Không thể phủ nhận, thật sự là anh hạ thủ lưu tình với Hàn Như Y.
Đem Hàn Như Y nhốt vào bệnh viện tâm thần, trên thực tế chẳng qua là không ngờ thậtsự đem cô ta hủy diệt.
Ở trong trận biến cố này, đội trưởng chết, anh, Sủng Nhi, Hàn Như Y, Tiểu Bảo, từng người đều là người bị hại.
Muốn trách chỉ có thể trách vận mệnh vô tình cùng tàn nhẫn.
Nếu như Hàn Như Y thật sự bị vào ngục, sợ là cuộc sống của cô ta dị thường thê thảm không nỡ nhìn đi! Bất kể rốt cuộc đội trưởng bởi vì nguyên nhân gì đi cứu anh, nhưng là...... Đúng là vẫn vì anh mà chết.
Cũng đã đi rất lâu rồi, đội trưởng của anh lưu lại hai thân nhân còn sống, chỉ sợ hận không được để anh chết, anh cũng phải làm đến nhân nghĩa!
"Sủng Nhi, anh yêu em...... Anh thật sự yêu em......"
"Kia Hàn Như Y thì sao? Nếu như em làm cho cô ta chết, anh có thể đồng ý không? " Bạc Sủng Nhi quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Tịch Giản Cận, gằn từng chữ mà hỏi.
Tịch Giản Cận nhìn mắt của cô, một hồi lâu không có lên tiếng.
Bạc Sủng Nhi bật cười, chậm rãi nói: "Em biết ngay anh sẽ không đồng ý...... Tịch Giản Cận...... Anh đã nói, anh sẽ không để cho hạnh phúc của chúng ta đạp trên tánh mạng người khác, anh nói anh có thể cho anh, chỉ có tánh mạng của mình!"
"Thật ra thì em biết ngay, vô luận Hàn Như Y rốt cuộc tàn nhẫn cỡ nào, cuối cùng anh cũng sẽ cho cô ta lối ra tốt nhất!"
"Tịch Giản Cận, anh nói anh yêu em, nhưng là anh làm việc này, làm cho em thật sự có chút dao động......"
"Anh làm sao lại không thương em! " Tịch Giản Cận theo bản năng cũng có chút tức giận, nhưng là một giây sau, vẫn cứng rắn đem tính tình của mình đè ép xuống: "Anh hiểu bây giờ em hận chết Hàn Như Y rồi, nhưng là, cô ta chỉ là râu ria, anh cũng hiểu em bị rất nhiều ủy khuất, nhưng là cô ta đã tiến vào bệnh viện tâm thần rồi, chẳng lẽ phải để cô ta chết, em mới bằng lòng bỏ qua sao? Huống chi, anh thật sự yêu em, anh yêu hay không yêu em, chẳng lẽ em không nhìn ra được sao?"
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, ánh mắt thật sâu, cất giấu tình ý dạt dào.
Âm điệu, cũng theo đó dị thường ôn nhu và bao dung!
"Lại nói..., anh yêu hay không yêu em, cũng không phải là một mình em định đoạt, anh yêu hay không yêu em, lòng anh rõ ràng nhất!"
Đem Hàn Như Y nhốt vào bệnh viện tâm thần, trên thực tế chẳng qua là không ngờ thậtsự đem cô ta hủy diệt.
Ở trong trận biến cố này, đội trưởng chết, anh, Sủng Nhi, Hàn Như Y, Tiểu Bảo, từng người đều là người bị hại.
Muốn trách chỉ có thể trách vận mệnh vô tình cùng tàn nhẫn.
Nếu như Hàn Như Y thật sự bị vào ngục, sợ là cuộc sống của cô ta dị thường thê thảm không nỡ nhìn đi! Bất kể rốt cuộc đội trưởng bởi vì nguyên nhân gì đi cứu anh, nhưng là...... Đúng là vẫn vì anh mà chết.
Cũng đã đi rất lâu rồi, đội trưởng của anh lưu lại hai thân nhân còn sống, chỉ sợ hận không được để anh chết, anh cũng phải làm đến nhân nghĩa!
"Sủng Nhi, anh yêu em...... Anh thật sự yêu em......"
"Kia Hàn Như Y thì sao? Nếu như em làm cho cô ta chết, anh có thể đồng ý không? " Bạc Sủng Nhi quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Tịch Giản Cận, gằn từng chữ mà hỏi.
Tịch Giản Cận nhìn mắt của cô, một hồi lâu không có lên tiếng.
Bạc Sủng Nhi bật cười, chậm rãi nói: "Em biết ngay anh sẽ không đồng ý...... Tịch Giản Cận...... Anh đã nói, anh sẽ không để cho hạnh phúc của chúng ta đạp trên tánh mạng người khác, anh nói anh có thể cho anh, chỉ có tánh mạng của mình!"
"Thật ra thì em biết ngay, vô luận Hàn Như Y rốt cuộc tàn nhẫn cỡ nào, cuối cùng anh cũng sẽ cho cô ta lối ra tốt nhất!"
"Tịch Giản Cận, anh nói anh yêu em, nhưng là anh làm việc này, làm cho em thật sự có chút dao động......"
"Anh làm sao lại không thương em! " Tịch Giản Cận theo bản năng cũng có chút tức giận, nhưng là một giây sau, vẫn cứng rắn đem tính tình của mình đè ép xuống: "Anh hiểu bây giờ em hận chết Hàn Như Y rồi, nhưng là, cô ta chỉ là râu ria, anh cũng hiểu em bị rất nhiều ủy khuất, nhưng là cô ta đã tiến vào bệnh viện tâm thần rồi, chẳng lẽ phải để cô ta chết, em mới bằng lòng bỏ qua sao? Huống chi, anh thật sự yêu em, anh yêu hay không yêu em, chẳng lẽ em không nhìn ra được sao?"
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, ánh mắt thật sâu, cất giấu tình ý dạt dào.
Âm điệu, cũng theo đó dị thường ôn nhu và bao dung!
"Lại nói..., anh yêu hay không yêu em, cũng không phải là một mình em định đoạt, anh yêu hay không yêu em, lòng anh rõ ràng nhất!"
Danh sách chương