Edit: Tiểu tước
Beta: girl_sms
Nước ấm từ vòi sen cuồn cuộn không ngừng trút xuống, thấm đẫm chính mình đồng thời thấm ướt luôn người đối diện ~ Trì Thanh. Sau lưng gạch men sứ lạnh lẽo cứng ngắc, vừa vặn trước mặt phải đụng chạm thân thể nóng như lửa thiêu. Loại cảm giác này tựa như đưa thân vào nơi băng hỏa giao nhau, làm cho xúc cảm lúc nóng lúc lạnh. Một hồi trên thiên đường, một chốc lại rơi vào địa ngục.
Bạch Lâm chưa từng nghĩ tới Trì Thanh sẽ xông vào làm loại sự tình này, cũng chẳng dám hy vọng xa vời cả hai sẽ ở ngoài ánh sáng thân mật lẫn nhau. Thế nhưng, đã xảy ra thì chính là xảy ra. Giờ khắc này, Trì Thanh áp mình lên tường, nàng hôn mình, nàng vuốt ve cơ thể mình.
Bạch Lâm không thích uống rượu, lần đầu uống nhiều như vậy, nước ấm xối liên hồi khiến chất cồn tác dụng chậm, cũng khiến đầu óc trở nên đục ngầu không chịu được, loạn thành một mớ mơ hồ. Chỉ là, so với phần xúc cảm mê muội, càng thêm khó chịu, đó là nơi dạ dày truyền đến đau nhức không ngừng, còn có ánh mắt của Trì Thanh chuyên chú đánh giá quá mức.
Bởi vì tắm rửa, Bạch Lâm tự nhiên sẽ không mặc quần áo. Mà Trì Thanh vẫn mặc lễ phục tham dự buổi đấu giá tối nay, hình thành đối lập quá rõ. Mặc dù chiếc váy dài quý giá đẹp đẽ đã bị thấm ướt đẫm, lại vẫn như cũ không cảm thấy nửa điểm chật vật. Hai người như vậy, quả thật khác nhau một trời một vực.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Lâm không mặc gì trước mặt Trì Thanh, nhưng tính cách bảo thủ khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng khó nhịn. Nàng theo bản năng lấy tay che chỗ quan trọng trước ngực cùng giữa hai chân. Mà không biết, che lấp như vậy, ngược lại càng làm nàng thêm mê người, khiến Trì Thanh càng thêm khát vọng.
Nụ hôn nóng rực như lửa dừng trên đôi môi, rõ ràng nóng rực này có thể sánh với nham thạch nóng chảy, Bạch Lâm bây giờ lại không có tâm tình đón nhận. Mắt nàng khép lại một nửa, chăm chú dừng trên đôi mắt tràn ngập mê say của Trì Thanh. Đáng tiếc, trong đôi mắt phản chiếu khuôn mặt mình, nhưng trừ bỏ khuôn mặt ra, thật sự không còn gì khác. Không có yêu, không có đau, không có lý trí, có, cũng chỉ là dục vọng hừng hực như thiêu như đốt.
Chuyện như vậy thật sự đang xảy ra trước mắt, khiến tâm Bạch Lâm trở thành một mảnh lạnh lẽo. Trái tim vốn cực kỳ yếu ớt, một khi bị thương, liền cần thời gian rất lâu để khép lại. Vậy mà trái tim Bạch Lâm từ nhỏ đến lớn luôn bị tổn thương, mỗi khi trọng thương qua đi, thậm chí chưa đợi nó kịp kết vảy, lại tiếp tục hứng chịu cơn sóng mới. Nàng sớm đã không muốn trị liệu, nếu trái tim kia đã vì vết thương mà mệt lã. Như vậy, lại đau thêm một ít, cũng không có gì ghê gớm.
Bạch Lâm nghĩ đến thói quen thương tổn mình của Trì Thanh, nghĩ đến đối phương vì nhẫn tâm với mình mà khổ sở. Thế nhưng, tiếng vọng kia gằn từng tiếng một không lưu tình lặp lại trong đầu, sắc mặt Trì Thanh không chút biến đổi nói không bao giờ muốn thấy mình nữa. Bạch Lâm thật sự rất khó chịu, cũng là lần đầu đối với Trì Thanh mà sinh ra cảm giác thất vọng.
