Edit: mymy
Beta: girl_sms
"Nè, ngươi cứ mặc kệ nàng ta như vậy được không?"
Ngồi trên sofa ở phòng khách, Tô Ngạo Ngưng nhìn về phía Tằng Khả Hận đang quỳ gối. Nghe được câu hỏi của nàng, Trì Thanh không trả lời, đưa tay lấy tư liệu trên bàn, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Sắc trời cũng đã tối, mặc dù đã sớm biết hôm nay trời sẽ mưa, nhưng không nghĩ trời sẽ mưa tầm tã thế này, Trì Thành nhíu mày. Nàng chán ghét trời mưa, càng chán ghét mây đen dày đặc, không thể tìm thấy ánh sang. Mắt thấy hạt mưa ngày càng to, và càng nhiều hơn, Trì Thanh cầm lấy dù đặt ở cửa, đi ra ngoài.
"Ngươi còn muốn tùy hứng tới khi nào?"
Cảm giác trên đầu không còn hạt mưa, thân thể cũng bớt lạnh. Nghe được âm thanh truyền đến, Tằng Khả Hận ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đứng trước mặt mình. Bởi vì nàng quỳ gối đã rất lâu, mái tóc quăn quyến rũ cũng bị ướt nhèm nhẹp, dính vào gương mặt tái nhợt của nàng. Con ngươi nâu cũng không còn thấy nữa, mà ngược lại chỉ tràn ngập mịt mù. Tằng Khả Hận như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bất lực không biết gì cả.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì"
Qua một hồi lâu, Tằng Khả Hận mới nói ra được câu này. Nàng đỡ lấy bức tường bên cạnh đứng dậy, lảo đảo ngồi xuống. Từ khi Lục Úy Lai rời đi, nàng đã quỳ gối.
"Tằng Khả Hận, ta nói với ngươi, sự tùy hứng của ngươi đã làm hại ngươi, thậm chí còn thương tổn luôn người bên cạnh ngươi. Hiện tại, kết cục như vậy đều là ngươi tự làm tự chịu"
Trì Thanh tự nhận mình không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ vô cảm. Giờ khắc này , đứng trong mưa, nàng miễn cưỡng nói ra lời cay độc với Tằng Khả Hận. Có lẽ, bên ngoài nhìn vào sẽ thấy đây là một màn tàn nhẫn, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Nghe Trì Thanh nói, Tằng Khả Hận bật cười, dùng sức cười lớn tiếng. Cái kiểu cười như thể khàn hết cả giọng , đem hết lục phũ ngũ tạng cười hết ra ngoài. Nhưng nó cũng chẳng làm cho Trì Thanh thoải mái, vì đây rõ ràng không phải nụ cười sảng khoái.
"Trì Thanh, ngươi căn bản không hiểu, có tư cách gì nói ta?"
"Đúng vậy, ta không hiểu. Bất quá, người đang ngụy trang, và đã rất lâu.."
"Ngụy trang? Ta không hiểu ý ngươi."
Nghe được hai chữ ngụy trang. Tằng Khả Hận có chút khẩn trương. Nhìn nàng xoay đầu hướng qua một bên, Trì Thanh tiến lên, nắm lấy áo nàng. Lực đạo rất lớn, đem Tằng Khả Hận nắm dậy, làm nàng mất đi thế chống đỡ bên tường, chỉ còn chống được trên hai chân. Đầu gối nàng run lên, máu tưoi chảy ra đỏ thẫm. Dù vậy, Trì Thanh cũng không buông tay, ngược lại càng tăng thêm lực đạo.
"Tằng Khả Hận, nếu thích Lục Úy Lai, thì không nên làm những chuyện nhàm chán này. Hiện tại, nàng ấy đã tìm được người yêu, ta hy vọng ngươi không cần tiếp tục trêu trọc nàng, và đừng ảnh hưởng không tốt đến nàng"
"Ảnh hưởng không tốt? Ngươi cảm thấy ta sẽ hại nàng?"
Nghe được Trì Thanh nói mang theo hàm ý cảnh cáo, Tằng Khả Hận hỏi ngược lại."Không phải sao?"
"Buông ra!"
Bỗng nhiên, Tằng Khả Hận kích động đứng lên. Nàng sử dụng lực đạo toàn thân thoát khỏi Trì Thanh, đem đối phương đẩy ra. Nhưng sức lực của Tằng Khả Hận vốn không bằng Trì Thanh, cộng thêm đầu gối vì quỳ lâu nên không đẩy được Trì Thanh, ngược lại còn làm tự mình té xuống đất.
Mưa và nước bùn làm Tằng Khả Hận đã chật vật nay còn thêm thê thảm. Trì Thanh nhíu mày, muốn tới đỡ nàng, nhưng lại bị Tằng Khả Hận dùng ánh mắt trừng trừng nhìn, làm nàng dừng động tác
"Trì Thanh, người đừng tưởng cái gì ngươi cũng hiểu, cái gì cũng biết. Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết nên làm thế nào"
Ta vẫn biết rất rõ, cái gì mới tốt nhất cho nàng. Nếu không, ta cũng không rời khỏi nàng.
Nhìn bóng dáng Tằng Khả Hận càng lúc càng xa, trong đầu quanh quẩn lời nàng nói. Trì Thanh ngẩn người, lập tức hướng mắt nhìn về phía biệt thự. Xuyên qua cánh cửa chính to lớn, nhìn thấy Bạch Lâm đang ngồi ở sofa. Giờ khắc này, người kia im lặng ngồi ở đó, ôm Tô Tô đang ngủ say trong lòng, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Một lần nữa trí nhớ trỗi dậy, nhắc nhở nàng chuyện tối đó. Nếu có thể dễ dàng quên thì tốt biết mấy. Bất luận là đối với mình, hay Bạch Lâm mà nói, chuyện tối hôm đó giống như vừa thật vừa ảo, đau khổ cùng tốt đẹp , tất cả như trong mơ. Thực tế khó mà chạm vào.
Ngay đến khi hôm nay rời giường , Trì Thanh cũng không dám tin mình đã làm ra chuyện như vậy với Bạch Lâm. Nhìn nữ nhân ấy ở trong lòng mình ngủ say, gương mặt tinh xảo, trắng nõn, không khác gì so với gương mặt của mình, ngay cả thần thái nhíu mày khi ngủ cũng không có khác biệt gì. Chính khuôn mặt này, nhắc nhở Trì Thanh, người này là con gái nàng, là người thân cùng huyết thống với nàng. Vậy mà chính mình lại làm ra chuyện không nên làm.
Bạch Lâm tuổi trẻ non nớt, thân thể đầy dụ hoặc, không cần làm gì cũng đầy sức hấp dẫn. Trì Thanh thích cảm giác ôm Bạch Lâm, thích hôn môi nàng, để cảm nhận vị ngọt trong đó. Càng thích nghe hơi thở dốc khi ngủ say vô ý thức của nàng.
Trì Thanh xem Bạch Lâm như một nữ nhân mà đối đãi. Trải qua chuyện tối đó, Trì Thanh càng không thể dùng ánh mắt đơn thuần mà nhìn Bạch Lâm. Ở trong mắt nàng, Bạch Lâm là một nữ nhân. Vì mình mà nàng ấy nở rộ.
Tằm mắt dừng ở ngay cổ đối phương, dấu hôn ngân hiện rõ như muốn tố cáo chính minh là người gây ra, lúc này Trì Thanh mới phát hiện mình đã bạo lực như thế. Nàng không biết những chuyện tối qua mình làm có bị phát hiện hay không, khi nhìn những dấu vết này không biết Bạch Lâm có hoài nghi gì hay không.
Những suy nghĩ làm cho Trì Thanh có chút sợ hãi, và cảm thấy thẹn với hành vi của mình. Nàng càng cảm thấy xấu hổ thì càng không dám đối mặt với Bạch Lâm, điều có thể nghĩ là trốn tránh. Đúng vậy, Trì Thanh muốn chạy trốn, cách Bạch Lâm càng xa càng tốt.
