Anh nở nụ cười, càng lớn, anh lại phát hiện, nụ cười của cô cũng tốt nhiều, ánh mắt không nhìn anh nữa, nỗ lực nhìn lên chú rể trước mặt, thế nhưng anh cách xa như vậy, lại có thể cảm giác được nước mắt cô chảy xuống.
Ninh Mông nghĩ, chính mình thật tỉnh mộng rồi.
Kỳ thật rất sớm trước đó đã tỉnh mộng rồi.
Chỉ là mộng quá dài, ngu ngốc sinh con, cô không hối hận, cô nghĩ lúc đầu có lẽ cô rất để anh chán ghét, hiện tại anh hẳn là sẽ cảm tạ cô.
Cũng may cô sinh cho anh một đứa con rồi.
Cô gái khác, tuy ở bên cạnh anh chơi tới chơi lui, tuy nhiên lại không có dũng khí như cô, dù là anh không yêu, cũng dám sinh một đứa con, lại khổ lại mệt mỏi cũng không sợ, nghĩ tới chính mình nuôi lớn thành người.
Bọn họ không có dũng khí như cô, bọn họ rất cần tiền cũng cần Tần Thánh.
Mà cô, thật ưa thích người kia.
Chẳng qua hiện tại sẽ không thích rồi.
Bời vì cô lớn lên rồi.
Không còn là cô gái nhỏ, không cần nằm mơ rồi.
Vua của cô, muốn làm kỵ sĩ, cả đời không cưới bồi bạn với công chúa đã gả cho người khác, cô thành toàn, không cản trở.
Chẳng qua vua của cô sẽ không tịch mịch, bời vì vua của cô tử bên người, còn có một tiểu vương Tử.
Cô nhắm mắt lại, ngửi cánh hoa hồng, nghĩ, vua của cô, cuối cùng cho cô một hôn lễ hoang tưởng.
Nhẫn, ngay khi cô và chú rể đau vào, nước mắt cô, đột nhiên rơi xuống, rơi vào đầu ngón tay của cô, chú rể đột nhiên dừng lại, quay người, đi về một hướng, đem nhẫn cho Tần Thánh, nhìn Tần Thánh, mỉm cười.
Hết thảy đều không nói gì.
Tần Thánh không động.
Ninh Mông kinh ngạc.
Chú rể chỉ nhìn Tần Thánh, nửa ngày, Tần Thánh lại chỉ thản nhiên nói: "Hi vọng hai người hạnh phúc."
Âm điệu anh rất nhạt.
Nói xong, liền đột nhiên quay người, nhanh chân rời đi.
Tần Thánh đi rất gấp, lên xe, ngồi ở phía trên, đột nhiên liền ho khan.
Chuyện gì xảy ra? Những đau đớn xuất hiện trên người Bạc Sủng Nhi, giờ này khắc này, anh đột nhiên cũng có.
Anh mím môi cười, chẳng hề để ý quật cường nghĩ, chính mình rốt cục có thể có được phần tốt đẹp này rồi.
Mà cô gái kia, cũng có thể chân chính có hạnh phúc, kỳ thật kết cục như vậy rất tốt.
Tần Thánh nhất định cả đời cô đơn.
Giẫm chân ga, rời đi.
Anh giống như nghe được tiếng hoan hô trong hôn lễ, bọn họ, đã kết hôn rồi sao?
Chú rể đi tới trước mặt cô dâu, an tĩnh nhìn Ninh Mông, anh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu, hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói ra: "Anh cho em một tháng, em xác định em muốn gả cho anh, như vậy, ta lại kết hôn......"
"Anh sợ em hối hận......"
Toàn văn hoàn
Ninh Mông nghĩ, chính mình thật tỉnh mộng rồi.
Kỳ thật rất sớm trước đó đã tỉnh mộng rồi.
Chỉ là mộng quá dài, ngu ngốc sinh con, cô không hối hận, cô nghĩ lúc đầu có lẽ cô rất để anh chán ghét, hiện tại anh hẳn là sẽ cảm tạ cô.
Cũng may cô sinh cho anh một đứa con rồi.
Cô gái khác, tuy ở bên cạnh anh chơi tới chơi lui, tuy nhiên lại không có dũng khí như cô, dù là anh không yêu, cũng dám sinh một đứa con, lại khổ lại mệt mỏi cũng không sợ, nghĩ tới chính mình nuôi lớn thành người.
Bọn họ không có dũng khí như cô, bọn họ rất cần tiền cũng cần Tần Thánh.
Mà cô, thật ưa thích người kia.
Chẳng qua hiện tại sẽ không thích rồi.
Bời vì cô lớn lên rồi.
Không còn là cô gái nhỏ, không cần nằm mơ rồi.
Vua của cô, muốn làm kỵ sĩ, cả đời không cưới bồi bạn với công chúa đã gả cho người khác, cô thành toàn, không cản trở.
Chẳng qua vua của cô sẽ không tịch mịch, bời vì vua của cô tử bên người, còn có một tiểu vương Tử.
Cô nhắm mắt lại, ngửi cánh hoa hồng, nghĩ, vua của cô, cuối cùng cho cô một hôn lễ hoang tưởng.
Nhẫn, ngay khi cô và chú rể đau vào, nước mắt cô, đột nhiên rơi xuống, rơi vào đầu ngón tay của cô, chú rể đột nhiên dừng lại, quay người, đi về một hướng, đem nhẫn cho Tần Thánh, nhìn Tần Thánh, mỉm cười.
Hết thảy đều không nói gì.
Tần Thánh không động.
Ninh Mông kinh ngạc.
Chú rể chỉ nhìn Tần Thánh, nửa ngày, Tần Thánh lại chỉ thản nhiên nói: "Hi vọng hai người hạnh phúc."
Âm điệu anh rất nhạt.
Nói xong, liền đột nhiên quay người, nhanh chân rời đi.
Tần Thánh đi rất gấp, lên xe, ngồi ở phía trên, đột nhiên liền ho khan.
Chuyện gì xảy ra? Những đau đớn xuất hiện trên người Bạc Sủng Nhi, giờ này khắc này, anh đột nhiên cũng có.
Anh mím môi cười, chẳng hề để ý quật cường nghĩ, chính mình rốt cục có thể có được phần tốt đẹp này rồi.
Mà cô gái kia, cũng có thể chân chính có hạnh phúc, kỳ thật kết cục như vậy rất tốt.
Tần Thánh nhất định cả đời cô đơn.
Giẫm chân ga, rời đi.
Anh giống như nghe được tiếng hoan hô trong hôn lễ, bọn họ, đã kết hôn rồi sao?
Chú rể đi tới trước mặt cô dâu, an tĩnh nhìn Ninh Mông, anh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu, hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói ra: "Anh cho em một tháng, em xác định em muốn gả cho anh, như vậy, ta lại kết hôn......"
"Anh sợ em hối hận......"
Toàn văn hoàn
Danh sách chương