“Tịch Giản Cận, em phát hiện anh thật nhỏ mọn!” Bạc Sủng Nhi nghe ra châm chọc trong lời nói của Tịch Giản Cận, vén môi phản kích: “Chẳng lẽ anh không thể nói chuyện dễ dàng sao?”

Tịch Giản Cận nhìn mứt của cô trầm xuống.

Bạc Sủng Nhi lại tự mình nói trôi chảy: “Không phải là hôn anh một chút sao? Bằng không bây giờ anh hôn lại đi, muốn hôn thế nào thì hôn! Ngực em vẫn còn so sánh hơn ngực của anh! Vẫn còn mêm hơn ngực nh!”

Tay Tịch Giản Cận nắm chặt eo cô hơi hơi xiết chặt, liền muốn buông cô rời đi.

Bạc Sủng Nhi lại thức thời ôm lấy bờ vai của anh, nhanh chóng mở miệng nó: “Chỉ là để anh giúp một chút, tương đối phiền toái...... Là một người biết lao động chân tay! Hơn nữa chuyện này, không phải anh không làm được!”

Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, Bạc Sủng Nhi tự mình tiếp tục nói: “Khả năng có chút nguy hiểm...... Cần cái đầu dài tiến vào...... Mà lại phải làm việc ở bên trong, hoàn cảnh công việc có chút u ám ẩm ướt, có đôi khicần mang mặt nạ dẫn, đến hô hấp khó khăn...... Quan trọng hơn là...... Cái kia cuối cùng nhất định phải ra......”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện