Edit: Ta ChiTo

Beta: girl_sms

Sự nhung nhớ nhiều bao nhiêu chỉ cần nhìn đến ánh mắt của đối phương là có thể nhận thấy. Một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, trước vẻ ôn nhu chuyên chú của người đối diện, bờ môi khẽ chạm vào. Bạch Lâm có thể cảm nhận được độ ấm trên người đối phương truyền đến, trong đó còn có rất nhiều tưởng nhớ.

“Ta cũng nhớ ngươi, Tịch Khanh Nhược.”

Đối với tính cách sống nội tâm của Bạch Lâm nếu nói ra những lời này đối với người khác là một chuyện không dễ dàng gì. Sau khi nghe lời nói của nàng, Tịch Khanh Nhược bật cười vươn tay vuốt vòng eo nhỏ gầy của Bạch Lâm. Đây là biểu hiện của sự thân thiết, là che chở đối phương.

“Ta biết, Lâm sẽ nhớ đến ta. Ngươi gần đây thế nào? Nàng ta còn tổn thương ngươi nữa hay không?”

Tay Tịch Khanh Nhược nhẹ nhàng di động trên người Bạch Lâm, động tác như vậy khiến người ngoài nhìn vào có cảm giác cực kì thân mật âu yếm. Thực ra là nàng đang kiểm tra thân thể Bạch Lâm có thương tích nào hay không mà thôi.

“Ta không sao, hiện nay sống rất tốt”

Bạch Lâm cũng không ngăn cản động tác vuốt ve thân thể mình của Tịch Khanh Nhược, chỉ nhẹ nhàng trả lời. Nhưng nhìn thần sắc nàng lúc này thì câu trả lời kia quả là không có một chút thuyết phục. Tịch Khanh Nhược nhìn Bạch Lâm, trực tiếp hôn lên cổ nàng.

Nhìn vào như hôn nhưng thật ra nàng đã quá xem nhẹ Tịch Khanh Nhược. Nàng ta dùng miệng cắn, dùng môi nhấm nháp. Từng trận tê dại từ nơi bị cắn khuếch tán toàn thân, Bạch Lâm nhíu mày không hiểu vì điều gì mà Tịch Khanh Nhược làm ra chuyện này. Nhưng nàng cũng không chống cự mà thay vào đó là vươn tay vuốt ve đầu Tịch Khanh Nhược như vuốt ve sủng vật ở nhà mình.

Hai người, một là Tịch Khanh Nhược ôn nhu đầy mị hoặc, một là Bạch Lâm luôn tản ra vẻ lạnh nhạt, cả hai đều là nữ nhân có khí chất và dung mạo tuyệt mĩ. Hơn nữa hai người đều có dáng cao gầy khả ái, lại cùng làm những động tác ái muội nên hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều người trên quảng trường.

Vốn dĩ mọi người xung quanh đã sớm bị màn ôm nhau tình cảm của các nàng làm kinh ngạc. Hiện tại nhìn thấy nụ hôn táo bạo như vậy thì càng thêm phấn khích, thậm chí có người dừng lại đứng xem. Cũng có người huýt sao, vỗ tay hoan hô.

Nhìn thấy nhiều người lấy di động ra chuẩn bị chụp ảnh, Tịch Khanh Nhược rất nhanh tách ra, khôi phục lại trạng thái bình thường. Nhìn sang vùng cổ trắng nõn của Bạch Lâm đã in một vết đỏ, nàng hài lòng gật đầu sau đó nhìn Bạch Lâm làm ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Như thế nào? Ta tính thời gian cũng rất chuẩn phải không? Thứ cần chụp cũng đã chụp, thứ không nên chụp thì không có cơ hội chụp haha”

Tịch Khanh Nhược cười cười khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi của mình cùng Bạch Lâm sẽ không ai chụp được.

“Tịch, đừng làm loạn nữa, người tìm ta có việc gì sao?”

Bạch Lâm biết, Tịch Khanh Nhược làm chuyện gì cũng đều có mục đích. Đối phương sẽ không làm chuyện vô nghĩa, càng không vô duyên vô cớ hẹn mình gặp mặt.