Nàng không biết vì cái gì mà bản thân yếu đuối như vậy, nàng chỉ cảm thấy nếu còn tiếp tục, nàng cùng Bạch Lâm sẽ không có đường quay lại. Chính mình căn bản là không xứng với những điều tốt đẹp của Bạch Lâm, nàng ấy có tương lai tốt, toàn tâm toàn ý đối với người mình yêu. Chứ không phải cùng mình tràn đầy tội nghiệt.Trì Thanh đi nhanh vào phòng mình rửa mặt, đồng thời nói với Tô Ngạo Ngưng là nàng muốn rời đi một thời gian. Nhưng ngay sau đó nhận được cuộc gọi của Boss nói với Trì Thanh phải nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bất ngờ nên Trì Thanh không còn cách nào, đành phải dẹp bỏ ý định chạy trốn trong đầu, cùng Tô Ngạo Ngưng rời khỏi biệt thự đi nhận nhiệm vụ...
Do Trì Thanh nhìn quá mức chăm chú. Bạch Lâm đang đùa cùng Tô Tô bỗng ngẩng đầu, nên Trì Thanh không kịp thu hồi tầm mắt, hiện rõ nỗi sầu lo...
Bạch Lâm nhìn không thấu được Trì Thanh đang nghĩ gì , nhưng cảm giác nói cho nàng biết, đối phương buồn rầu là vì mình. Bạch Lâm rất muốn hỏi Trì Thanh có phải ngươi thấy ta rất phiền phức, và cảm thấy khó chịu.
Nhưng nàng không dám hỏi, nàng sợ hãi, sợ Trì Thanh biết tối qua mình biết chuyện gì đang xảy ra...
Thử hỏi có chuyện gì so với việc bị người minh yêu chán ghét, đau khổ hơn đâu? ......
Nhoáng cái một ngày lại trôi qua
Ngồi ở bàn cơm, Bạch Lâm nhìn Tô Ngạo Ngưng cùng ngồi với Trì Thanh ở đối diện mình, rồi dừng tằm mắt ngay trên bàn ăn. Bởi vì có Tằng Khả Hận trở về, nên bàn cơm vốn thanh đạm đơn giản nay lại thành một bàn ăn phong phú.
Tằng Khả Hận làm cơm Tây rất ngon, nhìn bàn ăn kia so với thức ăn ngoài nhà hàng không có gì khác biệt. Nhưng đáng tiếc là Bạch Lâm cùng Trì Thanh đều ăn chay, mà Tằng Khả Hận lại nấu món Tây, quả thật là không phù hợp. Ngay lúc Bạch Lâm hơi ngạc nhiên, Tằng Khả Hận bưng món chay cuối cùng đi ra.
Trên mặt nàng ta luôn mang theo vẻ mặt tươi cười, mắt phượng hẹp dài híp lại, miệng cười quyến rũ
"Bạch Lâm, ngươi rất gầy, nên ăn nhiều một chút, đây là món ta đặc biệt làm cho ngươi, không cần cám ơn"
Vừa mới bắt đầu ăn cơm, Tằng Khả Hận vui vẻ gấp cho Bạch Lâm rau xanh. Thực may mắn là đối phương không gắp thịt cho nàng như những lần trước. Nhìn trong chén toàn thức ăn chay, Bạch Lâm có chút nghi ngờ nhìn Tằng Khả Hận. Nàng nhớ người này rất chán ghét nàng mới đúng, vì cái gì bỗng thay đổi thái độ với nàng.
" Nhìn cái gì? Chẳng lẽ trên mặt ta dính cơm sao?"
Thấy Bạch Lâm nhìn chằm chằm mình, Tằng Khả Hận cười nhéo mặt của nàng. Vừa thấy động tác này, Bạch Lâm sợ đến mức thụt lùi nhanh về phía sau, cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn nữa. Nàng cảm thấy, người này hôm nay quá khác thường.
Tằng Khả Hận tuy miệng mồm thâm độc, làm việc cũng rất quỷ dị, nhưng Bạch Lâm cảm thấy nàng không phải người xấu. Nhưng đối với Lục Úy Lai, Bạch Lâm không rõ đã xảy ra vấn đề gì giữa hai người, nhưng dù thế nào cũng thấy Tằng Khả Hận đối xử rất lỗ mảng với Lục Úy Lai.
Nhưng Bạch Lâm có thể cảm giác được tình cảm của nàng ta đối với Lục Úy Lai ra sao. Nhớ lại hôm ở hoa viên, vết đỏ trên mặt Tằng Khả Hận .... Bạch Lâm bỗng cảm thấy, nàng ta là nữ nhân đáng thương.
" Thế nào? Tay nghề của ta cũng không tệ lắm phải không, Bạch Lâm? Lại đây, ăn đậu hũ của ta làm đi, tuy rằng ngươi không thể ăn đậu hũ của tỷ tỷ, nhưng ăn món đậu hũ do chính tay ta làm thì vẫn được a"
Một lát sau, thấy Tằng Khả Hận lại gần, nàng ta dùng muỗng đút đậu hũ đến miệng mình. Bạch Lâm theo bản năng nhìn Trì Thanh, lại phát hiện đối phương căn bản không ngẩng đầu nhìn mình. Điều này làm cho Bạch Lâm có chút thất vọng, dù chỉ là biến hóa nhỏ trên mặt nàng, cũng không qua mặt được Tằng Khả Hận.
" Không cần, cám ơn "
Bạch Lâm nói xong sẽ tiếp tục cúi đầu ăn. Không ngờ Tằng Khả Hận đem toàn thân dựa vào Bạch Lâm, ôm nàng vào trong ngực
"Bạch Lâm, người sức yếu nên ngoan ngoãn ăn nhiều a, không ăn sao có sức khỏe tốt, há mồm nào"
Thấy Tằng Khả Hận đưa muỗng đến ngay mặt mình, rơi vào đường cùng, Bạch Lâm đành phải hé miệng, đem đậu hũ nuốt xuống. Hương vị cay nồng theo đầu lưỡi xâm nhập toàn thân, sắc mặt nhanh chóng ửng hồng, lại còn rùng mình, vì có nhiều người ở đây nên nàng chỉ biết nhẫn nại chịu đựng.
Nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của Bạch Lâm, không ngừng há miệng hít thở, Tằng Khả Hận vui vẻ cười rộ lên , giống như tiểu hài tử thực hiện được trò đùa
"Bạch Lâm không thể ăn cay sao? Ngươi xem, ta đã cố ý chấm tương ớt cho ngươi a, thật có lỗi, trên miệng ngươi còn dính một chút, ta giúp người lau sạch"
Tằng Khả Hận nói xong, vừa lấy khăn tay hướng về phía miệng Bạch Lâm, nghĩ phải lau sạch cho nàng. Lúc này, trên bàn cơm nghe tiếng phịch, Tằng Khả Hận cùng Bạch Lâm theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Trì Thanh mặt mày tối tăm nhìn hai người
"Trên bàn cơm phải giữ im lặng, đây là quy củ các người không hiểu sao? Bạch Lâm, ngươi không có tay chân sao, ăn cơm cũng cần người khác giúp sao? Thân thể không tốt thì rèn luyện, thời tiết như vậy mà còn mặc áo cổ cao nóng như vậy"
Trì Thanh lên tiếng hung hăng nói xong, liền đứng dậy lên lầu.
Nhìn nàng như vậy, Tô Ngạo Ngưng nghi hoặc nhíu mày, Tằng Khả Hận thì nghiền ngẫm cười, còn Bạch Lâm vẫn cứ ngây người nhìn bóng dáng Trì Thanh. Nàng biết Trì Thanh tức giận vì mình và Tăng Khả Hận. Nhưng mà vì sao mình lại mặc áo lông cao cổ, nàng không phải đã biết sao? Nghĩ đến đây, Bạch Lâm có chút không thoải mái kéo kéo cổ áo, mất mát gục đầu.
" Chậc chậc, Bạch Lâm, đại tỷ hình như đang tức giận, ngươi không đi dỗ ngọt sao?"
PS: Thanh mama ăn dấm chua nữa rồi :))) Cho ăn dài dài đi cho đáng đời =)))))) Má Hận cũng không phải dạng vừa đâu :))))
Beta: girl_sms
"Nè, ngươi cứ mặc kệ nàng ta như vậy được không?"
Ngồi trên sofa ở phòng khách, Tô Ngạo Ngưng nhìn về phía Tằng Khả Hận đang quỳ gối. Nghe được câu hỏi của nàng, Trì Thanh không trả lời, đưa tay lấy tư liệu trên bàn, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Sắc trời cũng đã tối, mặc dù đã sớm biết hôm nay trời sẽ mưa, nhưng không nghĩ trời sẽ mưa tầm tã thế này, Trì Thành nhíu mày. Nàng chán ghét trời mưa, càng chán ghét mây đen dày đặc, không thể tìm thấy ánh sang. Mắt thấy hạt mưa ngày càng to, và càng nhiều hơn, Trì Thanh cầm lấy dù đặt ở cửa, đi ra ngoài.
"Ngươi còn muốn tùy hứng tới khi nào?"
Cảm giác trên đầu không còn hạt mưa, thân thể cũng bớt lạnh. Nghe được âm thanh truyền đến, Tằng Khả Hận ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đứng trước mặt mình. Bởi vì nàng quỳ gối đã rất lâu, mái tóc quăn quyến rũ cũng bị ướt nhèm nhẹp, dính vào gương mặt tái nhợt của nàng. Con ngươi nâu cũng không còn thấy nữa, mà ngược lại chỉ tràn ngập mịt mù. Tằng Khả Hận như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bất lực không biết gì cả.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì"
Qua một hồi lâu, Tằng Khả Hận mới nói ra được câu này. Nàng đỡ lấy bức tường bên cạnh đứng dậy, lảo đảo ngồi xuống. Từ khi Lục Úy Lai rời đi, nàng đã quỳ gối.
"Tằng Khả Hận, ta nói với ngươi, sự tùy hứng của ngươi đã làm hại ngươi, thậm chí còn thương tổn luôn người bên cạnh ngươi. Hiện tại, kết cục như vậy đều là ngươi tự làm tự chịu"
Trì Thanh tự nhận mình không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ vô cảm. Giờ khắc này , đứng trong mưa, nàng miễn cưỡng nói ra lời cay độc với Tằng Khả Hận. Có lẽ, bên ngoài nhìn vào sẽ thấy đây là một màn tàn nhẫn, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Nghe Trì Thanh nói, Tằng Khả Hận bật cười, dùng sức cười lớn tiếng. Cái kiểu cười như thể khàn hết cả giọng , đem hết lục phũ ngũ tạng cười hết ra ngoài. Nhưng nó cũng chẳng làm cho Trì Thanh thoải mái, vì đây rõ ràng không phải nụ cười sảng khoái.
"Trì Thanh, ngươi căn bản không hiểu, có tư cách gì nói ta?"
"Đúng vậy, ta không hiểu. Bất quá, người đang ngụy trang, và đã rất lâu.."
"Ngụy trang? Ta không hiểu ý ngươi."
Nghe được hai chữ ngụy trang. Tằng Khả Hận có chút khẩn trương. Nhìn nàng xoay đầu hướng qua một bên, Trì Thanh tiến lên, nắm lấy áo nàng. Lực đạo rất lớn, đem Tằng Khả Hận nắm dậy, làm nàng mất đi thế chống đỡ bên tường, chỉ còn chống được trên hai chân. Đầu gối nàng run lên, máu tưoi chảy ra đỏ thẫm. Dù vậy, Trì Thanh cũng không buông tay, ngược lại càng tăng thêm lực đạo.
"Tằng Khả Hận, nếu thích Lục Úy Lai, thì không nên làm những chuyện nhàm chán này. Hiện tại, nàng ấy đã tìm được người yêu, ta hy vọng ngươi không cần tiếp tục trêu trọc nàng, và đừng ảnh hưởng không tốt đến nàng"
"Ảnh hưởng không tốt? Ngươi cảm thấy ta sẽ hại nàng?"
Nghe được Trì Thanh nói mang theo hàm ý cảnh cáo, Tằng Khả Hận hỏi ngược lại."Không phải sao?"
"Buông ra!"
Bỗng nhiên, Tằng Khả Hận kích động đứng lên. Nàng sử dụng lực đạo toàn thân thoát khỏi Trì Thanh, đem đối phương đẩy ra. Nhưng sức lực của Tằng Khả Hận vốn không bằng Trì Thanh, cộng thêm đầu gối vì quỳ lâu nên không đẩy được Trì Thanh, ngược lại còn làm tự mình té xuống đất.
Mưa và nước bùn làm Tằng Khả Hận đã chật vật nay còn thêm thê thảm. Trì Thanh nhíu mày, muốn tới đỡ nàng, nhưng lại bị Tằng Khả Hận dùng ánh mắt trừng trừng nhìn, làm nàng dừng động tác
"Trì Thanh, người đừng tưởng cái gì ngươi cũng hiểu, cái gì cũng biết. Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết nên làm thế nào"
Ta vẫn biết rất rõ, cái gì mới tốt nhất cho nàng. Nếu không, ta cũng không rời khỏi nàng.
Nhìn bóng dáng Tằng Khả Hận càng lúc càng xa, trong đầu quanh quẩn lời nàng nói. Trì Thanh ngẩn người, lập tức hướng mắt nhìn về phía biệt thự. Xuyên qua cánh cửa chính to lớn, nhìn thấy Bạch Lâm đang ngồi ở sofa. Giờ khắc này, người kia im lặng ngồi ở đó, ôm Tô Tô đang ngủ say trong lòng, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Một lần nữa trí nhớ trỗi dậy, nhắc nhở nàng chuyện tối đó. Nếu có thể dễ dàng quên thì tốt biết mấy. Bất luận là đối với mình, hay Bạch Lâm mà nói, chuyện tối hôm đó giống như vừa thật vừa ảo, đau khổ cùng tốt đẹp , tất cả như trong mơ. Thực tế khó mà chạm vào.
Ngay đến khi hôm nay rời giường , Trì Thanh cũng không dám tin mình đã làm ra chuyện như vậy với Bạch Lâm. Nhìn nữ nhân ấy ở trong lòng mình ngủ say, gương mặt tinh xảo, trắng nõn, không khác gì so với gương mặt của mình, ngay cả thần thái nhíu mày khi ngủ cũng không có khác biệt gì. Chính khuôn mặt này, nhắc nhở Trì Thanh, người này là con gái nàng, là người thân cùng huyết thống với nàng. Vậy mà chính mình lại làm ra chuyện không nên làm.
Bạch Lâm tuổi trẻ non nớt, thân thể đầy dụ hoặc, không cần làm gì cũng đầy sức hấp dẫn. Trì Thanh thích cảm giác ôm Bạch Lâm, thích hôn môi nàng, để cảm nhận vị ngọt trong đó. Càng thích nghe hơi thở dốc khi ngủ say vô ý thức của nàng.
Trì Thanh xem Bạch Lâm như một nữ nhân mà đối đãi. Trải qua chuyện tối đó, Trì Thanh càng không thể dùng ánh mắt đơn thuần mà nhìn Bạch Lâm. Ở trong mắt nàng, Bạch Lâm là một nữ nhân. Vì mình mà nàng ấy nở rộ.
Tằm mắt dừng ở ngay cổ đối phương, dấu hôn ngân hiện rõ như muốn tố cáo chính minh là người gây ra, lúc này Trì Thanh mới phát hiện mình đã bạo lực như thế. Nàng không biết những chuyện tối qua mình làm có bị phát hiện hay không, khi nhìn những dấu vết này không biết Bạch Lâm có hoài nghi gì hay không.
Những suy nghĩ làm cho Trì Thanh có chút sợ hãi, và cảm thấy thẹn với hành vi của mình. Nàng càng cảm thấy xấu hổ thì càng không dám đối mặt với Bạch Lâm, điều có thể nghĩ là trốn tránh. Đúng vậy, Trì Thanh muốn chạy trốn, cách Bạch Lâm càng xa càng tốt.
Nàng không biết vì cái gì mà bản thân yếu đuối như vậy, nàng chỉ cảm thấy nếu còn tiếp tục, nàng cùng Bạch Lâm sẽ không có đường quay lại. Chính mình căn bản là không xứng với những điều tốt đẹp của Bạch Lâm, nàng ấy có tương lai tốt, toàn tâm toàn ý đối với người mình yêu. Chứ không phải cùng mình tràn đầy tội nghiệt.Trì Thanh đi nhanh vào phòng mình rửa mặt, đồng thời nói với Tô Ngạo Ngưng là nàng muốn rời đi một thời gian. Nhưng ngay sau đó nhận được cuộc gọi của Boss nói với Trì Thanh phải nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bất ngờ nên Trì Thanh không còn cách nào, đành phải dẹp bỏ ý định chạy trốn trong đầu, cùng Tô Ngạo Ngưng rời khỏi biệt thự đi nhận nhiệm vụ...
Do Trì Thanh nhìn quá mức chăm chú. Bạch Lâm đang đùa cùng Tô Tô bỗng ngẩng đầu, nên Trì Thanh không kịp thu hồi tầm mắt, hiện rõ nỗi sầu lo...
Bạch Lâm nhìn không thấu được Trì Thanh đang nghĩ gì , nhưng cảm giác nói cho nàng biết, đối phương buồn rầu là vì mình. Bạch Lâm rất muốn hỏi Trì Thanh có phải ngươi thấy ta rất phiền phức, và cảm thấy khó chịu.
Nhưng nàng không dám hỏi, nàng sợ hãi, sợ Trì Thanh biết tối qua mình biết chuyện gì đang xảy ra...
Thử hỏi có chuyện gì so với việc bị người minh yêu chán ghét, đau khổ hơn đâu? ......
Nhoáng cái một ngày lại trôi qua
Ngồi ở bàn cơm, Bạch Lâm nhìn Tô Ngạo Ngưng cùng ngồi với Trì Thanh ở đối diện mình, rồi dừng tằm mắt ngay trên bàn ăn. Bởi vì có Tằng Khả Hận trở về, nên bàn cơm vốn thanh đạm đơn giản nay lại thành một bàn ăn phong phú.
Tằng Khả Hận làm cơm Tây rất ngon, nhìn bàn ăn kia so với thức ăn ngoài nhà hàng không có gì khác biệt. Nhưng đáng tiếc là Bạch Lâm cùng Trì Thanh đều ăn chay, mà Tằng Khả Hận lại nấu món Tây, quả thật là không phù hợp. Ngay lúc Bạch Lâm hơi ngạc nhiên, Tằng Khả Hận bưng món chay cuối cùng đi ra.
Trên mặt nàng ta luôn mang theo vẻ mặt tươi cười, mắt phượng hẹp dài híp lại, miệng cười quyến rũ
"Bạch Lâm, ngươi rất gầy, nên ăn nhiều một chút, đây là món ta đặc biệt làm cho ngươi, không cần cám ơn"
Vừa mới bắt đầu ăn cơm, Tằng Khả Hận vui vẻ gấp cho Bạch Lâm rau xanh. Thực may mắn là đối phương không gắp thịt cho nàng như những lần trước. Nhìn trong chén toàn thức ăn chay, Bạch Lâm có chút nghi ngờ nhìn Tằng Khả Hận. Nàng nhớ người này rất chán ghét nàng mới đúng, vì cái gì bỗng thay đổi thái độ với nàng.
" Nhìn cái gì? Chẳng lẽ trên mặt ta dính cơm sao?"
Thấy Bạch Lâm nhìn chằm chằm mình, Tằng Khả Hận cười nhéo mặt của nàng. Vừa thấy động tác này, Bạch Lâm sợ đến mức thụt lùi nhanh về phía sau, cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn nữa. Nàng cảm thấy, người này hôm nay quá khác thường.
Tằng Khả Hận tuy miệng mồm thâm độc, làm việc cũng rất quỷ dị, nhưng Bạch Lâm cảm thấy nàng không phải người xấu. Nhưng đối với Lục Úy Lai, Bạch Lâm không rõ đã xảy ra vấn đề gì giữa hai người, nhưng dù thế nào cũng thấy Tằng Khả Hận đối xử rất lỗ mảng với Lục Úy Lai.
