Sau khi chia tay đám người Bạch Long, Kiều Vân tiến vào một khu rừng cạnh đó để nghỉ ngơi.
Trong không gian gió nhẹ thổi qua, cây lá xào xạc. Bầu trời cao rộng xanh vời vợi mang lại cảm giác yên bình, đẹp đẽ.
Từng giọt sương long lanh vẫn đọng trên lá, bên cạnh bờ sông có một nữ nhân tóc đỏ, xinh đẹp tuyệt trần tựa tiên tử đang bắt cá.
Nữ nhân ấy chính là Kiều Vân, nàng đang chế biến những con cá ấy thì Hồ Ngân xuất hiện nói: “Ủa ? Đây là đâu ? Ngươi lạc đường à “? Kiều Vân quên mất sự tồn tại này. Cũng phải thôi, mấy ngày liền chưa xuất hiện, nàng nói: “Lạc cái đầu ngươi ! Ta mà phải bị lạc á ! Chẳng qua ta rời khỏi Thanh Xuân trấn đi du lịch thôi”.
“Rời khỏi Thanh Xuân trấn ? Ra là thế. Vậy thì...” Hồ Ngân ngừng lại một chút, sau đó hát rống lên: “Giờ đây đường hai ta đi không chung lối nuối tiếc mấy... Ái da... ý... đau đau”.
Kiều Vân đưa tay véo má nàng cứ thế mà kéo, trừng mắt nói: “Chế diễu ta đó à” ?
“Ý... đau... đau... thả ta ra... ta có chuyện cần nói”.
Nghe vậy nàng mới thả tay ra, Hồ Ngân xoa xoa má bị véo sưng, giọng nói có chút hậm hực: “Đứa bé ấy vừa tỉnh lại xong, cứ luôn miệng gọi mẹ không à”.
Kiều Vân vội vàng bế hài tử ra.
Hài tử ấy vươn đôi tay run rẩy chạm vào tóc Kiều Vân, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng. Đôi mắt một đen một tím, huyền ảo vô cùng. Nhìn một lúc tiểu hài nữ mới thều thào mở miệng, dường như rất miệt mỏi: “Mẹ... mẹ... con đói” !
Hồ Ngân lắc đầu cười nói: “Thì ra ngươi chính là mẹ nó. Không nhìn ra Kiều cô nương trẻ tuổi xinh đẹp vậy đã sớm làm mẹ rồi, tiểu nữ bai phục”.
Kiều Vân hung hăng trừng mắt nhìn nàng làm Hồ Ngân toát mồ hôi lạnh. Rồi nàng nhẹ nhàng nói: “Tiểu muội, tên ngươi là gì” ?
“Tên... tên của con... Thiên Tuyết Linh”. Tiểu hài nữ nhẹ nhàng nói.
Kiều Vân suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: “Ngươi đói rồi phải không ? Chờ chút, ta nướng cá cho ngươi ăn”.
Nói rồi nàng tiếp tục nướng cá, mùi cá chín thơm nức cả khu vực. Đưa cho Thiên Tuyết Linh một con khiến nàng vô cùng hưng phấn, vội vàng ăn, cười nói: “Mẹ nấu ăn thật ngon”.
Hồ Ngân ghé sát tai Kiều Vân nói nhỏ: “Ngươi định làm mẹ nó thật đấy à” ?
Nàng đáp: “Ta đã nghĩ rằng nó là một bán thiên sứ, con của một thiên thần và một thiên thần sa ngã. Đứa bé này chắc phải trải qua những gì cực kì kinh khủng. Nếu không thì sao một thiên sứ như vậy sao phải xuống nhân gian qua cánh cổng đó để rồi bị thương đến mức trí nhớ hỗn loạn được. Tạm thời cứ để thế đi chứ giờ nói ra sự thật mà giày vò nó đau khổ thì ta không làm được. Với lại ta cũng đã từng dạy dỗ trẻ rồi nên không lo lắng lắm”.
“Thế ngươi định đi đâu” ? Hồ Ngân tiếp tục hỏi.
“Cứ phía trước thẳng tiến, đến đâu thì đến, phó mặc trời đất”. Kiều Vân quả quyết.
Sau hai tháng vượt rừng lội suối, cuối cùng Kiều Vân cũng đi tới một đất nước khác, gọi là Quang Minh đế quốc. Nàng có thể dùng ma pháp để đi nhanh hơn nhưng lại không làm thế vì muốn trải nghiệm cảm giác phiêu lưu mạo hiểm.
Quang Minh đế quốc là một đế quốc rộng lớn, nằm đối lập với Đại Việt đế quốc. Là một trong những cường quốc lớn nhất của Bắc Đại Lục, lớn hơn cả Đại Việt đế quốc. Một phần là nhờ nguồn khoáng sản dồi dào.
Lướt qua cánh rừng, Kiều Vân phát hiện ồn ào phía trước. Lập tức chạy tới, núp vào một bụi cây nhỏ, giấu khí tức theo dõi chuyện xảy ra. Thiên Tuyết Linh cũng chạy theo, ngơ ngác núp sau Kiều Vân.
Trước mặt nàng là đoàn xe ngựa, bao quanh đoàn xe ngựa chính là một đám toàn những võ giả cấp bậc Đấu hoàng trở xuống. Tên nào tên nấy đều hùng hùng hổ hổ, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Đứng đối diện với chúng là một nữ hài khoảng 14 tuổi mặc y phục tím. Thân thể phát dục chưa được toàn diện nhưng cũng toát lên vẻ khuynh thành, nữ hài ấy đang ôm một tiểu hài tử khoảng chừng 6, 7 tuổi. Khuôn mặt xinh xắn giờ thất thần lại, mang nét sợ hãi.
“Nơi đây rõ ràng ngoài rìa La Sương thành, không hề có sơn tặc. Vậy thì các ngươi là ai ? Tại sao muốn giết tỷ đệ chúng ta “? Nữ hài kia nói, giọng nói hơi run.
Tên mạnh nhất đám đó, dường như là kẻ cầm đầu, cười lớn: “Ha ha ! Không hổ là con gái của La Sương thành chủ, trong lúc run sợ mà vẫn quyết đoán như vậy. Thôi được ! Dù sao các ngươi cũng sắp chết, ta sẽ nói rõ. Kẻ thuê chúng ta giết các ngươi chính là Hồng Liên phu nhân”.
“Quả nhiên là bà ta”. Nữ hài kia thốt lên, khuôn mặt biểu lộ sự căm hận thấy rõ.
Hắn vung cây đao lên, đấu khí tỏa mãnh liệt, âm lãnh nói: “Có trách... thì trách ả ta, chúng ta chỉ là sát thủ được thuê thôi. Giờ thì... CHẾT ĐI”.
Cây đao vung xuống, hai tỷ đệ nhắm chặt mắt lại. Đón nhận lấy kết cục họ phải nhận bây giờ, đó là cái chết.
“Hây a ! Tuyết Linh cước”. Giọng nói non nớt vang lên, một luồng ánh sáng từ phía bụi cỏ bay ra. Đó là một hài tử khác có đôi mắt lưỡng sắc, mái tóc nâu đỏ. Bay tới theo tư thế song phi, đạp tên cầm đầu bay ra, đụng ngã hai, ba cây cối trong rừng, để lại một vệt dài dưới đất.
Hài tử ấy là Thiên Tuyết Linh. Thấy lão đại của đám đâm thuê chém mướn bị đạp bay, bọn thuộc hạ vô cùng tức giận, toàn bộ xông vào phía nàng.
“Rừng phẫn nộ”. Tức thời, vòng tròn ma pháp lớn xuất hiện, dây leo khổng lồ từ dưới đất đâm lên, quấn chặt từng kẻ trong số chúng. Trên dây leo có độc tê liệt nên không kẻ nào động đậy được, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi. Rốt cuộc kẻ nào vừa ra tay.
“Ái da, Linh nhi cũng nhanh nhẹn lắm đấy. Trình độ đạt đến Pháp sư cao cấp mà đá bay được Đấu hoàng, thật giỏi nha”. Một nữ nhân tóc đỏ xuất hiện, hiển nhiên là Kiều Vân. Nàng đã định ra tay nhưng Thiên Tuyết Linh lại nhanh hơn. Xem ra những bài học về đạo đứng hành sự giang hồ Kiều Vân dạy nàng không uổng phí. Điều làm nàng ngạc nhiên hơn chính là, thể chất Thiên Linh Nhi cường đại, không hổ danh con của thiên thần.
“Mẹ này ! Ta giỏi không” ? Thiên Tuyết Linh cười tươi.
Kiều Vân xoa đầu nàng, ôn nhu nói: “Linh nhi giỏi lắm, tuy nhiên lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa nghe chưa. Rủi con không đủ mạnh bị giết thì sao “?
Lời nói của Kiều Vân làm nàng ta mừng quýnh lên, tung hô chạy quanh quanh Kiều Vân.
Sự xuất hiện của Kiều Vân và Thiên Tuyết Linh làm cho hai tỷ đệ cùng hạ nhân đi kia vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa hai người đều là mỹ nhân, lại còn là ma pháp sư hùng mạnh, khiến cho toàn thể người có mặt tại đây nhìn với ánh mắt kính sợ. Một tên trong số đám sát thủ nói: “Hai vị mỹ nhân này, có thể tha mạng cho chúng ta được không ? Chúng ta có rất nhiều tiền, các người muốn lấy bao nhiêu tùy thích”.
“Thật không “? Kiều Vân biểu hiện sự ngạc nhiên, đám sát thủ tưởng thật mừng thầm trong lòng nhưng nàng lại nói: “Vậy ta sẽ giết tất cả các ngươi, rồi lấy chúng”.
Nói rồi Kiều Vân giơ cánh tay quái vật lên, ma pháp hệ ám bay quanh người rồi tụ tập lên tay. Sát ý dâng lên mãnh liệt giống hệ tử thần. Bọn cướp nhìn một màn này mà thất kinh.
“Ám Tu La – Tử”.
Vô số vòng tròn ma pháp hiện lên trên không. Từ những vòng tròn ma pháp ấy xuất hiện những móng vuốt màu đen sắc lẹm, mang hắc khí đâm xuyên qua người những tên sát thủ.
Chúng chỉ kịp hét lên một tiếng rồi chết, máu phun đỏ cả một mảnh đất, phu cả trên các tán lá, thân cây. Cảnh tượng xảy ra vô cùng kinh dị, mùi tanh, hôi thối xộc lên khiến mấy người kia hãi hùng không thôi.
Trong không gian gió nhẹ thổi qua, cây lá xào xạc. Bầu trời cao rộng xanh vời vợi mang lại cảm giác yên bình, đẹp đẽ.
Từng giọt sương long lanh vẫn đọng trên lá, bên cạnh bờ sông có một nữ nhân tóc đỏ, xinh đẹp tuyệt trần tựa tiên tử đang bắt cá.
Nữ nhân ấy chính là Kiều Vân, nàng đang chế biến những con cá ấy thì Hồ Ngân xuất hiện nói: “Ủa ? Đây là đâu ? Ngươi lạc đường à “? Kiều Vân quên mất sự tồn tại này. Cũng phải thôi, mấy ngày liền chưa xuất hiện, nàng nói: “Lạc cái đầu ngươi ! Ta mà phải bị lạc á ! Chẳng qua ta rời khỏi Thanh Xuân trấn đi du lịch thôi”.
“Rời khỏi Thanh Xuân trấn ? Ra là thế. Vậy thì...” Hồ Ngân ngừng lại một chút, sau đó hát rống lên: “Giờ đây đường hai ta đi không chung lối nuối tiếc mấy... Ái da... ý... đau đau”.
Kiều Vân đưa tay véo má nàng cứ thế mà kéo, trừng mắt nói: “Chế diễu ta đó à” ?
“Ý... đau... đau... thả ta ra... ta có chuyện cần nói”.
Nghe vậy nàng mới thả tay ra, Hồ Ngân xoa xoa má bị véo sưng, giọng nói có chút hậm hực: “Đứa bé ấy vừa tỉnh lại xong, cứ luôn miệng gọi mẹ không à”.
Kiều Vân vội vàng bế hài tử ra.
Hài tử ấy vươn đôi tay run rẩy chạm vào tóc Kiều Vân, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng. Đôi mắt một đen một tím, huyền ảo vô cùng. Nhìn một lúc tiểu hài nữ mới thều thào mở miệng, dường như rất miệt mỏi: “Mẹ... mẹ... con đói” !
Hồ Ngân lắc đầu cười nói: “Thì ra ngươi chính là mẹ nó. Không nhìn ra Kiều cô nương trẻ tuổi xinh đẹp vậy đã sớm làm mẹ rồi, tiểu nữ bai phục”.
Kiều Vân hung hăng trừng mắt nhìn nàng làm Hồ Ngân toát mồ hôi lạnh. Rồi nàng nhẹ nhàng nói: “Tiểu muội, tên ngươi là gì” ?
“Tên... tên của con... Thiên Tuyết Linh”. Tiểu hài nữ nhẹ nhàng nói.
Kiều Vân suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: “Ngươi đói rồi phải không ? Chờ chút, ta nướng cá cho ngươi ăn”.
Nói rồi nàng tiếp tục nướng cá, mùi cá chín thơm nức cả khu vực. Đưa cho Thiên Tuyết Linh một con khiến nàng vô cùng hưng phấn, vội vàng ăn, cười nói: “Mẹ nấu ăn thật ngon”.
Hồ Ngân ghé sát tai Kiều Vân nói nhỏ: “Ngươi định làm mẹ nó thật đấy à” ?
Nàng đáp: “Ta đã nghĩ rằng nó là một bán thiên sứ, con của một thiên thần và một thiên thần sa ngã. Đứa bé này chắc phải trải qua những gì cực kì kinh khủng. Nếu không thì sao một thiên sứ như vậy sao phải xuống nhân gian qua cánh cổng đó để rồi bị thương đến mức trí nhớ hỗn loạn được. Tạm thời cứ để thế đi chứ giờ nói ra sự thật mà giày vò nó đau khổ thì ta không làm được. Với lại ta cũng đã từng dạy dỗ trẻ rồi nên không lo lắng lắm”.
“Thế ngươi định đi đâu” ? Hồ Ngân tiếp tục hỏi.
“Cứ phía trước thẳng tiến, đến đâu thì đến, phó mặc trời đất”. Kiều Vân quả quyết.
Sau hai tháng vượt rừng lội suối, cuối cùng Kiều Vân cũng đi tới một đất nước khác, gọi là Quang Minh đế quốc. Nàng có thể dùng ma pháp để đi nhanh hơn nhưng lại không làm thế vì muốn trải nghiệm cảm giác phiêu lưu mạo hiểm.
Quang Minh đế quốc là một đế quốc rộng lớn, nằm đối lập với Đại Việt đế quốc. Là một trong những cường quốc lớn nhất của Bắc Đại Lục, lớn hơn cả Đại Việt đế quốc. Một phần là nhờ nguồn khoáng sản dồi dào.
Lướt qua cánh rừng, Kiều Vân phát hiện ồn ào phía trước. Lập tức chạy tới, núp vào một bụi cây nhỏ, giấu khí tức theo dõi chuyện xảy ra. Thiên Tuyết Linh cũng chạy theo, ngơ ngác núp sau Kiều Vân.
Trước mặt nàng là đoàn xe ngựa, bao quanh đoàn xe ngựa chính là một đám toàn những võ giả cấp bậc Đấu hoàng trở xuống. Tên nào tên nấy đều hùng hùng hổ hổ, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Đứng đối diện với chúng là một nữ hài khoảng 14 tuổi mặc y phục tím. Thân thể phát dục chưa được toàn diện nhưng cũng toát lên vẻ khuynh thành, nữ hài ấy đang ôm một tiểu hài tử khoảng chừng 6, 7 tuổi. Khuôn mặt xinh xắn giờ thất thần lại, mang nét sợ hãi.
“Nơi đây rõ ràng ngoài rìa La Sương thành, không hề có sơn tặc. Vậy thì các ngươi là ai ? Tại sao muốn giết tỷ đệ chúng ta “? Nữ hài kia nói, giọng nói hơi run.
Tên mạnh nhất đám đó, dường như là kẻ cầm đầu, cười lớn: “Ha ha ! Không hổ là con gái của La Sương thành chủ, trong lúc run sợ mà vẫn quyết đoán như vậy. Thôi được ! Dù sao các ngươi cũng sắp chết, ta sẽ nói rõ. Kẻ thuê chúng ta giết các ngươi chính là Hồng Liên phu nhân”.
“Quả nhiên là bà ta”. Nữ hài kia thốt lên, khuôn mặt biểu lộ sự căm hận thấy rõ.
Hắn vung cây đao lên, đấu khí tỏa mãnh liệt, âm lãnh nói: “Có trách... thì trách ả ta, chúng ta chỉ là sát thủ được thuê thôi. Giờ thì... CHẾT ĐI”.
Cây đao vung xuống, hai tỷ đệ nhắm chặt mắt lại. Đón nhận lấy kết cục họ phải nhận bây giờ, đó là cái chết.
“Hây a ! Tuyết Linh cước”. Giọng nói non nớt vang lên, một luồng ánh sáng từ phía bụi cỏ bay ra. Đó là một hài tử khác có đôi mắt lưỡng sắc, mái tóc nâu đỏ. Bay tới theo tư thế song phi, đạp tên cầm đầu bay ra, đụng ngã hai, ba cây cối trong rừng, để lại một vệt dài dưới đất.
Hài tử ấy là Thiên Tuyết Linh. Thấy lão đại của đám đâm thuê chém mướn bị đạp bay, bọn thuộc hạ vô cùng tức giận, toàn bộ xông vào phía nàng.
“Rừng phẫn nộ”. Tức thời, vòng tròn ma pháp lớn xuất hiện, dây leo khổng lồ từ dưới đất đâm lên, quấn chặt từng kẻ trong số chúng. Trên dây leo có độc tê liệt nên không kẻ nào động đậy được, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi. Rốt cuộc kẻ nào vừa ra tay.
“Ái da, Linh nhi cũng nhanh nhẹn lắm đấy. Trình độ đạt đến Pháp sư cao cấp mà đá bay được Đấu hoàng, thật giỏi nha”. Một nữ nhân tóc đỏ xuất hiện, hiển nhiên là Kiều Vân. Nàng đã định ra tay nhưng Thiên Tuyết Linh lại nhanh hơn. Xem ra những bài học về đạo đứng hành sự giang hồ Kiều Vân dạy nàng không uổng phí. Điều làm nàng ngạc nhiên hơn chính là, thể chất Thiên Linh Nhi cường đại, không hổ danh con của thiên thần.
“Mẹ này ! Ta giỏi không” ? Thiên Tuyết Linh cười tươi.
Kiều Vân xoa đầu nàng, ôn nhu nói: “Linh nhi giỏi lắm, tuy nhiên lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa nghe chưa. Rủi con không đủ mạnh bị giết thì sao “?
Lời nói của Kiều Vân làm nàng ta mừng quýnh lên, tung hô chạy quanh quanh Kiều Vân.
Sự xuất hiện của Kiều Vân và Thiên Tuyết Linh làm cho hai tỷ đệ cùng hạ nhân đi kia vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa hai người đều là mỹ nhân, lại còn là ma pháp sư hùng mạnh, khiến cho toàn thể người có mặt tại đây nhìn với ánh mắt kính sợ. Một tên trong số đám sát thủ nói: “Hai vị mỹ nhân này, có thể tha mạng cho chúng ta được không ? Chúng ta có rất nhiều tiền, các người muốn lấy bao nhiêu tùy thích”.
“Thật không “? Kiều Vân biểu hiện sự ngạc nhiên, đám sát thủ tưởng thật mừng thầm trong lòng nhưng nàng lại nói: “Vậy ta sẽ giết tất cả các ngươi, rồi lấy chúng”.
Nói rồi Kiều Vân giơ cánh tay quái vật lên, ma pháp hệ ám bay quanh người rồi tụ tập lên tay. Sát ý dâng lên mãnh liệt giống hệ tử thần. Bọn cướp nhìn một màn này mà thất kinh.
“Ám Tu La – Tử”.
Vô số vòng tròn ma pháp hiện lên trên không. Từ những vòng tròn ma pháp ấy xuất hiện những móng vuốt màu đen sắc lẹm, mang hắc khí đâm xuyên qua người những tên sát thủ.
Chúng chỉ kịp hét lên một tiếng rồi chết, máu phun đỏ cả một mảnh đất, phu cả trên các tán lá, thân cây. Cảnh tượng xảy ra vô cùng kinh dị, mùi tanh, hôi thối xộc lên khiến mấy người kia hãi hùng không thôi.
Danh sách chương