Nghĩ như vậy, Bạch Lâm nâng tay, nhẹ nhàng đẩy vai Trì Thanh, hy vọng đối phương giờ phút này dừng lại hành động của mình. Nàng không phải không muốn thân mật với Trì Thanh, trên thực tế, Bạch Lâm cực kỳ muốn Trì Thanh, hận không thể đem thân thể chính mìnhhòa tan vào đối phương mới cam tâm. Nhưng nàng thật sự không hy vọng cả hai vẫn tiếp tục giả ngu như vậy.Bạch Lâm thừa nhận, nàng trở nên tham lam, trở nên không hề thấy đủ. Nàng muốn quang minh chính đại đến với Trì Thanh, cũng không cần nói cho ai, nàng chỉ hy vọng song phương đều hiểu rõ. Mà không phải ngay cả cho nhau gần gũi cũng cần tìm một lý do, cần một cái cớ, sau khi xong còn muốn xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Chỉ là Trì Thanh giờ phút này đang say rượu làm thế nào lý giải được tâm tình Bạch Lâm? Thấy mình bị đẩy ra, Trì Thanh lẳng lặng nhìn Bạch Lâm, suy nghĩ hỗn loạn theo đó cũng khôi phục một ít. Hoảng sợ, lo lắng, bất an, giờ phút này đó là trạng thái trong lòng Trì Thanh. Dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng Trì Thanh tự mình hiểu rõ, đêm nay lời nói của Tịch Khanh Nhược, đã tạo thành ảnh hưởng to lớn với nàng thế nào.
Trì Thanh không phải là một người tự ti, mà là người cực kỳ thiếu khuyết cảm giác an toàn. Bóng ma thơ ấu, từng người thân rời đi, rồi cả năm năm trước lúc Bạch Lâm rời xa nàng. Cho đến nay, Trì Thanh như trước không rõ chính mình rốt cuộc đã làm gì sai, mới có thể khiến Bạch Lâm không một tiếng rời khỏi ngôi nhà này, thà rằng đến cạnh Bạch Quân cũng muốn rời khỏi chính mình.
Lúc đó, phát hiện không thấy Bạch Lâm, nàng như điên rồi đi tìm kiếm người kia khắp nơi. Mở rộng tìm kiếm ra biển cũng không thấy, nàng đi đến các thành phố lớn tìm. Vào thời điểm đó, hầu hết mọi người đều nghĩ Trì Thanh đã phát điên, bởi vì, nàng cư nhiên vì tìm Bạch Lâm, mà lật toàn bộ thế giới.
Nhưng rồi, năm năm sau, lúc này Trì Thanh biết được Bạch Lâm vẫn không đi đâu xa, thậm chí vẫn ở lại thành phố này, ở lại bên người Bạch Quân. Nàng đầu tiên nghĩ đến cũng không phải chuyện đối phương phản bội, mà là lo lắng Bạch Lâm sẽ bị Bạch Quân coi rẻ, bị đối đãi không công bằng.
Gặp lại Bạch Lâm, trong lòng Trì Thanh tràn đầy chỉ có vui sướng. Nhưng tiềm ẩn sâu tận đáy lòng nỗi bất an mọi lúc đều quấy rầy nàng, làm cho nàng sinh ra gần như một loại khủng hoảng xa cách. Chỉ cần nghĩ đến Bạch Lâm sẽ rời đi, Trì Thanh đã thấy rất sợ hãi. Cảm giác này, cơ hồ khắc sâu đến khiến nàng run rẩy.
Chứng kiến từng người lần lượt rời đi, cảm giác cô độc cùng đau xót mà ai chưa từng trải qua sẽ không thể cảm nhận được. Điều này khiến Trì Thanh nghĩ nàng chính là căn nguyên gây tai ương, ai đến gần nàng cũng đều bị thương tổn. Nàng tra tấn Bạch Lâm là vì cảm giác bất an trong lòng, còn vì không cam tâm, nàng yêu Bạch Lâm, cũng có thể vì đối phương không oán không hối hận mà trả giá, nhưng nội tâm nàng lại cho phép thể hiện ra.
Trì Thanh không dám thừa nhận bản thân mình thích Bạch Lâm, các nàng đều là phụ nữ, lại là ruột thịt cùng chung huyết thống. Tình cảm này bất luận ra sao cũng sẽ không nhận được sự chúc phúc, Bạch Lâm đi theo bên người mình, cũng sẽ không được vui vẻ.
Bị vây quang trong cực độ mâu thuẫn, muốn tiến tới, lại không thể, lùi một bước cũng không xong, cảm giác đó khiến Trì Thanh không biết làm sao, cùng lúc, nàng sợ hãi Bạch Lâm vì nàng không tốt mà rời đi. Trên phương diện khác, nàng lại không nghĩ tiếp tục kéo dài tình cảm kia, nàng hy vọng có thể cùng Bạch Lâm làm mẹ con bình thường, mà không phải làm người yêu vi phạm thế tục.Bàng hoàng cùng mờ mịt đan vào ở trong lòng, đạo đức cùng luân lý không một giây nào không công kích nội tâm Trì Thanh. Nàng muốn uống say, cũng muốn Bạch Lâm say. Cũng mặc kệ nàng ta suy nghĩ thế nào, lựa chọn thế nào, Trì Thanh tin tưởng mình sẽ không thay đổi quyết định này.
Bạch Lâm là con gái của nàng, là thân nhân duy nhất còn lại trên đời. Trì Thanh không cho phép bất luận kẻ nào cướp nàng, bất luận là Tịch Khanh Nhược, hay Bạch Quân, hoặc bất cứ ai muốn thương tổn Bạch Lâm, mơ tưởng đến Bạch Lâm. Trì Thanh sẽ không cho bọn họ cơ hội, lại càng không cho một chút khă năng nhỏ nhoi nào.
Nàng nếu đã quyết định thì Bạch Lâm, suốt đời này sẽ thuộc về nàng. Triệt để hoàn toàn, không lưu tình biến nàng thành nữ nhân của mình. Có lẽ chỉ có vậy, Bạch Lâm mới không rời mình đi.Nàng thuộc về Trì Thanh, thuộc về chính mình, Bạch Lâm là của nàng, người phụ nữ... của nàng.
"Ân..."
Bỗng dưng xương quai xanh bị Trì Thanh há mồm cắn, hai tay đẩy bả vai cũng bị nàng nắm đưa lên, tiện đà đặt trên tường. Thình lình xảy ra đau đớn khiến Bạch Lâm than nhẹ ra tiếng, không thể không nâng thân mình lên để giữ cân bằng. Nhưng nàng không biết, động tác này sẽ chỉ càng khiến trước ngực đầy đặn của nàng dựng thẳng, không thể nghi ngờ chình mình đã đem bộ phận yết ớt nhất bại lộ ra ngoài.
Bạch Lâm tuổi trẻ, thân thể cũng duy trì những đặc thù của cô gái tuổi 22 ~ ngây ngô cùng tươi mát. Hai khỏa đầy đặn mềm mại mà trắng nõn gần như trong suốt, mặt trên có chút lộ vẻ mờ mịt mới vừa tắm xong. Hai nhụy hoa phấn nộn sinh trưởng ở đỉnh, dưới cái nhìn chăm chú dần dần bành trướng lớn ra, nở rộ kiều diễm.
Cảnh tượng này bị Trì Thanh thu vào trong mắt, giống như đến mùa sen nở rộ, thanh thuần, sạch sẽ, vẻ đẹp trong sạch không gì có thể vướng bẩn. Nhìn cảnh tượng tuyệt mỹ này, đôi mắt Trì Thanh biến sắc càng sâu, càng trầm. Nàng trừng mắt nhìn, dùng bàn tay trống không nắm lấy một viên no đủ ra sức vuốt ve. Răng nanh cũng bắt đầu không lưu chút tình tùy ý cắn lên xương quai xanh nhô ra của Bạch Lâm, chẳng sợ đã rỉ máu cũng không có ý dừng lại.
Hành vi thô bạo như thế hiển nhiên khiến Bạch Lâm khó có thể tiếp nhận, nàng run run thân thể, toàn bộ sức nặng đều tựa lên phía sau tường, đón nhận Trì Thanh hoàn toàn không lưu tình, thậm chí có thể nói là phát tiết mà cắn. Nàng đã sớm phát hiện, Trì Thanh tựa hồ thực thích cắn. Mặc kệ cổ hay là xương quai xanh, có lẽ, chỉ cần là nơi cắn được, sớm đã bị nàng cắn biến dạng.
Đau đớn cùng khoái ý nói không nên lời cứ vậy hỗn loạn, đúng là khiến Bạch Lâm vừa khổ sở vừa động tình rất nhiều. Nàng biết rõ bản thân căn bản thoát không khỏi trói buộc của Trì Thanh, càng biết trốn không qua lần thân mật này. Cho nên, nàng cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tận lực phối hợp cùng Trì Thanh.
Chỉ là, tâm của nàng, rất đau.
Bộ ngực trắng nõn bị Trì Thanh vuốt ve chẳng có quy luật trở nên gắng gượng, thậm chí bắt đầu hơi hơi đau. Ngay lúc này, đỉnh bị ngón tay nắm, lực đạo rất mạnh lôi kéo tả xung hữu đột. Chẳng sợ đã từng có kinh nghiệm vui thích cùng Trì Thanh, Bạch Lâm vẫn là khó đón nhận được khích thích xâm nhập như thế. Dù sao, vài lần kia Trì Thanh không dùng khí lực quá lớn, thậm chí ngay cả quần áo cũng không cởi hết như bây giờ.
Nay, lần đầu tiên bị kịch liệt đối đãi như vậy, Bạch Lâm kinh sợ, thân thể yếu ớt như đứa trẻ. Chỉ một hồi đã khiến nàng xụi lơ, chỉ sót lại một chút sức lực để nàng thở dốc. Dần dần, Trì Thanh không hề thõa mãn những khát cầu đơn thuần như vậy, bắt đầu càng thêm gấp gáp đoạt lấy.
Miệng cắn xé xương quai xanh rốt cuộc cũng nhả ra, bắt đầu dao động xuống dưới, xẹt qua bộ ngực trơn nhẵn, đi đến khỏa vắng vẻ trước ngực. Nhụy đỉnh hồng bị nàng cho vào miệng, không chỉ Bạch Lâm, liền ngay cả Trì Thanh cũng vì kích động mà thân thể run lên.
Thân thể Bạch Lâm rất thơm, loại này thơm không phải đơn thuần là hương thơm của thân thể, cũng không thuộc về sữa tắm, mà là hương khí hai người cùng kết hợp. Khối thân thể non nớt sạch sẽ không tì vết, chứa đựng tính cách cùng linh hồn thuần khiết. Giống như đỉnh núi tuyết trắng, bất luận kẻ nào, sự vật nào cũng không thể vấy bẩn.
Nhưng vào giờ phút này, cô gái sạch sẽ kia bị mình vây ở trong lòng, làm chuyện vui thích mà chỉ có người yêu mới làm. Thân thể nàng gầy nhom chẳng có bao nhiêu thịt, bả vai cũng nhỏ, một bàn tay là có thể ôm chầm, nhu nhược như thế, lại gánh vác rất nhiều thống khổ nàng không nên nhận.
Đồng dạng, trước ngực no đủ mềm mại vô cùng, chỉ biết vì mình đụng vào mà trở nên no đủ. Nàng cũng bảo thủ khắc chế, lạnh lùng, lại có thể vì chính mình mà tách ra hai chân, chấp nhận xâm nhập của mình, vì mình trở nên ướt đẫm. Cảm giác độc nhất vô nhị khiến Trì Thanh cảm thấy thỏa mãn mà vui sướng, lại cảm thấy đau lòng vì Bạch Lâm.
Đứa ngốc...
Thanh tỉnh ngắn ngủi trong chốc lát liền biến mất vô tung vô ảnh, lần nữa trở về kích tình, tầm mắt Trì Thanh so với trước càng mông lung mê mang hơn, động tác lại tràn ngập dục vọng cùng đói khát hơn. Đầu lưỡi khéo léo tại viên trân châu vòng quanh quấn lấy, tốc độ thật chậm rãi, có khi tạm dừng, khi thì lấn tới. Giống kim đồng hồ chạy một vòng, quá trình thật lâu tràn ngập không thể đoán được. Không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, có lẽ, vừa một giây trước là hôn môi, giây tiếp theo, sẽ biến thành cắn xé.
Trì Thanh say rượu không có đạo lý, lại không tuân thủ quy tắc mọi ngày. Nàng ngẫu nhiên dùng bờ môi hôn trụ khỏa nhụy hoa phấn hồng, cùng nó đảo xoay một vòng, bay múa khiến nó lộ ra lớp hồng nhạt. Khi thì lại cắn bằng răng nanh cứng rắn, lôi kéo bắt nó cứng lên. Nhưng thời khắc nó cứng rắn nàng sẽ dùng đầu lưỡi mềm nhẹ ép, ấn đè lên tiểu hạt đậu, sau đó chậm rãi nhìn thân thể nó lần nữa đứng dậy, khôi phục tinh thần.
Bạch Lâm không biết tiếp theo Trì Thanh sẽ làm gì, càng không biết chính mình có nên tiếp tục trầm luân không. So với Bạch Lâm mờ mịt, Trì Thanh ngược lại có mục đích rất rõ ràng. Nghe trên đỉnh đầu Bạch Lâm thở dốc ngày càng trầm trọng, mặc dù nàng hiểu, chính mình không nên như vậy với Bạch Lâm, nàng hẳn là nên nhanh chóng dừng tay. Vừa vặn thân thể nàng lại bán đứng nàng, dập tắt mọi suy nghĩ, không cho nó thấy ánh mặt trời.
Trì Thanh giờ phút này vứt bỏ lý trí, thế tục, luân lý, đạo đức. Nàng hiện tại muốn cùng người mình yêu thân mật, muốn Bạch Lâm, muốn cô gái này thuộc về mình, biến nàng thành nữ nhân của mình, triệt để hoàn toàn giữ lấy.
PS: Ngược ngược nữa ngược mãi :( Yêu nhiều khổ nhiều haizzzzzzzzzzz Ai yêu nhiều hơn thì chịu tổn thương nhìu hơn, thiệt thòi nhiều hơn :(
Danh sách chương