Nhưng Bạch Lâm có thể cảm giác được tình cảm của nàng ta đối với Lục Úy Lai ra sao. Nhớ lại hôm ở hoa viên, vết đỏ trên mặt Tằng Khả Hận .... Bạch Lâm bỗng cảm thấy, nàng ta là nữ nhân đáng thương.
" Thế nào? Tay nghề của ta cũng không tệ lắm phải không, Bạch Lâm? Lại đây, ăn đậu hũ của ta làm đi, tuy rằng ngươi không thể ăn đậu hũ của tỷ tỷ, nhưng ăn món đậu hũ do chính tay ta làm thì vẫn được a"
Một lát sau, thấy Tằng Khả Hận lại gần, nàng ta dùng muỗng đút đậu hũ đến miệng mình. Bạch Lâm theo bản năng nhìn Trì Thanh, lại phát hiện đối phương căn bản không ngẩng đầu nhìn mình. Điều này làm cho Bạch Lâm có chút thất vọng, dù chỉ là biến hóa nhỏ trên mặt nàng, cũng không qua mặt được Tằng Khả Hận.
" Không cần, cám ơn "
Bạch Lâm nói xong sẽ tiếp tục cúi đầu ăn. Không ngờ Tằng Khả Hận đem toàn thân dựa vào Bạch Lâm, ôm nàng vào trong ngực
"Bạch Lâm, người sức yếu nên ngoan ngoãn ăn nhiều a, không ăn sao có sức khỏe tốt, há mồm nào"
Thấy Tằng Khả Hận đưa muỗng đến ngay mặt mình, rơi vào đường cùng, Bạch Lâm đành phải hé miệng, đem đậu hũ nuốt xuống. Hương vị cay nồng theo đầu lưỡi xâm nhập toàn thân, sắc mặt nhanh chóng ửng hồng, lại còn rùng mình, vì có nhiều người ở đây nên nàng chỉ biết nhẫn nại chịu đựng.
Nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của Bạch Lâm, không ngừng há miệng hít thở, Tằng Khả Hận vui vẻ cười rộ lên , giống như tiểu hài tử thực hiện được trò đùa
"Bạch Lâm không thể ăn cay sao? Ngươi xem, ta đã cố ý chấm tương ớt cho ngươi a, thật có lỗi, trên miệng ngươi còn dính một chút, ta giúp người lau sạch"
Tằng Khả Hận nói xong, vừa lấy khăn tay hướng về phía miệng Bạch Lâm, nghĩ phải lau sạch cho nàng. Lúc này, trên bàn cơm nghe tiếng phịch, Tằng Khả Hận cùng Bạch Lâm theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Trì Thanh mặt mày tối tăm nhìn hai người
"Trên bàn cơm phải giữ im lặng, đây là quy củ các người không hiểu sao? Bạch Lâm, ngươi không có tay chân sao, ăn cơm cũng cần người khác giúp sao? Thân thể không tốt thì rèn luyện, thời tiết như vậy mà còn mặc áo cổ cao nóng như vậy"
Trì Thanh lên tiếng hung hăng nói xong, liền đứng dậy lên lầu.
Nhìn nàng như vậy, Tô Ngạo Ngưng nghi hoặc nhíu mày, Tằng Khả Hận thì nghiền ngẫm cười, còn Bạch Lâm vẫn cứ ngây người nhìn bóng dáng Trì Thanh. Nàng biết Trì Thanh tức giận vì mình và Tăng Khả Hận. Nhưng mà vì sao mình lại mặc áo lông cao cổ, nàng không phải đã biết sao? Nghĩ đến đây, Bạch Lâm có chút không thoải mái kéo kéo cổ áo, mất mát gục đầu.
" Chậc chậc, Bạch Lâm, đại tỷ hình như đang tức giận, ngươi không đi dỗ ngọt sao?"
PS: Thanh mama ăn dấm chua nữa rồi :))) Cho ăn dài dài đi cho đáng đời =)))))) Má Hận cũng không phải dạng vừa đâu :))))
Danh sách chương