Kiều Vân đứng trên một mỏm đá, chỉ tay về phía bậc thang từ trên đỉnh núi nhìn xuống, trịnh trọng nói với năm đứa trẻ trước mặt: “Vậy thì, bài tập đầu tiên sẽ là… Chạy bộ! Chạy từ trên đỉnh núi xuống chân núi, sau đó lại từ trên chân núi lên đỉnh núi. Không được ngừng lại, cũng không được nghỉ ngơi, phải chạy một mạch”.
Năm đứa trẻ hơi nhíu mày, Lâm Thiên thắc mắc, định nói gì đó nhưng bị nàng chặn họng: “Không nói nhiều. Mấy đứa đã chọn cách huấn luyện này, thì mọi lời ta nói không được hoài nghi. Điều tất cả cần phải làm theo, đó là… chấp hành”. Kiều Vân nhìn Lâm Thiên, thanh âm không chúng nhượng bộ.
Lâm Thiên, Lâm Vương, Mặc Kì khẽ cắn môi, biểu lộ sự bất mãn, nhưng vẫn chạy.
Đỉnh Thiên Sơn so với chân núi cao khoảng một ngàn bảy trăm mét, cả đi lẫn về ước chừng ba ngàn năm trăm mét. Hơn nữa xuống núi thì dễ, nhưng lên núi mới khó, chạy liên tục như vậy không phải một thứ hài tử cùng nữ nhân có thể làm được.
Kiều Vân nhìn năm đứa trẻ chạy khẽ mỉm người, sau đó lập tức theo sau. Bước nhân của nàng vô cùng nhẹ nhàng, tựa tiên tử lướt đi trên gió. Dẫn đầu năm người Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn, Mặc Kì một khoảng mười mấy mét.
Chạy tầm một ngàn bảy trăm mét, vì là hạ sơn nên không phải cố gắng lắm, năm người chỉ xuất hiện chút mồ hôi hột, thở mạnh hơn một chút. Nhưng mà chạy ngược lại mới khó, mới được có trăm mét mà đã thở dốc. Mỗi bước đi đều dốc một lực lượng không nhỏ. Họ cảm thấy cơ thể như nhũn ra sức lực dần cạn kiệt. Có đứa đã có ý định bỏ cuộc, nhưng thấy người khác vẫn chạy, bản tính hiếu thắng, cao ngạo làm họ cố gắng chạy tiếp.
“Muốn ngừng quá! Hết sức rồi”. Lâm Vương than thở, đưa tay vuốt mồ hôi hột trên má xuống.
Lâm Thiên cười ha hả châm chọc: “Cái đồ yếu ớt nhà ngươi lúc nào chả than vãn. Chịu thua ta đi ha ha”.
“Tên khốn! Hãy đợi đấy ta sẽ vượt qua ngươi cho mà xem”. Lâm Vương cắn răng, dù kiệt sức nhưng vẫn cố chạy.
Đột nhiên Lâm Vương cảm thấy cơ thể bỗng chốc được hồi phục hoàn toàn, cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn trước. Nam hài này cười ha ha rồi tiếp tục chạy, cười nói, thanh âm có chút tiếu ý: “Thật đáng tiếc! Tạm biệt”.
“Ngươi…” Lâm Thiên nghiến răng, hàng mi hơi nhíu lại, tự nhủ phải nhanh hơn nữa. Bỗng nhiên cũng cảm giác giống như Lâm Vương, toàn thân tràn đầy thể lực, thân thể nhẹ nhàng.
Lần lượt Dạ Tử Hàn, Mặc Kì cũng cảm giác được điều đó. Sinh khí tràn trề, tiếp tục chạy phía trước. Duy chỉ có Thiên Tuyết Linh dẫn đầu là chưa thấy có biểu hiện mệt mỏi gì, lăng xăng chạy, miệng cười hi hi làm bốn đứa theo sau ngạc nhiên vô cùng.
Kiều Vân khẽ cười, nhanh như vậy đã đột phá giới hạn của cơ thể. Còn Thiên Tuyết Linh thể chất đặc thù, sinh ra đã hơn người, tự nhiên không làm khó hài nữ này. Nàng ta chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa nhởn nhơ như chơi đùa. Nàng phát hiện ra bốn đứa kia đang giương mắt kiên định nhìn bóng ảnh Thiên Tuyết Linh phía trước, chắc là lấy tiểu nha đầu này làm mục tiêu, nên mới kiên trì đến vậy. Để một hài nữ 8 tuổi vượt mặt, đối với tâm trí cao ngạo, hiếu thắng của chúng đương nhiên có thể coi là một sự sỉ nhục.
Chạy thêm một ngàn mét, cuối cùng đã leo đến đỉnh, lúc này Dạ Tử Hàn, Lâm Vương, Lâm Thiên, Mặc Kì đều thở dốc, uể oải đến cực điểm. Mặc Kì thường ngày vẫn giữ vẻ mặt băng lãnh cũng phiếm sắc hồng trên má, mồ hôi thấm đẫm cả y phục. Riêng Thiên Tuyết Linh vẫn nhảy chân sáo, cười hi hi, nha đầu này còn không hiểu tại sao bốn người lại mệt nhọc như vậy trong khi nàng ta chẳng cảm giác chút gì cả.
Kiều Vân vỗ tay tán thưởng: “Chúng mừng năm đứa đã hoàn thành xong bài huấn luyện đầu tiên, cảm giác thế nào?”
Dạ Tử Hàn nhanh nhảu đáp: “Mệt lắm hội trưởng ạ. Nhưng khi con cảm thấy không thể chạy tiếp đột nhiên nhục thể lại hồi phục sức lực, thậm chí có phần nhẹ nhàng hơn trước nữa”.
“Ta hỏi mấy đứa trải qua chuyện đó mấy lần?” Kiều Vân cười nói.
“Hai lần”. Dạ Tử Hàn nói.
“Bọn con cũng thế!” Lâm Vương, Lâm Thiên đồng thanh nói. Mặc Kì không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Thiên Tuyết Linh hơi nghiêng đầu, đặt ngón trỏ tay phải lên môi, không hiểu nói: “Ơ thế sao con không cảm thấy vậy”.
Kiều Vân nhịn không nổi cốc đầu hài nữ này một cái rồi nói: “Tiểu nha đầu con là một cái thứ gì đó chẳng phải là con người nữa rồi”.
Thiên Tuyết Linh đưa hai cánh tay lên xoa chỗ vừa bị cốc, miệng cứ xuýt xoa liên hồi. Nàng cũng không quan tâm, quay ra giải thích: “Có điều các con không biết, nhục thể con người vốn rất mạnh mẽ, nhưng do chịu sự giới hạn của não bộ mà không thể phát huy hết được lực lượng ấy. Ở đây ta lấy một ví dụ thường thấy ở người không tu luyện, như là một nam nhân trẻ tuổi bế nương tử của nàng ta nặng đến bốn, năm chục cân mà không có cảm giác gì, nhưng khi bê một bình nước nặng hai mươi cân thôi đã là cả một vấn đề. Ta huấn luyện mấy đứa như vậy là để tìm cách đột phá được sự giới hạn đấy, khiến cho nhục thể cường đại thêm một chút. Nãy giờ mấy đứa cũng chỉ đột phá được hai phần giới hạn nhục thể thôi”.
“Vậy là nếu đột phá giới hạn thật sự, thì tụi con chắc cường đại lắm à?” Dạ Tử Hàn lập tức hỏi, ba người Mặc Kì, huynh đệ họ Lâm cũng háo hức nhìn Kiều Vân.
Nàng gật nhẹ đầu rồi giải thích: “Đúng thế, nhiều người tăng cường luyện thể cũng vì lí do này, bất quá họ tập luyện quá muộn. Tuổi tác thích hợp nhất để vượt qua giới hạn cơ thể là phải dưới 17. Mà ta nói trước, càng về sau muốn đột phá giới hạn càng khó đấy, vì cơ thể được tăng cường dần mà, những bài tập sau cũng rất khó. Muốn tiếp tục không?”
“Đương nhiên muốn!” Cả bốn đứa Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn đồng thanh hô, khí thế ngút trời.
Kiều Vân hai mắt hơi híp lại, mỉm cười phảng phất như bông hoa hài trước gió khi thấy tâm tính kiên cường của bốn đứa trẻ, nhất thời làm chúng ngây ngất.
Nhưng Lâm Thiên, Lâm Vương, Dạ Tử Hàn, Mặc Kì đột nhiên hiện lên vẻ khổ sở, uể oải. Lâm Vương lập tức nói: "Bọn con nói đùa đấy, có thể cho con nghỉ chút được không, chạy một quãng dài như vậy con mệt quá. Trước tiên con sẽ uống nước, sau đó ăn chút gì đó bổ bổ, rồi nằm trên giường điều dưỡng thân thể”.
Kiều Vân đang cười tươi bỗng khựng lại như hóa đá, tối sầm lại, trên mặt đanh xuống. Lúc này khó có thể hình dung được nàng đang nghĩ cái gì, chỉ là... nàng không biết bây giờ nên cười hay nên khóc nữa. Hai vai hơi run run, nàng lẩm bẩm từng chữ, thanh âm xen lẫn sự phẫn nộ: “Mấy đứa này…”
Năm đứa thấy thế cảm thấy sợ hãi, vội im bặt không nói gì nữa. Kiều Vân thở dài than: “Thôi mấy đứa cũng mệt rồi, đi nghỉ đi. Hai tiếng sau quay lại bắt đầu tập tiếp”.
Bốn tiểu quỷ Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn nghe vậy lập tức nhảy loạn lên đập tay hoan hô. Nàng chỉ thở dài, lặng lẽ rời khỏi đỉnh núi, nàng cũng phải dành thời gian chuẩn bị thêm các bài tập khác nữa.
Hai tiếng sau, nàng trở lại cạnh dòng thác nước. Thiên Tuyết Linh, Mặc Kì, Dạ Tử Hàn, Lâm Vương, Lâm Thiên đều có mặt đầy đủ.
“Bài tập tiếp theo, đó là cách sử dụng ma lực tôi luyện thân thể”. Kiều Vân quét mắt qua năm hài tử trước mặt, thản nhiên nói.
Năm người sắc mặt nghiêm túc, cả hội đều hi vọng vào họ, nên họ phải quyết tâm làm theo những gì Kiều Vân sắp nói. Dạ Tử Hàn hơi thắc mắc, liền hỏi: “Thưa hội trưởng, dùng ma lực tôi luyện thân thể là sao ạ?”
Kiều Vân cười nói: “Đương nhiên đó cũng là một phương pháp luyện thể, chỉ là phương pháp này hơi đặc biệt chút, phải dựa vào ngoại lực tác động”.
“Ngoại lực tác động?” Cả năm đều nghi hoặc.
Nàng chỉ tay về phía thác nước cao hai mấy trượng, nước trắng xóa ầm ầm đổ xuống từ trên cao, mang theo lực lượng cường đại nện xuống bắn ra bọt nước tung tóe rồi nói: “Từ bây giờ, cả năm sẽ ở dưới đó tu luyện. Thúc dục ma lực nguyên tố trong nội thể ngạnh tiếp lực đổ xuống của thác nước. Thúc dục liên tục để chống đỡ, không được phát tán ra bên ngoài. Cách này sẽ khiến mấy đứa đột phá giới hạn nhanh hơn, đồng thời nhục thể cũng sẽ được tôi luyện dưới sự trùng kích của thác nước, ma lực nguyên tố thấm vào da thịt, thể chất cường hãn, ma lực mạnh mẽ, điều động dễ dàng. Một công ba việc, quả là lợi to rồi còn gì?”
Cả đám há hốc mồm trừ Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương được hưởng thụ cảm giác ở dưới đó rồi bất giác run rẩy sợ hãi. Nam hài này ngồi có nửa tiếng mà vật vờ như xác chết, đủ hiểu lực trùng kích của thác nước mạnh đến nhường nào, e rằng chỉ ngồi vài phút là chóng mặt váng đầu rồi.
Kiều Vân nhận ra được thay đổi nhỏ trong biểu hiện mấy đứa trẻ, lập tức nói: “Muốn mau chóng mạnh hơn thì phải chịu đựng những thử thách, khó khăn. Nếu nản chí thì dẹp hết, không đấu đá gì nữa”.
“Rõ”. Bốn người vội vàng vâng lời. Trước khi họ lên thác nước nàng không quên nhắc nhở: “Nếu cảm thấy cạn kiệt ma lực, hãy dùng ma thạch trung cấp để bổ sung, vừa luyện hóa vừa tu luyện. Không được lén chạy ra, vì ta sẽ canh chừng ở đây, ngồi đủ năm tiếng mới được nghỉ”.
Nói rồi, nàng lôi từ trong túi thần kì ra năm chục viên ma thạch trung cấp, phát cho mỗi người mười viên, theo từng hệ nguyên tố của họ.
“Bắt đầu đi”. Kiều Vân nhàn nhạt nói.
Thiên Tuyết Linh cùng Mặc Kì, Dạ Tử Hàn, Lâm Vương, Lâm Thiên khẽ nhíu mày, rồi lần lượt tiến vào dòng thác dữ dội, ngồi trên năm mỏm đá Kiều Vân chuẩn bị sẵn.
Bốn người trừ Thiên Tuyết Linh đều cắn răng thôi thú ma lực bao bọc thân thể, chống lại lực đổ của dòng nước, ma lực nguyên tố phát ra quang mang nhè nhẹ. Từng khối nước khổng lồ nện xuống, tuy đau đớn nhưng vẫn cố gắng kiên trì ngồi xếp bằng, thúc dục ma lực chống đỡ. Ai nấy cũng khổ sở nhưng chỉ có Thiên Tuyết Linh là vẫn nhởn nhở, ngồi đùa nghịch với nước, làm bốn người kia ghen tị không thôi.
Năm đứa trẻ hơi nhíu mày, Lâm Thiên thắc mắc, định nói gì đó nhưng bị nàng chặn họng: “Không nói nhiều. Mấy đứa đã chọn cách huấn luyện này, thì mọi lời ta nói không được hoài nghi. Điều tất cả cần phải làm theo, đó là… chấp hành”. Kiều Vân nhìn Lâm Thiên, thanh âm không chúng nhượng bộ.
Lâm Thiên, Lâm Vương, Mặc Kì khẽ cắn môi, biểu lộ sự bất mãn, nhưng vẫn chạy.
Đỉnh Thiên Sơn so với chân núi cao khoảng một ngàn bảy trăm mét, cả đi lẫn về ước chừng ba ngàn năm trăm mét. Hơn nữa xuống núi thì dễ, nhưng lên núi mới khó, chạy liên tục như vậy không phải một thứ hài tử cùng nữ nhân có thể làm được.
Kiều Vân nhìn năm đứa trẻ chạy khẽ mỉm người, sau đó lập tức theo sau. Bước nhân của nàng vô cùng nhẹ nhàng, tựa tiên tử lướt đi trên gió. Dẫn đầu năm người Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn, Mặc Kì một khoảng mười mấy mét.
Chạy tầm một ngàn bảy trăm mét, vì là hạ sơn nên không phải cố gắng lắm, năm người chỉ xuất hiện chút mồ hôi hột, thở mạnh hơn một chút. Nhưng mà chạy ngược lại mới khó, mới được có trăm mét mà đã thở dốc. Mỗi bước đi đều dốc một lực lượng không nhỏ. Họ cảm thấy cơ thể như nhũn ra sức lực dần cạn kiệt. Có đứa đã có ý định bỏ cuộc, nhưng thấy người khác vẫn chạy, bản tính hiếu thắng, cao ngạo làm họ cố gắng chạy tiếp.
“Muốn ngừng quá! Hết sức rồi”. Lâm Vương than thở, đưa tay vuốt mồ hôi hột trên má xuống.
Lâm Thiên cười ha hả châm chọc: “Cái đồ yếu ớt nhà ngươi lúc nào chả than vãn. Chịu thua ta đi ha ha”.
“Tên khốn! Hãy đợi đấy ta sẽ vượt qua ngươi cho mà xem”. Lâm Vương cắn răng, dù kiệt sức nhưng vẫn cố chạy.
Đột nhiên Lâm Vương cảm thấy cơ thể bỗng chốc được hồi phục hoàn toàn, cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn trước. Nam hài này cười ha ha rồi tiếp tục chạy, cười nói, thanh âm có chút tiếu ý: “Thật đáng tiếc! Tạm biệt”.
“Ngươi…” Lâm Thiên nghiến răng, hàng mi hơi nhíu lại, tự nhủ phải nhanh hơn nữa. Bỗng nhiên cũng cảm giác giống như Lâm Vương, toàn thân tràn đầy thể lực, thân thể nhẹ nhàng.
Lần lượt Dạ Tử Hàn, Mặc Kì cũng cảm giác được điều đó. Sinh khí tràn trề, tiếp tục chạy phía trước. Duy chỉ có Thiên Tuyết Linh dẫn đầu là chưa thấy có biểu hiện mệt mỏi gì, lăng xăng chạy, miệng cười hi hi làm bốn đứa theo sau ngạc nhiên vô cùng.
Kiều Vân khẽ cười, nhanh như vậy đã đột phá giới hạn của cơ thể. Còn Thiên Tuyết Linh thể chất đặc thù, sinh ra đã hơn người, tự nhiên không làm khó hài nữ này. Nàng ta chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa nhởn nhơ như chơi đùa. Nàng phát hiện ra bốn đứa kia đang giương mắt kiên định nhìn bóng ảnh Thiên Tuyết Linh phía trước, chắc là lấy tiểu nha đầu này làm mục tiêu, nên mới kiên trì đến vậy. Để một hài nữ 8 tuổi vượt mặt, đối với tâm trí cao ngạo, hiếu thắng của chúng đương nhiên có thể coi là một sự sỉ nhục.
Chạy thêm một ngàn mét, cuối cùng đã leo đến đỉnh, lúc này Dạ Tử Hàn, Lâm Vương, Lâm Thiên, Mặc Kì đều thở dốc, uể oải đến cực điểm. Mặc Kì thường ngày vẫn giữ vẻ mặt băng lãnh cũng phiếm sắc hồng trên má, mồ hôi thấm đẫm cả y phục. Riêng Thiên Tuyết Linh vẫn nhảy chân sáo, cười hi hi, nha đầu này còn không hiểu tại sao bốn người lại mệt nhọc như vậy trong khi nàng ta chẳng cảm giác chút gì cả.
Kiều Vân vỗ tay tán thưởng: “Chúng mừng năm đứa đã hoàn thành xong bài huấn luyện đầu tiên, cảm giác thế nào?”
Dạ Tử Hàn nhanh nhảu đáp: “Mệt lắm hội trưởng ạ. Nhưng khi con cảm thấy không thể chạy tiếp đột nhiên nhục thể lại hồi phục sức lực, thậm chí có phần nhẹ nhàng hơn trước nữa”.
“Ta hỏi mấy đứa trải qua chuyện đó mấy lần?” Kiều Vân cười nói.
“Hai lần”. Dạ Tử Hàn nói.
“Bọn con cũng thế!” Lâm Vương, Lâm Thiên đồng thanh nói. Mặc Kì không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Thiên Tuyết Linh hơi nghiêng đầu, đặt ngón trỏ tay phải lên môi, không hiểu nói: “Ơ thế sao con không cảm thấy vậy”.
Kiều Vân nhịn không nổi cốc đầu hài nữ này một cái rồi nói: “Tiểu nha đầu con là một cái thứ gì đó chẳng phải là con người nữa rồi”.
Thiên Tuyết Linh đưa hai cánh tay lên xoa chỗ vừa bị cốc, miệng cứ xuýt xoa liên hồi. Nàng cũng không quan tâm, quay ra giải thích: “Có điều các con không biết, nhục thể con người vốn rất mạnh mẽ, nhưng do chịu sự giới hạn của não bộ mà không thể phát huy hết được lực lượng ấy. Ở đây ta lấy một ví dụ thường thấy ở người không tu luyện, như là một nam nhân trẻ tuổi bế nương tử của nàng ta nặng đến bốn, năm chục cân mà không có cảm giác gì, nhưng khi bê một bình nước nặng hai mươi cân thôi đã là cả một vấn đề. Ta huấn luyện mấy đứa như vậy là để tìm cách đột phá được sự giới hạn đấy, khiến cho nhục thể cường đại thêm một chút. Nãy giờ mấy đứa cũng chỉ đột phá được hai phần giới hạn nhục thể thôi”.
“Vậy là nếu đột phá giới hạn thật sự, thì tụi con chắc cường đại lắm à?” Dạ Tử Hàn lập tức hỏi, ba người Mặc Kì, huynh đệ họ Lâm cũng háo hức nhìn Kiều Vân.
Nàng gật nhẹ đầu rồi giải thích: “Đúng thế, nhiều người tăng cường luyện thể cũng vì lí do này, bất quá họ tập luyện quá muộn. Tuổi tác thích hợp nhất để vượt qua giới hạn cơ thể là phải dưới 17. Mà ta nói trước, càng về sau muốn đột phá giới hạn càng khó đấy, vì cơ thể được tăng cường dần mà, những bài tập sau cũng rất khó. Muốn tiếp tục không?”
“Đương nhiên muốn!” Cả bốn đứa Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn đồng thanh hô, khí thế ngút trời.
Kiều Vân hai mắt hơi híp lại, mỉm cười phảng phất như bông hoa hài trước gió khi thấy tâm tính kiên cường của bốn đứa trẻ, nhất thời làm chúng ngây ngất.
Nhưng Lâm Thiên, Lâm Vương, Dạ Tử Hàn, Mặc Kì đột nhiên hiện lên vẻ khổ sở, uể oải. Lâm Vương lập tức nói: "Bọn con nói đùa đấy, có thể cho con nghỉ chút được không, chạy một quãng dài như vậy con mệt quá. Trước tiên con sẽ uống nước, sau đó ăn chút gì đó bổ bổ, rồi nằm trên giường điều dưỡng thân thể”.
Kiều Vân đang cười tươi bỗng khựng lại như hóa đá, tối sầm lại, trên mặt đanh xuống. Lúc này khó có thể hình dung được nàng đang nghĩ cái gì, chỉ là... nàng không biết bây giờ nên cười hay nên khóc nữa. Hai vai hơi run run, nàng lẩm bẩm từng chữ, thanh âm xen lẫn sự phẫn nộ: “Mấy đứa này…”
Năm đứa thấy thế cảm thấy sợ hãi, vội im bặt không nói gì nữa. Kiều Vân thở dài than: “Thôi mấy đứa cũng mệt rồi, đi nghỉ đi. Hai tiếng sau quay lại bắt đầu tập tiếp”.
Bốn tiểu quỷ Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn nghe vậy lập tức nhảy loạn lên đập tay hoan hô. Nàng chỉ thở dài, lặng lẽ rời khỏi đỉnh núi, nàng cũng phải dành thời gian chuẩn bị thêm các bài tập khác nữa.
Hai tiếng sau, nàng trở lại cạnh dòng thác nước. Thiên Tuyết Linh, Mặc Kì, Dạ Tử Hàn, Lâm Vương, Lâm Thiên đều có mặt đầy đủ.
“Bài tập tiếp theo, đó là cách sử dụng ma lực tôi luyện thân thể”. Kiều Vân quét mắt qua năm hài tử trước mặt, thản nhiên nói.
Năm người sắc mặt nghiêm túc, cả hội đều hi vọng vào họ, nên họ phải quyết tâm làm theo những gì Kiều Vân sắp nói. Dạ Tử Hàn hơi thắc mắc, liền hỏi: “Thưa hội trưởng, dùng ma lực tôi luyện thân thể là sao ạ?”
Kiều Vân cười nói: “Đương nhiên đó cũng là một phương pháp luyện thể, chỉ là phương pháp này hơi đặc biệt chút, phải dựa vào ngoại lực tác động”.
“Ngoại lực tác động?” Cả năm đều nghi hoặc.
Nàng chỉ tay về phía thác nước cao hai mấy trượng, nước trắng xóa ầm ầm đổ xuống từ trên cao, mang theo lực lượng cường đại nện xuống bắn ra bọt nước tung tóe rồi nói: “Từ bây giờ, cả năm sẽ ở dưới đó tu luyện. Thúc dục ma lực nguyên tố trong nội thể ngạnh tiếp lực đổ xuống của thác nước. Thúc dục liên tục để chống đỡ, không được phát tán ra bên ngoài. Cách này sẽ khiến mấy đứa đột phá giới hạn nhanh hơn, đồng thời nhục thể cũng sẽ được tôi luyện dưới sự trùng kích của thác nước, ma lực nguyên tố thấm vào da thịt, thể chất cường hãn, ma lực mạnh mẽ, điều động dễ dàng. Một công ba việc, quả là lợi to rồi còn gì?”
Cả đám há hốc mồm trừ Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương được hưởng thụ cảm giác ở dưới đó rồi bất giác run rẩy sợ hãi. Nam hài này ngồi có nửa tiếng mà vật vờ như xác chết, đủ hiểu lực trùng kích của thác nước mạnh đến nhường nào, e rằng chỉ ngồi vài phút là chóng mặt váng đầu rồi.
Kiều Vân nhận ra được thay đổi nhỏ trong biểu hiện mấy đứa trẻ, lập tức nói: “Muốn mau chóng mạnh hơn thì phải chịu đựng những thử thách, khó khăn. Nếu nản chí thì dẹp hết, không đấu đá gì nữa”.
“Rõ”. Bốn người vội vàng vâng lời. Trước khi họ lên thác nước nàng không quên nhắc nhở: “Nếu cảm thấy cạn kiệt ma lực, hãy dùng ma thạch trung cấp để bổ sung, vừa luyện hóa vừa tu luyện. Không được lén chạy ra, vì ta sẽ canh chừng ở đây, ngồi đủ năm tiếng mới được nghỉ”.
Nói rồi, nàng lôi từ trong túi thần kì ra năm chục viên ma thạch trung cấp, phát cho mỗi người mười viên, theo từng hệ nguyên tố của họ.
“Bắt đầu đi”. Kiều Vân nhàn nhạt nói.
Thiên Tuyết Linh cùng Mặc Kì, Dạ Tử Hàn, Lâm Vương, Lâm Thiên khẽ nhíu mày, rồi lần lượt tiến vào dòng thác dữ dội, ngồi trên năm mỏm đá Kiều Vân chuẩn bị sẵn.
Bốn người trừ Thiên Tuyết Linh đều cắn răng thôi thú ma lực bao bọc thân thể, chống lại lực đổ của dòng nước, ma lực nguyên tố phát ra quang mang nhè nhẹ. Từng khối nước khổng lồ nện xuống, tuy đau đớn nhưng vẫn cố gắng kiên trì ngồi xếp bằng, thúc dục ma lực chống đỡ. Ai nấy cũng khổ sở nhưng chỉ có Thiên Tuyết Linh là vẫn nhởn nhở, ngồi đùa nghịch với nước, làm bốn người kia ghen tị không thôi.
Danh sách chương