“À…Đương nhiên là có chuyện tìm ngươi, nếu không thì ta cần gì phải mạo hiểm mua chuộc vệ sĩ. Bất quá nơi này đông người không thích hợp lắm, chúng ta tìm nơi khác từ từ nói sau… ”

“Được.”

Nghe đề nghị của Tịch Khanh Nhược, Bạch Lâm nhìn thấy chiếc Audi màu đen đậu cách đó không xa mới gật đầu. Nàng biết, dù Trì Thanh nói cho mình đi ra ngoài cũng sẽ không yên tâm để mình tùy tiện đi lại, nàng ta cho vệ sĩ đi theo mình chính là chứng minh tốt nhất. Nghĩ đến điều này, Bạch Lâm không biết nên vui mừng hay khổ sở. Hay nói đúng hơn là vừa vui mừng vừa khổ sở. Nàng vui vì Trì Thanh để ý tới mình, nhưng lại thương tâm vì đối phương vốn dĩ không hề tín nhiệm mình.

“Được rồi, đừng có bày ra biểu tình như vậy nữa, ngươi biết ta sẽ đau lòng mà. Nếu bọn họ đã tới chi bằng để họ theo cũng chẳng sao.Ta biết phía trước có một nơi rất tốt, ta nghĩ ngươi sẽ thích.”

Nhìn ánh mắt ảm đạm của Bạch Lâm, Tịch Khanh Nhược chỉ cười trừ, ôm thắt lưng nàng rời đi. Trên đường đi hai người cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng cùng nhau chậm rãi bước đi.

Bạch Lâm thích tận hưởng cảm giác được cùng Tịch Khanh Nhược ở cùng một chỗ, thích ngửi mùi hương hoa râm bụt trên người nàng ta, hưởng thụ sự săn sóc từ đối phương. Nàng nghe người khác nói rằng, hoa râm bụt là biểu tượng của sự ôn nhu và kiên trì. Bạch Lâm nghĩ rằng cảm giác mà Tịch Khanh Nhược mang lại cho mình cũng rất giống như biểu tượng của loài hoa kia vậy.

Nàng ta ôn nhu, đáng tin cậy, nàng luôn như không khí lúc nào cũng ở bên cạnh làm bạn với người khác. Chỉ cần người đó cần đến nàng, nàng ta sẽ là người xuất hiện đầu tiên. Nếu người đó cần không gian yên lặng, nàng chỉ đứng xa nhìn lại và chờ đợi, cũng sẽ không làm phiền.

Có chừng mực, biết lúc tiến thoái, săn sóc ôn nhu, hài hước nhưng không mất đi sự nghiêm túc. Đây là những hiểu biết của Bạch Lâm về con người của Tịch Khanh Nhược từ khi quen biết với nàng tới nay, thật hiển nhiên, chỉ có thể nói là hoàn mỹ. Quả thật, Tịch Khanh Nhược đúng là một nữ nhân hoàn mỹ.

“Được rồi, chính là nơi này.”

Bất tri bất giác, hai người đã đến công viên cách quảng trường không xa. Nhìn theo tầm mắt đối phương, Bạch Lâm nhìn thấy một chiếc cầu trôi nổi trên mặt hồ trong công viên. Bạch Lâm sở dĩ dùng từ ‘trôi nổi’ là vì nơi đó căn bản là không phải cầu xây bằng gạch đá, mà là dùng dây thừng cùng với tấm ván gỗ dựng mà thành.

Diện tích mặt hồ cũng không nhỏ, tính ra cũng gần cả trăm mét, thật không an toàn khi đứng trên đó.

“Như thế nào? Dám cùng ta ra chỗ đó không?”

Thấy Bạch Lâm không ngừng đánh giá chiếc cầu tạm bợ kia,Tịch Khanh Nhược nhìn nàng cười cười. Chẳng qua là ý nghĩa của nụ cười này hoàn toàn khác với ban đầu. Ban đầu là cười ôn nhu cùng sủng nịch, còn bây giờ nàng ta cười giống như trẻ con đang khiêu khích. Giống như muốn nói rằng, ta có thể làm được trong khi ngươi lại không dám làm.

“Có gì không dám?”

Bạch Lâm hỏi ngược lại, nàng đương nhiên có can đảm, nàng không bao giờ lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn. Nàng biết, một khi Tịch Khanh Nhược đã mời gọi thì sẽ không có chuyện bất trắc gì xảy ra.

“Chờ một chút, khung cảnh lãng mạn thế này mà không có thêm thứ kia thì không thú vị.”

Tịch Khanh Nhược nói xong vẫy tay về phía xe bán kem, ngay sau đó, liền thấy nàng ta mua phần kem vị ô mai rồi đi về phía Bạch Lâm. Không nói về việc thời tiết lạnh như thế này mà chọn ăn kem đã có chút kì lạ, mà nàng ta chỉ mua mỗi một cái, chẳng lẽ nàng ta muốn tự ăn một mình? “Mua xong rồi, đi thôi”

Đối với hành động này của Tịch Khanh Nhược, Bạch Lâm cũng không muốn nói gì nhiều, mà đi lên tấm ván gỗ dựng thành cầu luôn. Bởi vì chỗ này khá nguy hiểm nên cũng không nhiều người qua lại. Nhìn qua nhìn lại không kể vệ sĩ do Trì Thanh phái tới thì cũng chỉ có Bạch Lâm và Tịch Khanh Nhược ở đây.

“Tịch, ngươi phải mạo hiểm lớn như vậy đến tìm ta nhất định là có chuyện quan trọng, bây giờ có thể nói được rồi.”

Cho dù là đang ở giữa sông nhưng thần thái của Bạch Lâm cũng không chút sợ hãi. Nàng lấy tay giúp nắm sợi xích sắt, giữ cân bằng khi đứng. Nhìn thần thái của nàng,Tịch Khanh Nhược cũng không trả lời mà dùng tay khoác lên vai Bạch Lâm, mang cây kem đến trước mặt nàng.

“Ta tìm ngươi vì ta nhớ ngươi, chẳng lẽ muốn gặp bạn gái của mình cũng cần có lí do sao?”

Tịch Khanh Nhược cười hỏi, sau đó mút kem rồi đưa đến miệng Bạch Lâm. Bạch Lâm từ trước đến nay đều không thích ăn đồ ngọt, mà tình trạng thân thể nàng cũng không thích hợp ăn đồ lạnh. Nhưng vì nhìn thấy đối phương theo kiểu nếu ngươi không ăn ta sẽ không thu kem về, bất đắc dĩ nàng đành phải cắn một miếng của món kem hồng nhạt lạnh lẽo kia.

Không thể phủ nhận lúc này Bạch Lâm nhìn cực kì đáng yêu. Cũng do gia đình mà tuổi thơ của nàng không giống những đứa trẻ khác, được hưởng thụ nhiều quan tâm, ví dụ như làm sinh nhật, ăn đồ ngọt, chơi búp bê, ăn kem, hay quà vặt. Đó là những điều mà tuổi thơ của nhiều người đã trải qua, nhưng Bạch Lâm thì không.

Thấy Bạch Lâm vô thức dùng lưỡi liếm liếm cây kem, lưỡi cùng kem tiếp xúc lại làm hai má trắng nõn đó ửng lên giống như một chú cún nhỏ khiến người nhìn không nhịn được muốn lập tức đến vuốt ve gương mặt nàng. Đó là suy nghĩ của Tịch Khanh Nhược lúc này, nghĩ là làm. Nàng lấy cây kem ra, nhẹ nhàng xoa mặt đối phương, miệng cười sáng lạn.

“Thật ngọt.”

Hương vị kem ngọt ngào theo đầu lưỡi tràn ngập trong khoang miệng, ngay cả người không thích đồ ngọt như Bạch Lâm cũng không thể phủ nhận điều này. Nghe được lời nàng nói, Tịch Khanh Nhược cắn một ngụm vào chỗ kem mà Bạch Lâm vừa liếm qua. Sau đó ăn cấp tốc toàn bộ cây kem trong nháy mắt, tất cả đều nằm gọn trong bụng nàng.

