Edit: Tiểu Tước
Beta: girl_sms

"Đại tỷ, có thể đây là Bạch Quân tung tin đồn đãi, ngươi đừng quá kích động."

Không thể nghi ngờ, Trì Thanh giờ đây phẫn nộ vô cùng. Ngay cả không thể nhìn ra qua nét mặt, thì cũng thấy được từ hơi thở nguy hiểm tản mát quanh thân. Thân là người từ nhỏ đã theo Trì Thanh, Lục Úy Lai tuy có kinh ngạc trước quan hệ dị dạng của hai người, nhưng nàng chưa từng quên Trì Thanh lúc trước đối xử Bạch Lâm ra sao.

Đủ mọi loại hình phạt, nhiều năm lạnh nhạt, lại không để ý đối phương, Lục Úy Lai đứng xem rõ ràng rành mạch. Dù nay quan hệ Bạch Lâm với Trì Thanh tốt hơn nhiều, nhưng cũng không đại biểu Trì Thanh sẽ vô điều kiện chấp nhận thêm một lần phản bội nào nữa.

Vừa nghe qua, Lục Úy Lai cũng nghĩ ngay đến Bạch Lâm bất trung với Trì Thanh. Nhưng còn tình cảm của nàng, thà chết cũng phải bảo vệ chu toàn cho đối phương. Lục Úy Lai tự ngẫm bản thân đã cả nghĩ, trên đời ai cũng có khả năng tổn thương Trì Thanh, nhưng nàng tin Bạch Lâm tuyệt đối sẽ không làm vậy.

"Ngươi có gì muốn giải thích?"

Có lẽ nhờ Lục Úy Lai khuyên can, Trì Thanh mới thôi không nhìn Bạch Lâm, theo bản năng lấy trong túi áo gói thuốc lá, kết quả lại nắm vào không khí. Thế này mới nhớ, vì không muốn Bạch Lâm hít phải khói thuốc, nên nàng đã cai thuốc từ lâu. Bây giờ nhớ ra mới thấy thói quen quả thật đáng sợ.

"Ta không có gì để nói."

Bạch Lâm nhìn động tác nhỏ của Trì Thanh, đôi mắt hiện lên tia vui mừng. Nàng cất giọng đáp, tuy thái độ cùng giọng điệu có thể sẽ làm đối phương nổi giận, nhưng mỗi chữ của nàng đều là sự thật. Nàng không biết Bạch Quân lại tổ chức sinh nhật, càng không biết cái gọi là lễ đính hôn.

Trên thực tế, quan hệ của nàng với Bạch Quân, quả thật tối đa chỉ vài lần gặp mặt, nói chuyện, thậm chí chỉ hơn người qua đường được một chút. Năm đó, sau khi rời khỏi Trì Thanh đến chỗ Bạch Quân. Lần đầu thấy mặt, ấn tượng Bạch Lâm đối Bạch Quân thay đổi rất lớn. Trong tưởng tượng của nàng, diện mạo Bạch Quân phải rất đáng khinh, một kẻ nam nhân hành sự thủ đoạn độc ác. Thế nhưng, Bạch Quân trước mắt lại là một kẻ nhã nhặn từ tốn, hoàn toàn không thể nhìn ra một gã đàn ông đã qua lục tuần.

Năm năm qua, số lần gặp mặt của hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngày thường gã cần nàng làm chuyện gì, sẽ cho người truyền lời, nàng sẽ đi thực hiện. Nay, lần nữa trở về bên Trì Thanh, dù cho bản thân nàng đã bỏ đi hơn một năm, nhưng Bạch Quân vẫn vậy không có chút động tĩnh. Vốn hắn đã quên đi sự tồn tại của nàng, thì làm sao lại tổ chức yến tiệc long trọng, còn cho nàng đính hôn với Bạch Tịch? "Sao? Ngươi nói vậy, nghĩa là tin tức giả? Bạch Lâm, ta nói này, nói sẽ tốt hơn là không nói, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy Tiểu Thanh Thanh đang nổi giận à?"

Bạch Lâm đáp nhưng Trì Thanh không tiếp lời, thật ra là Tô Ngạo Ngưng đã đi trước một bước đưa ra câu hỏi. Nghe thấy, Bạch Lâm nhìn Trì Thanh ngồi bên cạnh, sắc mặt rõ ràng không được tốt, một lát sau, lại mở miệng."Ta không biết chuyện này, cũng không phải phản đồ."

Bạch Lâm như trước nói rất ít, lại dùng câu gãy gọn để biểu lộ lập trường. Chỉ là, mập mờ như vậy lại không có chứng cứ chứng minh, khó có thể cho Tô Ngạo Ngưng tin phục. Nàng đùa nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, nhìn Bạch Lâm ngày càng hoài nghi.

"Tô Ngạo Ngưng, thu hồi địch ý của ngươi đi, ta tin nàng."

Trì Thanh bỗng mở miệng ngay lúc Tô Ngạo Ngưng định đứng dậy, đánh gãy động tác định rút súng của nàng. Nghe xong, Tô Ngạo Ngưng vẫn không dừng lại, nàng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Bạch Lâm cùng Trì Thanh.

Dưới ánh đèn, dung nhan hai người phá lệ rõ ràng, mà gương mặt hao hao của cả hai nhìn chẳng giống mẹ con, ngược lại như là hai chị em vậy. Gặp Trì Thanh dùng ánh mắt cảnh cáo, Tô Ngạo Ngưng bất đắc dĩ nhún vai, lần nữa ngồi xuống.

"Các ngươi là người một nhà, ta đấu không lại, cũng lười đấu. Trì Thanh, ta không biết nàng ta đã dùng cách gì với ngươi. Nhưng ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, trên đời này, không có gì là vĩnh viễn. Cho tới bây giờ vốn không có bạn bè mãi mãi, càng không thể là người yêu hay người thân. Ngươi tin Bạch Lâm, ta có thể hiểu được, nhưng cái gọi là tín nhiệm không phải là nghe theo mù quáng, nhìn theo mù quáng. Ta khuyên ngươi hãy tự lo cho mình thật tốt, về tình hình nhiệm vụ cụ thể, ta sẽ tìm thời gian nói với ngươi. Tô Túc, chúng ta về."

Nói xong, Tô Ngạo Ngưng muốn mang Tô Túc vừa pha xong cà phê chuẩn bị rời đi. Thấy nàng bưng khay ra, Tô Ngạo Ngưng mới còn mặt mũi đen sầm nháy mắt như nở hoa. Cũng không quan tâm cà phê nóng hay nguội, trực tiếp uống sạch một hơi, còn cố ý quơ quơ chiếc cốc không có gì trước mặt Trì Thanh, thế này mới rời đi. Nhìn động tác ngây thơ của Tô Ngạo Ngưng, rồi nhìn sang phần cà phê còn lại chưa kịp bưng ra, bất đắc dĩ thở dài.

"Úy Lai, hôm nay ở lại đi. Bạch Lâm, ngươi theo ta lên lầu. "

Tiễn Tô Ngạo Ngưng, Trì Thanh cũng không ở lại nữa. Nàng đứng dậy bước lên lầu. Thấy đối phương bước đi, Bạch Lâm gật đầu với Lục Úy Lai, cũng theo đi lên. Quá trình lên lầu, nàng phát hiện Trì Thanh đi rất nhanh, thậm chí nhanh đến nàng có chút theo không kịp.

Thật vất vả mới đến phòng, Bạch Lâm còn chưa kịp lấy lại hơi, đã bị Trì Thanh áp lên cửa. Tấm lưng tiếp xúc cánh cửa cứng rắn, phát ra tiếng cốp trầm đục. Xương cốt bị đụng phát đau, Bạch Lâm không thể xoa cũng không thể động đậy, chỉ có thể để Trì Thanh đặt nàng tại đó.

"Bây giờ chỉ còn ta với ngươi, hãy nói với ta sự thật."

Thanh âm Trì Thanh so với vừa rồi còn lạnh lùng hơn, phòng không bật đèn tối đen như mực, chỉ có thể nhờ ánh trăng mới thấy được biểu tình đối phương. Bạch Lâm thấy trong đôi mắt Trì Thanh, ngoại trừ phẫn nộ còn có sự bồn chồn.

"Thanh, ta không hiểu ý ngươi."

Mặc dù đau lòng vì bộ dáng hiện tại của Trì Thanh, nhưng Bạch Lâm thật sự không biết nàng phải giải thích cái gì.

"Bạch Lâm, đến giờ này ngươi vẫn không chịu nói? Nói cho ta, ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào? Ngươi cùng với cái tên Bạch Tịch đó, đến tột cùng là quan hệ gì hả?" (à à ra là Thanh mama gờ en... :">)Lại mở miệng, thanh âm Trì Thanh cao hơn rất nhiều. Bị chất vấn, lòng Bạch Lâm mất mát cùng khổ sở vì không được tín nhiệm. Nàng hiểu, không tín nhiệm, bất quá chính là yêu không đủ sâu.

"Toàn bộ những gì ta nói đều là sự thật, bởi vì ta không có gì để giải thích, càng không cần giải thích."

Thanh, ngươi biết không? Ta giải thích không quan trọng, mà là trong lòng ngươi rốt cuộc có tin tưởng ta không.

"Thôi được, ngươi đi tắm đi."

Nói đến đây bỗng chấm dứt, thấy Trì Thanh mở cửa phòng tắm, đẩy nàng vào. Tuy trong lòng khó hiểu, nhưng Bạch Lâm cũng thuận theo. Nàng mở vòi sen, còn thật sự tắm rửa. Mãi đến lúc xong mới phát hiện, Trì Thanh bảo tắm, lại chưa chuẩn bị quần áo để nàng thay.

Rơi vào đường cùng, Bạch Lâm đành mở cửa phòng, muốn nhờ Trì Thanh giúp nàng một chút. Thế nhưng, vừa mở cửa lại phát hiện đối phương ngồi trên sô pha nhìn mình, trong tay đang cầm ly rượu uống. Trì Thanh giờ phút này tản ra hơi thở bất khả xâm phạm, Bạch Lâm hiểu, buổi nói chuyện tối nay đã khiến đối phương thật sự không thoải mái, là bản thân lại làm nàng nổi giận.

"Thanh... ta..."

"Trực tiếp bước ra."

Bạch Lâm do dự hồi lâu, muốn nhờ Trì Thanh lấy hộ nàng quần áo. Bất quá, không đợi cho nàng hết lời, Trì Thanh đã đi trước một bước. Với người yêu yêu cầu như vậy cũng không tính là quá phận, nhưng đối với Bạch Lâm kín đáo mà nói thì đây là chuyện nàng chưa từng bao giờ làm. Nhìn đôi mắt Trì Thanh vì uống chút rượu mà hơi mê say, Bạch Lâm hết cách, đành phải lấy tay ôm ngực và che bộ vị tư mật, chậm rãi bước ra.

Vì tắm nước nóng, nên toàn bộ phòng tắm phủ đầy hơi nước, Bạch Lâm đẩy cửa, hơi nước liền quanh quẩn khắp thân nàng, sinh ra cảm giác hơi ảo mộng. Tóc đen dài ướt đẫm còn mang hơi nước, hương sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày của nàng cũng nhuộm thành hồng sắc, lại vì xấu hổ mà lộ ra vài phần khiếp đảm.

Chiếc cổ thon dài mang theo hơi nước cùng những vết hôn của mình, cực kỳ mê người. Xương quai xanh góc cạnh rõ ràng, đẹp như điêu khắc, độ cong khiến người mê say. Tầm mắt đi theo xuống dưới, đó là bộ ngực đang bị nàng dùng tay ngăn trở, và cặp đùi thon dài thẳng tắp xinh đẹp.

Nghĩ đến đêm qua nàng đã đặt chính thân thể này bên dưới, một lần tiến vào, lại một lần làm đối phương nở rộ. Trì Thanh liếm đôi môi khô rát, uống hết toàn bộ rượu, rồi thả cái ly xuống thảm.

"Lại đây."

Tựa vào sô pha, Trì Thanh ra lệnh cho Bạch Lâm. Nghe xong người sau hơi chần chờ, nhưng cũng không cự tuyệt, mà là nghe lời tiến lại. Tình cảnh như vậy khiến Bạch Lâm không thể tự chủ nhớ lại cái đêm bị Trì Thanh hoàn toàn giữ lấy, khi ấy, đối phương cũng mặt mày lạnh tanh như bây giờ, mà chính nàng cũng không mảnh vải che thân.

Quan hệ của nàng với Trì Thanh, chưa từng có ngang hàng.

"Thanh..."

"Tự mình ngồi lên."

"Cái gì?"

Nghe xong, ngữ khí bình thản của Bạch Lâm rốt cuộc cũng có một tia gợn sóng. Nàng kinh ngạc nhìn Trì Thanh dựng ngón giữa với ngón trỏ, căn bản không nghĩ rằng Trì Thanh sẽ nói vậy. Chỉ là, ý đồ kiên quyết không buông tha của Trì Thanh bị Bạch Lâm thấy hết tần tật.

Trì Thanh không đùa mà thật sự muốn chính mình làm như vậy. Bạch Lâm không rõ Trì Thanh rốt cuộc suy nghĩ những gì, lại làm sao trong nháy mắt trở nên như vậy. Nàng liếc nhìn chai rượu còn lại phân nửa, còn có tư thế nếu mình không làm theo sẽ không rút tay về, Bạch Lâm nắm chặt tay, lại lập tức buông ra. Ngay sau đó, nàng buông hai tay che đậy, trực tiếp quỳ trên sô pha, lấy tay Trì Thanh, nhắm ngay cơ thể, chậm rãi hạ mông.

Thân thể vừa tiếp xúc, hẹp đến nỗi một ngón thôi đã là cố sức, huống chi chưa có khúc dạo đầu mà lại dùng những hai ngón. Vừa vào cơ thể liền sinh ra ma xát khiến nàng đau đến mức chảy mồ hôi lạnh, nhưng Bạch Lâm vẫn không chịu ngừng, hoàn toàn nuốt hai ngón tay Trì Thanh vào trong. Nhìn Trì Thanh sửng sốt, Bạch Lâm hít sâu, tựa gần lại, dùng miệng lưỡi liếm vành tai đối phương.

"Thanh... muốn cử động không?"

PS: Lộ liễu quá, manh động quá =)))))))))))))) Quả đúng là ngày thường càng nhát thì lúc vùng lên sẽ càng vũ bão, Lâm nhi cũng có dáng cường công chứ bộ, chắc là nể Thanh mama nên mới ko thành công mà thành thụ =))))))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện