Edit: Mada
Beta: girl_sms
Gió biển về đêm làm người ta phải sợ hãi, sức gió mạnh như muốn thổi tung người đi. Đứng trên bờ, Bạch Lâm nhìn biển đen xa xôi rồi lâm vào trầm mặc. Nàng cảm thấy bả vai trầm xuống, xoay người liền thấy Phó Xa ở bên cạnh, tay chỉ chiếc xe không xa.
Đêm nay Bạch Lâm tự mình đi giao hàng theo chỉ thị của tổ chức. Mặc dù dự báo thời tiết có nói gió to, Bạch Lâm và Phó Xa vẫn một mình lái xe đi đến bến tàu ở ngoại thành. Nhìn Phó Xa toàn thân chỉ mặc màu đen, trong mắt Bạch Lâm hiện lên một tia u sầu, phản ứng này không phải ai cũng có thể thấu hiểu được.
Xe càng ngày càng đến gần, Bạch Lâm dần dần thấy rõ số người bọn họ mang theo. Mấy chiếc xe đều là thuộc hàng xa xỉ, toàn thân màu đen, cách xa xa đã có thể nghe thấy được tiếng vận hành motor gầm gừ. Bốn chiếc xe dừng lại cùng một lúc, người ở bên trong bước ra nhưng vẫn để đèn xe chiếu sáng.
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên, hắn đang hút một điếu xì gà, mặc dù ban đêm nhưng vẫn đeo một chiếc kính mát màu đen. Bởi vì người hắn đem theo toàn là người ngoại quốc, tầm vóc thấp bé của hắn càng rõ rệt. Bạch Lâm biết tuy người đàn ông này có diện mạo xấu xí nhưng đêm nay mình sẽ giao dịch với hắn, ông trùm thuốc phiện nổi tiếng ở Đức - Vương Duy.
Đợi cho đàn em của hắn tụ họp đông đủ, Bạch Lâm và Phó Xa đứng im tại chỗ im lặng nhìn đoàn người của Vương Duy. Không khí hiện tại không giống như của một cuộc làm ăn, mà tựa như sự im ắng trước khi cuộc chiến đẫm máu sắp xảy ra. Thấy đối phương đứng im nhìn các nàng, Phó Xa càng cảm thấy tình huống hiện tại không ổn, nàng đưa tay chạm vào súng treo ở bên hông, bất động thanh sắc bảo hộ Bạch Lâm ở phía sau.
"Xem ra vị này chính là Bạch tiểu thư?"
Nhìn ra bầu không khí có chút đông cứng, Vương Duy đứng ở giữa đi đến phía trước vài bước, mở miệng lên tiếng.
Hắn so với Bạch Lâm thấp hơn cả một cái đầu, bụng thì to y như phụ nữ đang mang thai. Thấy hắn khi cười vết nhăn trên mặt đều hiện lên vô số, tụ lại một chỗ, Phó Xa ở trong lòng thở dài kinh tởm một tiếng rồi chủ động tiến lên phía trước vươn tay phải ra.
"Xin chào Vương tiên sinh, ta là bảo vệ của Lâm tiểu thư. Nàng gần đây không được khỏe, cổ họng bị đau khó nói chuyện, chuyện làm ăn đêm nay ta sẽ thay nàng hoàn thành. Hàng bên này độ tinh khiết lên đến chín mươi tám phần trăm, bên kia gần chín mươi chín phần trăm, đều là hàng nguyên chất, tổng cộng có một trăm kg."
Phó Xa nói chuyện rất lễ phép và thành ý, không hèn mọn không nịnh nọt. Nhưng khi nghe được lời của nàng xong Vương Duy liền đổi sắc mặt, có chút khinh thường liếc nàng một cái, há mồm nói.
"Bạch tiểu thư xem thường ta rồi? Cư nhiên dám cho một tên thủ hạ đứng ra làm việc với ta, theo lý mà nói thì ta trả tiền người giao hàng, đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Bạch tiểu thư không tôn trọng ta ta cũng không còn cách nào, nhưng hàng này mà có vấn đề đừng trách ta không khách khí."
Giọng của Vương Duy không lớn, trong đó có ý cảnh cáo rất rõ ràng. Phó Xa cắn môi dưới để mặc bọn họ mở thùng ra kiểm tra. Bọn họ lấy ngón tay nhấp một ít bột trắng rồi đưa lên miệng, ngay sau đó một cước đá cái thùng ngã lăn lốc."Ngươi làm gì đó!"
Thấy đối phương không một câu mà động tay động chân, Phó Xa thét lớn, muốn bay đến cho bọn họ một trận nhưng kiềm lại.
"Ta làm gì à? Sao ngươi không tự hỏi các ngươi đã làm cái gì đi? Mẹ nó trong thùng toàn là bột! Các ngươi nghĩ dùng kĩ xảo tầm thường này đi lừa lão tử à?!"
"Vương Duy, ngươi đừng có ngậm máu phun người, hàng đều là người bọn ta chính tay chuẩn bị, làm sao có chuyện đó được."
Phó Xa dứt lời mở ra một thùng, lấy tay chấm bột trắng trong đó rồi cho vào miệng. Nhưng mà quả thật đúng như lời đối phương nói, cái này chính là bột, thậm chí còn có vị hoa quả..
"Ha ha, Bạch tiểu thư và chó của cô thật là thú vị, đến mức này còn diễn trò trước mặt ta. Ta nói rồi, các ngươi không tôn trọng ta thì cũng không sao, hàng hóa thì không thể qua mặt ta được. Chúng ta làm ăn mua bán không thành công, chuyện này mà truyền ra ngoài thì Vương Duy ta làm thế nào tiếp tục làm ăn được nữa? Lại đây, các ngươi theo ta trở về, nói với người của các ngươi nếu muốn bình an vô sự thì phải đem hàng đến đổi!"
Vương Duy vừa dứt lời các đàn em tay u thịt bắp của hắn liền đi đến chỗ Phó Xa và Bạch Lâm. Nhưng bọn họ vừa đi được vài bước liền bị tiếng súng vang dội dừng chân. Viên đạn cắm vào trên nền đất, khói trắng lảng vảng bay, bọn đàn ông ngoại quốc nhìn Bạch Lâm và Phó Xa vẫn đứng im, phía sau lại vang lên tiếng bước chân. Giờ mới hiểu rõ viên đạn này là của ai bắn.
Mới có hơn hai tháng, chính xác hơn là sáu mươi mốt ngày. Đối với Bạch Lâm lại tựa như sáu mươi mốt năm. Đến bây giờ Bạch Lâm vẫn không thể quên được cảnh nàng rời khỏi biệt thự của Trì Thanh, cùng Phó Xa bước lên máy bay mà trong lòng mất mát ra sao.
Trì thanh cuối cùng vẫn không xuất hiện để tiễn nàng đi, cũng không một lời tạm biệt. Bạch Lâm chỉ biết nhận lệnh, không giãy dụa, không chống cự. Nàng không tiếc nuối, lại càng không trông ngóng. Trái tim đã chết, cơ thể còn lại cũng chỉ là cái xác mà thôi.
Lần đầu đi đến xứ lạ quê người, mặc dù nàng không chỉ có một mình, Bạch Lâm vẫn cảm thấy rất cô đơn. Nàng nhớ Tô Tô và Lạc Địch, nhớ bầu không khí của của thành phố, nhớ ngôi biệt thự, nhớ Trì Thanh, hương vị của Trì Thanh, giọng nói của Trì Thanh, tất cả của Trì Thanh. Nhưng trong lòng có bao nhiêu nhớ nhung đi chăng nữa, Bạch Lâm hiểu rõ mình không thể nào trở về.
Nếu không làm gì được thì chỉ còn cách chấp nhận, tự nhủ với mình cuộc sống sau này sẽ không còn Trì Thanh nữa. Nhưng mà vào lúc nàng tưởng như mình đã thích ứng với cảm giác đau khổ đó rồi Trì Thanh lại hồi tâm chuyển ý. Người ấy xuất hiện như một kì tích trước mặt nàng. Bạch Lâm nhìn chằm chằm dáng người cao gầy trước gió kia, nàng vẫn thích mặc quần áo màu đen, giày cũng đen. Gió thổi lướt qua khiến tóc dài của nàng rối loạn, không quan tâm đến tóc bay loạn trước mặt che đi dung nhan, nàng vẫn tùy ý để yên như vậy. Người này không phải ai khác, chính là Trì Thanh, người mà Bạch Lâm ngày nhớ đêm mong, ở phía sau nàng còn có Tô Ngạo Ngưng và Tằng Khả Hận.
"Các ngươi là ai?"
Thấy Trì Thanh từ trên thuyền nhảy xuống, Vương Duy rõ ràng không dự tính được sẽ có sự cố phát sinh, ngữ khí cũng yếu đi vài phần. Trì Thanh được hỏi cũng không có ý muốn trả lời mà chỉ đứng trên bờ nhìn chằm chằm Bạch Lâm.Mới hai tháng ngắn ngủn không gặp, Bạch Lâm thay đổi rất nhiều làm cho Trì Thanh nhìn không ra. Nàng gầy, không chỉ gầy một chút là là gầy rất rất rất nhiều. Hồi trước nựng mặt nàng còn miễn cưỡng thấy dư chút thịt thế mà giờ không còn gì, hai bên má hóp sâu vào giống như người bệnh. Cằm gầy nhọn đến mức đem đâm người còn được, chiếc áo gió trên người rộng thùng thình, hai bên vai đều dư ra một khoảng to.
Trì Thanh không nghĩ đi Đức để thấy một Bạch Lâm như thế này, càng không ngờ mới có hai tháng ngắn ngủi nàng ta cứ như một bộ xương khô. Nhớ đến hình Phó Xa gửi qua, Trì Thanh nhìn đối phương hiện ra muôn phần trách cứ.
Nàng đã hiểu vì sao hình của Bạch Lâm tấm nào nhìn cũng quái dị, cái người từ đó tới giờ luôn gầy tong teo làm thế nào mà vừa đi Đức không bao lâu liền béo tốt như vậy. Thì ra đều là giả, tình trạng rất tốt là giả, lên cân cũng là giả. Tình trạng sức khỏe của Bạch Lâm từ lúc đi Đức làm gì tiến triển thêm, rõ ràng là so với lúc trước càng xanh xao hơn! Nghĩ đến đây Trì Thanh muốn hỏi tội Phó Xa, muốn hỏi cho ngọn ngành mọi chuyện, ai cho phép nàng ta làm như thế. Lời vừa định thoát ra khỏi miệng lại không cách nào tuôn ra được. Trì Thanh không thể hỏi, cũng không có tư cách hỏi, bởi vì nàng hiểu rõ nguyên nhân Bạch Lâm phải xa xứ buông bỏ quê nhà, nguyên nhân khiến nàng thống khổ tiều tụy, chính là mình.
"Ngươi... khỏe không?"
Trì Thanh không biết mình bị gì, Bạch Lâm ốm yếu ở trước mặt rành rành lại đi hỏi câu đó. Lời vừa thoát ra nàng liền hối hận, nhìn ánh mắt Bạch Lâm trở nên vô cùng xa lạ, trong lòng nàng nổi lên bất lực và chua xót khiến cho Trì Thanh chỉ biết đứng im.
Vốn dĩ nàng đã muốn đi Đức với Tô Ngạo Ngưng sớm hơn, nhưng không biết bằng cách nào Boss biết dự tính của các nàng. Hai người chuẩn bị xong xuôi leo lên xe ra sân bay lại bị kêu trở về, giao cho một nhiệm vụ, hoàn thành xong mới đi Đức được.
Giờ nhìn Bạch Lâm vẫn không sao, tội lỗi cùng khổ sở của Trì Thanh cũng không vơi đi chút nào, ngược lại càng ngày càng trầm trọng. Nàng không ngờ Bạch Lâm ở Đức trở thành bộ dáng thê thảm như thế này, nếu nàng biết trước, nàng có đưa đối phương đi đến nơi này không? Chuyện này Trì Thanh cũng không biết.
"Sao lại gầy quá vậy?"
Bạch Lâm không nói một câu, đôi mắtchỉ nhìn chằm chằm, Trì Thanh do dự hồi lâu muốn đưa tay đặt lên vai đối phương. Nhưng tay chuẩn bị chạm vào đối phương, ánh mắt Bạch Lâm chợt lóe, nhanh chóng lùi về. Tay rơi vào khoảng không khiến Trì Thanh cảm thấy xa lạ và mất mát, nàng nghi hoặc nhìn Bạch Lâm, không hiểu tại sao lại né tránh mình.
"Thanh tỷ, cơ thể của Lâm tiểu thư không khỏe cho lắm, cổ họng không nói được, ngươi đừng nóng giận."
Hiểu rằng Trì Thanh đang xấu hổ, Phó Xa chạy nhanh đến thay Bạch Lâm giải thích. Đối với Phó Xa mà nói Bạch Lâm chọc Trì Thanh cho nên mới được phái đến nơi xa lạ này để người khác khinh thường. Tuy rằng nàng không biết tại sao Trì Thanh đến đây, có ý đồ gì, nhưng Phó Xa lờ mờ hiểu được, đại tỷ không có ý định muốn tổn thương Bạch Lâm.
"Ngươi bị bệnh? Tại sao không nói cho ta biết?!"
Trong lòng Trì Thanh vốn không yên, nghe Phó Xa nói xong thì càng thêm hoảng hốt, bây giờ nàng chỉ có mối quan tâm duy nhất là sức khỏe của Bạch Lâm, hoàn toàn quên mất mục đích đến đây của mình, là thay Bạch Lâm xử lý giao dịch này, càng quên chuyện đã dặn bản thân trên máy bay, không được nói những câu cho Bạch Lâm hy vọng nữa.
Mắt thấy đối phương cúi đầu, dùng im lặng để trả lời mình, Trì Thanh nhíu mày trực tiếp bắt lấy tay Bạch Lâm, dùng lực kéo lại, đem nàng ôm chặt vào lòng...
PS: Thỏ nhỏ đã ko thèm nhìn Thanh mama nữa ròi nha, sợ chưa, lo mà giữ đi ;))) Thích cái đoạn Trì Thanh hụt hẫng quá ba má ơi =))))))) Đọc truyện chỉ dui nhất những khúc vậy thoi, ước mơ nhỏ bé của một con făng gơ =)))))))))) Ngược bà Thanh tơi bời đi Lâm ơi :">
Beta: girl_sms
Gió biển về đêm làm người ta phải sợ hãi, sức gió mạnh như muốn thổi tung người đi. Đứng trên bờ, Bạch Lâm nhìn biển đen xa xôi rồi lâm vào trầm mặc. Nàng cảm thấy bả vai trầm xuống, xoay người liền thấy Phó Xa ở bên cạnh, tay chỉ chiếc xe không xa.
Đêm nay Bạch Lâm tự mình đi giao hàng theo chỉ thị của tổ chức. Mặc dù dự báo thời tiết có nói gió to, Bạch Lâm và Phó Xa vẫn một mình lái xe đi đến bến tàu ở ngoại thành. Nhìn Phó Xa toàn thân chỉ mặc màu đen, trong mắt Bạch Lâm hiện lên một tia u sầu, phản ứng này không phải ai cũng có thể thấu hiểu được.
Xe càng ngày càng đến gần, Bạch Lâm dần dần thấy rõ số người bọn họ mang theo. Mấy chiếc xe đều là thuộc hàng xa xỉ, toàn thân màu đen, cách xa xa đã có thể nghe thấy được tiếng vận hành motor gầm gừ. Bốn chiếc xe dừng lại cùng một lúc, người ở bên trong bước ra nhưng vẫn để đèn xe chiếu sáng.
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên, hắn đang hút một điếu xì gà, mặc dù ban đêm nhưng vẫn đeo một chiếc kính mát màu đen. Bởi vì người hắn đem theo toàn là người ngoại quốc, tầm vóc thấp bé của hắn càng rõ rệt. Bạch Lâm biết tuy người đàn ông này có diện mạo xấu xí nhưng đêm nay mình sẽ giao dịch với hắn, ông trùm thuốc phiện nổi tiếng ở Đức - Vương Duy.
Đợi cho đàn em của hắn tụ họp đông đủ, Bạch Lâm và Phó Xa đứng im tại chỗ im lặng nhìn đoàn người của Vương Duy. Không khí hiện tại không giống như của một cuộc làm ăn, mà tựa như sự im ắng trước khi cuộc chiến đẫm máu sắp xảy ra. Thấy đối phương đứng im nhìn các nàng, Phó Xa càng cảm thấy tình huống hiện tại không ổn, nàng đưa tay chạm vào súng treo ở bên hông, bất động thanh sắc bảo hộ Bạch Lâm ở phía sau.
"Xem ra vị này chính là Bạch tiểu thư?"
Nhìn ra bầu không khí có chút đông cứng, Vương Duy đứng ở giữa đi đến phía trước vài bước, mở miệng lên tiếng.
Hắn so với Bạch Lâm thấp hơn cả một cái đầu, bụng thì to y như phụ nữ đang mang thai. Thấy hắn khi cười vết nhăn trên mặt đều hiện lên vô số, tụ lại một chỗ, Phó Xa ở trong lòng thở dài kinh tởm một tiếng rồi chủ động tiến lên phía trước vươn tay phải ra.
"Xin chào Vương tiên sinh, ta là bảo vệ của Lâm tiểu thư. Nàng gần đây không được khỏe, cổ họng bị đau khó nói chuyện, chuyện làm ăn đêm nay ta sẽ thay nàng hoàn thành. Hàng bên này độ tinh khiết lên đến chín mươi tám phần trăm, bên kia gần chín mươi chín phần trăm, đều là hàng nguyên chất, tổng cộng có một trăm kg."
Phó Xa nói chuyện rất lễ phép và thành ý, không hèn mọn không nịnh nọt. Nhưng khi nghe được lời của nàng xong Vương Duy liền đổi sắc mặt, có chút khinh thường liếc nàng một cái, há mồm nói.
"Bạch tiểu thư xem thường ta rồi? Cư nhiên dám cho một tên thủ hạ đứng ra làm việc với ta, theo lý mà nói thì ta trả tiền người giao hàng, đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Bạch tiểu thư không tôn trọng ta ta cũng không còn cách nào, nhưng hàng này mà có vấn đề đừng trách ta không khách khí."
Giọng của Vương Duy không lớn, trong đó có ý cảnh cáo rất rõ ràng. Phó Xa cắn môi dưới để mặc bọn họ mở thùng ra kiểm tra. Bọn họ lấy ngón tay nhấp một ít bột trắng rồi đưa lên miệng, ngay sau đó một cước đá cái thùng ngã lăn lốc."Ngươi làm gì đó!"
Thấy đối phương không một câu mà động tay động chân, Phó Xa thét lớn, muốn bay đến cho bọn họ một trận nhưng kiềm lại.
"Ta làm gì à? Sao ngươi không tự hỏi các ngươi đã làm cái gì đi? Mẹ nó trong thùng toàn là bột! Các ngươi nghĩ dùng kĩ xảo tầm thường này đi lừa lão tử à?!"
"Vương Duy, ngươi đừng có ngậm máu phun người, hàng đều là người bọn ta chính tay chuẩn bị, làm sao có chuyện đó được."
Phó Xa dứt lời mở ra một thùng, lấy tay chấm bột trắng trong đó rồi cho vào miệng. Nhưng mà quả thật đúng như lời đối phương nói, cái này chính là bột, thậm chí còn có vị hoa quả..
"Ha ha, Bạch tiểu thư và chó của cô thật là thú vị, đến mức này còn diễn trò trước mặt ta. Ta nói rồi, các ngươi không tôn trọng ta thì cũng không sao, hàng hóa thì không thể qua mặt ta được. Chúng ta làm ăn mua bán không thành công, chuyện này mà truyền ra ngoài thì Vương Duy ta làm thế nào tiếp tục làm ăn được nữa? Lại đây, các ngươi theo ta trở về, nói với người của các ngươi nếu muốn bình an vô sự thì phải đem hàng đến đổi!"
Vương Duy vừa dứt lời các đàn em tay u thịt bắp của hắn liền đi đến chỗ Phó Xa và Bạch Lâm. Nhưng bọn họ vừa đi được vài bước liền bị tiếng súng vang dội dừng chân. Viên đạn cắm vào trên nền đất, khói trắng lảng vảng bay, bọn đàn ông ngoại quốc nhìn Bạch Lâm và Phó Xa vẫn đứng im, phía sau lại vang lên tiếng bước chân. Giờ mới hiểu rõ viên đạn này là của ai bắn.
Mới có hơn hai tháng, chính xác hơn là sáu mươi mốt ngày. Đối với Bạch Lâm lại tựa như sáu mươi mốt năm. Đến bây giờ Bạch Lâm vẫn không thể quên được cảnh nàng rời khỏi biệt thự của Trì Thanh, cùng Phó Xa bước lên máy bay mà trong lòng mất mát ra sao.
Trì thanh cuối cùng vẫn không xuất hiện để tiễn nàng đi, cũng không một lời tạm biệt. Bạch Lâm chỉ biết nhận lệnh, không giãy dụa, không chống cự. Nàng không tiếc nuối, lại càng không trông ngóng. Trái tim đã chết, cơ thể còn lại cũng chỉ là cái xác mà thôi.
Lần đầu đi đến xứ lạ quê người, mặc dù nàng không chỉ có một mình, Bạch Lâm vẫn cảm thấy rất cô đơn. Nàng nhớ Tô Tô và Lạc Địch, nhớ bầu không khí của của thành phố, nhớ ngôi biệt thự, nhớ Trì Thanh, hương vị của Trì Thanh, giọng nói của Trì Thanh, tất cả của Trì Thanh. Nhưng trong lòng có bao nhiêu nhớ nhung đi chăng nữa, Bạch Lâm hiểu rõ mình không thể nào trở về.
Nếu không làm gì được thì chỉ còn cách chấp nhận, tự nhủ với mình cuộc sống sau này sẽ không còn Trì Thanh nữa. Nhưng mà vào lúc nàng tưởng như mình đã thích ứng với cảm giác đau khổ đó rồi Trì Thanh lại hồi tâm chuyển ý. Người ấy xuất hiện như một kì tích trước mặt nàng. Bạch Lâm nhìn chằm chằm dáng người cao gầy trước gió kia, nàng vẫn thích mặc quần áo màu đen, giày cũng đen. Gió thổi lướt qua khiến tóc dài của nàng rối loạn, không quan tâm đến tóc bay loạn trước mặt che đi dung nhan, nàng vẫn tùy ý để yên như vậy. Người này không phải ai khác, chính là Trì Thanh, người mà Bạch Lâm ngày nhớ đêm mong, ở phía sau nàng còn có Tô Ngạo Ngưng và Tằng Khả Hận.
"Các ngươi là ai?"
Thấy Trì Thanh từ trên thuyền nhảy xuống, Vương Duy rõ ràng không dự tính được sẽ có sự cố phát sinh, ngữ khí cũng yếu đi vài phần. Trì Thanh được hỏi cũng không có ý muốn trả lời mà chỉ đứng trên bờ nhìn chằm chằm Bạch Lâm.Mới hai tháng ngắn ngủn không gặp, Bạch Lâm thay đổi rất nhiều làm cho Trì Thanh nhìn không ra. Nàng gầy, không chỉ gầy một chút là là gầy rất rất rất nhiều. Hồi trước nựng mặt nàng còn miễn cưỡng thấy dư chút thịt thế mà giờ không còn gì, hai bên má hóp sâu vào giống như người bệnh. Cằm gầy nhọn đến mức đem đâm người còn được, chiếc áo gió trên người rộng thùng thình, hai bên vai đều dư ra một khoảng to.
Trì Thanh không nghĩ đi Đức để thấy một Bạch Lâm như thế này, càng không ngờ mới có hai tháng ngắn ngủi nàng ta cứ như một bộ xương khô. Nhớ đến hình Phó Xa gửi qua, Trì Thanh nhìn đối phương hiện ra muôn phần trách cứ.
Nàng đã hiểu vì sao hình của Bạch Lâm tấm nào nhìn cũng quái dị, cái người từ đó tới giờ luôn gầy tong teo làm thế nào mà vừa đi Đức không bao lâu liền béo tốt như vậy. Thì ra đều là giả, tình trạng rất tốt là giả, lên cân cũng là giả. Tình trạng sức khỏe của Bạch Lâm từ lúc đi Đức làm gì tiến triển thêm, rõ ràng là so với lúc trước càng xanh xao hơn! Nghĩ đến đây Trì Thanh muốn hỏi tội Phó Xa, muốn hỏi cho ngọn ngành mọi chuyện, ai cho phép nàng ta làm như thế. Lời vừa định thoát ra khỏi miệng lại không cách nào tuôn ra được. Trì Thanh không thể hỏi, cũng không có tư cách hỏi, bởi vì nàng hiểu rõ nguyên nhân Bạch Lâm phải xa xứ buông bỏ quê nhà, nguyên nhân khiến nàng thống khổ tiều tụy, chính là mình.
"Ngươi... khỏe không?"
Trì Thanh không biết mình bị gì, Bạch Lâm ốm yếu ở trước mặt rành rành lại đi hỏi câu đó. Lời vừa thoát ra nàng liền hối hận, nhìn ánh mắt Bạch Lâm trở nên vô cùng xa lạ, trong lòng nàng nổi lên bất lực và chua xót khiến cho Trì Thanh chỉ biết đứng im.
Vốn dĩ nàng đã muốn đi Đức với Tô Ngạo Ngưng sớm hơn, nhưng không biết bằng cách nào Boss biết dự tính của các nàng. Hai người chuẩn bị xong xuôi leo lên xe ra sân bay lại bị kêu trở về, giao cho một nhiệm vụ, hoàn thành xong mới đi Đức được.
Giờ nhìn Bạch Lâm vẫn không sao, tội lỗi cùng khổ sở của Trì Thanh cũng không vơi đi chút nào, ngược lại càng ngày càng trầm trọng. Nàng không ngờ Bạch Lâm ở Đức trở thành bộ dáng thê thảm như thế này, nếu nàng biết trước, nàng có đưa đối phương đi đến nơi này không? Chuyện này Trì Thanh cũng không biết.
"Sao lại gầy quá vậy?"
Bạch Lâm không nói một câu, đôi mắtchỉ nhìn chằm chằm, Trì Thanh do dự hồi lâu muốn đưa tay đặt lên vai đối phương. Nhưng tay chuẩn bị chạm vào đối phương, ánh mắt Bạch Lâm chợt lóe, nhanh chóng lùi về. Tay rơi vào khoảng không khiến Trì Thanh cảm thấy xa lạ và mất mát, nàng nghi hoặc nhìn Bạch Lâm, không hiểu tại sao lại né tránh mình.
"Thanh tỷ, cơ thể của Lâm tiểu thư không khỏe cho lắm, cổ họng không nói được, ngươi đừng nóng giận."
Hiểu rằng Trì Thanh đang xấu hổ, Phó Xa chạy nhanh đến thay Bạch Lâm giải thích. Đối với Phó Xa mà nói Bạch Lâm chọc Trì Thanh cho nên mới được phái đến nơi xa lạ này để người khác khinh thường. Tuy rằng nàng không biết tại sao Trì Thanh đến đây, có ý đồ gì, nhưng Phó Xa lờ mờ hiểu được, đại tỷ không có ý định muốn tổn thương Bạch Lâm.
"Ngươi bị bệnh? Tại sao không nói cho ta biết?!"
Trong lòng Trì Thanh vốn không yên, nghe Phó Xa nói xong thì càng thêm hoảng hốt, bây giờ nàng chỉ có mối quan tâm duy nhất là sức khỏe của Bạch Lâm, hoàn toàn quên mất mục đích đến đây của mình, là thay Bạch Lâm xử lý giao dịch này, càng quên chuyện đã dặn bản thân trên máy bay, không được nói những câu cho Bạch Lâm hy vọng nữa.
Mắt thấy đối phương cúi đầu, dùng im lặng để trả lời mình, Trì Thanh nhíu mày trực tiếp bắt lấy tay Bạch Lâm, dùng lực kéo lại, đem nàng ôm chặt vào lòng...
PS: Thỏ nhỏ đã ko thèm nhìn Thanh mama nữa ròi nha, sợ chưa, lo mà giữ đi ;))) Thích cái đoạn Trì Thanh hụt hẫng quá ba má ơi =))))))) Đọc truyện chỉ dui nhất những khúc vậy thoi, ước mơ nhỏ bé của một con făng gơ =)))))))))) Ngược bà Thanh tơi bời đi Lâm ơi :">
Danh sách chương