Ầm ầm! Tiếng không gian hỗn loạn không ngừng vang lên, trong khoảng không này chỉ có ba thân ảnh là Kiều Vân, Lam Hi, Ma Cao.
Từng đoàn thiểm điện xé rách không gian tiếp tục đánh xuống, uy lực chỉ có hơn mà không hề kém thiên lôi, nhưng vì một lí do nào đó mà chúng không hề đánh về phía ba người Kiều Vân.
Kiều Vân lúc này gương mặt đã tràn ngập nước mắt, trong cái khoảnh khắc cuối cùng khi động không gian vừa đóng lại, nàng đã nhìn thấy Hồ Ngân quay đầu lại miệng hơi mấp máy, cố biểu lộ ra từng chữ.
“Tạm biệt…”
Nàng vẫn miên man suy nghĩ về nó, cảm xúc hối hận và sự bất lực của nàng vẫn đọng lại mãi trong chút ý thức nhỏ bé còn sót lại. Ý thức này quá mơ hồ nên nàng cũng chẳng biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Bởi cơ thể nàng đã không thể còn khống chế được, mi mắt nặng trĩu, chỉ có những giọt nước mắt đỏ ngầu đến thê lương vẫn chảy dài.
Trong ý thức của Kiều Vân hiện tại, vô số hình ảnh lướt qua. Đó là khung cảnh, nơi tọa lạc của một địa vực.
Tuyệt tình cốc! Ba chữ này liên tục vang trong đầu nàng. Nàng cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên nhớ về nó.
Bỗng không gian khẽ chuyển, thân thể Kiều Vân hóa thành một chùm sáng, biến mất trong không gian. Lam Hi, Ma Cao cũng lần lượt giống như nàng, biến mất trong không gian.
Tại một đồi núi hoang vắng, khắp nơi chỉ trài dài xanh ngát một màu xanh của cỏ cây, hoa lá. Từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua, khẽ lay động từng cành cây ngọn cỏ, làm cho ngọn đồi này thêm sinh động, mang lại cảm giác bình yên.
Ở ngọn đồi có một nữ hài khoảng chừng mười tuổi, ngũ quan tinh xảo. Đôi mắt to tròn lấp lánh như làn thu thủy, đôi môi nhỏ nhắn phiếm hồng. Nữ hài này nếu lớn lên không hẹn phải là một mĩ nhân yêu kiều, chẳng qua bộ dạng hiện tại có chút khó khăn. Mặc bộ y phục cũ sờn bạc màu, hai má hơi lấm lem,, tay cắp một chiếc giỏ.
Nữ hài này đi chân đất, trên chiếc giỏ có vài cây cỏ, cây hoa. Nếu để ý kĩ thì trên những cây đó phát ra mùi hương thơm dịu, mùi hương thuần túy của thảo dược. Vừa nhảy chân sáo vừa lẩm bẩm: “Thật may mắn, hôm nay lên ngọn đồi sau núi này hái được một cây Lam Tiên Thảo và ba cây Thảo Diệp Hoa. Đem bán ít nhất phải mấy mươi đồng tiền vàng, đủ để trả nợ và mua thuốc cho mẫu thân. Đúng là ăn ở hiền lành quá nên được báo đáp đây mà”.
Lúc này ở trên ngọn đồi xuất hiện một cái động màu đen, có điện quang lượt lờ. Cái động này phát ra những tiếng vang như tiếng sấm nổ, từ trong cái động đó có một thân ảnh rơi ra ngoài, tàn tạ vô cùng.
Nữ hài bị tiếng động chú ý, liền vội vàng đi lên. Chỉ thấy một nữ tử đang nằm ở đó, y phục có chút rách rưới.
Tò mò tới gần, hài nữ mới phát hiện đó là một nữ tử diễm lệ, yêu kiều vô cùng. Mái tóc đỏ xoăn dài, hàng mi thanh tú, đôi môi đỏ mọng yêu mị, hai mắt nhắm tịt. Bộ y phục trên người nàng rách gần nửa, để lộ da thịt trắng như tuyết, bất quá trên người toàn vết máu thậm chí còn chưa có khô, khuôn mặt trắng bệch.
Nhìn một hồi lâu, bất giác hai má nữ hài đỏ hồng như trái cà chua, thanh âm hơi nhỏ: “Đẹp quá! Sao trên đời này lại có người đẹp như vậy?”
“Tỷ tỷ này sao thế nhỉ?” Hài nữ tự hỏi với chính mình. Sau đó ngồi xổm xuống, lấy tay áp xuống ngực Kiều Vân.
“Da dẻ trắng bệch, thân thể lạnh toát, tim ngừng đập. Vậy là tỷ tỷ này đã chết rồi”. Nữ hài này giật mình nhìn nàng đang nằm bất động, ánh mắt không kìm nổi dâng lên một niềm thương tiếc. Nếu như là gặp phải người nào đó khác thì chắc chắn điều đầu tiên khi thấy là phải tránh thật xa, chứ không lại gần xem xét thế này.
“Làm sao bây giờ? Để tỷ ấy ở đây thì tội quá? Nhưng… nhưng… “ Hài nữ loay hoay một hồi, không biết phải làm sao.
Chợt nghe tiếng ho: “Khụ… khụ… “ Cơ thể Kiều Vân run rẩy, từ miệng ho ra hai ngụm máu, đôi mắt nặng trĩu dần mở. Nữ hài kia thấy vật giật nảy mình, vội vàng lùi cách nàng bảy mét, biểu tình như là đang sợ hãi: “Xác chết sống dậy! Đừng ăn thịt ta! Ta…”
Kiều Vân nghe nữ hài nói về mình như thế, thiếu chút nữa phun thêm một đống máu. Dần ổn định tinh thần, nàng mới mở miệng: “Ta còn chưa có chết mà”.
“Không tin! Rõ ràng tim ngừng đập, thân lạnh toát! Xác sống thì có! Còn cái gì kia, mắt đỏ lòm, không có tròng nữa”. Nữ hài kia lập tức phản bác lại, biểu tình hơi run rẩy, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía mắt phải nàng.
“À…”
Nàng hơi giật mình, có lẽ nữ hài này nói về trạng thái cơ thể nàng chăng. Cũng đúng, trên đời này làm gì có người nào tim ngừng đập mà vẫn sống, bị nghi ngờ là chuyện bình thường.
“Chẳng qua đây là một loại… ờ … ma kĩ ta tu luyện thôi… chắc là thế, con mắt này cũng vậy”.
Kiều Vân kiếm một cái lí do hơi bị hư cấu nói ra. Kì thực nàng cũng đang nghi ngờ về cơ thể hiện tại của mình. Đã có rất nhiều lần nàng kiểm tra nhưng chẳng thu được kết quả gì. Nàng đã từng dùng tinh thần cường đại của mình dò xét thử. Chỗ trái tim của nàng dường như là quả huyết cầu năng lượng hình tròn.
Nghe vậy nữ hài mắt sáng loáng nhìn Kiều Vân, thanh âm xen lẫn sự thích thú: “Tỷ là ma pháp sư à? Kinh thiệt”.
Nàng nhếch môi cười khổ, không ngờ cái lí do bịa đặt mà cũng tin được. Cũng may là nữ hài chốn nhà quê không hiểu chuyện, chứ là một kẻ khôn khéo thì biết thừa là nói dối. Trên đời này làm quái gì có cái ma kĩ nào khiến tim người ngừng đập, biểu hiện như xác chết cả.
“Ừ đúng, ta… “ Kiều Vân định nói gì đó, nhưng bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như có hàng vạn cây kim đâm vào. Khuôn mặt xinh đẹp tiều tụy trông thống khổ cực điểm. Hai cánh tay ôm đầu, mắt trừng lớn, tóc tai rối mù, mồ hôi trên trán không ngừng chảy. Một lúc sau trực tiếp ngất trên cành quất.
Nữ hài kia thấy một màn xảy ra vội kinh sợ, đến khi Kiều Vân ngất xỉu mới thở phào một tiếng, chắc tưởng Kiều Vân lên cơn định ăn thịt nàng ta.
“Thôi đành đưa về nhà vậy. Ôi khổ cái thân tôi”.
Chậm rãi lắc đầu một hồi, than thở vài tiếng, nữ hài mới lại gần nâng Kiều Vân dậy. Để hai tay nàng quàng qua vai, cố gắng cõng Kiều Vân lết từng đoạn một. Một nữ hài mười tuổi cõng một nữ nhân cao hơn mình hẳn hai cái đầu, cảnh tượng trông buồn cười vô cùng.
“Nặng thật… cơ mà… thật lớn và mềm a, không biết bao giờ mới được như vậy đây”. Nữ hài này than vãn liên miên. Cõng được Kiều Vân đi thì xem như cũng khá khỏe rồi, bất quá mới chỉ là hài tử mười tuổi. Cho nên cứ được một đoạn lại dừng chân nghỉ ngơi, được một đoạn lại nghỉ ngơi. Cứ như thế cho đến hơn hai tiếng đồng hồ mới đi qua chân ngọn núi.
Lê lết mãi mới về đến nhà, nhà của nữ hài này ở dưới chân núi, cũ nát đến đáng thương. Chỉ dùng một ít cây gỗ đơn giản dựng thành một căn nhà nhỏ, tưởng chừng chỉ một cơn gió mạnh hơn bình thường cũng có thể thổi bay nó luôn. Xung quanh có mấy mảnh đất trồng rau củ, đằng sau đó hai cái lều khác, không còn gì nữa.
Bên trong căn nhà cũng chỉ có vài món đồ đơn sơ, một cái giường, một cái tủ, hai cái ghế và một cái bàn, tất cả đều làm bằng gỗ. Trên giường có một phụ nhân thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi, mái tóc dài tuyệt đẹp phất qua vai, chỗ đuôi tóc được buộc bằng một sợi dây trắng, trên người mặc y phục có chút rách rưới nhưng sạch sẽ. Khí độ trầm ổn, hàng mi cong mảnh, chiếc mũi nhỏ xinh, thoạt nhìn vô cùng hiền từ đoan trang. Nhưng mà da dẻ hơi trắng bệch, thân thể có vẻ tiều tụy, hai mắt thất thần, thoạt nhìn giống như mắc bệnh lâu năm vậy.
Vừa nhìn thấy nữ hài trở về, trên lưng cõng theo một nữ nhân, phụ nhân lên tiếng: “Tiểu Trần nhi, con không cần hái dược liệu mua thuốc cho ta nữa đâu. Ta biết mình không qua…”
“Mẫu thân đừng lo lắng nữa, chúng ta có tiền rồi, đây này”.
Tiền mà nữ hài Tiểu Trần này nói đến, cư nhiên là bốn cây dược liệu trong giỏ đựng đồ.
“Mẫu thân người xem, ở đây chúng ta có một cây Lam Tiên Thảo và ba cây Thảo Diệp Hoa, quá đủ để trả nợ và mua thuốc cho người rồi”. Tiểu Trần bỏ cái giỏ xuống đất, để lộ bốn cây dược liệu tản mát hương thơm dịu nhẹ.
Phụ nhân sớm đã xuất hiện một màng nước bọc bên ngoài mắt, thanh âm hơi run: “Là ta có lỗi… ta không thể giúp con… lại còn phải để con cực khổ thế này…”
Tiểu Trần khoát tay nói: “Không, không có gì cực khổ cả. Vì mẫu thân sớm khỏe lại, có chết cũng đáng”.
Nghe đứa con nói vậy, nước mắt phụ nhân không kìm được mà chảy dài, mếu máo nói: “ Hu hu… cảm ơn con nhiều lắm… Nếu ông ấy còn mà biết đứa con gái hiếu thảo thế này chắc vui mừng lắm… hu hu…”
Tiểu Trần bất đắc dĩ thở dài: “Mẫu thân à… người lớn tuổi rồi mà còn khóc nhè thế, khó coi chết đi mất”.
Nghe đứa con gái nói vậy phụ nhân vội lấy tay lau lau nước mắt trên má, rồi nhìn xuống Kiều Vân trên lưng Tiểu Trần nói: “Tiểu Trần nhi? Nữ tử đó là ai vậy?”
“À, đây là tỷ tỷ kì lạ con lụm ở chỗ hái thảo dược. Tỷ ấy bị thương ngất xỉu trên đó, cho nên con đem về”.
Nữ hài Tiểu Trần vừa giải thích, vừa cõng Kiều Vân đi tới, đặt nàng nằm xuống giường, ở ngay bên cạnh phụ nhân. Nhẹ nhàng vén mái tóc đỏ rối bù xù của nàng sang hai bên, sau đó cởi y phục rách bỏ xuống chân giường.
“A! Đẹp quá! Nhìn vào nàng ta cứ có cảm giác bị cuốn hút, giống như… mị thuật vậy. Ngay cả ta là nữ nhân mà còn cảm thấy xốn xang nữa là…” Phụ nhân ngắm nhìn khuôn mặt Kiều Vân một lúc lâu, rồi cảm thán.
P/s: Sau những ngày tháng bận ngập đầu, tui đã trở lại và... bình thường như xưa ha ha...
Từng đoàn thiểm điện xé rách không gian tiếp tục đánh xuống, uy lực chỉ có hơn mà không hề kém thiên lôi, nhưng vì một lí do nào đó mà chúng không hề đánh về phía ba người Kiều Vân.
Kiều Vân lúc này gương mặt đã tràn ngập nước mắt, trong cái khoảnh khắc cuối cùng khi động không gian vừa đóng lại, nàng đã nhìn thấy Hồ Ngân quay đầu lại miệng hơi mấp máy, cố biểu lộ ra từng chữ.
“Tạm biệt…”
Nàng vẫn miên man suy nghĩ về nó, cảm xúc hối hận và sự bất lực của nàng vẫn đọng lại mãi trong chút ý thức nhỏ bé còn sót lại. Ý thức này quá mơ hồ nên nàng cũng chẳng biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Bởi cơ thể nàng đã không thể còn khống chế được, mi mắt nặng trĩu, chỉ có những giọt nước mắt đỏ ngầu đến thê lương vẫn chảy dài.
Trong ý thức của Kiều Vân hiện tại, vô số hình ảnh lướt qua. Đó là khung cảnh, nơi tọa lạc của một địa vực.
Tuyệt tình cốc! Ba chữ này liên tục vang trong đầu nàng. Nàng cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên nhớ về nó.
Bỗng không gian khẽ chuyển, thân thể Kiều Vân hóa thành một chùm sáng, biến mất trong không gian. Lam Hi, Ma Cao cũng lần lượt giống như nàng, biến mất trong không gian.
Tại một đồi núi hoang vắng, khắp nơi chỉ trài dài xanh ngát một màu xanh của cỏ cây, hoa lá. Từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua, khẽ lay động từng cành cây ngọn cỏ, làm cho ngọn đồi này thêm sinh động, mang lại cảm giác bình yên.
Ở ngọn đồi có một nữ hài khoảng chừng mười tuổi, ngũ quan tinh xảo. Đôi mắt to tròn lấp lánh như làn thu thủy, đôi môi nhỏ nhắn phiếm hồng. Nữ hài này nếu lớn lên không hẹn phải là một mĩ nhân yêu kiều, chẳng qua bộ dạng hiện tại có chút khó khăn. Mặc bộ y phục cũ sờn bạc màu, hai má hơi lấm lem,, tay cắp một chiếc giỏ.
Nữ hài này đi chân đất, trên chiếc giỏ có vài cây cỏ, cây hoa. Nếu để ý kĩ thì trên những cây đó phát ra mùi hương thơm dịu, mùi hương thuần túy của thảo dược. Vừa nhảy chân sáo vừa lẩm bẩm: “Thật may mắn, hôm nay lên ngọn đồi sau núi này hái được một cây Lam Tiên Thảo và ba cây Thảo Diệp Hoa. Đem bán ít nhất phải mấy mươi đồng tiền vàng, đủ để trả nợ và mua thuốc cho mẫu thân. Đúng là ăn ở hiền lành quá nên được báo đáp đây mà”.
Lúc này ở trên ngọn đồi xuất hiện một cái động màu đen, có điện quang lượt lờ. Cái động này phát ra những tiếng vang như tiếng sấm nổ, từ trong cái động đó có một thân ảnh rơi ra ngoài, tàn tạ vô cùng.
Nữ hài bị tiếng động chú ý, liền vội vàng đi lên. Chỉ thấy một nữ tử đang nằm ở đó, y phục có chút rách rưới.
Tò mò tới gần, hài nữ mới phát hiện đó là một nữ tử diễm lệ, yêu kiều vô cùng. Mái tóc đỏ xoăn dài, hàng mi thanh tú, đôi môi đỏ mọng yêu mị, hai mắt nhắm tịt. Bộ y phục trên người nàng rách gần nửa, để lộ da thịt trắng như tuyết, bất quá trên người toàn vết máu thậm chí còn chưa có khô, khuôn mặt trắng bệch.
Nhìn một hồi lâu, bất giác hai má nữ hài đỏ hồng như trái cà chua, thanh âm hơi nhỏ: “Đẹp quá! Sao trên đời này lại có người đẹp như vậy?”
“Tỷ tỷ này sao thế nhỉ?” Hài nữ tự hỏi với chính mình. Sau đó ngồi xổm xuống, lấy tay áp xuống ngực Kiều Vân.
“Da dẻ trắng bệch, thân thể lạnh toát, tim ngừng đập. Vậy là tỷ tỷ này đã chết rồi”. Nữ hài này giật mình nhìn nàng đang nằm bất động, ánh mắt không kìm nổi dâng lên một niềm thương tiếc. Nếu như là gặp phải người nào đó khác thì chắc chắn điều đầu tiên khi thấy là phải tránh thật xa, chứ không lại gần xem xét thế này.
“Làm sao bây giờ? Để tỷ ấy ở đây thì tội quá? Nhưng… nhưng… “ Hài nữ loay hoay một hồi, không biết phải làm sao.
Chợt nghe tiếng ho: “Khụ… khụ… “ Cơ thể Kiều Vân run rẩy, từ miệng ho ra hai ngụm máu, đôi mắt nặng trĩu dần mở. Nữ hài kia thấy vật giật nảy mình, vội vàng lùi cách nàng bảy mét, biểu tình như là đang sợ hãi: “Xác chết sống dậy! Đừng ăn thịt ta! Ta…”
Kiều Vân nghe nữ hài nói về mình như thế, thiếu chút nữa phun thêm một đống máu. Dần ổn định tinh thần, nàng mới mở miệng: “Ta còn chưa có chết mà”.
“Không tin! Rõ ràng tim ngừng đập, thân lạnh toát! Xác sống thì có! Còn cái gì kia, mắt đỏ lòm, không có tròng nữa”. Nữ hài kia lập tức phản bác lại, biểu tình hơi run rẩy, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía mắt phải nàng.
“À…”
Nàng hơi giật mình, có lẽ nữ hài này nói về trạng thái cơ thể nàng chăng. Cũng đúng, trên đời này làm gì có người nào tim ngừng đập mà vẫn sống, bị nghi ngờ là chuyện bình thường.
“Chẳng qua đây là một loại… ờ … ma kĩ ta tu luyện thôi… chắc là thế, con mắt này cũng vậy”.
Kiều Vân kiếm một cái lí do hơi bị hư cấu nói ra. Kì thực nàng cũng đang nghi ngờ về cơ thể hiện tại của mình. Đã có rất nhiều lần nàng kiểm tra nhưng chẳng thu được kết quả gì. Nàng đã từng dùng tinh thần cường đại của mình dò xét thử. Chỗ trái tim của nàng dường như là quả huyết cầu năng lượng hình tròn.
Nghe vậy nữ hài mắt sáng loáng nhìn Kiều Vân, thanh âm xen lẫn sự thích thú: “Tỷ là ma pháp sư à? Kinh thiệt”.
Nàng nhếch môi cười khổ, không ngờ cái lí do bịa đặt mà cũng tin được. Cũng may là nữ hài chốn nhà quê không hiểu chuyện, chứ là một kẻ khôn khéo thì biết thừa là nói dối. Trên đời này làm quái gì có cái ma kĩ nào khiến tim người ngừng đập, biểu hiện như xác chết cả.
“Ừ đúng, ta… “ Kiều Vân định nói gì đó, nhưng bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như có hàng vạn cây kim đâm vào. Khuôn mặt xinh đẹp tiều tụy trông thống khổ cực điểm. Hai cánh tay ôm đầu, mắt trừng lớn, tóc tai rối mù, mồ hôi trên trán không ngừng chảy. Một lúc sau trực tiếp ngất trên cành quất.
Nữ hài kia thấy một màn xảy ra vội kinh sợ, đến khi Kiều Vân ngất xỉu mới thở phào một tiếng, chắc tưởng Kiều Vân lên cơn định ăn thịt nàng ta.
“Thôi đành đưa về nhà vậy. Ôi khổ cái thân tôi”.
Chậm rãi lắc đầu một hồi, than thở vài tiếng, nữ hài mới lại gần nâng Kiều Vân dậy. Để hai tay nàng quàng qua vai, cố gắng cõng Kiều Vân lết từng đoạn một. Một nữ hài mười tuổi cõng một nữ nhân cao hơn mình hẳn hai cái đầu, cảnh tượng trông buồn cười vô cùng.
“Nặng thật… cơ mà… thật lớn và mềm a, không biết bao giờ mới được như vậy đây”. Nữ hài này than vãn liên miên. Cõng được Kiều Vân đi thì xem như cũng khá khỏe rồi, bất quá mới chỉ là hài tử mười tuổi. Cho nên cứ được một đoạn lại dừng chân nghỉ ngơi, được một đoạn lại nghỉ ngơi. Cứ như thế cho đến hơn hai tiếng đồng hồ mới đi qua chân ngọn núi.
Lê lết mãi mới về đến nhà, nhà của nữ hài này ở dưới chân núi, cũ nát đến đáng thương. Chỉ dùng một ít cây gỗ đơn giản dựng thành một căn nhà nhỏ, tưởng chừng chỉ một cơn gió mạnh hơn bình thường cũng có thể thổi bay nó luôn. Xung quanh có mấy mảnh đất trồng rau củ, đằng sau đó hai cái lều khác, không còn gì nữa.
Bên trong căn nhà cũng chỉ có vài món đồ đơn sơ, một cái giường, một cái tủ, hai cái ghế và một cái bàn, tất cả đều làm bằng gỗ. Trên giường có một phụ nhân thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi, mái tóc dài tuyệt đẹp phất qua vai, chỗ đuôi tóc được buộc bằng một sợi dây trắng, trên người mặc y phục có chút rách rưới nhưng sạch sẽ. Khí độ trầm ổn, hàng mi cong mảnh, chiếc mũi nhỏ xinh, thoạt nhìn vô cùng hiền từ đoan trang. Nhưng mà da dẻ hơi trắng bệch, thân thể có vẻ tiều tụy, hai mắt thất thần, thoạt nhìn giống như mắc bệnh lâu năm vậy.
Vừa nhìn thấy nữ hài trở về, trên lưng cõng theo một nữ nhân, phụ nhân lên tiếng: “Tiểu Trần nhi, con không cần hái dược liệu mua thuốc cho ta nữa đâu. Ta biết mình không qua…”
“Mẫu thân đừng lo lắng nữa, chúng ta có tiền rồi, đây này”.
Tiền mà nữ hài Tiểu Trần này nói đến, cư nhiên là bốn cây dược liệu trong giỏ đựng đồ.
“Mẫu thân người xem, ở đây chúng ta có một cây Lam Tiên Thảo và ba cây Thảo Diệp Hoa, quá đủ để trả nợ và mua thuốc cho người rồi”. Tiểu Trần bỏ cái giỏ xuống đất, để lộ bốn cây dược liệu tản mát hương thơm dịu nhẹ.
Phụ nhân sớm đã xuất hiện một màng nước bọc bên ngoài mắt, thanh âm hơi run: “Là ta có lỗi… ta không thể giúp con… lại còn phải để con cực khổ thế này…”
Tiểu Trần khoát tay nói: “Không, không có gì cực khổ cả. Vì mẫu thân sớm khỏe lại, có chết cũng đáng”.
Nghe đứa con nói vậy, nước mắt phụ nhân không kìm được mà chảy dài, mếu máo nói: “ Hu hu… cảm ơn con nhiều lắm… Nếu ông ấy còn mà biết đứa con gái hiếu thảo thế này chắc vui mừng lắm… hu hu…”
Tiểu Trần bất đắc dĩ thở dài: “Mẫu thân à… người lớn tuổi rồi mà còn khóc nhè thế, khó coi chết đi mất”.
Nghe đứa con gái nói vậy phụ nhân vội lấy tay lau lau nước mắt trên má, rồi nhìn xuống Kiều Vân trên lưng Tiểu Trần nói: “Tiểu Trần nhi? Nữ tử đó là ai vậy?”
“À, đây là tỷ tỷ kì lạ con lụm ở chỗ hái thảo dược. Tỷ ấy bị thương ngất xỉu trên đó, cho nên con đem về”.
Nữ hài Tiểu Trần vừa giải thích, vừa cõng Kiều Vân đi tới, đặt nàng nằm xuống giường, ở ngay bên cạnh phụ nhân. Nhẹ nhàng vén mái tóc đỏ rối bù xù của nàng sang hai bên, sau đó cởi y phục rách bỏ xuống chân giường.
“A! Đẹp quá! Nhìn vào nàng ta cứ có cảm giác bị cuốn hút, giống như… mị thuật vậy. Ngay cả ta là nữ nhân mà còn cảm thấy xốn xang nữa là…” Phụ nhân ngắm nhìn khuôn mặt Kiều Vân một lúc lâu, rồi cảm thán.
P/s: Sau những ngày tháng bận ngập đầu, tui đã trở lại và... bình thường như xưa ha ha...
Danh sách chương