Nói là mang người nhà, thật ra thì anh cũng không có, coi như là Hàn Như Y là vị hôn thê của anh, chỉ tiếc ông nội không thừa nhận, lấy lý do không môn đăng hộ đối, chết sống không chịu tiếp nhận hôn sự này, mà Hàn bản thân Như Y là người thủ đô, bay về tối nay, nói xong rồi theo cô ăn cơm, bất đắc dĩ, lại chỉ có thể đem cô mang đến.

“Anh bị sỉ nhục? Ai tốt như vậy a... Lại biết anh cần ăn đòn như vậy? “ Bạc Sủng Nhi lập tức cười hì hì hỏi, một đôi mắt, thoạt nhìn đặc biệt ngạc nhiên, trong lời nói mang theo vài phần ranh mãnh: “Thì ra là, Tịch Giản Cận, anh cũng có ngày này!”

Tịch Giản Cận cúi đầu cười khẽ, “Làm sao có thể... Là tôi đem anh ta đả thương, ngồi ngay tại bên trái gần chỗ cửa sổ chính là cái người kia...”

Bạc Sủng Nhi hăng hái gật đầu, Tịch Giản Cận tiếp tục mở miệng: “Một người?”

Bạc Sủng Nhi nghe lời này, lập tức tâm hoa nộ phóng, nghiêng đầu, vừa muốn nói, làm sao, anh theo em? Ai ngờ lại thấy Tần Thánh từ trong thang máy đi ra, hướng về phía cô phất phất tay, ngả ngớn nện bước chân đi tới, còn bỉ ổi gọi một tiếng: “Tiểu Sủng Nhi của anh, đã mấy ngày không gặp rồi... Anh nhớ muốn chết a...”

Bạc Sủng Nhi chỉ có thể đem lời nuốt xuống, cắn răng, hận chết Tần Thánh rồi, nhưng trên mặt lại cười cười, chỉ vào Tần Thánh nói: “Không có, còn có A Thánh.”

Tịch Giản Cận hướng về phía Tần Thánh gật đầu, coi như là bắt chuyện.

Tần Thánh lại cảm thấy quanh thân tràn đầy một luồng lãnh ý, anh đang suy nghĩ xem mình rốt cuộc có nên đi hay không, ai biết Tịch Giản Cận lại nói một câu: “Vậy không làm phiền rồi. “ liền xoay người dẫn đầu rời đi.

Mà Bạc Sủng Nhi thì lười biếng hướng trong ngực của anh khẽ chọc, âm điệu mềm mại nói: “A Thánh... Em đói bụng...”

Tịch Giản Cận, rõ ràng hơi khựng một chút, nhìn Bạc Sủng Nhi, ánh mắt cũng mềm mại hơn.

Tần Thánh nào dám từ chối Bạc Sủng Nhi, nắm em của cô, vội vàng đem cô ra khỏi “ Khải Duyệt”, lên xe, anh hỏi: “Đi đâu?”

Bạc Sủng Nhi đảo mắt, suy nghĩ một chút nói: “Đi Dạ Sắc đi!”

Quán bar?

Tần Thánh nhíu mày, nhưng không cự tuyệt, khởi động xe, liền một đường bão táp, chạy đến quán bar “Dạ Sắc “.

Trước một giây vào quán bar “Dạ Sắc “, Bạc Sủng Nhi giống như là nghĩ tới điều gì, bắt được tay áo Tần Thánh, hướng về phía bên tai anh thấp giọng nói mấy câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện