“Thuận lợi thật, ai ngờ được chấp nhận nhanh như thế”. Bạch Long cảm thán.
“Vân tỷ tỷ còn giấu chúng ta nhiều bí mật a. Như tỷ là ma pháp sư tam hệ chẳng hạn”. Ngọc Lan gườm mắt nhìn Kiều Vân. Ba người Thanh Nguyệt, Thanh Hằng, Hồ Nhân cũng nhìn nàng bằng ánh mắt soi mói.
Nàng giả vờ đánh trống lảng, quay mặt ra chỗ khác huýt sáo, như không muốn trả lời. Chợt, nàng chỉ tay phía khu rừng phía bắc nói: “Ở đó... thứ gì kia” ? Cảm nhận được dao động của không khí. Ở đó cho nàng cảm giác quen thuộc.
Rồi nàng chạy thật nhanh về phía khu rừng.
Bốn người tưởng Kiều Vân nói đùa để đánh trống lảng nhưng không phải. Sắc mặt nàng vô cùng nghiêm túc, có chút ngưng trọng.
Họ lập tức chạy theo, gồm cả Bạch Long.
Khu rừng khá gần, cho nên tầm mười lăm phút chạy bộ là tới nơi. Kiều Vân tiến vào sâu trong khu rừng.
Đi được một khoảng, bỗng nàng dừng lại, nhìn chằm chằm trên bầu trời. Năm người kia cũng đưa mắt nhìn theo.
Xoẹt xoẹt.
Luồng thiểm điện đánh xung quanh thành những tia sét nhỏ.
Ầm ầm.
Không gian như vặn xoắn lại, méo mó dị thường.
Một lỗ hổng màu đen nhỏ xuất hiện giữa luồng thiểm điện.
Lỗ hổng ấy lớn dần, lớn dần, hình bầu dục nhưng bị cắt mất phần đáy.
Trong lỗ hổng ấy, chỉ thấy được khoảng không đen kịt, sâu không thấy đáy.
Không khí như đông cứng lại trong nháy mắt.
Nó cho Kiều Vân cảm giác quen thuộc, dường như nàng đã từng đi qua đó.
Từ bóng tối vô tận ấy, tựa hồ có một gì đó rơi xuống.
Một thân ảnh nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Đó là nữ hài tử tóc nâu với đôi cánh nửa đen nửa trắng.
Kiều Vân phi tới ôm lấy nữ hài tử ấy. Nàng nheo mắt lại, đôi cánh này nàng không biết có phải giả không. Nhưng trên mặt đất la liệt lông chim rụng và máu liên tục rỉ ra từ đôi cánh đó.
“Thiên thần chăng... mà không phải, đôi cánh thật khác biệt”. Nàng cảm thán.
Sau khi được Kiều Vân đáp xuống, đôi cánh dần dần tan biến.
Hài tử thiên thần nặng nề mở mắt. Đôi mắt một bên tím một bên đen đượm nỗi buồn, đỏ hoe vì khóc.
Nhìn nàng với đôi mắt mơ màng, hài tử mỉm cười, lẩm bẩm: “Mẹ ! Mẹ của con... Mẹ không sao rồi. Tốt quá”. Rồi trực tiếp ngất đi.
Theo dõi những gì xảy ra làm năm người trố mắt. Thanh Nguyệt hét toáng lên: “Trời đất ! Vân tỷ có con ! Lại còn có cánh nữa !”
Nhìn hài tử trên tay Kiều Vân, Bạch Long nhớ tới những câu chuyện về loài sinh vật tối cao có hình dạng con người với đôi cánh trắng bay lượn trên thiên giới – thiên sứ. Nàng bèn nói: “Có khi nào... đứa nhỏ này là con của thiên sứ không” ?
Thanh Hằng trầm ngâm một lát, thiên sứ theo như trong sách thì hai cánh trắng phau, chứ không phải một cánh đen một cánh trắng: “Thiên sứ... không đúng lắm. Lại có một cánh đen”.
Kiều Vân nhìn hài tử trên tay, mắt hơi nheo lại, tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi nàng nói: “Cứ đem hài tử này theo đã rồi tính. Trước hết phải trị thương cho nó”.
Nói rồi nàng đặt tay lên cánh của hài tử. Ma thuật nguyên tố mộc tản mát thành hào quang xanh nhạt lên cánh.
Vết thương dần dần khép lại, lông cánh rụng cũng mọc trở lại. Đặc tính mộc hệ là trị thương, với ma pháp sư cấp bậc càng cao thì chữa trị càng nhanh.
Chẳng mấy chốc đôi cánh được chữa trị xong, trở lại vẻ đẹp vốn có của nó. Chiếc cánh lớn trắng muốt diễm lệ vô cùng, còn chiếc cánh đen tỏa ra tử khí chết chóc, đối lập hoàn toàn với nhau.
Nàng đưa hài tử vào trong túi thần kì. Tuy chiếc túi nhỏ bẻ nhưng có thể kéo căng ra lớn hơn nhiều. Không gian trong chiếc túi là không gian 4 chiều, khác biệt nhiều so với không gian trữ vật đại lục này. Trải dài vô tận tưởng như có thể chứa cả cái đại lục.
“Chuyện đang xảy ra, mọi người tuyệt đối đừng nói cho ai biết”. Kiều Vân lên tiếng nhắc nhở.
Năm người gập đầu hưởng ứng. Hồ Ngân quay lại trạng thái linh hồn, chui vào túi thần kỳ: “Nếu tí nữa nó tỉnh dậy, ta sẽ báo cho ngươi biết”.
Kiều Vân đưa cho mỗi người một ít đồng tiền vàng, để họ tùy ý mua đồ. Sau cùng thì họ vẫn là con gái, mà con gái thì ai chẳng thích ăn mặc đẹp, đi dạo phố.
Còn một ngày nữa mới đến hẹn với đám người lái xe ngựa. Nàng cũng tranh thủ đi dạo phố chút, dù sao thì cải nam trang cũng không qua mắt được mấy lão pháp sư. Nên Kiều Vân thay lại đồ nữ trang. Thanh Nguyệt cũng đi theo nàng.
Hai đại mỹ nhân đi với nhau, dung mạo xuất chúng tạo sức hút cực lớn. Họ hấp dẫn không ít ánh mắt người đi đường, nam nhân cứ dán mắt vào mà ngả nghiêng, thậm chí có kẻ mải nhìn mà đâm đầu vô gốc cây, tường gạch, đụng chạm nhau dẫn đến gây gổ.
Điều ngạc nhiên là, Thanh Nguyệt cứ liên tục quàng tay qua cổ bám dính lấy Kiều Vân, làm bộ nhõng nhẽo, chỉ chỏ này nọ.
Nhìn Thanh Nguyệt, nàng lại nhớ về Băng Vy, tiểu muội muội duy nhất của nàng, cho nên Kiều Vân rất vui vẻ, làm theo những gì Thanh Nguyệt thích, vì từ lúc đến thế giới này, chưa bao giờ nàng cảm thấy vui như thế.
Thấy hai người bám dính nhau mãi trông rất tình cảm, nam nhân đi đường tức hộc máu. Nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần như họ đã hiếm, ai ngờ lại còn ôm nhau tình cảm giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là không xem ai ra gì.
Đấy là điều họ suy diễn, chứ thực ra không phải. Kiều Vân chỉ coi nàng như đứa em gái nghịch ngợm.
Đi ngang qua đấu giá trường Hoàng Ngân, nàng nhận thấy ngày hôm nay có rất nhiều người tập trung bên ngoài. Cảm thấy kì lạ, nàng dẫn Thanh Nguyệt tiến vào xem thử.
Nhờ thẻ bài mà Kim Anh đưa, nàng dễ dàng tiến vào đấu trường. Thanh Nguyệt từ nhỏ cũng muốn vào đấu giá trường trải nghiệm, cho nên cũng vui vẻ chấp thuận.
Kim Anh đang bê chén trà dọn bàn, nghe nói có người dùng thẻ bài của nàng vào đây. Nàng vội vàng chạy ra, quên đặt trà xuống.
Nhìn thấy Kiều Vân bước vào, vẫn khuôn mặt ấy, mái tóc đỏ rực ấy, chỉ khác là hôm nay mặc nữ trang, xinh đẹp tuyệt trần. Kim Anh sốc cực độ, làm rơi cả chén trà xuống vỡ tan tành, lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi... nam... nữ nhân”.
Nhìn phản ứng của nàng mà Kiều Vân suýt bật cười, liền nói: “Ta vốn dĩ là nữ nhân, hôm qua giả nam trang là có việc quan trọng. Xin lỗi vì đã lừa ngươi”.
Kim Anh hiện tại rất sốc, hình tượng nam tử tuấn mỹ cưỡi huyễn thú đón nàng làm dâu sụp đổ.
Lấy lại tinh thần, nàng vòng ra sau Kiều Vân, đưa hai tay chộp bộ ngực đầy đặn của nàng, mà bóp. Thanh Nguyệt nhìn một màn mà không khỏi giật mình.
“Ky- a”. Kiều Vân giật mình đỏ hết cả mặt, hất tay Kim Anh ra quát: “Làm trò gì thế hả” ?
“Cảm giáp mềm mại, phản ứng đó... Hàng thật rồi !” Kim Anh thốt lên.
“Chứ đương nhiên giả mạo à !” Thanh Nguyệt hừ lạnh, mặc dù cùng là nữ nhân, cái trò này thực hiện nhiều với nhau nhưng nàng cảm thấy không vui.
Kiều Vân xua tay: “Thôi bỏ đi, mà hôm nay là ngày gì sao ta thấy đám lâu nhâu kia tập trung đông thế” ?
Kim Anh vẫn đang sốc, nghe vậy nàng giật mình nói: “À... Hôm nay đấu giá trường chúng ta mở hội đấu giá đặc biệt mỗi năm một lần. Trong khoảng thời gian này cả 14 phòng đều mở cửa, đâu giá toàn bộ vật phẩm quý hiếm chúng ta có được. Ngoài ra phòng đấu giá ma thú còn có thứ gì rất đặc biệt nữa”.
“Đặc biệt à ! Tiểu Nguyệt, muốn xem không “? Kiều Vân liếc nhìn Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt cười khúc khích, mắt sáng loáng gật đầu đồng ý. Từ nhỏ đến giờ chưa một lần nhìn thấy ma thú thực sự, đương nhiên vô cùng thích thú.
“Được rồi... nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu, để ta sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt cho các ngươi”. Nói rồi, Kim Anh quay người vào trong đấu trường.
P/s: Sr mọi người hôm qua bận chút việc nên không up truyện được.
“Vân tỷ tỷ còn giấu chúng ta nhiều bí mật a. Như tỷ là ma pháp sư tam hệ chẳng hạn”. Ngọc Lan gườm mắt nhìn Kiều Vân. Ba người Thanh Nguyệt, Thanh Hằng, Hồ Nhân cũng nhìn nàng bằng ánh mắt soi mói.
Nàng giả vờ đánh trống lảng, quay mặt ra chỗ khác huýt sáo, như không muốn trả lời. Chợt, nàng chỉ tay phía khu rừng phía bắc nói: “Ở đó... thứ gì kia” ? Cảm nhận được dao động của không khí. Ở đó cho nàng cảm giác quen thuộc.
Rồi nàng chạy thật nhanh về phía khu rừng.
Bốn người tưởng Kiều Vân nói đùa để đánh trống lảng nhưng không phải. Sắc mặt nàng vô cùng nghiêm túc, có chút ngưng trọng.
Họ lập tức chạy theo, gồm cả Bạch Long.
Khu rừng khá gần, cho nên tầm mười lăm phút chạy bộ là tới nơi. Kiều Vân tiến vào sâu trong khu rừng.
Đi được một khoảng, bỗng nàng dừng lại, nhìn chằm chằm trên bầu trời. Năm người kia cũng đưa mắt nhìn theo.
Xoẹt xoẹt.
Luồng thiểm điện đánh xung quanh thành những tia sét nhỏ.
Ầm ầm.
Không gian như vặn xoắn lại, méo mó dị thường.
Một lỗ hổng màu đen nhỏ xuất hiện giữa luồng thiểm điện.
Lỗ hổng ấy lớn dần, lớn dần, hình bầu dục nhưng bị cắt mất phần đáy.
Trong lỗ hổng ấy, chỉ thấy được khoảng không đen kịt, sâu không thấy đáy.
Không khí như đông cứng lại trong nháy mắt.
Nó cho Kiều Vân cảm giác quen thuộc, dường như nàng đã từng đi qua đó.
Từ bóng tối vô tận ấy, tựa hồ có một gì đó rơi xuống.
Một thân ảnh nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Đó là nữ hài tử tóc nâu với đôi cánh nửa đen nửa trắng.
Kiều Vân phi tới ôm lấy nữ hài tử ấy. Nàng nheo mắt lại, đôi cánh này nàng không biết có phải giả không. Nhưng trên mặt đất la liệt lông chim rụng và máu liên tục rỉ ra từ đôi cánh đó.
“Thiên thần chăng... mà không phải, đôi cánh thật khác biệt”. Nàng cảm thán.
Sau khi được Kiều Vân đáp xuống, đôi cánh dần dần tan biến.
Hài tử thiên thần nặng nề mở mắt. Đôi mắt một bên tím một bên đen đượm nỗi buồn, đỏ hoe vì khóc.
Nhìn nàng với đôi mắt mơ màng, hài tử mỉm cười, lẩm bẩm: “Mẹ ! Mẹ của con... Mẹ không sao rồi. Tốt quá”. Rồi trực tiếp ngất đi.
Theo dõi những gì xảy ra làm năm người trố mắt. Thanh Nguyệt hét toáng lên: “Trời đất ! Vân tỷ có con ! Lại còn có cánh nữa !”
Nhìn hài tử trên tay Kiều Vân, Bạch Long nhớ tới những câu chuyện về loài sinh vật tối cao có hình dạng con người với đôi cánh trắng bay lượn trên thiên giới – thiên sứ. Nàng bèn nói: “Có khi nào... đứa nhỏ này là con của thiên sứ không” ?
Thanh Hằng trầm ngâm một lát, thiên sứ theo như trong sách thì hai cánh trắng phau, chứ không phải một cánh đen một cánh trắng: “Thiên sứ... không đúng lắm. Lại có một cánh đen”.
Kiều Vân nhìn hài tử trên tay, mắt hơi nheo lại, tỏ vẻ nghĩ ngợi rồi nàng nói: “Cứ đem hài tử này theo đã rồi tính. Trước hết phải trị thương cho nó”.
Nói rồi nàng đặt tay lên cánh của hài tử. Ma thuật nguyên tố mộc tản mát thành hào quang xanh nhạt lên cánh.
Vết thương dần dần khép lại, lông cánh rụng cũng mọc trở lại. Đặc tính mộc hệ là trị thương, với ma pháp sư cấp bậc càng cao thì chữa trị càng nhanh.
Chẳng mấy chốc đôi cánh được chữa trị xong, trở lại vẻ đẹp vốn có của nó. Chiếc cánh lớn trắng muốt diễm lệ vô cùng, còn chiếc cánh đen tỏa ra tử khí chết chóc, đối lập hoàn toàn với nhau.
Nàng đưa hài tử vào trong túi thần kì. Tuy chiếc túi nhỏ bẻ nhưng có thể kéo căng ra lớn hơn nhiều. Không gian trong chiếc túi là không gian 4 chiều, khác biệt nhiều so với không gian trữ vật đại lục này. Trải dài vô tận tưởng như có thể chứa cả cái đại lục.
“Chuyện đang xảy ra, mọi người tuyệt đối đừng nói cho ai biết”. Kiều Vân lên tiếng nhắc nhở.
Năm người gập đầu hưởng ứng. Hồ Ngân quay lại trạng thái linh hồn, chui vào túi thần kỳ: “Nếu tí nữa nó tỉnh dậy, ta sẽ báo cho ngươi biết”.
Kiều Vân đưa cho mỗi người một ít đồng tiền vàng, để họ tùy ý mua đồ. Sau cùng thì họ vẫn là con gái, mà con gái thì ai chẳng thích ăn mặc đẹp, đi dạo phố.
Còn một ngày nữa mới đến hẹn với đám người lái xe ngựa. Nàng cũng tranh thủ đi dạo phố chút, dù sao thì cải nam trang cũng không qua mắt được mấy lão pháp sư. Nên Kiều Vân thay lại đồ nữ trang. Thanh Nguyệt cũng đi theo nàng.
Hai đại mỹ nhân đi với nhau, dung mạo xuất chúng tạo sức hút cực lớn. Họ hấp dẫn không ít ánh mắt người đi đường, nam nhân cứ dán mắt vào mà ngả nghiêng, thậm chí có kẻ mải nhìn mà đâm đầu vô gốc cây, tường gạch, đụng chạm nhau dẫn đến gây gổ.
Điều ngạc nhiên là, Thanh Nguyệt cứ liên tục quàng tay qua cổ bám dính lấy Kiều Vân, làm bộ nhõng nhẽo, chỉ chỏ này nọ.
Nhìn Thanh Nguyệt, nàng lại nhớ về Băng Vy, tiểu muội muội duy nhất của nàng, cho nên Kiều Vân rất vui vẻ, làm theo những gì Thanh Nguyệt thích, vì từ lúc đến thế giới này, chưa bao giờ nàng cảm thấy vui như thế.
Thấy hai người bám dính nhau mãi trông rất tình cảm, nam nhân đi đường tức hộc máu. Nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần như họ đã hiếm, ai ngờ lại còn ôm nhau tình cảm giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là không xem ai ra gì.
Đấy là điều họ suy diễn, chứ thực ra không phải. Kiều Vân chỉ coi nàng như đứa em gái nghịch ngợm.
Đi ngang qua đấu giá trường Hoàng Ngân, nàng nhận thấy ngày hôm nay có rất nhiều người tập trung bên ngoài. Cảm thấy kì lạ, nàng dẫn Thanh Nguyệt tiến vào xem thử.
Nhờ thẻ bài mà Kim Anh đưa, nàng dễ dàng tiến vào đấu trường. Thanh Nguyệt từ nhỏ cũng muốn vào đấu giá trường trải nghiệm, cho nên cũng vui vẻ chấp thuận.
Kim Anh đang bê chén trà dọn bàn, nghe nói có người dùng thẻ bài của nàng vào đây. Nàng vội vàng chạy ra, quên đặt trà xuống.
Nhìn thấy Kiều Vân bước vào, vẫn khuôn mặt ấy, mái tóc đỏ rực ấy, chỉ khác là hôm nay mặc nữ trang, xinh đẹp tuyệt trần. Kim Anh sốc cực độ, làm rơi cả chén trà xuống vỡ tan tành, lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi... nam... nữ nhân”.
Nhìn phản ứng của nàng mà Kiều Vân suýt bật cười, liền nói: “Ta vốn dĩ là nữ nhân, hôm qua giả nam trang là có việc quan trọng. Xin lỗi vì đã lừa ngươi”.
Kim Anh hiện tại rất sốc, hình tượng nam tử tuấn mỹ cưỡi huyễn thú đón nàng làm dâu sụp đổ.
Lấy lại tinh thần, nàng vòng ra sau Kiều Vân, đưa hai tay chộp bộ ngực đầy đặn của nàng, mà bóp. Thanh Nguyệt nhìn một màn mà không khỏi giật mình.
“Ky- a”. Kiều Vân giật mình đỏ hết cả mặt, hất tay Kim Anh ra quát: “Làm trò gì thế hả” ?
“Cảm giáp mềm mại, phản ứng đó... Hàng thật rồi !” Kim Anh thốt lên.
“Chứ đương nhiên giả mạo à !” Thanh Nguyệt hừ lạnh, mặc dù cùng là nữ nhân, cái trò này thực hiện nhiều với nhau nhưng nàng cảm thấy không vui.
Kiều Vân xua tay: “Thôi bỏ đi, mà hôm nay là ngày gì sao ta thấy đám lâu nhâu kia tập trung đông thế” ?
Kim Anh vẫn đang sốc, nghe vậy nàng giật mình nói: “À... Hôm nay đấu giá trường chúng ta mở hội đấu giá đặc biệt mỗi năm một lần. Trong khoảng thời gian này cả 14 phòng đều mở cửa, đâu giá toàn bộ vật phẩm quý hiếm chúng ta có được. Ngoài ra phòng đấu giá ma thú còn có thứ gì rất đặc biệt nữa”.
“Đặc biệt à ! Tiểu Nguyệt, muốn xem không “? Kiều Vân liếc nhìn Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt cười khúc khích, mắt sáng loáng gật đầu đồng ý. Từ nhỏ đến giờ chưa một lần nhìn thấy ma thú thực sự, đương nhiên vô cùng thích thú.
“Được rồi... nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu, để ta sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt cho các ngươi”. Nói rồi, Kim Anh quay người vào trong đấu trường.
P/s: Sr mọi người hôm qua bận chút việc nên không up truyện được.
Danh sách chương