“Quả nhiên rất ngọt, nhất là chỗ mà ngươi ăn qua, lại càng ngọt hơn.”

Ăn xong cây kem, Tịch Khanh Nhược dùng đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi, nhẹ giọng nói, trong lời nói chứa đầy hàm ý.

“Nếu ngươi tìm ta chỉ vì ăn kem thì ta cảm thấy ngươi không cần làm phiền ta.”

Nhìn đồng hồ trên tay đã chỉ ba giờ, Bạch Lâm lúc này mới phát hiện thời gian mình ở cùng Tịch Khanh Nhược đã quá lâu. Nàng lo lắng nhìn về phía vệ sĩ đang nghe điện thoại, trong đầu hiện ra ánh mắt cùng biểu tình lạnh như băng của Trì Thanh. Không biết bây giờ Trì Thanh đang làm gì, sẽ ra sao nếu vệ sĩ đem mọi chuyện vừa rồi nói hết cho Trì Thanh, đối phương sẽ nghĩ như thế nào về mình đây?

“Mỗi lần ngươi thất thần nghĩ tới người kia, ta luôn có cảm giác chán ghét.”

Có lẽ nhìn ra được Bạch Lâm đang bận tâm, Tịch Khanh Nhược ra vẻ bất mãn nói, ý cười trong mắt không hề thuyên giảm.

“Thật xin lỗi, Tịch, ngươi hẳn phải biết cuộc sống của ta không thể không có nàng. Nếu người lần sau còn muốn gặp ta thì đừng lãng phí thêm thời gian nữa.”

“A..”

Nghe xong Bạch Lâm nói, Tịch Khanh Nhược cũng không có thêm ý kiến gì, chỉ gượng cười một tiếng. Nàng nghiêng thân mình, từ trong túi xách lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, cũng không châm lửa mà chỉ im lặng nhìn mặt hồ. Qua một lúc mới thở dài một hơi đem điếu thuốc kia bỏ lại vào túi.

“Người mà ngươi muốn tìm, ta đã giúp ngươi liên lạc với họ. Bọn họ có một phe nguyện ý tham gia trò chơi này, phe khác lại cự tuyệt.”

“Đồng ý và phản đối chênh lệch bao nhiêu?”

Nghe Tịch Khanh Nhược nói, sắc mặt Bạch Lâm bỗng nhiên trầm xuống nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường. Trong mắt tràn đầy sát ý nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

“Lâm, ngươi có biết chỗ này vì sao còn giữ lại đến bây giờ không? Có người nói, nơi này có từ rất lâu rồi. Vốn nó không có sẵn, nhưng từng có một người, vì muốn tỏ tình với bạn gái nên làm ra cây cầu này. Rồi hắn bịt mắt đi trên đây, chỉ vì tỏ rõ thành ý cùng quyết tâm của hắn. Cho nên nói, chỗ này chính là nơi để tỏ tình, nhưng hiện tại có rất ít có người dám làm như hắn bấy giờ.”.

Không hề có ý trả lời vấn đề kia, Tịch Khanh Nhược mở miệng nói. Dù như vậy Bạch Lâm cũng không vì câu trả lời của đối phương mà sinh ra phiền não, mà chỉ suy nghĩ một chút mới chậm rãi mở miệng

“Đôi khi yêu ai đó không cần phải mở miệng nói ra, giấu trong lòng cũng là một chuyện tốt.”

“Không nghĩ thời gian qua lâu như vậy mà ngươi vẫn còn cố chấp thích nữ nhân kia. Nàng ta đối với ngươi tệ bạc, tuổi so với ngươi lớn hơn nhiều, rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn ta? Nếu nàng ta vĩ đại thì ta liền từ bỏ ngươi không cần suy nghĩ, có lẽ mắt trái ngươi không nhìn rõ chắc nên lây sang mắt còn lại rồi mới có thể mù quáng yêu nàng ta…”

Tịch Khanh Nhược nói như ai oán, bộ dáng ảm đạm đáng thương. Qua một lúc, nàng nhận thấy Bạch Lâm đang khinh thường nhìn mình, Tịch Khanh Nhược nhịn không được cười thành tiếng, đem Bạch Lâm ôm vào lòng, hôn lên trán đối phương.

“Ngươi đó, luôn ngốc nghếch đáng yêu như vậy, ngươi có biết mình đã làm bao nhiêu người si mê điên đảo hay không? Nếu nàng ta nhìn thấy ta thân thiết với ngươi thì có ghen không nhỉ? Hay là tìm sát thủ đến lấy mạng ta?”

“Không đâu.”

Nghe được nghi vấn của Tịch Khanh Nhược, Bạch Lâm dứt khoát lời. Dù cả hai không nói thẳng đích danh người mà các nàng đang nhắc đến, nhưng hai người đều hiểu rõ, làm như vậy chỉ để tránh miệng lưỡi người đời mà thôi.

“Xem ra người trở về lâu như vậy cũng không có tiến triển nhiều lắm. Về số lượng của bọn người đó ngươi hẳn đoán được. Vì bối cảnh cùng địa vị hiện tại của ngươi, tất nhiên số người phản đối sẽ nhiều hơn đồng ý. Hơn nữa, cho dù bọn chúng đáp ứng giúp đỡ ngươi thì bọn chúng cũng không phải thật tâm. Chẳng qua là bọn chúng đợi đến khi tranh chấp xảy ra đứng một bên ngư ông đắc lợi mà thôi.”

“Tịch, nửa năm không gặp, tiếng Trung của ngươi tốt lên rồi.”

“Cũng dễ hiểu thôi, vì để tìm ngươi ta mới cố gắng học tập mà”

“Cho dù những người đó muốn phản đối, vốn dĩ điều đó không quan trọng, không cần lưu tình, ngươi nói phải không?”

Bạch Lâm cúi đầu nhẹ giọng nói. Có lẽ ngoài hai nàng thì không ai khác có thể hiểu được hai người đang nói về vấn đề gì.

“Ôi trời… Làm cho ta cứ tưởng… không chút lưu tình… ngươi muốn giết người sao? ”

“Ừ, phải giết. Bất quá ta thích dùng từ khác hơn.”

“Ha ha, ngươi đúng là vì nàng ta càng bất chấp mọi giá. Ngươi biết bọn chúng có bao nhiêu người hay không? Chưa tính tới thủ hạ cùng thế lực sau lưng bọn chúng, chỉ bằng thế lực hiện tại thôi đã có số lượng không nhỏ rồi.”

Tịch Khanh Nhược nói xong, sắc mặt cũng biến thành trầm trọng. Nàng vươn đầu lưỡi nhâm nhi vành tai Bạch Lâm, ở đó cắn cắn. Người khác nhìn vào sẽ cảm thấy hai người họ như không để ý thế tục, tạo thành một màn đặc sắc của những cặp yêu nhau. Các nàng khi đó thân mật đến nỗi cả không khí cũng khó xen được vào.

“Tịch, ta tin rằng thực lực của ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Nếu phải tới bước này thì phải làm cho sạch sẽ, đừng lưu lại hậu hoạn. Cũng không phải nàng khiến ta thay đổi, mà là vì nàng, ta buộc phải thay đổi. Mọi hậu quả cứ để ta gánh vác, ta sẽ không trốn tránh, ngươi hãy nhớ kĩ lời ta…”

“Có vài người không nên sống, vậy nên cũng sẽ có vài chuyện không thể thay đổi…”

PS: Chương trước dọa dẫm drop nên cmt và vote tăng đột ngột =)) Mấy bạn cứ yên tâm, chưa drop đâu, mình chờ đến cảnh H rồi drop cho hứng gạch đá xây vila:”>

Mấy cảnh hôm nai của Bạch Lâm và chế Tịch Khanh Nhược mà để Thanh mama nhìn thấy chắc bả … quá =)) Chế Tịch cũng cá tánh ghê, thích ăn kem rồi đứng chỗ độc nói chuyện nài nọ, lại hay làm động tác giả nữa chứ, sợ thiên hạ không loạn đây mà:”> Nhưng cũng nhờ chế mà chương sau chúng ta có thể ngồi xem Thanh mama ăn giấm chua:”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện