉ kiến thức qua có một người khi xuất hiện sẽ tạo hiệu ứng như vậy…..
Chính là người ấy như thế nào có thể xuất hiện ở đây ?
Hạ Kình mang theo nghi hoặc quay đầu lại, sau đó lập tức giật mình.
Mặt ngoài cửa thủy tinh, tiểu Hòa nhiệt liệt hướng hắn quơ quơ cái mũ cỏ nhỏ.
@
Hạ Kình đẩy cửa thủy tinh đi ra, tiểu Hòa nhảy đến trước mặt hắn.” Hạ đại ca.”
“…… Tiểu Hòa.” Hạ Kình liên tục sợ run.
” Dạ, Hạ đại ca, ta tới đón ngươi tan tầm.” Tiểu Hòa gật đầu.” Chúng ta cùng đi mua đồ ăn nhé ?”
Đón hắn tan tầm, cùng nhau mua đồ ăn ? Hạ Kình như thế nào cũng không có biện pháp đem những việc nhà dịu dàng thắm thiết này liên hệ với bản than. Vẫn là một người cô đơn, chưa từng có ai sẽ vì hắn làm việc này.
” Tổ trưởng, đây là em trai nhà anh sao? Bộ dạng thực……” Từ “xinh đẹp” khó thể diễn đạt hết ý, nữ đồng nghiệp trẻ tuổi nhất thời tìm không thấy từ hình dung.
Đồng nghiệp tò mò hỏi, rốt cục làm cho Hạ Kình khôi phục thái độ bình thường.

Người nhà sao…… Lúc này Hạ Kình trong lòng vừa sợ, vừa mừng, lại vừa cảm động, khóe môi không tự chủ mỉm cười lên. Mỉm cười phát ra từ nội tâm làm cho hắn càng hiển phong thái, nữ đồng nghiệp không tự chủ được dời ánh mắt từ tiểu Hòa trở lại hắn…… Dường như tổ trưởng càng đẹp trai a. Không xong rồi , lập tức xuất hiện hai cực phẩm, ánh mắt không đủ nhìn rồi.
” Là người nhà của ta.” Hạ Kình mỉm cười nói.
Nhưng không phải em trai.
Sau khi các đồng nghiệp lưu luyến không rời cáo biệt , Hạ Kình kéo tay tiểu Hòa.” Ngươi tới bằng cách nào?” Nghĩ đến Bắc Kinh giao thông đông đúc, xe công cộng và đường sắt ngầm, nghĩ đến cảnh tiểu Hòa bị người chen tới chen lui, Hạ Kình bỗng nhiên cảm thấy hiện tại bị phơi nắng chiều khiến đầu choáng váng.
“Cưỡi xe đạp!” Tiểu Hòa rất đắc ý,” Hạ đại ca, buổi sáng ta học được cưỡi xe đạp.”
Buổi sáng mới học xong liền dám đi xuyên qua Bắc Kinh, Hạ Kình thật muốn mắng hắn vài câu, chính là nhìn hắn vẻ mặt đơn thuần chờ mong khích lệ như con chó nhỏ, lời đến bên miệng lại thật sự biến thành khích lệ:” Vậy sao, tiểu Hòa thật lợi hại.”
Nói ra, Hạ Kình liền hối hận. Không nên không nên, không thể chiều hắn như vậy, không thể khiến cho hắn hình thành nhận thức sai lầm. Vừa định mất bò mới lo làm chuồng nói vài câu, tiểu Hòa đã không chút nào khiêm tốn gật đầu.
” Đúng vậy!” Hắn cũng hiểu được bản thân rất lợi hại, sau đó xung phong nhận việc nói:” Hạ đại ca ta chở ngươi về nhé.”
Hạ Kình đầu tiên là hoài nghi một chút lổ tai của mình, sau đó bắt đầu hoài nghi năng lực luôn luôn lý giải trác tuyệt của mình.” Chở ta?”
” Đúng vậy, ta biết đạp xe chở người!”
Tiểu Hòa tuyệt không thẹn thùng xuy ngưu. Kỳ thật buổi sáng cùng Mập Mạp tập luyện, hoàn toàn không có luyện cái này, bởi vì Mập Mạp vừa ngồi xuống liền bị nổ bánh xe.
Phản thủ rút ra bàn tay bị Hạ Kình nắm, tiểu Hòa chủ động lôi kéo Hạ Kình đi đến chỗ đậu xe đạp, đem xe đạp lấy ra, lên xe, sau đó quay đầu nói với Hạ Kình:” Hạ đại ca, đi lên đi.”
Nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn xem đỉnh đầu đại thái dương chăm chỉ, tiểu Hòa đem mũ rơm hái xuống đội cho Hạ Kình.
” Ngươi……” Hạ Kình dở khóc dở cười, tháo xuống mũ trả lại cho hắn, ngón tay cẩn thận thắt sợi dây nón thành nơ hình con bướm đáng yêu ở dưới cắm hắn,” Cám ơn hảo ý của ngươi, chính là chỗ này không thể đạp xe đạp.”
” A?” Tiểu Hòa hoài nghi nhìn hắn.
” Sẽ bị phạt tiền.”
” A……”
” Sẽ bị phạt hết tiền mua đồ ăn.”
Tiền mua đồ ăn…… Tiểu Hòa đem tiền phạt đổi thành một miếng thịt to, lập tức có khái niệm cụ thể, mộng đẹp cưỡi xe đạp chở Hạ đại ca về nhà lập tức “bốc” một tiếng tan tành.
” Cảnh sát nguyên lai quản nhiều chuyện như vậy .” Tiểu Hòa uể oải cúi đầu.
Hạ Kình buồn cười tiếp nhận xe đạp từ trong tay hắn, dẫn hắn đi về phía bãi đỗ xe, an ủi hắn nói:” Tốt lắm, ngày mai chúng ta ở trước của nhà mình cưỡi xe đạp.”
@
Tiểu Hòa kế hoạch có hai kiện sự, một sự kiện cũng chưa hoàn thành. Vì sợ phạt tiền mà không thể chở Hạ đại ca là một, mà rau dưa hoa quả vân vân, Hạ Kình ngày hôm qua đều mua hết rồi. Bởi vì lúc mua trong đầu tất cả đều là tiểu Hòa, cho nên cơ hồ đều dựa theo khẩu vị của tiểu Hòa mà mua. Thịt bò nè, cá nè, tiêu xanh nè, rau cải nè, hành ngò vv…… Hạ Kình còn đến khu bán đồ ăn vặt chưa từng ghé chân lần nào mua mấy thứ tiểu thư đề cử, cũng là mấy thứ hiện tại con nít thích ăn vặt nhất.

A, hình như mua hơi nhiều một chút. Hạ Kình bên mở ra cửa bên nghĩ thế.
Tiểu Hòa đi theo hắn vào cửa, tò mò nhìn xung quanh, nơi này chính là nhà của Hạ đại ca a.
Hạ Kình thuê một căn nhà nhỏ, tuy rằng là có điểm trang hoàng cũ xưa chút nhưng rất thanh lịch hào phóng, trong phòng thu thập thật sự sạch sẽ. Được cái là ánh sáng chiếu tốt lắm, phòng khách cùng phòng ngủ đều có cửa sổ to. Đoạn đường này có thể thuê đến phòng ở như vậy hiển nhiên không rẻ, tiểu Hòa tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy nhìn qua thực thoải mái. Sàn nhà bằng gỗ bóng loáng đi chân trần lên rất mát mẻ thoải mái.
Tiểu Hòa để chân trần chạy tới cửa sổ xem, Hạ Kình ở phía sau giữ chặt hắn:” Trước mang dép lê vào.”
Tuy rằng là mùa hè, nhưng đi chân trần cũng sẽ bị cảm lạnh.
Dép lê cũng là ngày hôm qua mới mua, trên dép còn vẽ cẩu cẩu đáng yêu. Tiểu Hòa thưởng thức một chút dép lê, hỏi Hạ Kình:” Nhà của Hạ đại ca còn có tiểu hài tử đến chơi sao?” Bằng không làm sao mua đôi dép ngây thơ như vậy.
Hạ Kình:”……”
@
Tôn quý khách nhân tiểu Hòa đi thăm xong phòng ngủ, bị an bài ở phòng khách xem TV ăn khoai tây chiên, ánh mắt cũng không ngừng hướng về phòng bếp nhìn. Phòng bếp không lớn, hai người vào liền thấy chật chội, cho nên tiểu Hòa đầu bếp bị Hạ Kình lấy lý do không quen bài trí trong phòng bếp mời ra ngoài.
” Tiểu Hòa, lại đây.”
Phải giúp sao ? Tiểu Hòa vội vàng ném khoai tây chạy vào phòng bếp.
” Thử nước cá chép dấm chua ngọt này xem, há mồm.”
Nguyên lai là này a. Tiểu Hòa nghe lời hé miệng. Nam nhân cao lớn mặc tạp dề múc muỗng nước canh thổi cho nguội sau đó đưa đến bên miệng hắn.” Nhìn xem có quá ngọt hay không.”
Tiểu Hòa vươn đầu lưỡi thật cẩn thận liếm một chút, cái muỗng khẽ run lên.
” Thế nào?” Hạ Kình giọng nói bỗng nhiên hơi khàn khàn.
Tiểu Hòa nghĩ nghĩ nói:” Lại cho ta ăn một chút.”
Chủ động nắm tay Hạ Kình đưa muỗng đến bên miệng mình, như con chó nhỏ liếm sạch sẽ nước canh, sau đó mới cười tủm tỉm đánh giá:” Hạ đại ca, ăn ngon.”
Hạ Kình bật cười, thân thủ lau nước dính trên khóe miệng hắn,” Tiểu Trư Bát Giới.”
@
Hạ Kình lần đầu tiên làm món cá chép chua ngọt phi thường thành công. Thân cá trước bỏ vào nồi xào quá, sau đó tái thêm nước súp, thêm tiêu, chua ngọt ngon miệng. Hạ Kình bản thân cũng phi thường vừa lòng, tiểu Hòa lại cổ động, ngay cả chưa bao giờ đầu ăn cá cũng cẩn thận ăn xong hết.
Cơm nước xong, tiểu Hòa dành giúp thu thập chén dĩa, bị Hạ Kình bắt vào phòng tắm tắm rửa.
Phòng tắm đóng cửa lại, nghe bên trong tiếng nước chảy, Hạ Kình đứng một hồi, mới mỉm cười đi thu thập cái bàn.
@
Trong phòng tắm, tắm rửa xong tiểu Hòa trống trơn đứng trước gương, mở túi balo nhỏ của mình tìm kiếm vài lần, vẫn là không tìm được áo ngủ. Bản thân rõ ràng nhớ rõ có bỏ vào mà.
Tiểu Hòa nhớ tới hồi nãy có mở túi lấy ra di động, có thể khi đó rớt ra hay không ? Mở cửa phòng tắm, tiểu Hòa ló đầu kêu.” Hạ đại ca.”
Hạ Kình đang rửa chén, quay đầu lại liền nhìn đến tiểu Hòa bị hơi nước hấp cho hai má phấn phấn hồng cùng ánh mắt ướt át.” Hạ đại ca, ngươi xem xem áo ngủ của ta có phải rớt trên sô pha không ? “
Hạ Kình nhìn thoáng qua.” Không có. Làm sao vậy?”
” Áo ngủ không thấy.” Mặt quần áo ban ngày sẽ ngủ không thoải mái, tiểu Hòa buồn rầu.
” Mặc của ta đi.”

Hạ Kình đi phòng ngủ cầm cái áo T-shirt sạch sẽ màu trắng cũ cùng quần vải bông đưa cho hắn, tiểu Hòa nghiêng người đi lấy, nửa bả vai bóng loáng lộ ra ngoài.
Tiểu Hòa thay đổi áo ngủ đi ra, Hạ Kình cư nhiên vẫn đứng ở ngoài cửa.” Hạ đại ca, quần quá lớn, sẽ bị tuột xuống.” Tiểu Hòa một tay nắm lấy quần, một tay xốc lên áo cho hắn xem. Vòng lưng quần rộng ra ít nhất 3 tấc.
Nhất tiệt trắng nõn thắt lưng phúc bại lộ ở Hạ Kình trước mắt, tròn tròn rốn theo chủ nhân hô hấp phập phồng, Hạ Kình bỗng nhiên có quỳ xuống đến hút nơi đó xúc động.
” Hạ đại ca?” Thiếu niên nghi hoặc hỏi.
” Ta đi tắm.” Hạ Kình xua đi hình ảnh kiều diễm trong đầu, giọng nói nhỏ khó nghe.
Nhìn Hạ Kình vội vàng chạy vào phòng tắm, tiểu Hòa tiếp tục cúi đầu nhìn cái quần.” Nếu không, chắc khỏi mặc quần đi.” Tiểu Hòa lầm bầm lầu bầu quyết định, dù sao cái áo cũng đủ dài, dài đến đầu gối. Trước kia ở nhà cũng là như vậy, Hạ đại ca cũng không phải con gái cho nên không quan hệ.
Tiểu Hòa thực hào sảng đem quần cởi phóng một bên.
Đáng thương Hạ Kình sau đó không lâu theo phòng tắm đi ra, liền nhìn đến tiểu Hòa cúi người mở tủ lạnh……
@
Tối, mười giờ hơn. Vất vả một ngày tiểu Hòa liền mệt nhọc, lúc xem phim vụng trộm đánh ngáp vài cái, Hạ Kình chú ý tới, kêu hắn đi ngủ trước.
Tiểu Hòa tự giác vô cùng leo lên giường người ta, còn phân tốt vị trí,” Hạ đại ca, ta ngủ bên ngoài, ngươi ngủ bên trong đi.”
” Ta ngủ sô pha.”
Tiểu Hòa không nói lời nào, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn hắn.
Hạ Kình đầu hàng.” Được rồi. Ta cũng ngủ bên trong, ngươi ngủ trước đi.” Tiểu Hòa vui vẻ nằm xuống ngủ. Trước khi sắp sửa ngủ còn suy nghĩ suy nghĩ, nguyên lai chiêu trừng mắt này không chỉ hữu dụng đối với ông nội bà nội, đối với Hạ đại ca cũng hữu dụng, có thể thấy được con người cần phải dữ một chút mới tốt.
Chính là nửa đêm tiểu Hòa tỉnh lại, Hạ Kình cũng không tại bên người,trong phòng khách có mỏng manh lam quang xuyên đến. Tiểu Hòa mơ hồ bò xuống giường, nhìn thấy Hạ Kình đã dỡ ra sô pha gấp, đang ngủ, tiểu Hòa vốn muốn đánh thức hắn, nhưng do quá mệt nhọc, ngáp một cái, leo lên sô pha cuộn mình nằm kế bên Hạ Kình ngủ.
Hạ Kình bừng tỉnh.” Tiểu Hòa?”
Tiểu Hòa mơ mơ màng màng nói:” Hạ đại ca gạt người.”
” Không có.” Hạ Kình cười khổ. Vừa rồi chính là đang giải quyết chuyện công ty, có điểm mệt mỏi nên nghỉ tại sô pha một chút, bất quá chuyện này hắn không muốn nói cho tiểu Hòa.
Hắn khép lại bản máy tính,” Cùng lên giường ngủ đi.”
“Ừ.”
@
Buổi sáng Hạ Kình tỉnh dậy trước, đồng hồ sinh vật của hắn luôn luôn chuẩn xác. Công việc buổi tối có trễ tới đâu, sáng ngày hôm sau cũng sẽ đúng giờ tỉnh lại.
Hôm nay cùng một ngày gì trước kia đều không giống nhau. Vừa mở mắt liền nhìn đến thiếu niên hương vị ngọt ngào cùng ngủ. Tia nắng ban mai chiếu rọi xuống, da thịt hắn trắng như trong suốt, môi như cánh hoa phấn nộn, hai gò má ửng đỏ.
Nhìn một hồi, Hạ Kình tới gần, nghe thiếu niên hô hấp. Hơi thở ấm áp mang theo lo lắng thổi vào lổ tai hắn, Hạ Kình mỉm cười. Sau đó thân thủ đẩy ra sợi tóc trước mắt thiếu niên, cúi đầu nhẹ nhàng ở trên mắy hắn hôn một chút.
Áo ngủ của thiếu niên đã lệch đến eo thon, đôi chân dài cùng quần lót màu trắng thoải mái bại lộ bên ngoài. Hạ Kình kéo qua chăn đắp kín cho hắn, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, hắn đứng lên làm bữa sáng.
Từ ý nghĩ rời giường đến lúc chân chính rời giường trải qua thật lâu, luôn luôn rất có nghị lực Hạ Kình lần đầu cảm thấy rời giường quả nhiên là chuyện thực gian nan.
Bữa sáng là nấu mì. Hạ Kình tính toán dùng canh thịt bò còn dư ngày hôm qua để nấu . Lúc lấy canh thịt bò trong tủ lạnh ra, chuông cửa vang lên.
Hắn nhíu mày, nhìn lên đồng hồ, chưa đến 8 giờ, lúc này ai đến chứ ? Đi ra mở cửa, lại thấy đứng ngoài cửa là một thân quần trắng thanh nhã Duẫn Thu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện